Vương Siêu bỏ tôm vào lò vi ba, hắn rất ít khi vào nhà bếp, không biết nên hâm mấy phút, cuối cùng cũng không đủ nóng, cứ thế mơ mơ hồ hồ ăn.
Phần tôm này ngâm trong nước sốt hơn nửa ngày, mặn chằn mặn chát, mặn tới đắng ngắt.
Hắn cứ tưởng đâu hôm nay sẽ không còn nhận được tin nhắn trước khi ngủ nữa.
Với tính tình Tạ Trúc Tinh, nhắn tin tán tỉnh mỗi ngày mà không được đáp lại, chủ động tới tìm còn đạp phải đinh, e là sau này sẽ không thèm để ý tới hắn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Vương Siêu vẫn không quản được đôi mắt, cứ một lát lại liếc nhìn di động.
Âm báo có tin nhắn vừa kêu, hắn nhanh chóng cởi găng tay, hai tay bắt lấy di động nhìn từng chữ từng chữ một, chỉ sợ đọc quá nhanh sẽ hết.
“Hôm nay em xuất viện, về nhà.”“Chừng nào anh quay về?”Không nhắc một chữ nào đến chuyện hồi chiều.
Tạ Trúc Tinh không muốn nhắc lại, thậm chí còn mong mình mất trí nhớ.
Chuyện hôm nay mang đến cho cậu cảm giác thất bại mãnh liệt.
Cũng không phải vì Vương Siêu không gặp cậu, mà là vì cậu cho rằng mình hiểu Vương Siêu rất rõ, cho nên chắc chắn Vương Siêu sẽ có phản ứng và hành động thế nào, kết quả lại chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm với tưởng tượng của cậu.
Hơn nữa cậu cũng nhớ ra mình từng nghe giọng Trì Lập Đông ở đâu rồi. Chính là cái người trong điện thoại, nói cậu
“gọi lộn số rồi”.
Vương Siêu chẳng có bao nhiêu bạn bè, mấy người quan hệ tốt với hắn cậu đều biết, cũng từng gặp hết rồi, xưa nay chưa từng nghe Vương Siêu nhắc tới một
ngườianh như vậy. Một
ngườianh dẫn hắn ra ngoài chơi lúc thất tình, một
người anh tới làm cứu viện cho hắn trong tình huống như hôm nay.
Nghiền ngẫm tới chua lè.
Vương Siêu còn chua hơn cả cậu.
Là ai nói
“Đây là nhà tôi”? Bây giờ còn cmn mặt mũi hỏi hắn khi nào về?
Hắn hầm hừ ăn hết cả phần tôm hùm đất nguội lạnh.
Bởi vì quá mặn, ăn xong uống một ly nước đá thật to rồi hậm hực đi ngủ.
Hay lắm, nửa đêm bắt đầu đau bụng, kéo dài đứt quãng tới tận hừng đông.
Vương Cẩm thức dậy tìm thuốc cho hắn uống, không an ủi thì thôi còn dạy dỗ hắn, “Đã sớm kêu mày bớt ăn tôm hùm đất đi, vừa dầu mỡ vừa không sạch sẽ, mày cứ không nghe.”
Tôm hùm đất nghe xong cũng muốn đánh người.
Tạ Trúc Tinh nhập viện trong lúc đang quay quảng cáo, nằm viện hơn một tuần, sau khi xuất viện việc đầu tiên là quay tiếp cho xong quảng cáo kia.
Gần đây cậu không thuận lợi lắm, trước thì bị thương, sau thì bị giành vai. Đoạn Nhất Khôn quay về Huy Tinh với khí thế rất hung hăng, tỏ rõ ý định muốn tranh đoạt tài nguyên chất lượng tốt với Lưu Thông Minh và nghệ sĩ dưới trướng.
Trong tay Lưu Thông Minh có mấy kịch bản phim truyền hình tìm tới Tạ Trúc Tinh, vốn cũng không thoả mãn lắm muốn chờ cái tốt hơn, có điều nhìn lại tình thế hiện tại, nếu còn chờ nữa chỉ sợ mấy cái loại khá cũng không nhận được. Nghệ sĩ đang lên không thể có thời gian trống quá lâu.
Y và đoàn đội cùng nhau nghiên cứu mấy kịch bản này và thành viên chế tác chính, chọn một cái đáng tin nhất, quyết định nhận rồi hỏi Tạ Trúc Tinh, “Bộ phim này tháng năm sẽ bắt đầu quay, cơ thể cậu chịu nổi không? Không được thì thương lượng với đoàn phim bên kia dời lại mấy ngày.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Đừng gây phiền toái cho đoàn phim, dù sao cũng là phim về thời trang, không có cảnh đánh nhau, không cần lo.”
Lưu Thông Minh biết cậu và Vương Siêu vẫn chưa làm hoà, không hỏi về tình cảm của hai người mà chỉ nói, “Leo bảo muốn giải nghệ, thông cáo gì cũng không nhận nữa, trước đây mấy chuyện này đều nhờ cậu dỗ cậu ấy, bây giờ cậu ấy còn chẳng lộ mặt, tôi thật sự không biết làm sao.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh cứ nói cho anh ấy là đại ngôn và thông cáo ảnh không nhận đều sẽ bị người của anh Khôn đoạt hết, lặp lại vài lần là ảnh ngồi không yên thôi. Anh ấy cực kỳ không ưa anh Khôn, khẳng định không muốn để anh ta chiếm lời.”
Lưu Thông Minh nói tiếp, “Đã nói với cậu ấy nhiều lần rồi, vô dụng.”
Tạ Trúc Tinh im lặng một lát, bảo, “Có lẽ anh ấy bây giờ… không còn giống trước đây cho lắm.”
Lưu Thông Minh thấy cậu như vậy cũng không tiện nói gì thêm, “Tôi còn phải họp, cậu cầm kịch bản về đọc trước đi, có việc gì liên lạc sau.”
Tạ Trúc Tinh cầm kịch bản đi.
Đi ra liền đụng phải tay ca sĩ dân gian nọ.
Tên này gần đây đang hô mưa gọi gió, làm giám khảo cho một gameshow, nổi tiếng độc miệng, từng mắng vài ứng viên tới phát khóc, mỗi tuần phát sóng năm tiết mục đều có thể lên hot search, dù mở ra toàn thấy mắng chửi hắn nhưng tốt xấu gì cũng coi như khá hot.
Cho nên rất đắc ý, thấy Tạ Trúc Tinh, mặt đeo kính râm nhìn người bằng lỗ mũi, “Chào, vết thương lành rồi?”
Tâm trạng Tạ Trúc Tinh vốn đã kém, nhìn thấy gã càng kém hơn, không thèm để ý tới.
Tên kia vẫn cứ không thức thời, còn nói, “Hai người chia tay rồi? Tôi nói mà, chuyện sớm muộn thôi.”
Tạ Trúc Tinh vẫn không phản ứng lại gã.
Gã chưa chịu thôi, “Cảm giác bị người ta cướp vai nam chính không dễ chịu hả?”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn gã.
Gã ta nở nụ cười, “Tôi đã nói từ sớm, những thứ trước đây cậu có vốn phải là của tôi, nếu không phải tôi không thèm nên ném đi, cũng chẳng tới lượt cậu. Cậu nhìn bây giờ xem, thứ nên có tôi đều có, vậy thứ không phải của cậu thì cậu không cướp được đâu.”
Tạ Trúc Tinh biết tên này đó giờ vẫn thế, chẳng tức tối làm gì nhưng càng nghe càng phiền, “Đừng kêu tôi không nhắc nhở cậu, nhân lúc còn sớm mau cút xa chút.”
Ca sĩ dân gian hừ lạnh một tiếng, “Hù dọa ai thế? Cậu cho rằng mình vẫn giống như trước? Bây giờ tôi không còn là tuyến mười tám, cậu cũng mất chỗ dựa, muốn động tay động chân với tôi? Tôi cá cậu không ăn được đâu, không tin cậu thử xem?”
Tạ Trúc Tinh cúi đầu xắn tay áo, “Thử thì thử.”
Kết quả là cùng vào bệnh viện.
Một bên sưng vù nửa mặt chạy đi nghiệm thương, còn đòi bệnh viện đưa ra giám định vết thương.
Một bên vết thương cũ chưa lành, động tác quá mạnh, người đại diện không yên lòng nên bắt đi kiểm tra.
“Cậu nói xem cậu phí sức với loại người như vậy làm gì?” Lưu Thông Minh gấp tới mồ hôi lạnh đầy đầu, “Tuy là cậu ta gây chuyện trước, nhưng mà người động thủ trước là cậu, nếu cậu ta đòi báo cảnh sát thì việc này nên xử lý thế nào đây?”
Tạ Trúc Tinh không có vấn đề gì, “Cùng lắm thì xử phạt gây rối trị an, nhốt tôi vài ngày.”
Lưu Thông Minh cũng biết tâm trạng cậu không tốt, bất đắc dĩ nói, “Thôi, công ty cũng sẽ không cho cậu ta báo cảnh sát, nhưng mà chắc là sẽ bắt cậu xin lỗi cậu ta, sau đó coi như xong chuyện.”
Tạ Trúc Tinh, “Bắt tôi xin lỗi cậu ta? Vậy chi bằng để tôi báo cảnh sát giúp cậu ta cho rồi.”
Lưu Thông Minh cũng hết cách.
Quay đầu liền thêm mắm dặm muối báo cho Vương Siêu, “Cậu ấy với cái tên bạn học cũ của cậu choảng nhau một trận ở công ty, cậu ấy không chịu thiệt gì, có điều vết thương không ổn, đánh xong là đau mãi, tôi dẫn cậu ấy tới bệnh viện chụp X-quang, bác sĩ nói lá lách lại hơi xuất huyết rồi, mắng cậu ấy máu chó đầy đầu, còn kêu cậu ấy làm vậy chính là tự tìm đường chết, nếu còn dằn vặt nữa có khi phải cắt bỏ lá lách luôn.”
Quả nhiên Vương Siêu liền giật mình, “Tôi đệt, nếu như không có lá lách… thì làm sao?”
Lưu Thông Minh, “Không có thì không có thôi, có thể làm gì được.”
Vương Siêu nói, “Cậu ấy biết mình bị thương mà còn đánh nhau với người ta làm chi? Có phải ăn no rửng mỡ hết chuyện làm không?”
Lưu Thông Minh vội đáp, “Là bạn học của cậu gây sự trước, trước mặt Tiểu Tạ lại nói cậu ấy không có cậu làm chỗ dựa lập tức bị người của D.K đoạt mất vai nam chính, châm chọc khiêu khích, Tiểu Tạ cũng bị chọc tức thôi.”
Vương Siêu vừa nghe đầu đuôi câu chuyện xong lập tức lọt hố, cả giận, “Con hàng này cũng nhờ làm tiểu tam cho nữ lãnh đạo mà leo lên, cmn còn có mặt mũi đi chê cười người khác? Nếu là tôi tôi cũng đập nó nữa! Đoạn Nhất Khôn đang chơi trò gì? Cướp một cái thì thôi đi, còn chưa chịu dừng!”
Thật ra thì vẫn là vai nam chính lần trước nhắc tới mà thôi, có điều Lưu Thông Minh không sửa lại, lập tức thuận theo, “Đúng vậy, đại ngôn socola kia của cậu sớm nên quay quảng cáo cho quý mới rồi, cậu cứ không chịu đến nên bên nhãn hàng cũng gấp, vừa vặn D.K cũng muốn, hình như đang thương lượng với nhãn hàng rồi.”
Vương Siêu nghĩ tới đó liền không chịu nổi, “Không cho anh ta, anh nói với bên nhãn hàng, tôi quay.”
Lưu Thông Minh nín cười đế thêm, “Vừa khéo còn vài sản phẩm mới muốn mời cậu làm đại ngôn, nhận không?”
Vương Siêu ôm đồm hết, “Nhận, nhận hết, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu.”
Lưu Thông Minh muốn nở hoa.
Tiểu Tạ bày y lấy Đoạn Nhất Khôn ra khích tướng, cách này không phải vô dụng, nhưng mà vẫn là cách của y hiệu quả hơn nhiều.
Cứ nói thẳng là Tiểu Tạ bị người ta chèn ép, nhìn xem, Leo đây không phải nhảy một phát cao ba mét luôn sao, kêu làm gì cũng làm.
Quảng cáo socola được sắp xếp quay vào chủ nhật.
Sáng thứ bảy Lưu Thông Minh gọi Vương Siêu đến công ty gặp y, ký hợp đồng quảng cáo mới.
Ngạn Dung ở nhà một mình, Vương Cẩm giao cho hắn buổi trưa dắt Ngạn Dung đi ăn cơm, vừa khéo Trì Lập Đông cũng hẹn hắn ăn trưa.
Thế là Vương Siêu dắt Ngạn Dung tới công ty luôn, từ công ty đi thẳng tới nhà hàng, sắp xếp như vậy tiết kiệm thời gian nhất.
Đây là lần đầu tiên hắn đi gặp người trong nghề kể từ khi từ Lhasa trở về.
Đến dưới lầu công ty, có mười mấy cô gái trẻ đang đứng chờ gặp nghệ sĩ.
Hắn và Ngạn Dung đi ngang qua, lực chú ý của mấy cô bé đều tập trung hết lên người cậu nhóc lai xinh đẹp Ngạn Dung.
Mãi đến khi hắn bước lên cầu thang quay đầu lại liếc nhìn, mới có một cô bé tinh mắt nhận ra, mặt mày thất sắc, “Tôi đệt! Đó là Leo hả?”
Mấy cô gái ồ lên một trận.
Vương Siêu chạy vào trong như một làn khói.
Hắn và Ngạn Dung vừa vào không bao lâu.
Mấy cô nhóc còn đang sôi nổi bàn tán “Leo gặp phải chuyện gì” thì thấy Tomas Tạ cũng xuất hiện, bước chân vội vàng.