Từ ghế sô pha
chịch đến trên giường, Vương Siêu qua được cơn kích động lúc ban đầu liền cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Con đương nhiên là không sinh nổi, hắn cũng chẳng thích trẻ con cho lắm, chỉ là hắn lựa lời êm tai một chút dỗ Tiểu Tạ vui vẻ mà thôi.
Hắn thích nắp bồn cầu màu xanh lam, Tiểu Tạ có thể lựa thứ hắn thích mà nói, vậy hắn cũng lựa thứ Tiểu Tạ thích, Tiểu Tạ thích trẻ con.
Năm ngoái dự một buổi tiệc công ích, lúc đứng sau cánh gà chờ lên sân khấu có gặp một đám bạn nhỏ cũng tới biểu diễn, đều khoảng sáu, bảy tuổi, huyên náo không chịu nổi, hắn chê đáng ghét, quặm mặt lại lạnh như băng không thèm phản ứng, Tiểu Tạ lại chẳng giống vậy, chưa được bao lâu trên người đã bám theo vài đứa, la hét ríu ra ríu rít khiến Vương Siêu nhức cả não, chỉ muốn tóm một tay ném hết cả đi. Mấy đứa trẻ con như vậy có thể nói được chuyện gì? Vậy mà Tiểu Tạ vẫn cứ phối hợp “Phải đó”, “Thật ư”, “Mấy em thiệt là lợi hại” với bọn nhóc, tính tình thật cmn quá tốt.
Cũng không chỉ tốt không, mà thật sự phải rất thích con nít nữa.
Hắn hỏi, “Em thật sự muốn sống hết đời với anh hả?”
Tạ Trúc Tinh mới nói một lần, không tiện lặp lại lần thứ hai, bèn đáp, “Anh không muốn?”
Hai chân Vương Siêu quấn trên eo cậu, cười khà khà, “Ai không muốn?”
Tạ Trúc Tinh, “Vậy anh còn hỏi.”
Vương Siêu gọi giường hai tiếng, đột nhiên nói, “Sau này đi mang thai hộ một đứa con?”
Tạ Trúc Tinh ngẩn ra, “Con gì cơ?”
Vương Siêu, “Anh cũng đâu thể sinh thật, em không muốn có con hả?”
Tạ Trúc Tinh khựng lại, vẻ mặt quái dị nhìn hắn.
Hắn nằm gối lên tay mình, cà lơ phất phơ nói, “Tuy rằng chỉ hai ta sống tới hết đời thì rất tốt, có điều thêm đứa nhỏ cũng chẳng sao. Nói rõ trước, đừng hi vọng anh trông, ngay cả bản thân mình anh còn trông không được, giao thứ đồ chơi nhỏ kia cho anh hai phút là anh cho ngủm luôn rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu rầm rì thúc cậu, “Đừng có dừng, em động đi.”
Tạ Trúc Tinh chậm rãi động.
Vương Siêu thư thái liền gào loạn lên, tiếng gào biến đổi đa dạng, khó nghe.
Tạ Trúc Tinh lấy một tay che kín miệng hắn lại.
Vương Siêu gọi không ra tiếng, hai mắt ra sức chớp chớp, Tiểu Tạ muốn làm gì vậy?
Tạ Trúc Tinh cúi người hôn một cái lên trán hắn, rồi lại hôn mí mắt hắn, tới mũi, sau đó mới thả tay ra, hôn môi hắn, vô cùng dịu dàng.
Vương Siêu không rõ ra sao, có điều cảm giác cũng không tệ, vươn hai tay ra ôm lấy cổ Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh nhẹ nhàng hôn đến hôn đi giữa mặt và cổ hắn, từ từ hôn lên vành tai, thổi khí vào tai hắn.
Vương Siêu là quỷ sợ nhột, cả người đều là thịt ngứa, vui vẻ cười rộ lên.
Tạ Trúc Tinh dán vào tai hắn, giọng đặc biệt thấp thì thầm một câu.
Tiếng cười của Vương Siêu ngưng một chút, hắn nghe thấy rồi, sau đó lại cảm thấy chưa nghe rõ, hoài nghi mình nghe nhầm nên hỏi, “Em nói gì?”
Đôi môi Tạ Trúc Tinh vẫn đang kề sát bên tai hắn, nhưng lại chẳng chịu nói.
Vương Siêu chần chờ hỏi, “Có phải em nói em yêu anh không?”
Tạ Trúc Tinh không đáp lời nào, chẳng hề báo trước tăng tốc độ, xe lửa màu xanh biến thành tàu cao tốc.
Chưa tới một phút, Vương Siêu đột nhiên ngưỡng cổ ra sau, hai mắt tan rã, ngực chập trùng không ngừng.
Tạ Trúc Tinh dừng lại, cắn cắn hầu kết hắn, nhẹ giọng đáp, “Đúng, em nói.”
Vương Siêu, “… Khà khà.”
Nguy rồi, sướng muốn nổ tung.
Tiểu Tạ hôm nay sao lại biết ve vãn như vậy?
Tạ Trúc Tinh hỏi hắn, “Anh thì sao?”
Vương Siêu ăn uống no đủ liền làm bộ, “Anh cái gì hả?”
Tạ Trúc Tinh không hỏi.
Có điều Vương Siêu lại muốn nói, rất bất mãn, “Em không thể hỏi anh nhiều thêm một câu sao?”
Tạ Trúc Tinh cười, “Hỏi anh cái gì?”
Vương Siêu chí khí hùng hồn, “Hỏi anh có yêu em không đó?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không hỏi em cũng biết.”
Cậu đương nhiên là biết.
Cho dù là ai bị Vương Siêu yêu phải đều không thể nào không biết, tình yêu viết toàn bộ lên mặt, so với bảng đèn của fan còn sáng hơn, có thể không biết được hả?
Vương Siêu hơi sốt ruột, Tiểu Tạ không hỏi thì hắn nói thế nào được đây?
Hắn thúc giục Tạ Trúc Tinh, “Không hỏi sao em biết? Bớt ra vẻ hiểu biết đi, em mau hỏi anh coi.”
Tạ Trúc Tinh buồn cười nói, “Vậy anh có yêu em không?”
Cậu cũng muốn nghe chính mồm Vương Siêu nói ra.
Vương Siêu nhếch môi, gương mặt vừa đắc ý vừa thẹn thùng, nhỏ giọng đáp, “Tiểu Tạ, bố đây yêu em đó.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Tuy rằng rất vui, nhưng mà đây là bối phận quỷ quái gì vậy.
Tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, Vương Siêu vẫn còn lăn qua lộn lại bên cạnh.
Tạ Trúc Tinh không ngủ, muốn nói chuyện một chút với hắn, liền hỏi, “Anh làm gì vậy?”
Vương Siêu nhoài người qua nằm bẹp bên cạnh cậu, hưng phấn nói, “Anh đang nghĩ về album thứ hai của chúng ta.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Đột nhiên đàng hoàng như vậy là muốn quậy kiểu gì đây.
Vương Siêu hừ hừ một giai điệu.
Tạ Trúc Tinh nhận ra đó là bài hát xuất sắc nhất trong mấy bản demo mà mọi người đã cùng bầu chọn.
Vương Siêu cười hì hì, “Chính là bài đó, ca từ thật nát bét, bài hát phối xong rồi viết lời lại lần nữa, soạn lại nhạc thêm chút hiphop vào, có thể trở thành một bài hát vừa dễ nghe vừa thú vị.”
Tạ Trúc Tinh giật mình, “Anh còn có thể viết lời?”
Vương Siêu, “Viết lời tính là gì? Hồi mới lên đại học anh còn từng chơi ban nhạc kìa, sau này không hợp với mấy đứa kia nên mới coi như thôi.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Siêu lợi hại của tôi.
Vương Siêu càng nói càng tỉnh táo, sờ soạng tìm di động đến, phấn khởi mở Garage Band, chơi đùa một lúc lâu.
Tạ Trúc Tinh không tính là quá thành thạo, có điều vẫn nghe ra là hắn biết thật, hơn nữa còn biết rất rành.
Ai có thể ngờ đội trưởng nhảy nhót như tập theo loa phát thanh, lời bài hát không nhớ, cả ngày chỉ bước theo sau các thành viên khác, thật ra còn có chút tài hoa âm nhạc.