Viên Thuỵ nghe nhân viên bảo “Hai người tới, quần áo giống nhau, kiểu tóc màu tóc cũng từa tựa, y như sinh đôi vậy, còn chưa nhận ra ai là Tomas”, đoán rằng Vương Siêu đi theo chơi nên đặc biệt tới cửa chào hỏi hắn.
Cậu ta lớn hơn hai người Tạ Vương vài tuổi, Tạ Trúc Tinh vẫn luôn gọi là “anh Viên”, mở cửa thấy là cậu ta, đang định bảo đợi một chút thì Vương Siêu từ phía sau đã bước một bước dài tới đây, nắm chặt tay Viên Thuỵ lắc lư nói, “Chào chị dâu Trịnh!”
Viên Thuỵ, “… Chào, chào cậu.” Mặt đỏ bừng lên, chắc là chưa có ai từng gọi cậu ta như vậy.
Viên Thuỵ có chút thẹn thùng nên không ở lâu, ngày mai cậu ta và Tạ Trúc Tinh còn phải dậy sớm làm việc, chỉ hàn huyên vài câu rồi nói với Tạ Trúc Tinh “Sáng mai gặp lại nha”, tạm biệt về phòng.
Tạ Trúc Tinh đóng cửa, chưa quên vụ Vương Siêu soi ngực nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, ồn ào thêm mấy câu liền động tay động chân, Vương Siêu trúng một đòn lập tức giả vờ khóc vài tiếng, vểnh mông lên la ngứa, thế là ăn thêm một phát.
Tắm xong buồn ngủ, Tạ Trúc Tinh nói, “Bảy giờ em phải dậy rồi, không gọi anh đâu, anh tự đi ăn sáng rồi ngoan ngoãn ở yên trong phòng đi, dù sao ra ngoài cũng chỉ phơi nắng, đừng có chạy lung tung.”
Vương Siêu hỏi cậu, “Em là sợ anh phơi nắng hả? Hay là sợ anh ra ngoài ngắm bikini?”
Tạ Trúc Tinh, “Anh thật nhiều lời vô nghĩa.”
Vương Siêu cười khà khà hai tiếng, căn dặn không đầu không đuôi, “Ngày mai em đừng có gần gũi quá với Viên Thuỵ đó.”
Tạ Trúc Tinh, “Làm sao?”
Vương Siêu uyển chuyển đáp, “Người ta đã có chồng rồi.”
Tạ Trúc Tinh liếc hắn một cái, tắt đèn nằm xuống, thì thầm một câu trong màn đêm, “Em cũng có vợ rồi đó thôi.”
Lời này thiếu chút thiêu cháy Vương Siêu, hắn chủ động mò xuống ngậm cho cậu cương lên, sờ soạng vài phát liền chơi cưỡi ngựa, cưỡi được nửa đường là đuối, hắn khóc hu hu gọi chồng ơi, được toại nguyện thay đổi vị trí, bị đâm đến mức linh hồn muốn bay ra ngoài, sướng tới sắp nổ tung, vừa khóc gọi vừa chửi bậy, trong lòng cực kỳ mỹ mãn.
Sau khi tổ tiết mục gửi lời mời Tạ Trúc Tinh tham gia bản điện ảnh, Vương Siêu lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Thu Dương, tỏ ý cảm ơn Viên Thuỵ trong lúc quay show lần trước đã tạo nhiều đất diễn cho Tạ Trúc Tinh, Trịnh Thu Dương không những không vui mà còn tức giận mắng hắn, “Có phải mày là đồ ngốc không? Không nhận ra Viên Tiểu Thuỵ nhà tao chính là yêu thích gương mặt người yêu mày hả? Trả cmn cho mày lại lời cảm ơn đó, tự lo mà giữ người yêu mày đi đồ ngu ngốc.”
Vương Siêu ăn chửi đã đời xong mới lục xem lại tập có IceDream tham gia, càng xem càng cảm thấy bạn gay quả thật không nói bậy, Viên Thuỵ đúng là vừa nhìn thấy Tạ Trúc Tinh liền lộ ra vẻ mặt si mê.
Tạ Trúc Tinh có gì tốt chứ, tức nhất là lớn lên lại quá đẹp trai, vóc người chuẩn, mặc quần hơi bó bó một tí là có thể nhìn thấy ngay một cục lớn chỗ đũng quần, toàn thân lại toát ra khí chất thẳng nam oai hùng, nghe đâu loại này chính là kiểu 1 mà các tiểu 0 yêu thích nhất.
Sáng sớm Tạ Trúc Tinh một mình ra cửa đi quay, sau khi chào hỏi những người khác thì đứng một bên uống nước, Viên Thuỵ chủ động tới bắt chuyện với cậu, “Vương Siêu ở lại khách sạn một mình hả?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Hôm qua ngủ quá muộn, anh ấy không dậy nổi, còn đang nằm nướng.”
Viên Thuỵ hâm mộ, “Người trẻ tuổi các cậu thật tốt, nhìn cậu không hề có việc gì nè, tôi thì không được, nếu hôm trước mà làm cái kia, vậy hôm sau chắc chắn không bước đi nổi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Viên Thuỵ không tiện cười nhạo, nhỏ giọng nói, “Có điều cũng có thể là do người yêu tôi quá to, mũi Vương Siêu nhỏ như vậy, chắc cái ấy cũng không to lắm đâu ha.”
… Cậu ta thật sự xem Tạ Trúc Tinh là 0 mật*.
* Biến thể từ chữ khuê mật: chị em bạn gay.Tạ Trúc Tinh có hơi lúng túng, nói, “Anh Viên… em là 1.”
Viên Thuỵ y như bị sét đánh trúng đầu, cậu ta vốn không biết Tạ Trúc Tinh là 1, thuần tuý nhìn mặt đoán mò, hồi lúc bắt gặp hai người Tạ Vương cãi nhau ở bãi đậu xe cậu ta cũng không nghe ra tư thế cơ thể, chỉ nghe được Vương Siêu là tên khốn thích ghẹo gái, rất có thành kiến với Vương Siêu, quay chương trình cũng cố đi đường vòng né tránh, loại cặn bã này mà lại là 0 hả?!
Cặn bã trong khách sạn thức dậy, tùy tiện tròng đại áo thun quần jeans, không thèm đánh răng mà lê dép xuống nhà hàng ăn sáng luôn, ăn xong về phòng quả thực không đi đâu cả, ngoan ngoãn làm ổ trong phòng một ngày.
Sáng hôm sau quay thêm một vài cảnh là đóng máy, khó có khi được đi biển, mọi người liền cùng nhau ra bãi tắm phía sau khách sạn chơi, chỉ có người thuê khách sạn này mới được vào nên không đông người lắm.
Tạ Trúc Tinh gọi điện thoại cho Vương Siêu, không bao lâu sau Vương Siêu đã vui vẻ chạy xuống, thấy Viên Thuỵ ngồi một mình trên ghế ở bãi cát uống nước trái cây liền chạy qua chào hỏi, cũng cầm lấy một ly nước ngọt uống, lên tiếng hỏi, “Sao không xuống nước chơi?”
Viên Thuỵ đáp, “Tôi không rành bơi lội, cậu đi đi, không cần ở lại với tôi.”
Vương Siêu không phải muốn ở cùng cậu ta, mà là cố ý muốn khoe khoang, giả mù sa mưa ngồi xuống nói, “Tôi cũng không đi, mông tôi đau.”
Viên Thuỵ, “… Hả?”
Vương Siêu khoe khoang, “Chồng tôi đánh.”
Viên Thuỵ, “… À.”
Vương Siêu tuyên bố chủ quyền, còn đang dương dương tự đắc thì nhìn thấy
chồngmình đang bơi lội ở xa xa, bên cạnh có năm, sáu cô gái vây lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ chụm đầu ghé tai, trên mặt đều là nét hưng phấn vì nhìn thấy một cơ thể đẹp.
Hắn có chút khó chịu, không chờ hắn đã xuống chơi một mình, còn gọi tới một đám con gái đứng xem, Tạ Trúc Tinh cái đồ không biết xấu hổ.
Vừa hay có một cô gái lại đây nói chuyện với Viên Thuỵ, là MC cố định của chương trình, dáng người cực chuẩn, da dẻ lại trắng, mặc một bộ bikini sọc cầu vồng, vừa đáng yêu vừa gợi cảm.
Vương Siêu cố ý lớn tiếng kể chuyện cười, chọc cho cô nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, động tĩnh cực kỳ lớn, rất nhiều người trong tổ tiết mục đang chơi quanh đó đều chú ý sang, Vương Ngựa giống vốn nổi tiếng khắp giới, mọi người đều thầm nghĩ đúng là danh bất hư truyền.
Vương Siêu vừa ghẹo gái vừa len lét liếc qua bên kia, Tạ Trúc Tinh không còn bơi nữa mà đang nhìn về phía hắn bên này, hắn lại càng hăng hái đuổi theo cô MC xuống nước, cứ bơi qua bơi lại quanh người cô, bộ dạng đê tiện hết sức.
Viên Thuỵ ngồi trên bãi cát nhìn đến căm phẫn sục sôi, Vương cặn bã thật đúng là khốn nạn đến mức người thần đều tức giận, trước mặt Tomas mà đã như vậy, sau lưng ai biết được còn đến mức nào.
Vương Siêu chọc ghẹo xong liền nhìn về phía Tạ Trúc Tinh, quay qua, ô, người đâu rồi?
Cô nàng MC cũng không có ý gì với hắn, thấy hắn bỗng nhiên thất thần liền vội bơi qua chỗ khác.
Vương Siêu còn đang nhìn chung quanh tìm Tạ Trúc Tinh thì eo bị tóm chặt, chưa kịp phản ứng lại cả người đã bị kéo chìm hẳn xuống nước.
Tạ Trúc Tinh núp ở dưới nước, hẳn là đang trừng hắn, có điều trong nước chẳng nhìn ra biểu cảm gì.
Hắn nhếch môi cười.
Tạ Trúc Tinh nâng mặt hắn lên, dán sát lại.
Vương Siêu cho là cậu muốn hôn mình, còn vô cùng phấn khởi nhắm mắt.
Vậy mà Tạ Trúc Tinh lại cắn một phát vào môi hắn, cắn cực kỳ ra sức, lập tức cảm thấy đau nhói.
Ánh mắt Vương Siêu trợn lên tròn vo.
Cắn xong Tạ Trúc Tinh mới dò đầu lưỡi vào miệng hắn, nhanh chóng liếm một vòng rồi lui ra, giữa môi hai người đều bốc lên một chuỗi bọt khí. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, Tạ Trúc Tinh vỗ vỗ mặt Vương Siêu, trong đôi mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu không hề che giấu.
Bốn phía sóng biển nhấp nhô, không nghe ra được âm thanh gì, trong tai chỉ có tiếng nước ép vào màng tai ong ong, lại có chút ảo giác giống như tiếng tim đập, mỗi một nhịp nảy lên là mỗi một chút yêu thương dâng trào.
Trong nháy mắt ấy, bọn họ như lạc vào một không gian đồng thoại hoàn toàn tách biệt với thế giới này.
Cách đó mấy mét vẫn có người khác, thế nhưng không gian này chỉ thuộc về hai người bọn họ.
Toàn bộ quá trình chừng mấy chục giây, rất ngắn ngủi, lại tựa như vĩnh hằng.
Vương Siêu lên bờ một mình, liếm liếm đôi môi, quả nhiên là rách rồi, có chút mùi máu tanh.
Hắn cực kỳ vui vẻ quay về chỗ ghế nằm trên bãi cát, cầm lấy ly nước ngọt ban nãy uống tiếp.
Viên Thuỵ ngồi xem hết nãy giờ yên lặng cắn ống hút không lên tiếng, cảm giác cái nhìn về tình yêu của mình đã bị đổi mới hoàn toàn, nếu không thì sao lại cảm thấy Vương cặn bã là một 0 tốt?
Kết thúc công việc ở Hải Khẩu, hai người Tạ Vương đi Tam Á.
Ban ngày cả hai cùng lướt sóng bơi lội, rồi thuê xe chạy dọc theo đường biển hóng gió.
Buổi tối về khách sạn, tắt đèn, không thèm kéo rèm cửa sổ, ngoài kia là bãi biển sẽ không bị chụp trộm, bọn họ làm tình trong gió biển và tiếng sóng vỗ.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh nhất.
Còn một ngày nữa là phải về rồi, lúc chạng vạng hai người đeo kính râm nắm tay nhau tản bộ bên bờ biển, đến chỗ ít người thì hôn nhau dưới ánh chiều tà.
Ăn tối xong Tạ Trúc Tinh đi trả xe, Vương Siêu ăn no làm biếng, ngồi ôm quả dừa cắm ống hút bảo cậu đi nhanh về nhanh.
Tạ Trúc Tinh đúng là đi nhanh về nhanh, quay về liền hứng thẳng một đòn.
Vương Siêu vẫn ôm trái dừa kia, tay còn lại giơ điện thoại di động ra, vẻ mặt quái lạ hỏi cậu, “Tạ Trúc Tinh, có phải em cảm thấy anh đúng là tên ngốc, em nói gì anh cũng tin?”
Di động trong tay hắn là của Tạ Trúc Tinh.
Ốp điện thoại của hai người đều là do Vương Siêu mua, giống y nhau, lúc đi Tạ Trúc Tinh không để ý nên cầm nhầm của hắn, di động của cậu thì để lại nhà hàng.
Trong lòng Tạ Trúc Tinh lộp bộp một tiếng.