*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Siêu trở về nhà, trong nhà vẫn chẳng có ai, hắn quay tới quay lui hai vòng là chán, cầm một cái bánh trung thu giống như loại tặng Tiểu Tạ ra ăn, ăn được một nửa liền nuốt hết nổi, bánh này quả thực ngọt phát ngán, Tiểu Tạ chắc cũng không thích đâu.
Hắn đi dự tiệc sinh nhật, dù chơi rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Tiểu Tạ, cả ngày gọi điện thoại đều không được. Đợi thọ tinh thổi nến cắt bánh xong hắn liền rời đi, chạy thẳng một mạch tới nhà Tiểu Tạ đứng dưới lầu đợi mấy tiếng, cuối cùng cũng coi như đợi được người về, bấy giờ mới yên tâm vui vẻ. Ai ngờ Tiểu Tạ tâm sự nặng nề, hỏi gì cũng không nói, còn đuổi hắn đi. Nếu là lúc thường hắn sẽ mặt dày mày dạn nán lại chốc lát, kết quả cứ hết lần này tới lần khác sơ ý để Tiểu Tạ nhìn thấy vết cào trên lưng hắn, hắn cảm thấy mất mặt, cũng không tiện chơi xấu nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là ảo não đi về.
Nhưng mà rốt cuộc Tiểu Tạ làm sao? Rõ ràng hôm qua vẫn còn rất tốt.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, có một suy đoán không xác định được liền gọi điện thoại cho Tạ Trúc Tinh.
Lúc này Tạ Trúc Tinh lại bắt máy rất nhanh, nhưng nhận xong thì không nói lời nào.
Vương Siêu, “Em ngủ hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Ừm.”
Vương Siêu gặm gặm móng tay, nói, “Tâm trạng tốt lên rồi chứ?”
Tạ Trúc Tinh, “Tốt lắm rồi.”
Vương Siêu nghe ngữ điệu cậu ôn hòa như ngày thường, không khỏi cười rộ lên nói, “Vậy thì tốt. Mới vừa rồi anh còn nghĩ lần trước em nói từ Tết đến giờ chưa được về nhà, có phải Trung thu nhìn trăng tròn, người người đều đoàn viên, cho nên em nhớ mẹ em?”
Tạ Trúc Tinh, “… Cũng có một chút.”
Vương Siêu cười khà khà, “Chuyện này có gì đâu không tiện nói, anh cũng nhớ Cáp Chi nhà anh cả ngày nè, ai mà không nhớ mẹ chứ?”
Tạ Trúc Tinh cười khẽ một tiếng.
Vương Siêu, “Vậy không có chuyện gì, em ngủ đi.”
Tạ Trúc Tinh, “Được.”
Nhưng mà cả hai đều không ai cúp máy.
Vương Siêu cảm thấy còn muốn nói thêm nữa, vò đầu bứt tai lại không nghĩ ra phải nói gì, nín thật lâu mới lên tiếng, “Cái kia, hộp bánh trung thu em đừng ăn, quá ngọt, ngán muốn chết, trên mạng toàn là nhắm mắt thổi phồng, thật chẳng ra làm sao.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi nếm thử một miếng rồi, cũng được.”
Vương Siêu, “Em thích hả? Nhà anh còn mấy hộp nguyên nè, ngày mai đem tới hết cho em.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cần, một hộp có vài cái lận, đủ rồi.”
Vừa nói chuyện điện thoại Vương Siêu vừa cầm miếng bánh trung thu lên ăn, chẳng hiểu là thích ứng với độ ngọt này hay là thế nào, hắn cảm thấy ăn ngon hơn hồi nãy nhiều.
Tiếng khóa cửa vang lên, Vương Tề bước từ bên ngoài vào, có lẽ là không ngờ Vương Siêu ở nhà, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Siêu nói vào điện thoại, “Anh cả anh về rồi, em ngủ đi, ngày mai tới công ty chúng ta gặp nhau rồi nói.”
Tạ Trúc Tinh ứng một tiếng, Vương Siêu liền cúp điện thoại.
Vương Tề hỏi, “Sao mày lại về?”
Vương Siêu oán giận, “Còn hỏi nữa, em muốn ăn lễ với mấy anh, kết quả hai người chẳng ai coi em ra gì, Vương lão nhị muốn phục vụ bệnh nhân cũng coi như phẩm chất cao thượng, còn anh thì sao? Đi ăn cơm với em vợ tới hơn mười giờ? Sao anh lại thân với cậu ta như vậy, em mới là em trai ruột của anh nè, anh cả ngày toàn đánh em.”
Vương Tề ghét bỏ nói, “Nếu mày nghe lời được bằng một nửa người ta thì tao đã sớm cung phụng mày rồi.”
Vương Siêu, “Em không nghe lời mẹ còn không nói gì em, đêm trăng tròn thế này phải là thời điểm thú tính quá độ chứ, anh cơm nước xong không nhanh chóng tạo em bé với chị dâu đi, còn về làm gì nữa?”
Vương Tề trừng hắn, “Con nít con nôi, quản không ít ha.”
Vương Siêu lầm bầm, “Cái gì mà con nít, đừng xem thường em.”
Hắn nhớ ra có chính sự, liền nói, “Anh, anh với Trương Trung Hâm là bạn học cũ hả?” Là ông chủ công ty điện ảnh.
Vương Tề hỏi, “Làm sao?”
Vương Siêu bất đắc dĩ nhắc đến tiểu sinh phim thần tượng kia của Chu Niệm Sâm, nói, “Đi cửa sau giúp em, người này muốn nhận một vai trong phim mới của công ty bọn họ.”
Vương Tề kỳ quái hỏi, “Người này có quan hệ gì với mày?”
Vương Siêu hàm hồ đáp, “Quan hệ xã giao, anh giúp một chút đi.”
Vương Tề có chút hoài nghi, “Tao có thể nói với Trương Trung Hâm một tiếng, được hay không phải xem bản lĩnh của chính cậu ta.”
Vương Siêu, “Ừm.”
Vương Tề, “Cảnh cáo trước nha, người này tao biết, diễn chẳng ra sao, tướng mạo lại kém xa Bách Đồ, khí chất cũng không được, không có chút duyên khán giả gì hết, tao thấy khó lắm.”
Vương Siêu vốn không hề biết người này, tròn hay dẹt cũng chẳng rõ, ngược lại vừa nghe Vương Tề nói xong trong lòng liền nghĩ tới chuyện khác, hỏi, “Anh, anh biết Tạ Trúc Tinh không? Tomas trong nhóm của em đó, anh cảm thấy cậu ấy có duyên khán giả không?”
Vương Tề đương nhiên để ý tới nhóm của thằng em, đáp, “Là thằng nhóc Lương Tỉ share đó hả? Cũng được, không phải đã hot rồi sao?”
Vương Siêu còn vui vẻ hơn so với chính mình được khen, nói, “Vậy anh thuận tiện chào hỏi với bạn học cũ của anh đi, nếu như phim nào cần một ca sĩ thần tượng, không bàn tới kỹ năng diễn xuất mà chỉ cần diện mạo là đủ, thì để cho Tiểu Tạ tới làm khách mời?”
Vương Tề, “… Nếu có loại nhân vật này, đưa cho mày không phải hợp hơn hả?”
Vương Siêu hoàn toàn không có chí tiến thủ, “Em mới lười đóng phim đó, như bây giờ đã rất tốt rồi, vừa không thiếu tiền, còn có hơn một triệu fan, phí sức làm gì chứ. Tiểu Tạ muốn mua nhà ở Bắc Kinh, vấn đề là bây giờ ra đĩa chẳng kiếm được bao nhiêu, tuy rằng cậu ấy hot nhất nhưng tiền lời sẽ chia đều cho sáu người trong nhóm, chờ cậu ấy mua được nhà chắc cũng phải mấy năm. Nếu cậu ấy có thể đi đóng phim thì nhanh hơn nhiều.”
Vẻ mặt Vương Tề khó giải thích được, hỏi hắn, “Quan hệ của cậu ta với mày tốt lắm hả?”
Vương Siêu có chút khoe khoang đáp, “Đó là đương nhiên, hai tụi em tốt lắm, cậu ấy đối với em rất tốt, còn tốt hơn anh đối với em nhiều.”
Vương Tề không hài lòng, “Tao là anh ruột mày đó.”
Vương Siêu càng bất mãn, “Mau nhìn ngược lại đi, anh đối với em vợ còn tốt hơn em.”
Vương Tề dừng một chút rồi nói, “Ngày mai tao gọi cho Trương Trung Hâm. Gần đây nhóm mày diễn nhiều, có phải ngủ không đủ không? Nhìn hai vành mắt đen thui của mày kìa, còn không mau ngủ đi.”
Vương Siêu, “…” Cảm động thiếu điều òa khóc.
Tết trung thu qua, lại phải bắt đầu làm việc.
Hai giờ rưỡi xế chiều, sáu người IceDream chạm mặt ở công ty.
Từ giờ đến trung tuần tháng mười hai nhóm cũng không có nhiều biểu diễn thương mại lắm, nhiệm vụ chủ yếu là chuẩn bị cuối tháng này sẽ mở fan meeting lưu động, ngày 31 tháng 10 khởi động tại Bắc Kinh, sau đó tới Thượng Hải, Thành Đô và Quảng Châu.
So với biểu diễn thì kiểu fan meeting này không cần hát nhảy liên tục mấy tiếng, nói ra tưởng sẽ thoải mái hơn nhưng thật sự không hề, ngoại trừ vài tiết mục hâm nóng không khí, thời gian còn lại gần như đều phải tương tác với fan hâm mộ, so với hát nhảy còn dễ mắc sai lầm hơn.
Đoạn Nhất Khôn liền sắp xếp cho bọn họ đi học, trước tiên luyện tập các tương tác bằng ngôn ngữ, biểu cảm và động tác, đồng nghiệp trong công ty ngồi đóng vai các thể loại fan, giáo viên đã từng dạy bảo bọn họ trước khi ra mắt giờ tiếp tục chỉ đạo một bên.
Tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, ban đầu Vương Siêu cũng nghiêm nghiêm túc túc nghe được vài phút, sau đó liền ngáp mấy cái liền, cuối cùng hết cưỡng lại nổi, gục xuống bàn bắt đầu ngủ.
Không chỉ Đoạn Nhất Khôn, đến giáo viên cũng biết hắn chính là cái kiểu bại hoại lười biếng này, cho nên chỉ nhắm một mắt mở một mắt làm như không thấy.
Nghỉ giữa giờ chừng nửa tiếng, tất cả mọi người đều ra ngoài hít thở thông khí, một mình Vương Siêu nghiêng mặt nằm nhoài tại chỗ ngủ, Tạ Trúc Tinh đi vệ sinh xong quay lại hắn vẫn chưa tỉnh dậy, nước miếng cũng chảy đầy ra.
Tạ Trúc Tinh ngồi xuống, đẩy hắn một phát gọi, “Này, dậy đi.”
Vương Siêu hé mắt thành một khe nhỏ, hỏi như nằm mơ, “Hả?”
Tạ Trúc Tinh lấy một cái hộp trong túi xách bên cạnh ra, “Cho anh.”
Vương Siêu mở to mắt hơn, nhìn rõ ràng, là hộp iPhone. Hắn ngồi dậy lau nước miếng, nhìn Tạ Trúc Tinh rồi lại nhìn hộp điện thoại kia.
Vô duyên vô cớ tặng quà cho người khác, đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Trúc Tinh, kỳ thực cũng có chút ngượng ngùng, không muốn bị nhìn ra liền cứng rắn chống đỡ, mặt mày trấn định nói, “Chẳng phải màn hình di động anh bể rồi hả? Buổi sáng vừa vặn đi ngang qua tiệm bán lẻ, tiện tay mua cho anh một cái.”
Vương Siêu còn bệnh thần kinh, “Vậy lát nữa anh chuyển khoản Alipay trả lại tiền cho em.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu run lên một phát, cuối cùng cũng coi như kịp phản ứng lại, giật mình nói, “Hả? Em tặng cho anh hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Không muốn thì thôi.” Liền định cất lại vào túi.
Vương Siêu vội giật lấy, gấp gáp xé giấy gói cầm điện thoại mới ra, khóe miệng sắp ngoác tới mang tai, “Anh chưa kịp mua mới, trên mạng đủ thứ hàng, anh còn định hôm nay tan học kêu em cùng đi mua đây.”
Hắn dùng di động cực kỳ phí, bình quân hai, ba tháng lại đổi một máy, cái mới bể màn hình là mua hồi giữa tháng trước lúc iPhone 6 mới ra, cũng chỉ dùng chưa tới hai mươi ngày. Bởi vì đổi quá thường xuyên nên cảm giác mới mẻ với sản phẩm điện tử cũng chỉ được vài phút, iPhone 6 hắn đã xài qua, vốn không có gì thích thú, nhưng vì là Tiểu Tạ tặng hắn hắn liền cảm thấy đặc biệt không giống nhau, kích hoạt cũng rất cẩn thận, cực kỳ nâng niu, vân tay bám lại trên màn hình thôi đã thấy đau lòng, mau chóng quyết định, “Phải mua kính cường lực thôi, mua ốp di động nữa.” Trước đây hắn không xài ốp lưng, ngại dày ngại nặng dùng không thoải mái, dù sao nếu không phải rơi hỏng thì cũng là ném hư, chưa được mấy ngày đã mua cái mới.
Hắn mở di động cũ ra lên app Taobao, mua kính cường lực, mua ốp di động, còn hỏi Tạ Trúc Tinh, “Cái này đẹp không? Còn cái này? Cái kia nữa?”
Trong suốt, mạ kim, silicon, PC, TPU, kiểu Trung Quốc, kiểu Âu Mỹ, kiểu hoạt hình Nhật Bản, một hơi mua hai mươi mấy cái.
Tạ Trúc Tinh cũng chẳng cản hắn, biết có nói cũng vô ích, chỉ ngồi nhìn hắn mua mà không nhịn được mỉm cười.
Vương Siêu mua xong quay đầu lại nhìn, cảm thấy cậu cười siêu cấp dễ nhìn, tiện tay sờ sờ mặt cậu, sờ một chút mới cảm thấy có hơi không tốt, vội vàng rụt về.
Nụ cười của Tạ Trúc Tinh đơ mất vài giây, ngược lại cũng không giận.
Vương Siêu lớn gan hơn, tiếp tục thò tay qua, ngón tay còn thuận theo cằm mò xuống cổ cậu đến tận xương quai xanh, đầu ngón tay chọc chọc vào vùng xương quai xanh ấy.
Lúc này Tạ Trúc Tinh không chịu được, bắt lấy tay hắn bỏ ra, nói, “Sờ loạn gì đó.”
Vương Siêu đầu óc không tốt, nhưng cảm thấy hôm nay cậu đặc biệt khoan dung, mặt dày đáp, “Xương quai xanh của em thật là đẹp.”
Tạ Trúc Tinh, “Xương quai xanh có gì mà nhìn?”
Vương Siêu cợt nhả, “Chính là vì em đẹp, vừa đều vừa thẳng như chữ nhất
(一), con trai rất ít ai được như vậy, anh là kiểu chữ V nè, em coi.” Hắn kéo cổ áo cho Tạ Trúc Tinh nhìn, lộ ra cặp xương quai xanh và một mảng lồng ngực trắng bóc.
Tạ Trúc Tinh, “…” Ban ngày ban mặt, thả thính cái gì?
Lại vào lớp, Vương Siêu cũng không ngủ nữa, bỏ sim cũ vào di động mới, download một đống app, yêu thích không buông tay, chơi một chút xong còn sờ soạng bắp đùi Tạ Trúc Tinh dưới bàn, cũng không làm gì quá đáng mà chẳng qua là sờ một lần liền nghiện mà thôi.
Rốt cuộc cũng hết giờ, giáo viên lại gần quan tâm hỏi, “Tomas, nếu em không thoải mái thì mau đi khám bác sĩ đi.”
Tạ Trúc Tinh, “Thầy, em không sao.”
Giáo viên cho là cậu đang cố gắng chống đỡ, liền nói, “Biết em chăm chỉ, nhưng mà mùa này không lạnh không nóng, nhìn đầu em toàn là mồ hôi vậy mà còn nói không sao?
Tạ Trúc Tinh, “… Thật sự không sao, cảm ơn thầy.”
Giáo viên đi rồi Vương Siêu cũng hỏi, “Thật sự không có chuyện gì chứ?”
Tạ Trúc Tinh khụ một tiếng đáp, “Thật sự không sao.”
Vương Siêu cười hì hì, “Vậy hôm nay đi ăn tôm với anh nha?”
Tạ Trúc Tinh, “Đi.”
Hai người đều nhìn đối phương cười.
Tạ Trúc Tinh hiểu rõ mình cười cái gì. Cậu thích tên này, cùng hắn đi làm chuyện mình không thích cũng cảm thấy thỏa mãn và vui sướng.
Nhưng Vương Siêu lại không hiểu, hắn chỉ cần Tiểu Tạ chịu chơi cùng hắn, vậy là hắn đã thấy vui vẻ rồi.
Điện thoại mới đặt trên mặt bàn rung lên một trận, có người gọi tới.
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn, trên đó nhấp nháy “Chu tiện nhân”.
Vương Siêu luống cuống tay chân khó khăn cầm lên, nói, “Anh đi nhận cú điện thoại trước đã.”
Hắn tránh qua chỗ khác nghe máy.
Tạ Trúc Tinh sững sờ vài giây, ngọn lửa trong đầu vèo một phát bốc lên, muốn đánh người.
Lúc này trợ lý bọn họ lại vội vội vàng vàng vào tìm cậu, nói việc thuê nhà có vấn đề.
Bởi vì đặc thù nghề nghiệp, hợp đồng đều do trợ lý ký, chủ nhà trọ cũng không biết người sống ở đó là ca sĩ thần tượng, chẳng hiểu sao giờ lại biết được, xuất phát từ một vài nguyên nhân cá nhân mà nói không muốn tiếp tục cho cậu thuê nữa, thà rằng bồi thường cũng muốn cậu mong chóng dọn đi.
Vương Siêu báo với Chu Niệm Sâm đã làm xong chuyện giúp gã, lại mắng thêm hai câu thô tục, cúp điện thoại quay lại tìm người, Tiểu Tạ đâu rồi?
“Ảnh có việc đi trước,” Quý Kiệt truyền lời, “Bảo cậu đừng tìm ảnh, nói là nhìn cậu liền thấy phiền.”
Vương Siêu không tin, “Cậu đồ láo toét! Cậu ấy mới không nói tôi như vậy đâu!”
Trình Diệu xen vào nói, “Cũng gần như vậy, nguyên văn anh Tiểu Tạ nói là
‘Nói với anh ta, đừng chơi đã rồi lại đi tìm anh, đồ đáng ghét’.”
Vương Siêu, “…”