Gần giữa trưa, gọi cho Tạ Trúc Tinh hoài không được nên Lưu Thông Minh tới nhà tìm cậu.
Phòng khách ngập mùi thuốc lá, trong gạt tàn có tới mấy chục cái tàn thuốc.
Lưu Thông Minh nhìn thế này cũng đoán được một hai, hỏi, “Vương Siêu đi đâu rồi? Hai người các cậu cãi nhau?”
Tạ Trúc Tinh ấn non nửa điếu thuốc đang kẹp trên tay vào gạt tàn trên bàn, đáp, “Anh tới làm gì? Tin tức sáng nay ngọn nguồn thế nào anh biết rõ nhất, đâu cần phải hỏi tôi.”
Lưu Thông Minh áy náy, “Xin lỗi, hôm qua tôi uống say quá nên đầu óc không tỉnh táo, kéo cậu tới đỡ đạn, cũng do tôi không cẩn thận, không ngờ sẽ xảy ra hiểu lầm thế này.”
Tối qua nhà Vu Hạm bạn gái y có tiệc gọi y tới chơi, ở đây không phải người trong giới giải trí mà toàn là nhóm thanh niên có gia cảnh tương tự Vu Hạm, chơi một lát mấy cô gái liền kéo nhau vào phòng Vu Hạm tám chuyện, mấy chàng trai thì ở ngoài, bạn bè hợp lại chuốc rượu Lưu Thông Minh, đến khi y uống nhiều rồi liền khuyến khích y gọi mấy nghệ sĩ dưới tay tới chơi, y bảo muộn rồi không tiện, mấy người kia liền nhao nhao bảo y chẳng có bản lĩnh gì, tới cả nghệ sĩ trong tay cũng không gọi được.
Nghệ sĩ của Lưu Thông Minh hiện nay, ngoại trừ bốn người IceDream thì toàn là mấy cô bé mới ra mắt. Gọi mấy cô ấy hiển nhiên không thích hợp, trong bốn người IceDream thì Tạ Trúc Tinh có quan hệ tốt nhất với y, cũng chỉ mình Tạ Trúc Tinh là biết chuyện y quen Vu Hạm.
Chờ Tạ Trúc Tinh tới nơi thì Lưu Thông Minh đã ói tận hai lần, gãy hoàn toàn, mấy người kia liền muốn lôi Tạ Trúc Tinh ra trêu chọc. Nào ngờ Tạ Trúc Tinh quá khó chơi, rượu không uống, khiêu khích cũng không mắc câu. Chẳng biết người nào đi đầu nhắc tới Vương Siêu.
Kiểu phú nhị đại như Vương Siêu trong giới Vu Hạm vốn không đáng nhắc tới, người ta nhắc tới hắn chỉ toàn dùng giọng điệu chê cười, bảo hắn ngu ngốc miệng tiện lại tăng động, nếu không có anh cả hắn chống lưng thì đã sớm bị người ta đánh chết.
Lời nói cũng chẳng phải sự thật, có điều Tạ Trúc Tinh nghe được liền không vui, dù cho mới một tiếng trước cậu vừa bị Vương Siêu chỉ vào mũi mắng
“Đồ nghèo khổ như em”.
Nhóm người này nói vài câu liền quay đề tài lại trên người cậu, có lẽ là uống nhiều nên quên mất lễ nghi cơ bản, cũng có thể là cố ý bỏ qua, không thèm quanh co mà nói thẳng với cậu, “Vương tiểu tam kia đúng kiểu gặp gái là không bước nổi, mấy cô người mẫu khắp thủ đô chắc hắn đã ngủ với hơn phân nửa rồi, người anh em cậu thật trâu bò, vừa ra tay là bẻ cong hắn. Cái nhóm của cậu mấy người, bây giờ cậu là hot nhất đúng không? Mẹ tôi ở nhà cũng coi cái gameshow trông trẻ của cậu, show này hình như của Lương Tỉ hả? Vương tiểu tam với Lương Tỉ quan hệ không tệ. Thời đại ngày nay kẻ bần cùng thì không cười nổi, nếu đã biết ra ngoài làm ăn, bán đồ ăn hay bán mình có gì khác nhau đâu, chỉ cần bán được thì xem như bản thân có bản lĩnh rồi. Có điều nhìn cậu cũng chẳng giống gay, muốn leo lên trên cứ tìm phụ nữ không được hả? Hay là dụ dỗ đàn ông nâng mình thú vị hơn dụ dỗ phụ nữ?”
Tạ Trúc Tinh nổi giận, vừa định bác bỏ thì bị Lưu Thông Minh mới đi ói về khuyên can. Cũng may Vu Hạm với mấy người chị em phát hiện bầu không khí hơi sai sai, đến giải vây kịp lúc.
Tạ Trúc Tinh không ở tiếp nổi nên bỏ đi, xuống dưới lầu thì bị chụp được.
“Tôi cũng mới biết đây, hôm qua trong đám kia có người trước đây từng theo đuổi Vu Hạm, bây giờ nhìn Vu Hạm quen với một thằng tép riu như tôi nên mới muốn xả giận.” Lưu Thông Minh nói, “Đều do tôi liên luỵ tới cậu.”
Tạ Trúc Tinh mất tập trung châm điếu thuốc, đáp, “Không sao.”
Lưu Thông Minh nói, “Tin tức hôm nay thể hiện rõ là có người không vừa mắt, chuyên môn canh chừng chụp cậu, nếu không làm sao vừa mới chụp được đã tung ra ngay, chính là nhắm vào cậu đó.”
Tạ Trúc Tinh trông thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn tùng phèo, chẳng còn tâm tư nghĩ tới mấy chuyện không liên quan này, “Tôi không quan tâm, giao cho bên quan hệ công chúng của công ty xử lý đi, dù sao cũng không có thông cáo gì, tôi muốn nghỉ mấy ngày.”
Lưu Thông Minh quan tâm hỏi, “Cậu với Vương Siêu cãi nhau vì tin này hả? Để tôi giải thích với cậu ấy.”
Tạ Trúc Tinh lắc đầu, “Không liên quan tới tin này.”
Lưu Thông Minh lại hỏi, “Vậy thì vẫn là vì bộ phim Hollywood kia?”
Tạ Trúc Tinh, “Cũng không thể tính là vậy, giữa hai chúng tôi đã sớm có vấn đề.”
Lưu Thông Minh còn muốn hỏi tiếp thì Tạ Trúc Tinh bảo, “Anh đừng hỏi nữa, bây giờ tôi không muốn nói chuyện, cả đêm không ngủ nên hơi đau đầu, muốn yên tĩnh một chút.”
Lưu Thông Minh bó tay, chẳng thể làm gì khác hơn là rời khỏi nhà cậu, vừa ra ngoài liền vội vã gọi cho Vương Siêu.
Nào ngờ Vương Siêu cũng khoá máy.
Lưu Thông Minh đi chẳng bao lâu thì Tạ Trúc Tinh nhận được chuyển phát nhanh, là máy sấy tóc Dyson cậu mới đặt mua hôm trước, loại đắt nhất.
Trong nhà vốn có một cái loại thường mua lúc dọn nhà sang đây, cũng còn khá mới.
Cái này là mua cho Vương Siêu, cái tên đó không thích sấy tóc, tắm xong lau một chút rồi cứ để nguyên cái đầu ướt mà nằm ngủ luôn. Tạ Trúc Tinh cảm thấy không tốt, sau này già dễ lú lẫn. Hắn nào chịu nghe, bị Tạ Trúc Tinh nói tới phiền liền sấy đại mấy lần, cũng chẳng biết cách sấy.
Buổi tối trước khi đi Thượng Hải mấy hôm trước, Vương Siêu lại không thèm sấy tóc nằm xuống, Tạ Trúc Tinh định túm hắn dậy, hắn liền thuận thế cưỡi lên người Tạ Trúc Tinh phát dâm. Cưỡi xong đi tắm lần nữa, hắn lại càng không muốn sấy tóc, lẩm bẩm bảo máy sấy quá khó dùng.
Chờ hắn đi Thượng Hải, Tạ Trúc Tinh liền tranh thủ tìm hiểu về máy sấy tóc rồi mua cái mới này, cứ tưởng đợi hắn về là dùng được rồi.
Bây giờ Vương Siêu đã về, nhưng mà cũng không về nữa.
Tạ Trúc Tinh bỗng nhiên nghĩ, có khi nào chỉ là một giấc mơ thôi không? Có phải Vương Siêu vẫn còn đang ở Thượng Hải, vốn chưa hề quay lại?
Nghĩ tới đây, mu bàn tay bị tàn thuốc rơi trúng nóng hổi.
… Đau quá, đâu phải là mơ.