Peter Pan Và Cinderella

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Vương bát trong vương bát đản, ý chửi lưu manh.

995105b8330bc8459fb2db7f12ab87b3

Các thành viên trên lầu rất yên lặng, chắc là đã sớm đi vào giấc mộng.

Vương Siêu ngủ bên cạnh nhỏ giọng ngáy khò khò, thỉnh thoảng còn nghiến răng hai lần.

Chỉ có Tạ Trúc Tinh là mãi chưa buồn ngủ.

Cậu không hiểu bản thân mình lắm.

Nụ hôn kia có ý nghĩa gì? Cậu vốn đâu phải gay.

Con trai học vũ đạo có không ít người là gay, trước đây lúc trong trường Diêm Giai Giai còn giúp cậu ngăn cản vài nhóc đàn em tới tỏ tình.

Cậu biết rõ tính hướng của mình, cậu thích con gái, trước đây chưa từng nảy sinh bất cứ hứng thú gì với con trai.

Lẽ nào cậu lại thích Vương Siêu ư?

Tạ Trúc Tinh quay đầu nhìn Vương Siêu một chút.

Cái tên này thích nằm úp sấp ngủ, hai tay đặt hai bên mặt, thật sự ngủ chẳng khác gì heo, nước miếng thường xuyên nhiễu ướt cả gối.

Ngược lại lớn lên rất dễ nhìn, ỷ trong nhà có tiền liền có thể vểnh đuôi tới trời, mở miệng ngậm miệng đều là “Tiểu Tạ em lại không có tiền gì, coi như anh giúp đỡ người nghèo”, miệng đã tiện người lại còn lười biếng, nửa điểm cầu tiến cũng chẳng có, một chút khổ sở đã không chịu nổi, bảo làm gì liền lầm bầm kêu chỗ này đau chỗ kia ngứa, một con lừa lười biếng ăn vài roi cũng vẫn mạnh hơn hắn.

Lại còn là một tên ngựa giống đi ăn bữa đồ nướng cũng có thể thuận tiện hẹn chịch.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy quá hoang đường, ít nhất Diêm Giai Giai đã từng là một cô gái hiểu chuyện cầu tiến nỗ lực sống tốt, Vương Siêu này là trò gì đây? Cho dù đầu óc cậu bị lừa đá, thật sự có cong, cũng không thể yêu thích loại phế nhân thế này.

Hơn nữa cậu còn không cong, cậu vẫn cảm thấy con gái cực kỳ đáng yêu, cũng rất thích con nít, luôn ngập tràn mong đợi đối với việc được làm cha.

Cuối cùng Tạ Trúc Tinh quy cái chuyện hôn hít thiếu não này là vì áp lực quá lớn, thêm vào đó đêm nay còn uống chút rượu nên nhất thời váng đầu, có vậy mới làm ra loại chuyện nhàm chán này.

Mấy ngày sau đó cậu cũng chẳng còn thời gian đâu để xoắn xuýt vấn đề này thêm nữa, lịch trình của IceDream được sắp xếp dày đặc, cực kỳ bận rộn.

Ngoại trừ việc phải ghi âm các ca khúc khác cho album thì còn phải tham dự dàn dựng và luyện tập tiết mục cho buổi Music Awards, giữa chừng còn có cả phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường.

Lúc tập huấn mọi người đều cảm thấy khổ cực, nhưng so với cường độ công việc sau khi ra mắt chính thức thì cái kiểu tập huấn từng bước một mấy tiếng kia thật sự chẳng đáng gì.

Music Awards là vào thứ sáu, vừa khéo thứ năm là sinh nhật Đoạn Nhất Khôn, y bảo bọn họ buổi tối ghi âm xong thì cùng đi chơi, còn nhắc cả đám nhớ thay trang phục đẹp đẽ một chút.

Mấy người thương lượng góp tiền mua quà cho y, bàn cả nửa ngày cũng chưa có kết quả. Cả bọn đều chưa được nhận lương, quà mắc quá thì mua không nổi, rẻ quá lại sợ không dám đưa ra.

Vương Siêu chẳng định phát biểu ý kiến, mấy ngày nay hắn ngủ không đủ nên mệt mỏi rã rời, dựa vào lưng Tạ Trúc Tinh ngủ gật, có điều nghe một chút lại thấy mất kiên nhẫn nên tính mở miệng, “Các cậu cũng đừng…”

“Không phải anh mệt hả?” Tạ Trúc Tinh cản lại không cho hắn thốt ra mấy tiếng khó nghe như “keo kiệt” hay “nghèo kiết”, bảo, “Ngủ của anh đi, chúng tôi bàn bạc xong mua cái gì sẽ nói cho anh, anh ra số nhiều.”

Vương Siêu vốn có ý này, đáp một tiếng “Được” rồi cứ thế tiếp tục ngủ gật.

Phỏng chừng các thành viên khác cũng có suy nghĩ tương tự như thế, chỉ có điều không ai tiện nói ra, bây giờ giải quyết được đều cực kỳ vui vẻ.

Tiệc sinh nhật của Đoạn Nhất Khôn náo nhiệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

D.K là người đại diện đã vào nghề mười mấy năm, dẫn dắt qua mấy nghệ sĩ thần tượng cực kỳ hot một thời, tự bản thân cũng mạnh vì gạo bạo vì tiền, giao tiếp trong giới rất rộng rãi. Thêm vào đó nhóm nhạc IceDream mới ra mắt cũng được người trong giới xem trọng khắp nơi, cho nên chỉ cần nhận được lời mời của y thì ít nhiều đều cấp vài phần mặt mũi, cho dù người không tới được cũng sẽ chuẩn bị quà cáp đưa đến.

Sáu người bọn họ đều là người mới, ở đây có ai mà không phải tiền bối, thận trọng từ lời nói tới việc làm mới là thượng sách.

Người khác còn tạm ổn, Tạ Trúc Tinh chỉ sợ Vương Siêu gây sự, vẫn luôn lôi kéo hắn ở bên cạnh mình, không cho hắn chạy loạn.

Vương Siêu cũng chả có hứng thú gì với khách khứa của Đoạn Nhất Khôn, nhưng hắn lại giống y như một đứa con nít, Tạ Trúc Tinh càng ngăn cản hắn thì hắn lại càng muốn đi chơi.

Người có ba cái gấp, Tạ Trúc Tinh muốn đi vệ sinh liền dặn hắn, “Anh nhớ ngồi đây đừng nhúc nhích, cũng đừng nói bậy bạ với người khác, đắc tội với người ta thì phiền lắm.”

Vương Siêu dễ dàng đồng ý, “Biết rồi.”

Có điều Tạ Trúc Tinh vừa đi là hắn liền vui vẻ bung lụa chơi đùa.

Đến khi Tạ Trúc Tinh về tìm không thấy ai, Quý Kiệt chỉ chỉ cậu, cậu liền thuận theo nhìn sang. Vương Siêu đang bưng ly champagne, khá ra dáng tán gẫu với mấy cô gái mặc váy ngắn, không biết chém gió gì mà mấy cô kia cười tới ngả nghiêng ngả ngửa.

Tạ Trúc Tinh đi qua nói “Xin lỗi” một tiếng với mấy cô, lập tức kéo Vương Siêu về.

Chừng mấy ngày rồi Vương Siêu chưa chọc gái, còn chưa chọc đủ nên bất mãn nói, “Em làm gì thế? Anh cũng đâu có nói cái gì không nên nói.”

Tạ Trúc Tinh, “Sinh nhật anh Khôn, anh an phận chút đi.”

Vương Siêu quay đầu lại nhìn mấy cô gái kia, phát hiện các cô đều đang nhếch miệng nhìn sang đây cười, lập tức cảm thấy người ta đang chê cười mình, trong lòng có hơi không thoải mái nên nói, “Anh không an phận chỗ nào? Nói vài câu thì có sao? Em coi em là anh cả nhà anh hả, quản lý rộng như vậy?”

Tạ Trúc Tinh nhìn gương mặt dửng dưng như không của hắn, ngọn lửa dưới đáy lòng thoáng chốc bùng lên, lạnh lùng nói, “Anh cho là tôi muốn quản anh lắm đúng không? Anh cứ tiếp tục chơi đi, xem xem tôi còn quản chuyện vô bổ nữa không.”

Vương Siêu có hơi sững sờ, “… Em tức cái gì chứ?”

Tạ Trúc Tinh chẳng thèm để ý tới hắn, bước tới chiếc ghế sopha cho hai người ngồi xuống bên cạnh Trình Diệu.

Trình Diệu không dám đứng lên đi, lòng run sợ nhìn trưởng nhóm rồi lại nhìn anh Tiểu Tạ, sợ mình biến thành pháo hôi.

Vương Siêu không cảm thấy hôm nay mình có làm chuyện gì khác người, chọc gái một nửa đã bị cắt ngang, nén giận bảo, “Tiểu Tạ, em có ý gì hả?”

Tạ Trúc Tinh khó chịu không chịu nổi, chẳng muốn nói chuyện liền cầm lấy một ly rượu trên bàn, ực một hớp.

Vương Siêu chưa từng thấy cậu như vậy, không nổi giận mà trái lại còn có chút lo lắng, “Có phải là em không hài lòng chuyện gì không, lấy anh ra xả?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Cậu chính là chỗ nào cũng không hài lòng, còn không có chỗ xả nữa.

Vương Siêu nói, “Trình Diệu, cậu tránh ra.”

Trình Diệu vội vàng đứng lên lẩn ra xa.

Mấy thành viên còn lại làm bộ như tán gẫu tán gẫu, chơi di động chơi di động.

Vương Siêu ngồi xuống cạnh Tạ Trúc Tinh, lấy đầu gối đụng chân cậu một phát, “Này.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Này cái gì mà này?

Vương Siêu đã sớm không còn hứng chọc gái, một lòng muốn dỗ cậu vui vẻ, liền hỏi, “Cuối cùng là em làm sao vậy? Ai chọc em mất hứng?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Còn có thể là ai?

Vương Siêu liền đụng chân cậu cái nữa, cợt nhả nói, “Để anh kể cho em nghe câu chuyện này nha, buồn cười lắm, ai nghe xong cũng cười chết.”

Tạ Trúc Tinh không phản ứng lại hắn.

Hắn liền tự mình kể chuyện, “Kể rằng một năm tuyết rơi lớn, có người hơn nửa đêm uống nhiều, trên đường về nhà tìm đại một chỗ đi tiểu, nhìn thấy ven đường có người tuyết lại hoa mắt nghĩ thầm, cô gái này thật đẹp, nhất thời không nhịn được liền chịch người tuyết luôn, còn vừa chịch vừa nói, ôi đệt mợ, sao mà phóng đãng thế, chảy nhiều nước đến vậy.”

Nói xong tự hắn liền cười ha hả, còn vỗ bắp đùi Tạ Trúc Tinh hỏi, “Buồn cười không hahahahaha?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Buồn cười cái đệt, phóng đãng chết mịe anh.

Vương Siêu thấy cậu không cười liền có chút ủ rũ,”Đời anh chỉ nhờ vào mẩu chuyện này mà sống sót thôi đó, ai nghe cũng cười, mình em là y như cái chặn giấy, một chút tình thú cũng không có.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Tên ngốc nghếch nhà anh còn biết cái gì gọi là tình thú?

Vương Siêu nghĩ rồi lại hỏi, “Có phải trong nhà có chuyện gì không?”

Ngọn lửa trong lòng Tạ Trúc Tinh chậm rãi hạ xuống, đáp một câu, “Không có.”

Vương Siêu, “Vậy rốt cuộc là em làm sao thế?”

Tạ Trúc Tinh cảm thấy mình có thể tức giận vì một kẻ ngu ngốc thì mình cũng ngu ngốc luôn rồi, thật sự không hề có ý nghĩa, hàm hồ đáp, “Chẳng làm sao, chỉ là tâm trạng không tốt thôi, gần đây áp lực quá lớn.”

Vương Siêu tin là thật, khoác vai cậu, còn an ủi cậu nữa, “Tâm trạng không tốt em cứ nói với anh, anh còn tưởng em làm sao chứ, đã nói với em từ sớm rồi, trong lòng có việc thì đừng tự kìm nén, thói quen này không tốt đâu.”

Tạ Trúc Tinh, “Ừm.”

Vương Siêu thấy sắc mặt cậu hòa hoãn hơn nhiều, tự bản thân hắn cũng vui vẻ nói, “May mà là em, nếu người khác dám quăng bộ mặt này cho anh thì anh đã sớm trở mặt đánh cho mẹ nó nhận không ra rồi.”

Tạ Trúc Tinh thọt hắn ngay, “Chiến ngũ tra* như anh thì đánh thắng được ai?”

* 战五渣 – chiến ngũ tra: chỉ sức chiến đấu sida:v

Vương Siêu đáp, “Với mấy người từng tập luyện chính quy như em thì không so được, còn chưa hỏi em nữa, em tập võ ở đâu vậy?”

Tạ Trúc Tinh, “Tụi tôi có khoa võ thuật.”

Vương Siêu dán sát rạt vào cậu, bảo, “Sau này rảnh rỗi em dạy lại anh nha, trước đây kêu anh cả anh dạy anh, ổng dạy hai ngày liền chê anh dốt nát không dạy được, lại còn đánh anh nữa.”

Tạ Trúc Tinh không nhịn được cười thành tiếng, mẹ nó cái này còn buồn cười hơn chuyện người tuyết nhiều.

Vương Siêu cũng cười theo, hỏi, “Tâm trạng có khá hơn tí nào chưa? Anh lại kể chuyện cười cho em nghe nha.”

Hắn lại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm.

Tạ Trúc Tinh quay đầu nhìn hắn, cảm thấy giờ phút này hắn đặc biệt vừa mắt, vừa dễ nhìn vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện.

Thấy hai người không còn giận dỗi, các thành viên khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một lát sau Đoạn Nhất Khôn gọi bọn họ qua, giới thiệu một nhà chế tác có tiếng trong giới âm nhạc cho bọn họ làm quen.

Mới khách sáo xong liền có một vị khách đến muộn bước vào, từ xa đã bắt đầu áy náy, “D.K, xin lỗi xin lỗi, có việc gấp phải xử lý nên tới trễ.”

Đoạn Nhất Khôn đón người kia lại đây, giới thiệu với sáu người IceDream, “Đây là tiền bối của tôi, các cậu nên gọi là anh Sâm.”

Sáu người liền nói, “Chào anh Sâm.”

Người này mang theo nụ cười khiêm tốn đáp, “Đừng nghe D.K nói lung tung, tôi chỉ vào nghề sớm hơn cậu ấy vài ngày thôi mà, tiền bối gì chứ. Tôi là Chu Niệm Sâm, đại diện của Bách Đồ.”

Một buổi tối gặp được không ít nhân vật lớn, bây giờ nghe là người đại diện của ảnh đế cả đám cũng không còn phản ứng kịch liệt như ban đầu, cười khách khí là được rồi. Chỉ mình Vương Siêu là đứng đó cà lơ phất phơ, lười cười, tới bộ dạng khách sáo cũng lười bày ra.

Hiển nhiên Chu Niệm Sâm cũng chú ý tới hắn, quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần, vẻ mặt hơi dao động.

Đoạn Nhất Khôn phất tay bảo, “Các cậu đi chơi đi, tôi nói chuyện với anh Sâm một chút.”

Mấy người quay lưng rời khỏi, Chu Niệm Sâm vẫn còn nhìn theo Vương Siêu.

Đoạn Nhất Khôn biết rõ cách làm người của gã, cười nói, “Anh Sâm, anh cũng đừng đánh chủ ý tới cậu ta, cậu ta có chỗ dựa.”

Chu Niệm Sâm lơ đễnh hỏi, “Là chỗ dựa nào?”

Vương Tề không phải người trong nghề nên không tiện nhắc đến, Đoạn Nhất Khôn sẵn tiện nói, “Cậu ta là em trai của Lương Tỉ.”

Chu Niệm Sâm liền quay đầu liếc nhìn y, “À, Lương Tỉ hả.”

Tiệc sinh nhật kết thúc, sáu người IceDream cũng coi như là nửa chủ nhân, giúp Đoạn Nhất Khôn tiễn khách xong tản ra về nhà rất muộn.

Ngày hôm sau Tạ Trúc Tinh vẫn dậy sớm ra ngoài chạy bộ như cũ, chạy nửa chừng trên đường về thì Vương Siêu gọi điện thoại cho cậu, nghe giọng liền biết là đang ngủ, lầm bầm bảo, “Muốn ăn gan xào, em mua đem tới cho anh đi.”

Tạ Trúc Tinh, “Nhiều chuyện, tự mình mua đi.”

Vương Siêu, “Dù sao ngày nào em cũng chạy mười mấy cây số, thuận tiện chạy tới thì mua thêm cho anh mấy cái bánh quẩy, anh sắp chết đói rồi.”

Tạ Trúc Tinh, “Không quan tâm, cứ đói đi.” Rồi cúp.

Cậu đã gần như chạy xong, cũng không về nhà mà đi tàu điện ngầm tới Vọng Kinh, mua phần gan xào và bánh quẩy cho hai người xách qua.

Cậu có chìa khóa nhà Vương Siêu, hồi trước ở đây Vương Siêu bảo cậu cầm chìa dự bị, lỡ đâu ngày nào đó hắn quên chìa khóa còn có thể tìm cậu mở cửa, cậu mới nhận.

Mở cửa vào trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách tràn ngập ánh nắng, vô cùng chói chang.

Cậu đổ gan xào vào chén sứ, bánh quẩy cũng đặt lên khay, sau đó mới đi gọi Vương Siêu dậy.

Vương Siêu nằm xoay ngang xoạc dọc ngủ nướng khò khò, còn không thèm mặc quần lót, chăn chỉ che được đến nửa bắp đùi, đúng là mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa dậy nổi. Điện thoại di động thì để ngay mặt dán vào lỗ tai, tám phần mười là ban nãy nói chuyện xong nghiêng đầu qua đã ngủ tiếp.

Tạ Trúc Tinh gọi hắn một tiếng, “Có ăn gan xào bánh quẩy không?”

Vương Siêu mơ mơ màng màng thức dậy, liếc liếc đôi mắt đầy ghèn không mở ra được quá lớn, tốn công tốn sức nhìn thấy Tạ Trúc Tinh liền nhếch miệng cười, “Há há, anh biết ngay là em sẽ tới mà.”

Tạ Trúc Tinh nói, “Đứng lên đi.”

Vương Siêu bò dậy, lật người ngồi lên rồi liền phát bệnh tâm thần như mấy đứa con nít trong nhà trẻ, “Ừm… Quần lót anh đâu? Lấy cho anh cái quần lót trong tủ quần áo đi.”

Tạ Trúc Tinh cầm quần trong tủ đưa cho hắn, hắn mặc vào xong lại sai cậu tìm quần áo cho mình.

Tạ Trúc Tinh đưa tới, quở trách bảo, “Anh đúng là càng ngày càng vô dụng, không có người hầu hạ thì tới quần áo cũng không mặc nổi hay sao.”

Vương Siêu vất vả mặc quần và áo thun vào, đứng dậy tìm dép lê trên mặt đất.

Tạ Trúc Tinh thấy nửa chiếc dép lộ ra dưới gầm giường liền duỗi chân đá ra giúp hắn, nói, “Đây nè, anh mau…”

Cậu “mau” không nổi nữa, trên chiếc dép kia còn dính một cái “áo mưa”, đã dùng qua.

Vương Siêu cũng nhìn thấy, có hơi ngượng ngùng gãi đầu chốc lát, lật nồi nói, “Anh có kêu con nhỏ kia nhớ thu dọn sạch sẽ trước khi đi mà, là do cổ lười biếng.”

Tạ Trúc Tinh, “… Ăn đi.”

Vương Siêu không mang dép nữa, đi chân trần đẩy cậu ra ngoài, “Tối qua anh đói gần chết, rất muốn ăn gan xào, còn đặc biệt cài đồng hồ báo thức để gọi điện thoại cho em.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Lát nữa chuyển khoản cho tôi, thêm cả phí chạy vặt.”

Vương Siêu cười hà hà, “Vậy anh chuyển cho em nhiều chút, bao cả năm được không?”

Hắn chạy đi rửa tay, Tạ Trúc Tinh ngồi cạnh bàn ăn giương mắt nhìn về phía cầu thang lầu hai đối diện, bỗng dưng nhớ tới nụ hôn tối hôm ấy, tự nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Tối đó, Music Awards.

Nhóm nhạc khách mời IceDream với vai trò hâm nóng không khí, ra mắt biểu diễn lần đầu trên sân khấu này.

Trong thời gian chờ đợi ở phòng trang điểm sau cánh gà, mỗi người đều vô cùng căng thẳng, đến Vương Siêu bình thường dửng dưng nhất cũng hồi hộp tới run chân.

Áp lực của Tạ Trúc Tinh lớn như ngọn núi, mặc dù so với các đồng đội thì trải nghiệm của cậu phong phú nhất, có kinh nghiệm biểu diễn nhiều lần trên sân khấu cỡ lớn thế này, nhưng thật sự là nghệ sĩ thần tượng đứng giữa ánh đèn thì đây cũng là lần đầu tiên của cậu.

Vương Siêu run run chân, đứng lên nói, “Tôi đi vệ sinh.”

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Anh không sao chứ? Đã đi bốn, năm lần rồi.”

Vương Siêu đáp, “Không sao, đi lòng vòng một chút mới bớt hồi hộp, em đi không?”

Tạ Trúc Tinh đã đi cùng hắn hai lần, liền bảo, “Tự anh đi đi, đừng chạy lung tung, đừng gây chuyện.”

Vương Siêu, “Em còn lải nhải hơn cả Cáp Chi nhà anh.”

Hắn ra khỏi phòng vệ sinh liền hơi mất phương hướng, đi một vòng lớn quanh hậu đài vẫn chưa tìm lại được phòng trang điểm của bọn họ, rẽ ngoặt một phát gặp ngay hai người quen.

Lương Tỉ và Bách Đồ, hai ông lớn này tối nay đều là khách quý đến trao giải.

Hai người đứng rất gần, nhìn vẻ tức giận xấu hổ kia của Bách Đồ thì hẳn là Lương ca của hắn đang đùa giỡn lưu manh rồi.

Tâm trạng Vương Siêu căng thẳng, muốn tìm chuyện gì đó làm liền kêu một tiếng, “Anh, anh làm gì đó?”

Phỏng chừng Lương Tỉ đang hăng hái đùa giỡn lưu manh, vừa nhìn thấy hắn tới phá đám liền phiền không chịu nổi, “Mày tới làm gì? Không phải tụi bây mới vừa ra mắt hả? Cũng có thể nhận giải?”

Vương Siêu đáp, “Tụi em đi biểu diễn, hai người các anh đi trao giải à?”

Hắn lén lút nhìn Bách Đồ, ảnh đế đúng là lớn lên thật dễ nhìn, có tức giận cũng không xấu.

Lương Tỉ không vui nói, “Nhìn cái gì hả? Ẻm là người mày có thể nhìn hay sao?”

Vương Siêu nghĩ thầm, chỉ có mình anh thấy quý giá thôi, ai thèm chứ? Huống hồ gì ảnh đế hình như còn không muốn cho anh nhìn nữa là.

Vương Siêu dán người vào tường định đi, nhưng miệng vẫn muốn tiện hai câu liền kéo dài giọng trào phúng, “Không nhìn thì không nhìn, anh à anh cứ từ từ trao — thưởng — nha –”

Lương Tỉ nhấc chân đạp hắn, hắn vội vàng bỏ chạy.

Vất vả lắm mới tìm lại được phòng trang điểm của bọn họ, Vương Siêu đẩy cửa bước vào.

Quý Kiệt ngồi ở vị trí ban nãy của hắn, sát cạnh Tạ Trúc Tinh, hai người đang nghe chung một bộ tai nghe.

Vương Siêu mất hứng, bước tới đẩy Quý Kiệt một phát bảo, “Tránh ra, đây là chỗ cậu ngồi được hả?”

Quý Kiệt bỏ tai nghe xuống, đáp, “Sao? Cậu ngồi rồi thì chỗ này thành long ỷ hay gì?”

Vương Siêu liền muốn to mồm, Tạ Trúc Tinh đứng lên kéo hắn ngay, “Anh đừng có kiếm chuyện không đâu nữa.”

Vương Siêu nuốt lời xuống lại, kéo Tạ Trúc Tinh qua chỗ khác ngồi.

Quý Kiệt đồng tình nhìn Tạ Trúc Tinh, nhét tai nghe vào tiếp tục nghe nhạc.

Tạ Trúc Tinh nhỏ giọng hỏi, “Có trưởng nhóm nào như anh không hả? Sắp ra diễn đến nơi rồi, anh không động viên mọi người thì thôi, còn đi gây sự nữa.”

Vương Siêu cũng không biết vừa nãy mình nghĩ cái gì, dù sao cũng không vui, đáp, “Không phải do anh căng thẳng sao, em sờ tay anh nè.”

Tạ Trúc Tinh không muốn sờ tay hắn, hắn liền tự chộp lấy tay Tạ Trúc Tinh bảo, “Em coi, toàn là mồ hôi lạnh.”

Tạ Trúc Tinh cảm giác được lòng bàn tay Vương Siêu ướt đẫm và lạnh ngắt, nhịn một chút vẫn không chịu được mà trở tay nắm chặt tay hắn.

Vương Siêu cảm thấy hài lòng, được voi đòi tiên nhất định phải đan mười ngón tay vào nhau.

Tạ Trúc Tinh cũng không phản đối.

Lòng bàn tay lạnh lẽo áp vào lòng bàn tay ấm áp, dần dần biến thành nhiệt độ giống nhau.

Dường như căng thẳng trước khi lên sân khấu lập tức tiêu tán đi từng chút một.

Vương Siêu nhìn gò má Tạ Trúc Tinh một lát, không nói được cảm giác trong lòng rốt cuộc là gì, chỉ cảm thấy Tiểu Tạ là người tốt nhất trên đời, chẳng còn ai tốt hơn cậu nữa.

Hai người cứ duy trì động tác thân mật mập mờ này, mãi cho tới khi đạo diễn đến gọi lên sân khấu mới thả tay đối phương ra.

Trước khi lên sàn, Vương Siêu khều Quý Kiệt một phát, liếc mắt lên trần nhà nói, “Tiểu Bao Tử, vừa nãy tôi hồi hộp quá thôi, không phải nhằm vào cậu đâu.”

Vẻ mặt Quý Kiệt bất ngờ, nhưng liền nhanh chóng cười đáp, “Mông to, cố lên.”

Tạ Trúc Tinh đưa tay ra, “Tất cả mọi người phải cố gắng lên.”

Sáu người dồn dập chồng tay mình lên, thấp giọng cổ vũ cho các đồng đội cũng đồng thời cổ vũ cho chính mình, “Cố lên cố lên cố lên!”

Nhạc dạo “Băng mùa hè” vang lên, ánh đèn cùng nhau rực sáng, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm dậy.

IceDream chính thức bắt đầu màn biểu diễn đầu tiên của bọn họ.

Hơn bốn phút sau.

“Đệt mợ đệt mợ đệt mợ,” Vương Siêu vừa bước xuống sân khấu vừa lải nhải, “Vừa nãy bố quên lời, may mà có nhạc bè.”

Tạ Trúc Tinh đang muốn nói hắn liền nghe Trình Diệu đằng sau kêu lên, “Chân em có hơi nhũn ra, đi không nổi nữa.”

Tạ Trúc Tinh đưa tay đỡ lấy Trình Diệu, khen ngợi cậu, “Diệu Diệu thể hiện cực kỳ tốt.”

Trình Diệu cảm kích cười, dẻo mồm đáp, “Các anh thể hiện đều tốt cả! Chúng ta giỏi quá!”

Trong khi nói chuyện đã rời khỏi sân khấu, Vương Siêu quay đầu lại thấy Tạ Trúc Tinh khoác tay Trình Diệu liền lập tức chua lòm, “Trình Diệu, có cần tôi mua cho cậu cái ghế dựa của con nít luôn không?”

Trình Diệu có chút lúng túng, không để Tạ Trúc Tinh đỡ mình nữa.

Tạ Trúc Tinh vỗ Vương Siêu một phát, “Anh nói chuyện cẩn thận.”

Vương Siêu vô lại đáp, “Anh quan tâm đồng đội cũng sai rồi?”

Tạ Trúc Tinh chẳng thèm trả lời hắn, dù sao hắn cũng cứ thích như vậy, bản thân hắn nói cái gì cũng đúng, hắn nói người khác không đúng thì người khác chỉ có thể chịu sai mà thôi.

Đoạn Nhất Khôn cũng đặc biệt tới hậu đài chúc mừng bọn họ biểu diễn thành công, bảo rằng chờ lát nữa kết thúc sẽ mời mọi người đi ăn khuya, coi như là tiệc mừng công nho nhỏ.

Trận đầu tiên đã đánh xong đẹp đẽ, mọi người đều rất vui vẻ, Vương Siêu bây giờ cũng không còn lo lắng nữa, đắc ý khoe khoang rằng hắn quên lời mà vẫn có thể hát xong, trâu bò thế nào làm sao, mọi người nghe hắn nói hươu nói vượn cũng chẳng ai thèm bóc mẽ hắn.

Đang chém hăng say thì hắn có điện thoại, sắc mặt đen lại từng chút một, nói, “Tôi không thể đi ăn khuya với mọi người, hôm khác tôi sẽ mời.”

Đoạn Nhất Khôn hỏi, “Sao vậy? Có việc gì à?”

Vương Siêu đáp, “Anh cả tôi gọi tôi về nhà một chuyến.”

Đoạn Nhất Khôn cười cười, “Cho tôi gửi lời chào, cũng cảm ơn anh ấy hôm qua đã sai người tặng quà sinh nhật.”

Tới lúc tản ra, mấy người khác đều đi ăn khuya, Vương Siêu cũng muốn theo lại không dám trái ý Vương Tề, kéo Tạ Trúc Tinh lại dặn, “Em đừng uống quá nhiều, ăn xong phải về nhà ngay, đừng chơi với bọn họ muộn quá, về nhà em mà ngủ, không cho ngủ với bọn họ.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Đây là mấy lời dặn dò gì đây?

Vương Siêu lái xe mình chạy đi mất.

Tạ Trúc Tinh và các thành viên khác cùng lên xe bảo mẫu.

Cao Tư Viễn giống y như phát hiện ra châu lục mới, hỏi, “Anh, ông anh của trưởng nhóm có phải trâu bò lắm không?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Không biết, anh ấy chưa từng kể.”

Quý Kiệt không tin, “Vậy anh kề cận cậu ta cả ngày, hai người không tán gẫu gì hay sao?”

Tạ Trúc Tinh, “Anh ấy không nói về chuyện trong nhà, tán gẫu cũng nói nhảm nhí mà thôi, các cậu chưa nghe anh ấy nói xàm bao giờ à?”

Quý Kiệt cười nói, “Cái này cũng đúng, cậu ta xàm dễ sợ, tính tình anh Tiểu Tạ thật sự quá tốt, nếu là em thì đã sớm tẩn cậu ta từ tám trăm năm rồi.”

Tạ Trúc Tinh, “Người thì không xấu, chỉ có miệng là đáng ghét, các cậu khoan dung một chút đi.”

Cao Tư Viễn lộ vẻ kinh ngạc, cười nói, “Anh, cái này anh có hơi thiên vị đó nha.”

Tạ Trúc Tinh nói xong cũng cảm thấy câu kia có chút thân mật quá đáng, bèn đáp, “Không phải chuyện này, giống như tối nay nè, chúng ta có thể tới Music Awards không phải là nhờ vào phúc của tên quỷ đáng ghét này ư? Anh ấy vui vẻ thì chúng ta cũng có thể thuận lợi hơn một chút.”

Lời này rất có lý, các thành viên liếc mắt nhìn nhau, đều chắp tay lại đồng thanh nói, “Anh Tiểu Tạ, khổ cho anh rồi!”

Vương Siêu rầu rĩ không vui về nhà, vừa vào cửa đã oán giận, “Gọi em về làm gì thế? Thành viên nhóm em đều đi ăn khuya, chỉ em không được đi.”

Vương Tề đứng trong phòng, chắp tay sau lưng chẳng nói lời nào. Vương Cẩm ngồi trên sopha cầm Kindle, quẳng cho Vương Siêu một ánh mắt đồng tình.

Vương Siêu quá quen thuộc với loại biểu cảm này của hai người rồi, cái mông bắt đầu mơ hồ đau, lập tức nhớ lại xem gần đây mình có làm gì không nên không, nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra, vẻ mặt đưa đám nói, “Anh cả, lại làm sao thế? Gần đây em cực kỳ cố gắng, mỗi ngày đều chăm chỉ tập hát tập nhảy, Music Awards tối nay cũng biểu diễn rất thuận lợi, anh đừng có ngứa tay lại tìm lý do đánh em.”

“Tao ngứa tay? Tao thấy là mày ngứa người.” Vương Tề nói, “Tối qua sinh nhật Tiểu Đoạn, sau khi tan cuộc mày đi đâu?”

Vương Siêu, “… Về nhà thôi.”

Vương Tề nói, “Về một mình?”

Vương Siêu, “…”

Vương Tề bùng cháy, “Ngày hôm qua có truyền thông ngồi canh trước tiệc sinh nhật của Tiểu Đoạn, vừa vặn chụp được ảnh mày dẫn một người mẫu tuyến mười tám ra về, nếu hôm nay bức ảnh này lên mặt báo thì mày còn có mặt mũi mà đi diễn Music Awards hả?”

Vương Siêu nghe lời này cũng biết là anh cả đè xuống giúp hắn, khúm núm đáp: “Cám ơn anh.”

Vương Tề nhìn hắn là thấy tức, “Lúc chuyển ra ngoài tao nói mày sao? Đi ra ngoài mà dám làm bậy thì coi tao trừng trị mày thế nào, tới đây cho tao!”

Vương Siêu coi bộ chạy không thoát, bất chấp bước tới chỗ trống trên sopha bên cạnh Vương Tề nằm úp sấp xuống, khóc thút thít nói, “Đừng đánh mặt nha.”

Vương Tề tẩn hắn, hắn nằm đó khóc gào hu hu, Vương Cẩm nhìn trò vui còn giả mù sa mưa lau nước mắt giúp hắn, “Được rồi được rồi, lại đánh thêm một trăm tám mươi roi nữa là xong.”

Vương Siêu càng khóc càng cực kỳ bi thương, trong lòng âm thầm nghĩ, chờ sau này hắn hot rồi liền lập tức đăng báo đoạn tuyệt quan vệ với hai ông anh mặt người dạ thú này.

Vương Tề sợ hắn không chịu nhớ, trận đòn này ra tay đặc biệt tàn nhẫn, đánh xong cũng tự mệt đến mồ hôi đầy đầu.

Vương Siêu khóc sướt mướt bò dậy, từ cái mông tới bắp đùi đều bị đánh tê rần, khập khiễng bước ra ngoài.

Vương Tề, “… Mày đi đâu hả?”

Vương Siêu giở chứng đáp, “Em không ngủ ở đây đâu, em muốn về bên kia ngủ.”

Vương Tề nói, “Quay lại!”

Vương Siêu liền hết dám đi, khóc lóc trở lại.

Vương Cẩm trên sopha cười tới sắp té ghế.

Vương Tề nói, “Chú hai, chú cũng không kém gì đâu, nhìn nó khóc thành thế nào rồi mà chú vẫn còn cười.”

Vương Cẩm ngồi nghiêm chỉnh lại nói, “Anh cả anh vậy là lật nồi rồi, nó khóc không phải do anh đánh hả? Là em cười cho nó khóc hay sao?”

Vương Tề chê anh nói nhiều, bảo, “Biến, lên lầu đọc sách đi.”

Vương Cẩm vừa cười vừa cầm kindle của mình đi mất.

Vương Siêu cũng không khóc nữa, nghĩ thầm anh cả mắng anh hai giúp hắn, anh cả tốt hơn anh hai một chút.

Vương Tề hỏi, “Có đau không? Không đau thì lại đánh một trận.”

Vương Siêu, “… Đau.”

Vương Tề nói, “Có thể nhớ kỹ chưa? Chưa thể thì lại đánh một trận.”

Vương Siêu, “… Có thể.”

Vương Tề, “Nhớ cái gì kỹ? Tự mày nói nghe coi.”

Vương Siêu, “Sau này không bao giờ đưa phụ nữ về nhà.”

Vương Tề chưa hài lòng.

Hắn không thể làm gì khác hơn là thăng cấp, “Sau này cũng không bao giờ ngủ với phụ nữ.”

Vương Tề, “… Nhớ kỹ là được, sau này không được làm loạn nữa.”

Vương Siêu lau lau nước mắt đáp, “Ừm.”

Quá trễ, Vương Tề không yên tâm để hắn tự lái xe về, bảo hắn lên lầu ngủ. Vương Siêu liền lên lầu, vừa đẩy cửa ra thì thấy Vương Cẩm đang ở bên trong thay ga trải giường sạch giúp hắn.

Vương Siêu nhất thời cảm động, liền cảm thấy anh hai cũng rất tốt.

Sự cảm động này chỉ kéo dài tới lúc tắm rửa, nước nóng vừa đụng tới, bắp đùi và mông hắn lại càng thêm đau. Vương Siêu soi gương, đỏ bừng một mảng lớn, lại phải dưỡng mấy ngày rồi. Hắn vừa khóc vừa thiếp đi, trước khi ngủ còn oán hận nghĩ, Vương Tề và Vương Cẩm không phải đồ tốt đẹp gì, cả ngày lấy chuyện ngược đãi em trai làm thú vui, đáng đời Vương Tề không đẻ được con, cả đời này Vương Cẩm đều không ngủ được với mối tình đầu kia của ổng mới tốt.

Không cho em trai dễ chịu, vậy ba anh em đều đừng mong được sống khá giả, cùng nhau tiêu đời đi.

Trận đòn này của Vương Tề rất tàn nhẫn, hiệu quả đem lại cũng rất tốt. Bắt đầu từ hôm đó Vương Siêu không đưa con gái về nhà nữa, lại càng không ngủ với phụ nữ.

Có điều nhóm IceDream cũng càng ngày càng bận rộn, gần như hoạt động một tháng sau đều sắp xếp kín mít, mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn, năm tiếng, dù có thật sự cho hắn đi hẹn chịch thì hắn cũng chẳng còn tinh lực mà làm.

Sáu người lần lượt lập weibo, tốc độ tăng fan vèo vèo, trong đó Tạ Trúc Tinh là nổi trội nhất, một tuần đã lên hơn một triệu, những người còn lại không chênh lệch nhau bao nhiêu.

Trước khi tham gia gameshow, bọn họ vẫn chưa có cơ hội thể hiện ưu điểm trong tính cách từng người, có điều hình tượng thận trọng đáng tin như Tạ Trúc Tinh là dễ lấy lòng người nhất, cộng thêm độ hot còn dư lại sau khi Lương Tỉ share bài tuyên truyền của cậu, người qua đường nhắc tới nhóm IceDream dù không thể kể tên những thành viên khác, nhưng Tiểu Hoả Xa Tomas lại trở thành cái tên quen thuộc nhất được nhiều người biết đến.

Fan hâm mộ chủ yếu vẫn nhắm vào nữ giới, mấy năm trước đây fangirl say mê thần tượng thì sẽ mơ mộng muốn gả cho người đó, nhưng thời đại biến đổi quá nhanh, bây giờ fangirl say mê idol nào sẽ toàn ảo tưởng thần tượng mình chơi gay với idol khác.

Tạ Trúc Tinh được yêu mến nhất nên đều có couple riêng biệt với mỗi một thành viên trong nhóm, sốt dẻo nhất là couple “Tinh thần” với Trình Diệu, GIF cậu đỡ Trình Diệu xuống sân khấu hôm ra mắt được lưu truyền rất rộng rãi trong cộng đồng fan. Lạnh lẽo nhất là couple với Vương Siêu, vốn ít người mà tới cái tên chính thức cũng không có, thật sự quá lạnh luôn.

“Sao lại nói hai ta không có cảm giác couple?” Vương Siêu lướt weibo liền không phục, nói, “Ánh mắt của mấy fan này cũng quá tệ, rõ ràng hai ta mới thân nhất, cả ngày đều ngủ cũng một chỗ, vậy mà cái couple cũng không cho nổi, có còn thiên lý không vậy.”

Tạ Trúc Tinh lật tạp chí tiếp, không phản ứng lại hắn.

Vương Siêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Couple của hai ta tên gì thì được?”

Đôi mắt Tạ Trúc Tinh vẫn nhìn vào tạp chí, đáp, “Cứ gọi là Tạ Vương đi.”

Vương Siêu không thích, “Cái này giống như chửi em vậy, Tạ vương bát.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu lại nói, “Hơn nữa, dựa vào đâu mà em đứng trước hả? Anh biết đó nha, ai ở phía trước thì chính là công.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Anh có thể câm miệng không, mình anh biết nhiều lắm.

Vương Siêu thấy cậu thật sự không có hứng thú liền lại gần ngó tạp chí trên tay cậu, bên trên là một bức ảnh quảng cáo AJ23.

Air-Jordan-23-Finale

Air Jordan 23

“Em đã coi cả nửa ngày rồi, thích mẫu này hả? Mua một đôi đi.” Vương Siêu nói.

Tạ Trúc Tinh, “Tôi vừa mới mua đôi 17, mang hư rồi mua tiếp.”

63600387450-air-jordan-17-retro-bulls-black-gym-red-white-012452_1

Air Jordan 17

Vương Siêu, “Giày mà còn sợ nhiều, trước đây em không có tiền, bây giờ đâu phải không có nữa, đừng có không dám xài vậy mãi.”

Tạ Trúc Tinh chẳng muốn nghe hắn nói chút nào, gấp tạp chí lại bảo, “Mấy giờ rồi? Còn chưa tới lượt chúng ta vào hả?”

Vương Siêu liếc nhìn điện thoại di động, đáp, “Hơn mười giờ, nhanh đi thôi.”

Bọn họ tới tham gia một buổi ghi hình từ thiện của CCTV.

Bây giờ bọn họ cũng có fan theo tới trường quay rồi, dưới sân khấu có giơ bảng đèn, còn hô khẩu hiệu cỗ vũ rất có tổ chức.

Đoạn Nhất Khôn cũng từng nói với bọn họ, thành tích tốt của “Băng mùa hè” trên bảng xếp hạng các website chỉ là phù dung chớm nở, nhanh chóng rớt hạng rồi, đồng thời còn an ủi bọn họ, bảo rằng đây không phải vì bọn họ thể hiện chưa đủ tốt mà là vì vừa vặn đụng phải đợt phát hành của các tiền bối trong giới, fan chủ lực của nhóm nhạc thần tượng nam đa phần lại là học sinh, hiện giờ đều vào năm học nên hết sạch sức lực cày bảng xếp hạng, chờ tới tuần lễ vàng quốc khánh có lẽ sẽ có thể tăng lên lần nữa.

Các thành viên đều đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì được ra mắt, không có khái niệm rõ ràng lắm về mấy chuyện này, Đoạn Nhất Khôn nói sao bọn họ liền nghe vậy, dù gì thì cơ bản cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng.

Buổi diễn kết thúc, sáu người theo hậu trường rời đi, bên ngoài trường quay đã có khoảng chừng hai mươi mấy fan đang chờ đợi tiễn xe, giơ bảng đèn lớn với cả mấy bức poster nữa, thấy bọn họ đi ra liền bắt đầu rít gào, bảo vệ vội vàng chạy lên ngăn lại.

Tạ Trúc Tinh là người lên xe cuối cùng, fan hâm mộ gọi cậu, “Tiểu Hoả Xa! Tiểu Hoả Xa!” Cậu liền vẫy vẫy tay với mấy cô gái.

Vương Siêu ngồi trong xe dáo dác ngó ra, fan lại gọi, “Leo! Leo!”

Vương Siêu hăng hái thò nửa người ra muốn nói chuyện.

Tạ Trúc Tinh thấy không ổn, biết hắn định nói hươu nói vượn liền đẩy hắn vào lại, tự mình lên xe rồi sập cửa xe ngay.

“Khó khăn lắm mới gặp fan sống, em để anh nói một câu thì làm sao?” Vương Siêu còn oán giận.

Tạ Trúc Tinh, “Anh muốn nói gì?”

Vương Siêu đáp, “Bảo mấy cổ về lập một couple cho hai chúng ta thôi.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Dương Tiêu Mục cười nói, “Nhóm trưởng, khoan hãy nói, anh bớt chú ý tới anh Tiểu Tạ đi, couple của anh với Quý Kiệt nổi lắm kìa.”

Vương Siêu không chú ý chuyện này, ghét bỏ đáp, “Tôi với cậu ta còn có couple à, gọi là gì?”

Quý Kiệt không muốn nhắc tới, “Đừng nói nữa đừng nói nữa, mất mặt.”

Dương Tiêu Mục ha ha ha, “Là sa bao.” 

Vương Siêu chưa hiểu rõ đã ha ha ha trước, “Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta là mặt bánh bao đúng không.”

Mọi người đều cúi đầu cười trộm.

Quý Kiệt tức giận đáp, “Mặt tôi là bánh bao thì sao, anh cái đồ đại ngu si này.”

Vương Siêu, “… Đợt fan này không được! Phải khai trừ phấn tịch* hết!” 

Làm việc liên tục hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một ngày.

Tạ Trúc Tinh vốn định ở nhà ngủ bù, kết quả Vương Siêu lại chạy tới thần thần bí bí bảo có đồ tốt cho cậu.

Chờ cậu mở cửa ra, Vương Siêu ôm cái hộp giày lớn đắc ý hỏi, “Em đoán xem đây là gì?”

Tạ Trúc Tinh, “… AJ23.”

Vương Siêu đưa đôi giày giống trong tạp chí cho cậu, màu đỏ đen y như đúc.

“Em mau thử đi,” Vương Siêu cười hì hì nói, “Hai ta chắc là đều mang size 42, có điều anh chưa có thử giúp em đâu, giày của em thì phải do em tới phá zin mới được.”

Tạ Trúc Tinh, “…” Sao chuyện gì vào miệng hắn rồi đều biến dạng thế này?

Tạ Trúc Tinh ngồi xuống sopha, chuẩn bị thử giày.

Vương Siêu cực kỳ hào hứng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhất định phải giúp cậu mang vào.

Cậu cảm thấy hơi lúng túng, nói, “Tôi tự mang được rồi.”

Vương Siêu đã cầm một chiếc giày xỏ vào chân cậu, ấn lên mũi giày cảm thấy còn trống một chút liền vui vẻ nói, “Vừa lắm, hoàn hảo.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Tư thế bây giờ, giống như cậu chính là cô bé lọ lem rốt cuộc cũng mang vừa đôi giày thủy tinh.

Người đối diện không phải hoàng tử, mà là Peter Pan vĩnh viễn không lớn khôn, vĩnh viễn là một đứa trẻ, tự nhiên cười đùa, vô tâm khóc lóc, vô tâm câu dẫn người ta, vậy mà cái gì cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment