Cái tát này Tạ Trúc Tinh không hiểu vì sao, cậu cảm thấy mình đã cố gắng giải thích hiểu lầm lắm rồi, hơn nữa còn giải thích khá rõ ràng, mấy cái tát ban nãy cứ cho là trước mặt các thành viên khác và Lưu Thông Minh nên Vương Siêu cảm thấy mất mặt, đánh cậu mấy cái cũng chẳng sao, dù sao bình thường hai người cũng đánh nhau không ít, nhưng mà cái cuối cùng là tại sao? Cho tới giờ cậu chưa từng đánh vào mặt Vương Siêu đâu.
Vương Siêu nhìn thấy vẻ mặt này càng giận thêm, tức tối chỉ vào cậu mà mắng, “Cái tên giả gay nhà em còn không phục đúng không?”
Tạ Trúc Tinh hỏi ngược lại, “Em giả gay? Vậy anh có phải bóng gồng không?”
Vương Siêu giận đùng đùng, “Em nói ai bóng gồng? Còn không phải đồ tâm cơ nhà em vất vả lôi kéo bẻ cong anh hả?”
Chính hắn đã quên mất những lời tức giận thốt ra lúc cãi nhau hôm trước, Tạ Trúc Tinh thì chưa, đáp, “Anh thôi đi, em bẻ cong anh? Nếu không phải anh dính chặt lấy em cả ngày thì em cũng không quen đàn ông đâu. Nói tiếp nữa, trước kia nếu anh với thằng bạn hồi đại học cứ bám lấy nhau
tự thẩm, anh lại không lanh lợi hơn, không nhận ra được cậu ta đang bẫy anh, biết đâu chừng hai người đã sớm lãnh giấy đăng ký kết hôn luôn rồi, làm gì có chuyện của em?”
Vương Siêu nổi trận lôi đình, lại muốn cho cậu một bạt tai nhưng bị Tạ Trúc Tinh bắt được tay phải, đổi sang dùng tay trái vẫn bị bắt được, sức lực không mạnh bằng người ta, giãy cũng không giãy nổi, vẻ mặt hung ác, hai con mắt trợn lên tròn vo.
Tạ Trúc Tinh bắt lấy hai tay hắn, cảm thấy quậy đến mức này thực sự không cần thiết, dịu giọng xuống, “Thôi đủ rồi mà, em cũng chưa từng đánh vào mặt anh… Ôi!”
Vương Siêu đột nhiên đập đầu về phía trước
cốp một tiếng, trán hai người cụng mạnh vào nhau.
Tạ Trúc Tinh không hề đề phòng, bị đụng tới nổ đom đóm mắt, cảm giác như chấn động não nhẹ tới nơi, nhìn sang thấy Vương Siêu đỏ bừng cả trán, thế là không tức nổi, buồn cười hỏi, “Có đau không hả?”
Vương Siêu, “… Bố đây không đau!”
Tạ Trúc Tinh nhìn trán hắn sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, nói, “Không đau mới là lạ, anh cái tên ngốc này.”
Lập tức chọc vào vảy ngược của Vương Siêu, hắn mắng, “Cút mẹ em đi! Em lại bảo bố là đồ ngốc một tiếng nữa xem!”
Tạ Trúc Tinh vốn không biết hắn tức chuyện này, còn thuận theo hắn, “Anh vốn là đồ ngốc mà.”
Nếu Vương Siêu mà là động vật họ mèo nhất định lông toàn thân đã dựng đứng lên hết rồi, không nghĩ ra phải mắng Tạ Trúc Tinh thế nào cho vừa, đánh thì đánh không lại, tức giận tới phát khóc.
Vì sao hắn lại nghĩ không thông mà về Bắc Kinh chứ? Trốn ở Cáp Nhĩ Tân cả đời chẳng tốt sao? Dù cho bị ba hắn đánh mỗi ngày cũng tốt hơn giờ phút này.
Tạ Trúc Tinh kinh ngạc nói, “Không phải vừa nói không đau hả? Sao lại khóc?”
Cậu buông tay Vương Siêu ra, định giúp hắn xoa xoa trán.
Vương Siêu trốn tránh không cho cậu đụng vào, khổ sở không nhịn được, vừa khóc vừa nói, “Khó trách fan của tui gọi em là Tạ Bạch Liên, em đúng là một đoá bạch liên hoa.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Cái gì thế này? Đang yên đang lành lại khóc tới thảm thương.
Vương Siêu lau nước mắt, “Trước kia tui thích chơi bời, em không biết là tui chỉ thích mấy cô nàng xinh đẹp hả? Tui vốn không có thích đàn ông, là một trai thẳng trong sạch đó, cái gì mà kêu tui bóng gồng? Còn vu oan cho tui đi nhận giấy kết hôn với đàn ông? Em suy luận giỏi như vậy còn làm idol cái gì? Sao không đi làm Conan đi!”
Tạ Trúc Tinh, “…” Cái từ
trong sạch này dùng như vậy hả?
Vương Siêu chỉ trích, “Sao em không nhắc tới chuyện em làm bạn gái cũ to bụng, đồ nghèo keo kiệt bủn xỉn mà còn mua nhẫn kim cương bảy, tám vạn cầu hôn. Em cả ngày chỉ uống nước lọc để tiết kiệm, tui không muốn nghĩ như vậy cũng không được, kiểu trai thẳng như em cứ tìm một cô gái sinh sống qua ngày đi không được hả? Sao cứ nhất định phải tới gieo vạ cho tui? Xong rồi còn nói tui là bóng gồng? Tui câu dẫn em?”
Tạ Trúc Tinh, “… Chuyện qua lâu như vậy, chiếc nhẫn kia cũng đưa cho anh rồi, sao anh cứ nhắc lại thế?”
Vương Siêu càng khóc thảm hơn, “Chuyện qua lâu vậy mà em còn cho cô ta vay tiền, rõ ràng chính là trong lòng em vẫn luôn nhớ tới cổ. Cô ta lớn lên nhìn chẳng ra làm sao, lại còn cắm sừng em nữa, tui đối xử với em không tốt hơn cổ hả? Em vẫn cứ gạt tui, sau lưng tui còn lén cười nhạo tui ngu ngốc với Đoạn Nhất Khôn, bây giờ bị tui biết được em cũng chả thèm để ý, còn ụp nồi lên đầu tui, sao em lại bạch liên như thế?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Sao em lại không để ý? Trong lòng em làm gì có Diêm Giai Giai? Cô ấy gặp phiền phức, cũng là không còn cách nào khác mới tới tìm em, Bắc tiến khó khăn đến mức nào anh đâu hiểu được, trong tay em dư dả giúp được cổ thì tiện tay giúp chút đỉnh, không nói với anh là vì sợ anh suy nghĩ nhiều rồi lại không vui, vốn chẳng có gì mà không thể cho người khác biết cả. Mấy lời Đoạn Nhất Khôn nói trong WeChat toàn là nói bậy thôi, anh ta đó giờ vẫn hiểu lầm em, em cũng đâu thể nói với anh ta
“Tôi thật lòng với trưởng nhóm, không phải giống như anh nghĩ”, có phải đóng phim Quỳnh Dao đâu. Anh vốn cũng ngốc thật mà, nói anh ngốc đâu có oan uổng gì anh.”
Nháy mắt Vương Siêu ngừng khóc luôn, hai mắt ướt nhẹp như muốn phun ra lửa, trán vẫn còn đau không cụng được nữa, hay là đá đũng quần đi.
Hắn vẫn chưa tìm được góc độ thì đã nghe Tạ Trúc Tinh nói tiếp, “Em lại vẫn cứ thích sự ngốc nghếch đó của anh, làm sao đây?”