Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 19

Cây cầu lên đỉnh Olympus đang dần tan biến đi. Chúng tôi bước ra khỏi thang máy, đặt chân lên con đường đá hoa cương màu trắng và ngay lập tức các vết nứt xuất hiện bên dưới chân chúng tôi.

“Nhảy đi!” Grover kêu lên. Điều đó khá dễ dàng với cậu ấy vì một phần trong cậu ấy là một con dê núi.

Cậu ấy nhảy đến một phiến đá khác trong khi chúng tôi thì nghiêng ngã đầy kinh sợ.

“Thánh thần, tớ ghét độ cao!” Thalia hét lớn khi cùng tôi nhảy theo Grover. Nhưng Annabeth không thể gọi là nhảy giỏi. Cô ấy trượt chân và hét lớn, “Percy!”

Tôi tóm được tay cô ấy khi mặt đường rơi xuống, vỡ tan thành bụi. Trong một giây, tôi nghĩ cô ấy sẽ kéo cả hai tôi cùng rơi xuống. Hai chân cô ấy lơ lửng giữa không trung. Tay cô ấy trượt dần cho đến khi tôi chỉ nắm được mấy ngón tay. Vừa lúc ấy, Grover và Thalia nắm chặt hai chân tôi, cho tôi thêm sức mạnh. Annabeth sẽ không thể rơi xuống.

Tôi kéo cô ấy lên và chúng tôi nằm run rẩy trên mặt đường. Tôi đã không nhận ra chúng tôi đang ôm choàng lấy nhau cho đến khi cô ấy đột nhiên cứng người lại.

“Ừm, cảm ơn cậu,” cô ấy thì thầm.

Tôi cố nói không sao, nhưng lời phát ra từ miệng tôi lại là, “Ừ, tớ biết rồi.”

“Đi tiếp nào!” Grover giật vai tôi. Chúng tôi vội buông nhau ra và chạy nước rút băng qua chiếc cầu trên không khi càng thêm nhiều tảng đá rã ra và rơi vào thinh không. Chúng tôi vừa đến được chân núi, mảng đường cuối cùng cũng vừa rớt xuống.

Annabeth ngoái đầu nhìn về thang máy, hiện hoàn toàn không thể nào đến được – một bộ cửa bằng kim loại sáng bóng đang treo lơ lửng giữa không gian, không còn gắn kết với bất cứ cái gì, ở độ cao sáu trăm tầng phía trên Manhattan.

“Chúng ta bị bỏ lại,” cô ấy nói. “Chỉ một mình chúng ta.”

“Be... e... eh!” Grover đồng tình. “Sự liên kết giữa đỉnh Olympus và nước Mỹ đang biến mất. Nếu nó thất thủ...”

Thalia nhận định:

“Lần này, các thần sẽ không chuyển sang một quốc gia khác,” Thalia nhận định. “Đây là ngày tàn của đỉnh Olympus. Cái kết

Chúng tôi chạy xuyên qua các con đường. Nhiều dinh thự đang bốc cháy. Các bức tượng bị kéo đổ. Cây cối trong các công viên bị chém thành từng mảnh. Trông như thể ai đó đã tấn công thành phố với một chiếc máy cắt cỏ cầm tay khổng lồ.

“Lưỡi hái của Kronos,” tôi nói.

Chúng tôi đi theo con đường uốn lượn về phía cung điện của các vị thần. Tôi nhớ con đường này cũng không dài lắm. Có lẽ Kronos đã làm cho thời gian trôi chậm hơn, hoặc có lẽ sự sợ hãi khiến tôi đi chậm lại. Toàn bộ thành phố trên đỉnh núi ở trong tình trạng đổ nát nghiêm trọng. Nhiều tòa nhà tráng lệ và các vườn cây xinh đẹp đã không còn.

Một vài tiểu thần và các tinh linh tự nhiên đã cố cản đường Kronos. Những gì còn lại của họ nằm rải rác trên con đường – các mảnh vỡ của áo giáp, quần áo bị xé rách, kiếm và giáo gãy làm đôi.

Ở đâu đó phía trước chúng tôi, giọng Kronos hét lên: “Từng viên, từng viên gạch một! Đó là lời hứa của ta. Kéo giật nó xuống. TỪNG VIÊN, TỪNG VIÊN GẠCH MỘT!”

Một đền thờ xây bằng đá hoa cương trắng với mái vòm bằng vàng bất ngờ nổ tung. Mái vòm bắn lên cao như nắp ấm trà rồi vỡ tan thành triệu mảnh, gạch vụn rơi như mưa xuống khắp thành phố.

“Đó là đền thờ nữ thần Artemis,” Thalia cằn nhằn. “Hắn ta sẽ sớm trả giá cho điều đó.”

Chúng tôi đang chạy bên dưới một mái vòm bằng đá hoa cương với các bức tượng khổng lồ của thần Zeus và nữ thần Hera khi toàn bộ ngọn núi kêu gào, lắc lư sang hai bên như một chiếc thuyền trong cơn giông bão.

“Coi chừng!” Grover hét lớn. Mái vòm sụp đổ. Tôi ngước lên đúng lúc để nhìn thấy bức tượng nữ thần Hera đang cau có nặng hai mươi tấn đổ ụp xuống phía trên chúng tôi. Annabeth và tôi sẽ bị đè bẹp, nếu như Thalia từ phía sau không đẩy chúng tôi ra khỏi phạm vi của bức tượng.

Grover hét lớn. “Thalia!”

Khi bụi tan dần và ngọn núi ngừng rung lắc, chúng tôi thấy Thalia vẫn sống, nhưng hai chân cô ấy bị mắc kẹt bên dưới bức tượng

Chúng tôi tuyệt vọng đẩy bức tượng, nhưng việc này phải có sự giúp sức của một vài Cyclops mới được. Khi chúng tôi cố kéo Thalia ra khỏi đó, cô ấy hét lên vì đau.

Con gái thần Zeus uất ức. “Tớ đã sống sót trong toàn bộ các trận chiến đó, và giờ tớ bị đánh bại bởi một khúc đá ngu ngốc này!”

“Đó là tượng của nữ thần Hera,” Annabeth nói đầy giận dữ. “Cả năm nay, bà ta đều cố tình hại tớ. Bức tượng của bà ta sẽ giết tớ nếu cậu không đẩy bọn tớ đi.”

Thalia nhăn nhó. “Được rồi, đừng đứng đó nữa! Tớ không sao đâu. Đi Đi!”

Chúng tôi không ai muốn để cô ấy lại, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng Kronos cười đắc thắng khi hắn đến được sảnh các vị thần. Có thêm nhiều tòa nhà khác bị nổ tung.

Tôi hứa, “Bọn tớ sẽ quay lại.”

Thalia rên rỉ. “Tớ sẽ chẳng đi đâu đâu.”

Một quả cầu lửa rơi trúng một bên sườn núi, gần ngay các cánh cổng của cung điện.

“Chúng ta phải chạy,” tôi nói.

“Tớ hy vọng ý của cậu không phải là trối chết đấy nhé,” Grover tràn trề hy vọng.

Tôi chạy như bay về phía cung điện. Annabeth ở ngay phía sau tôi.

“Tớ e là phải làm thế thôi,” Grover thở dài, chạy lộp cộp ở phía sau chúng tôi.

Các cánh cửa của cung điện rộng đủ lớn để lái một chiếc du thuyền chạy qua, nhưng chúng đã bị giật khỏi bản lề và đập tan từng mảnh như thể nó chẳng có gì nặng. Chúng tôi phải trèo qua một đống đá vỡ vụn và kim loại bị xoắn lại khổng lồ để vào được bên trong.

Kronos đứng giữa phòng ngai, hai cánh tay hắn dang rộng, đang nhìn chằm chằm lên trần nhà đầy sao như thể như đang muốn thâu tóm tất cả. Tiếng cười của hắn ta vang vọng thậm chí còn lớn hơn so với khi nó phát ra từ đáy Tartar

“Cuối cùng!” hắn gầm lên. “Hội đồng đỉnh Olympus – quá lộng lẫy và hùng mạnh. Ta nên phá hủy cái ghế nào trước nhỉ?”

Ethan Nakamura đứng sang một bên, cố để đứng ngoài đường đi của lưỡi hái trong tay chủ tướng. Bếp lửa gần như lụi tàn hẳn, chỉ còn vài mẩu than le lói vùi trong đống tro tàn. Không thấy bóng dáng nữ thần Hestia đâu cả. Cả Rachel cũng thế. Tôi hy vọng cô ấy vẫn bình an vô sự, nhưng tôi đã nhìn thấy quá nhiều sự tàn phá, vì thế tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Con Ophiotaurus bơi trong quả cầu nước ở tít trong góc phòng, cố không gây một tiếng động nhỏ nào, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian trước khi Kronos chú ý đến nó.

Annabeth, Grover và tôi bước về phía ánh sáng. Ethan nhìn thấy chúng tôi trước.

Hắn nhắc, “Thưa ngài.”

Kronos quay lại và mỉm cười bằng khuôn mặt của Luke. Ngoại trừ đôi mắt vàng, hắn ta trông y hệt Luke của bốn năm trước, khi anh ta chào đón tôi vào nhà thần Hermes. Annabeth khẽ kêu đau đớn trong cổ cô ấy, như thể ai đó vừa cho cô ấy một cú cực mạnh vậy.

“Liệu ta có nên tiêu diệt mày trước không, hả Jackson?” Kronos hỏi. “Mày sẽ lựa chọn thế nào – chống lại ta và chết thay cho việc cúi đầu khuất phục trước ta? Các lời tiên tri sẽ không bao giờ có một cái kết tốt đẹp, mày biết điều đó mà.”

“Luke sẽ chiến đấu với một thanh kiếm,” tôi khích. “Nhưng ta cho rằng ngươi không có được kỹ năng như anh ta.”

Kronos gầm lên. Lưỡi hái của hắn bắt đầu biến đổi, cho đến khi hắn cầm trong tay vũ khí cũ của Luke – thanh Backbiter, với nửa lưỡi kiếm bằng thép, nửa còn lại là đồng celestial.

Đứng cạnh tôi, Annabeth há hốc miệng như thể cô ấy đột nhiên có ý tưởng gì đó. “Percy, con dao!” Cô ấy rút dao của mình ra. “Linh hồn của người anh hùng, vũ khí bị nguyền rủa sẽ đón lấy.”

Tôi không hiểu sao cô ấy lại nhớ về lời tiên tri đó ngay lúc này. Đó chắc chắn không phải là chất nâng tinh thần cho tôi, nhưng trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, Kronos đã vung gươm.

“Đợi!” Annabeth hét lên.

Kronos tiến về phía tôi như một cơn lốc.

Các bản năng của tôi xuất hiện. Tôi tránh né và đâm, chém và lăn đi nhưng tôi có cảm giác như mình đang đấu với một trăm kiếm sĩ vậy. Ethan lủi sang bên, định tấn công tôi từ phía sau, nhưng Annabeth đã chắn ngay trước mặt cậu ta. Hai người họ bắt đầu đấu tay đôi, nhưng tôi không tập trung nổi để xem cô ấy đang làm gì. Tôi mơ hồ nhận ra Grover đang thổi sáo. m thanh tràn vào trong cơ thể tôi với sự ấm áp và can đảm – những ý nghĩ về ánh nắng và một bầu trời xanh trong và một đồng cỏ bình yên, ở đâu đó cách xa cuộc chiến.

Kronos đẩy tôi đến sát ngai thần Hephaestus. Đó là một chiếc ghế giống kiểu ghế thư giãn của L-Z-Boy chạy bằng máy được bao phủ với các bánh răng bằng đồng và bạc. Kronos chém xuống và tôi nhảy ngay vào chiếc ghế. Cái ngai phát ra âm thanh vo vo và rì rầm với các máy móc bí mật. Chế độ phòng thủ, nó cảnh báo. Chế độ phòng thủ.

Điều đó thật không tốt. Tôi nhảy qua đầu Kronos khi cái ngai bắn ra các tua điện về mọi hướng. Một tua bắn vào ngay mặt Kronos, phóng điện vào người hắn và nâng thanh kiếm của hắn ta lên.

“AAÁ!” Hắn đổ ụp người và khuỵu gối xuống, buông rơi thanh Backbiter.

Annabeth tìm thấy cơ hội của cô ấy. Cô ấy đá Ethan văng ra ngoài và tấn công Kronos. “Luke, nghe em này!”

Tôi muốn hét vào mặt cô ấy, nói với cô ấy rằng cô thật điên rồ khi cố nói lý lẽ với Kronos, nhưng không kịp nữa rồi. Kronos phẩy tay. Người Annabeth bay lùi lại, đập mạnh vào ngai của mẹ mình và đổ gục xuống sàn.

Tôi thét lên. “Annabeth!”

Ethan lồm cồm đứng dậy. Giờ cậu ta đứng chắn giữa Annabeth và tôi. Nếu đấu với cậu ta, tôi phải quay lưng lại với Kronos.

Tiếng sáo của Grover chuyển sang giai điệu gấp gáp hơn. Cậu ấy tiến về phía Annabeth, nhưng cậu ấy không thể đi nhanh hơn và vẫn tiếp tục thổi sáo. Cỏ mọc trên sàn của phòng ngai. Các rễ cây nhỏ xíu nhú lên giữa các khe vết nứt của đá hoa cương.

Kronos chống một gối đứng dậy. Tóc hắn ta âm ỉ cháy. Mặt hắn đầy vết bỏng vì tia lửa điện. Hắn với tay về phía thanh kiếm, nhưng lần này nó đã không bay về tay hắn.

“Nakamura!” hắn ta rên rỉ. “Đã đến lúc chứng minh chính mình. Ngươi biết điểm yếu bí mật của Jackson. Giết hắn, và ngươi sẽ nhận được các phần thưởng không gì đo đếm được.”

Ethan nhìn xuống vùng ngang thắt lưng tôi, và tôi chắc cậu ta đã biết. Ngay cả khi cậu ta không thể giết chết tôi, tất cả những gì cậu ta cần làm là nói cho Kronos. Tôi chẳng có cách nào để tự bảo vệ chính mình mãi mãi.

“Hãy nhìn quanh xem, Ethan,” tôi nói. “Ngày tận cùng của thế giới. Đây là phần thưởng mà ngươi muốn sao? Ngươi thực sự muốn mọi thứ bị hủy diệt – điều tốt cũng như điều xấu? Mọi thứ sao?”

Giờ Grover gần như đã đến được gần Annabeth. Cỏ mọc dày hơn trên nền nhà. Những cái rễ cây đã dài được gần ba phân, trông như những cọng râu mới nhú.

“Chẳng có ngai cho nữ thần Nemesis,” Ethan lầm bầm. “Không có ngai cho mẹ ta.”

“Đúng thế!” Kronos định đứng lên nhưng lại trượt chân ngã xuống. Ở phía trên tai trái của hắn ta, một mảng tóc vàng vẫn còn bốc khói. “Hạ hết chúng đi! Chúng phải trả giá.”

“Ngươi đã nói mẹ mình là nữ thần của sự công bằng,” tôi nhắc lại cho cậu ta. “Các tiểu thần xứng đáng được đối xử tốt hơn, Ethan, nhưng tất cả toàn bộ sự phá hủy này không thể gọi là cân bằng. Kronos không bao giờ xây dựng. Hắn ta chỉ phá hủy thôi.”

Ethan nhìn cái ngai vẫn đang kêu xèo xèo của thần Hephaestus. Tiếng nhạc của Grover vẫn tiếp tục vang lên, và Ethan lắc lư theo nó, như thể bài hát gợi cho cậu ta nhớ đến ngày xưa – ước muốn nhìn thấy một ngày tươi đẹp, ở khắp mọi nơi chứ không chỉ ở đây. Bên mắt còn lành của cậu ta chớp chớp.

Và cậu ta lao tới tấn công... nhưng không nhắm vào tôi.

Trong lúc Kronos vẫn còn đang quỳ gối, Ethan chém mạnh kiếm của mình vào gáy hắn ta. Đáng lẽ Kronos chết ngay tức khắc, nhưng ngược lại, lưỡi kiếm của Ethan lại gẫy vụn. Ethan ngã ngửa, hai tay ôm bụng. Một mảnh kiếm vở đã bật ngược lại và đâm thủng áo giáp của cậu ta.

Kronos loạng choạng đứng lên, đứng nhìn xuống thuộc hạ của hắn. “Đồ phản bội,” hắn ta gầm lên.

Tiếng nhạc của Grover vẫn tiếp tục vang lên và cỏ mọc lên bao quanh cơ thể của Ethan. Ethan nhìn tôi, khuôn mặt cậu ta co rúm lại vì đau đớn.

“Đáng được đối xử tốt hơn,” cậu ta thở hổn hển. “Nếu họ chỉ... cần có những cái ngai...”

Kronos dậm chân và nền nhà quanh Ethan Nakamura vỡ ra. Con trai của nữ thần Nemesis rơi xuống lỗ hổng đi thẳng đến trung tâm của ngọn núi – rơi thẳng vào không gian rộng mở phía bên dưới.

“Mất quá nhiều thời gian cho thằng quỷ đó.” Kronos nhặt kiếm của hắn ta lên. “Và giờ là thời gian dành cho tất cả bọn ngươi.”

Ý nghĩ duy nhất của tôi là giữ cho hắn tránh xa khỏi Annabeth.

Grover giờ đã ở bên cô ấy. Cậu ấy đã ngừng thổi sáo và đang cho Annabeth ăn bánh thánh.

Kronos đi đến đâu, rễ cây quấn chân hắn đến đó. Nhưng Grover ngừng phép thuật của cậu ấy quá sớm. Những chiếc rễ cây không đủ dày và đủ mạnh để làm nhiều hơn ngoài việc quấy rầy Kronos.

Chúng tôi đánh nhau băng qua bếp lửa, đá tung than và các tàn lửa. Kronos chém bay một bên thành ngai của thần Ares, điều đó cũng không có vấn đề gì với tôi, nhưng liền sau đó, hắn ta đẩy tôi lùi về ngai của cha tôi.

“Ồ, đúng rồi,” Kronos mỉa mai. “Đây sẽ mồi nhen lửa tốt cho bếp lửa mới của ta!”

Hai lưỡi kiếm va vào nhau tạo ra một cơn mưa tia lửa. Hắn ta mạnh hơn tôi, nhưng trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận được sức mạnh của đại dương lan truyền trong hai cánh tay tôi. Tôi đẩy hắn ta lùi lại và lại tấn công – chém mạnh thanh Thủy Triều ngang miếng che ngực mạnh đến nỗi tôi tạo ra được một vết cắt dài và sâu lên lớp đồng celestial đó.

Hắn ta giậm chân lần nữa và thời gian trôi chậm lại. Tôi cố tấn công nhưng tôi đang di chuyển với tốc độ của một dòng sông băng. Kronos ung dung lùi lại, thở lấy hơi. Hắn ta cúi xuống xem vết rách trên áo giáp trong khi tôi gắng tiến về phía trước, bụng không ngớt nguyền rủa hắn. Hắn ta có thể muốn nghỉ lúc nào, bao lâu tùy thích. Thậm chí hắn có khả năng bắt tôi đứng bất động bất cứ lúc nào. Hy vọng duy nhất của tôi rằng làm thế hắn sẽ mất sức dần. Nếu tôi có thể làm hắn kiệt sức được thì...

“Percy Jackson, quá muộn rồi,” hắn ta nói. “Hãy nhìn.”

Hắn chỉ bếp lửa và những mẩu than bùng cháy lên. Một màn khói trắng mỏng bay lên từ ngọn lửa, tạo thành các hình ảnh giống một thông điệp Iris. Tôi nhìn thấy Nico và cha mẹ tôi ở trên Đại lộ Năm, bị bao vây bởi quân thù, đang tuyệt vọng chống trả. Ở phía sau, thần Hades chiến đấu trên chiếc xe ngựa đen, triệu hồi hết lớp này đến lớp khác các xác ướp leo ra khỏi mặt đất, nhưng đội quân của Titan dường như vô tận. Trong lúc đó, Manhattan tiếp tục bị phá hủy. Con người, giờ đã hoàn toàn tỉnh hẳn, đang chạy tán loạn trong sự kinh hãi. Các phương tiện giao thông lệch hướng và đâm sầm vào nhau.

Cảnh thay đổi, và tôi nhìn thấy điều còn đáng sợ hơn.

Một cột bão đang tiến gần Sông Hudson, di chuyển nhanh phía trên bờ biển Jersey. Các cỗ xe ngựa bao quanh nó, theo sát trong trận chiến với kẻ ở bên trong các đám mây.

Các thần liên tục ra đòn. Các tia chớp lóe lên. Các mũi tên bằng vàng và bạc bay vùn vụt vào trong đám mây như các quả đạn lửa rocket và phát nổ. Dần dần, đám mây bị xé tan ra, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy rõ ràng hình dáng của Typhon.

Tôi biết chừng nào tôi còn sống (mà chuyện đó cũng không kéo dài), tôi sẽ không bao giờ gạt được hình ảnh đó ra khỏi đầu tôi. Đầu Typhon biến đổi đổi liên tục. Mỗi một lần như thế hắn ta là một con quái vật khác nhau, con sau trông ghê gớm hơn rất nhiều so với con trước. Việc nhìn vào mặt hắn sẽ khiến tôi phát điên, vì thế tôi tập trung nhìn vào cơ thể của hắn, và thứ đó cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Tuy cơ thể hắn giống cơ thể của người, nhưng làn da hắn gợi cho tôi nhớ về món bánh sandwich kẹp thịt đã ở trong tủ của người nào đó nguyên cả năm trời. Hắn ta có màu xanh lục lốm đốm, với những chỗ bị phồng lên có kích thước của các tòa nhà và các mảng nhọ có từ hàng thế kỷ qua do bị chôn bên dưới một ngọn núi lửa. Bàn tay hắn giống tay người, nhưng có móng nhọn giống đại bàng. Đôi chân hắn đầy vảy và giống loài bò sát.

“Các cư dân đỉnh Olympus đang gom chút hơi tàn đợt chống trả cuối cùng.” Kronos cười lớn. “Ôi mới thảm bại làm sao.”

Từ cỗ xe của mình, thần Zeus ném một tia sét vào Typhon. Tiếng nổ thắp sáng cả thế giới. Tôi có thể cảm nhận được sự rung chuyển ngay cả ở trên đỉnh Olympus, nhưng khi khói bụi tan, Typhon vẫn trơ trơ. Hắn ta hơi loạng choạng một chút, với một miệng hố đang bốc khói trên đỉnh của chiếc đầu méo mó của hắn ta, nhưng hắn ta rống lên đầy giận dữ và tiếp tục tiến về phía trước.

Chân tay tôi bắt đầu được nới lỏng ra một chút. Kronos dường như không để ý lắm. Sự chú ý của hắn đều tập trung vào trận quyết đấu và chiến thắng cuối cùng của hắn. Nếu tôi có thể cầm cự thêm một vài giây nữa, và nếu cha tôi giữ lời hứa...

Typhon bước vào sông Hudson. Nước hầu như chỉ ngập đến ngang ống chân hắn.

Ngay bây giờ, tôi nghĩ, cầu xin hình ảnh trong đám khói. Làm ơn, mọi việc sẽ phải xảy ra vào lúc này.

Như có phép lạ, một hồi tù và bằng ốc xà cừ vang lên từ hình ảnh đầy khói. Tiếng gọi của đại dương. Tiếng hiệu triệu của thần Poseidon.

Quanh Typhon, Sông Hudson phun trào, tạo thành một con sóng cao mười hai hét. Lao ra khỏi mặt nước là một cỗ xe ngựa mới – được kéo bởi một con ngựa cá to lớn, đang bơi trong không khí cũng dễ dàng như bơi trong nước. Cả người cha tôi đang phát ra hào quang sức mạnh màu xanh, cưỡi ngựa biển bay vòng quanh chân tên khổng lồ. Thần Poseidon không còn là một người đàn ông già như trước nữa. Ông lại là chính mình: da rám nắng và mạnh mẽ với râu quai nón đen. Khi ông vung cây đinh ba, dòng sông đáp lời, tạo thành một đám mây hình phễu bao quanh lấy con quái vật.

“Không!” Kronos gầm lên, sau giây phút lặng người vì kinh ngạc. “KHÔNG!”

“NGAY BY GIỜ, CÁC ANH EM CỦA TA!” Giọng thần Poseidon quá lớn đến nỗi tôi không chắc liệu tôi đang nghe nó từ hình ảnh trong màn khói hay từ cách một quãng ở bên kia thành phố. “CHIẾN Đ́U VÌ OLYMPUS!”

Các chiến binh xuất hiện từ lòng sông, cưỡi trên các con sóng với các con cá mập, rồng và ngựa biển khổng lồ. Đó là đội quân của các Clyclops, và chỉ huy họ tham chiến không ai khác ngoài

“Tyson!” Tôi hét lớn.

Tôi biết cậu ấy không thể nghe thấy được tiếng tôi, nhưng tôi nhìn chằm chằm vào em mình đầy kinh ngạc. Cậu đã cao lớn một cách kỳ diệu. Tyson phải cao đến chín mét, và to lớn bằng những người anh em họ hàng lớn tuổi của mình, và trong lần đầu tiên, em ấy mặc đầy đủ bộ giáp trận. Đi ngay sau cậu ấy là anh Briares, người trăm tay.

Tất cả các Cyclops đều cầm theo các chuỗi dây xích bằng sắt đen cực kỳ dài – đủ lớn để neo chặt một con tàu chiến – với các móc hàm ở mỗi đầu. Họ quăng chúng như các dây thòng lọng và bắt đầu bẫy Typhon, ném các dây sắt quanh chân và tay của con quái vật, sử dụng thủy triều để vây quanh và từ từ trói chặt hắn ta. Typhon lắc mạnh, gầm rú, giật mạnh các sợi xích, kéo một vài Cyclops ngã khỏi vật cưỡi, nhưng hắn không thể làm gì được vì quanh người hắn có quá nhiều dây xích. Sức nặng tuyệt đối của tiểu đoàn các chiến binh Cyclops bắt đầu kéo người Typhon xuống. Thần Poseidon phóng đinh ba đâm xiên yết hầu của tên quái vật. Máu vàng, máu thần thánh, phun ra từ vết thương, tạo thành một thác nước còn cao hơn cả một tòa nhà chọc trời. Cây đinh ba lại quay về tay thần Poseidon.

Các thần khác tấn công với sức mạnh được tái sinh. Thần Ares phóng xe đến và đâm vào mũi Typhon. Nữ thần Artemis bắn mười hai mũi tên bạc vào mắt con quái vật. Thần Apollo bắn ra một loạt mưa tên cháy sáng và làm cho chiếc khố của tên quái vật bốc cháy. Còn thần Zeus tiếp tục giáng các tia chớp nện tơi tả vào Typhon, cho đến khi cuối cùng, nước từ từ dâng lên, quấn quanh hắn ta như một cái kén, và hắn ta bắt đầu chìm xuống dưới sức nặng vô số xích sắt. Typhon rống lên vì đau đớn, vùng vẫy đủ mạnh làm cho các con sóng văng khắp Bờ biển Jersey, làm ướt các tòa nhà cao năm tầng và té nước lên khắp Cầu Washington – nhưng hắn vẫn chìm xuống dưới vì cha tôi đã mở một đường hầm đặc biệt dành riêng cho hắn ta ở dưới đáy con sông – một đường trượt nước dài vô tận sẽ đưa hắn thẳng đến Tartarus. Đầu của tên khổng lồ chìm xuống bên dưới một xoáy nước đang sôi sùng sục, và hắn ta biến mất.

“Á!” Kronos hét lớn. Hắn ta chém mạnh kiếm qua làn khói, cắt tan hình ảnh ra thành từng mảnh nhỏ.

“Họ đang trên đường đến đây,” tôi nói. “Ngươi thua rồi.”

“Ta thậm chí còn chưa bắt đầu.”

Hắn ta tiến đến với tốc độ nhanh như chớp. Grover – thần rừng ngốc nghếch dũng cảm – đã cố bảo vệ tôi, nhưng Kronos đã hất cậu ấy sang một bên như một con búp bê nhồi bằng giẻ rách.

Tôi tránh sang một bên và đâm mạnh dưới sự cảnh giác của Kronos. Đây là một mánh thật tốt. Nhưng không may, Luke biết điều đó. Hắn ta chặn lại đường kiếm và phản công, đánh bật thanh kiếm của tôi bằng cách sử dụng một trong số các thế mà hắn ta đã từng dạy tôi trước kia. Thanh kiếm của tôi trượt dài trên nền nhà và rơi thẳng xuống khe nứt hở hoác.

“NGỪNG TAY!” Annabeth bất ngờ lao đến.

Kronos quay phắt lại và chém mạnh bằng thanh Backbiter, nhưng bằng cách nào đó Annabeth đã tài tình đón được đường kiếm chỉ bằng cán con dao của cô ấy. Đó là thế mà chỉ có chiến binh nhanh nhẹn nhất, có kinh nghiệm nhất có thể thực hiện. Đừng hỏi tôi cô ấy tìm thấy được sức mạnh ở đâu, nhưng cô ấy đã tiến sát hơn. Hai lưỡi kiếm và dao ghì chặt nhau. Trong một thoáng mặt đối mặt, bạn tôi khiến Kronos đứng khựng lại.

“Luke,” cô ấy nghiến răng nói, “Giờ em đã hiểu. Anh phải tin em.”

Kronos tức tối thét gào. “Luke Castellan đã chết rồi! Cơ thể của hắn sẽ bị đốt cháy khi ta có lại được nguyên hình!”

Tôi cố di chuyển nhưng cơ thể tôi lại bị đông cứng. Làm thế nào mà Annabeth, bị đánh nhừ tử và gần như chết đi vì kiệt sức, lại có sức mạnh để chống lại một tên Titan như Kronos?

Kronos đẩy mạnh về phía cô ấy, cố để rút lại kiếm đang dính chặt với lưỡi dao của cô ấy, nhưng cô ấy đã kìm giữ được. Hai tay cô ấy đang run rẩy khi hắn ta ấn mạnh lưỡi kiếm về phía cổ cô ấy.

“Mẹ anh,” Annabeth gằn giọng. “Bà ấy đã nhìn thấy được số mệnh của anh.”

“Phụng sự Kronos!” tên Titan gầm lên. “Đó chính là số mệnh của ta.”

“Không!” Annabeth khăng khăng. Đôi mắt cô ấy ầng ậc nước, nhưng tôi không biết liệu nó đến từ sự buồn bã hay đau đớn. “Đây không phải là điều cuối cùng, Luke. Lời tiên tri – mẹ anh đã nhìn thấy những gì sẽ làm. Lời tiên tri nói về anh đấy.”

“Ta sẽ bóp chết ngươi, con nhóc!” Kronos gầm lên.

“Anh sẽ không làm thế,” Annabeth bướng bỉnh nói. “Anh đã hứa. Cho đến tận bây giờ anh vẫn đang cố ngăn Kronos làm điều đó.”

“LÁO TOÉT!” Kronos đẩy mạnh lần nữa và lần này Annabeth mất thăng bằng. Bàn tay không cầm gươm của hắn tát mạnh vào mặt Annabeth và cô ấy văng ra sau.

Tôi tập trung hết ý chí của mình. Tôi cố đứng dậy, nhưng việc đó như thể tôi lại đang mang trên vai sức nặng của bầu trời một lần nữa.

Kronos đứng phía trên Annabeth, kiếm của hắn đưa lên cao.

Máu chảy thành dòng nhỏ từ khóe môi cô ấy. Cô ấy rền rĩ, “Gia đình, Luke. Anh đã hứa.”

Tôi bước một bước đầy đau đớn về phía trước. Grover cũng đã đứng dậy, ngay ngai của nữ thần Hera, nhưng cậu ấy dường như cũng đang cố hết sức để di chuyển. Trước khi một trong hai đứa tôi có thể đến được bất cứ nơi nào gần với Annabeth, Kronos lảo đảo người.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào lưỡi dao trong tay Annabeth, máu trên khuôn mặt của cô ấy. “Hứa.”

Rồi hắn thở hổn hển như thể không có đủ không khí vậy. “Annabeth...” Nhưng lần này không phải giọng của thần Titan. Đó là giọng của Luke. Hắn ta ngã về trước như thể hắn ta không thể kiểm soát được cơ thể của chính mình. “Em đang chảy máu...”

“Con dao của em.” Annabeth cố đưa con dao của mình lên, nhưng nó liền rơi khỏi tay cô ấy. Cánh tay cô ấy uốn cong ở một góc khá là buồn cười. Cô ấy nhìn tôi với ánh mặt cầu xin. “Percy, làm ơn...”

Tôi có thể di chuyển trở lại.

Tôi lao tới và nhặt con dao của cô ấy lên. Tôi hất thanh Backbiter ra khỏi tay Luke và nó rơi vào trong bếp lửa. Luke chẳng thèm chú ý đến tôi. Hắn ta bước về phía Annabeth nhưng tôi đã kịp đứng chắn giữa hai người.

“Không

Sự giận dữ thoáng xuất hiện khắp mặt hắn. Giọng Kronos gầm lên: “Jackson...” Có phải đó là sự tưởng tượng của tôi, hay cả cơ thể hắn ta đang phát sáng, có màu như màu của vàng?

Hắn ta lại thở hổn hển. Giọng của Luke: “Hắn đang biến đổi. Cứu anh. Hắn ta... hắn ta hầu như sẵn sàng rồi. Hắn ta sẽ không cần đến cơ thể của anh nữa. Làm ơn...”

“KHÔNG!” Kronos rống lên. Hắn ta nhìn quanh tìm thanh kiếm của mình nhưng nó đã nằm trong bếp lửa, đỏ rực giữa các hòn than đang cháy.

Hắn đi lảo đảo về phía đó. Tôi cố ngăn hắn lại nhưng hắn ta đã đẩy tôi mạnh đến nỗi tôi bay thẳng đến cạnh Annabeth, đầu đập vào chân ngai của nữ thần Athena.

“Con dao, Percy,” Annabeth thều thào. Hơi thở của cô ấy yếu dần. “Anh hùng... con dao bị nguyền rủa...”

Rồi khi tầm nhìn của tôi trở lại, tôi thấy Kronos đang nắm thanh kiếm của hắn trong hai tay. Rồi hắn ta rống lên vì đau và thả nó xuống. Hai tay hắn đang bốc khói và cháy sém. Lửa trong bếp lò cháy lớn lên đỏ rực, như thể lưỡi hái đó không hợp với nó. Tôi nhìn thấy hình ảnh nữ thần Hestia hiện ra thấp thoáng trong lớp tro, đang cau mày phản đối nhìn Kronos.

Luke quay lại và đổ ụp người xuống, nắm chặt lấy hai bàn tay đã bị bỏng của hắn ta. “Làm ơn đi, Percy...”

Tôi cố đứng dậy. Tôi đi về phía hắn ta với con dao. Tôi nên giết hắn. Đó là kế hoạch.

Luke dường như biết được điều tôi đang nghĩ. Hắn ta liếm môi. “Em không thể... tự mình làm điều đó. Hắn ta sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Hắn ta sẽ tự bảo vệ chính mình. Chỉ có chính anh. Anh biết nó nằm ở đâu. Anh có thể... anh có thể kiểm soát được chính hắn.”

Hắn ta hiện đang hoàn toàn phát sáng, làn da của hắn ta bắt đầu bốc khói.

Tôi đưa con dao lên để tấn công. Rồi tôi quay lại nhìn Annabeth, hiện Grover đang ôm cô ấy trong vòng tay, cố bảo vệ cho cô ấy. Và cuối cùng tôi đã hiểu được điều cô ấy đang muốn nói với tôi.

Cậu không phải là anh hùng, Rachel đã nói. Nó sẽ ảnh hưởng đến điều cậu làm.

“Làm ơn,” Luke rên rỉ. “Không còn thời gian.”

Nếu Kronos hiện nguyên hình, sẽ chẳng ai ngăn chặn được hắn. Lúc đó, so với hắn ta mà nói, Typhon chỉ là một thằng nhóc chuyên bắt nạt trẻ em mà thôi.

Một câu trong lời đại tiên tri vang lên trong đầu tôi. Linh hồn của một người anh hùng, vũ khí bị nguyền rủa sẽ đón lấy. Toàn bộ thế giới của tôi hoàn toàn đảo lộn, và tôi đưa cây dao cho Luke.

Grover hét lên. “Percy? Cậu... ừm...”

Điên. Mất trí. Dở hơi. Chắc thế.

Nhưng tôi nhìn khi Luke cầm lấy cán dao.

Tôi đứng ngay trước mặt anh ta – không có gì tự vệ.

Luke cởi dây buộc hai mảnh áo giáp, để lộ điểm nhỏ ngay bên dưới cánh tay trái, một nơi rất khó bị tấn công. Luke vất vả khi đâm vào chính mình.

Đó không phải là một vết đâm sâu, nhưng Luke rít lên. Đôi mắt hắn phát sáng như nham thạch. Cả phòng ngai rung chuyển, ném tôi ngã lăn ra. Một quầng năng lượng bao quanh Luke, ngày càng sáng hơn. Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận một lực như một vụ nổ hạt nhân làm da tôi phồng rộp lên và môi tôi thì nứt cả ra.

Sau đó là im lặng kéo dài.

Lúc tôi mở mắt, tôi nhìn thấy Luke nằm co quắp bên bếp lửa. Trên sàn nhà quanh anh ta là một vòng tro đen. Lưỡi hái của Kronos nóng chảy thành vũng kim loại nhỏ giọt xuống các viên than trong bếp lửa, hiện đang cháy sáng như lò lửa của thợ rèn.

Nửa người bên trái Luke đẫm máu. Đôi mắt anh ta mở to – đôi mắt màu xanh dương như thuở nào. Hơi thở của anh ta đang ngày càng nặng nề hơn.

“Lưỡi dao... sắc... thế,” anh ta càu nhàu.

Tôi quỳ kế bên anh ta. Annabeth khập khiễng đi đến với sự hỗ trợ của Grover. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cả hai.

Luke đăm đăm nhìn Annabeth. “Em biết. Anh gần như giết chết em, nhưng em biết...”

“Suỵt.” Giọng cô ấy run run. “Đến cuối, anh đã là một anh hùng, Luke. Anh sẽ đến được Elysium.”

Luke yếu ớt lắc đầu. “Định... tái sinh. Cố thêm ba lần. Đảo Chân Phúc.”

Annabeth sụt sùi. “Anh luôn quá thúc bách chính mình.”

Luke chìa bàn tay bị đốt thành than của mình ra. Annabeth chạm vào những ngón tay anh ta.

“Em có...” Luke ho và đôi môi anh ta lấp lánh đỏ. “Em có yêu anh không?”

Annabeth lau nước mắt. “Có lúc em đã nghĩ... ừm, em đã nghĩ...” Cô ấy nhìn tôi, như thể cô ấy đang muốn xác nhận rằng tôi vẫn còn đang ở đó. Và tôi nhận ra tôi cũng đang làm điều tương tự. Thế giới đang sụp đổ, và điều duy nhất thật sự quan trọng với tôi là cô ấy vẫn còn sống.

“Anh như là một người anh của em, Luke,” cô ấy nhẹ nhàng nói. “Nhưng em không yêu anh.”

Anh ta gật đầu, như thể đã đoán trước được câu trả lời. Anh nhăn mặt đau đớn.

“Chúng ta có thể lấy bánh thánh,” Grover nói. “Chúng ta có thể...”

“Grover,” Luke nuốt xuống. “Em là thần rừng dũng cảm nhất mà anh từng biết. Nhưng, không. Không thể nào cứu chữa...” Lại một trận ho khác.

Anh ta tóm lấy tay áo tôi, và tôi có thể cảm nhận được làn da anh ta nóng như một ngọn lửa. “Ethan. Anh. Tất cả những người không được thừa nhận. Đừng để... Đừng để điều đó xảy ra lần nữa.”

Đôi mắt anh ấy toát ra sự giận dữ, nhưng cũng đi cùng với sự van nài.

“Em sẽ không quên,” tôi nói. “Em hứa.”

Luke gật đầu, tay anh tuột khỏi tay áo tôi.

Các vị thần đến chỉ một vài phút sau, với đầy đủ tranghục chiến tranh tiêu biểu của họ, lao ầm vào phòng ngai và sẵn sàng cho một trận chiến.

Những gì họ nhìn thấy chỉ là Annabeth, Grover, và tôi đang đứng nhìn xuống cơ thể của một á thần đang ngủ yên, trong ánh sáng ấm áp lờ mờ của bếp lửa.

“Percy,” cha tôi gọi lớn, sự sợ hãi thể hiện rõ trong giọng ông. “Đây... đây là gì thế con?”

Tôi quay lại và nhìn các thần của đỉnh Olympus.

“Bọn con cần một tấm vải liệm,” tôi thông báo, giọng tôi như vỡ ra. “Một tấm vải liệm dành cho con trai thần Hermes.”
Bình Luận (0)
Comment