Thị sát lần này, Hách Vân Sanh dẫn theo một người quản lý cùng một trợ lý, anh cũng không muốn hai người đó quấy rầy đến anh trong những khoảng trống của chuyến công tác, cho nên quyết định chia nhau hành động, có quản lý toàn quyền phụ trách, chỉ cần đúng thời điểm anh xuất hiện là được rồi.
Hách Vân Sanh chỉ có ý tham khảo thị trường tại thành phố X, cho nên bọn họ cũng không cần gấp, thong thả giải quyết điểm tâm, cho Hiểu Hiểu ăn… Thuốc say xe, Hách Vân Sanh có mang theo phòng khi Hiểu Hiểu cảm thấy khó chịu, mở bản đồ dẫn đến thành phố X, xe chạy được gần nửa giờ thì có mặt tại nội thành, cuối cùng cũng tới khách sạn có suối nước nóng nổi tiếng nhất thành phố X.
Hách Vân Sanh ngừng xe, cùng Hiểu Hiểu đến phòng đã được đặt trước, cất hành lý, sau đó đi thẳng tới siêu thị Phúc Lộc bên cạnh khách sạn.
Hách Vân Sanh một mực dắt Hiểu Hiểu dạo chơi vài vòng ở siêu thị, cậu lớn chừng này rồi lại không biết đi mua thức ăn, nếu không vì điểm ấy, chỉ sợ Hách Vân Sanh đã sớm sa thải người giúp việc rồi, nguyên nhân chính là Hiểu Hiểu đã giao phó những gì cần thiết trong một ngày cần ăn a.
Có lẽ sắp đến lễ Giáng Sinh, trong siêu thị rất đông người. Hiểu Hiểu đối với những nơi nhiều người có một loại bản năng sợ hãi, đây hẳn là có quan hệ tới hoàn cảnh sinh trưởng khi còn bé, chỉ cần càng nhiều người, cậu sẽ mất tự nhiên mà gần sát vào Hách Vân Sanh hơn.
Hách Vân Sanh cũng hiểu rõ điểm này, anh đối với việc này hoàn toàn không biệc pháp, chỉ có thể để cho Hiểu Hiểu thuận theo tự nhiên mà thích ứng dần. Chính vì thế, thời điểm ở những nơi không phải chỉ có hai người, Hách Vân Sanh đều sẽ chủ động kéo lấy tay Hiểu Hiểu.
Kỳ thật Hách Vân Sanh rất ưa thích loại cảm giác này, cầm lấy tay của một người, trong nội tâm thật là ấm áp. Tuy nhiên hai nam nhân nắm lấy tay nhau đi trong đám đông, quả thật rất kỳ quái, nhưng là Hách Vân Sanh không ngại, Hiểu Hiểu lại không biết đạo lý đối nhân xử thế, cho nên bọn họ cứ hành động mà không chút kiêng kỵ gì.
Hách Vân Sanh kéo lấy Hiểu Hiểu, dưới cái nhìn soi mói khác thường của đám nhân viên trong siêu thị, thong thả đẩy xe đẩy dạo qua dạo lại, lúc ra về trên xe đã chất đầy đồ dùng cùng đồ ăn vặt.
Trong ấn tượng của Hách Vân Sanh, tiểu hài tử như Hiểu Hiểu có lẽ sẽ ưa thích những món ăn vặt, không thích ăn cơm, thế nhưng Hiểu Hiểu không như thế, thậm chí khi nhìn thấy cảnh đồ ăn chất đầy một xe như thế, ánh mắt cũng đều là nhàn nhạt.
Hách Vân Sanh nghi hoặc mà hỏi tới, mới biết được ── thì ra Hiểu Hiểu chưa từng nếm qua đồ ăn vặt, căn bản chính là không biết đó là cái gì.
Nhưng mà những thứ thực phẩm rác rưởi kia, không ăn cũng không sao, chỉ là Hách Vân Sanh vẫn cảm giác tại một góc nào đó trong nội tâm bắt đầu co rút đau đớn …, cố phục hồi tinh thần lại, cứ mỗi loại lấy một ít, dần dần trên xe đẩy chất đầy toàn là đồ ăn vặt …
Đối với hành vi có chút kỳ lạ của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu cũng không biểu lộ khác thường gì, giống như đó là việc hết sức tự nhiên vậy. Hoặc là có thể nói, bởi vì nô lệ không có quyền thắc mắc việc làm của chủ nhân, cho nên dù Hách Vân Sanh có làm hành động gì quái lạ hơn, thì trong mắt của Hiểu Hiểu vẫn là bình thường.
Hách Vân Sanh lại bởi vì nhìn thấy vẻ mặt bình thường kia của Hiểu Hiểu mà thở dài một hơi, một bên ở bên tai Hiểu Hiểu giảng giải,một bên đẩy xe đi tính tiền.
Lúc hai người xách bốn cái túi mua sắm cực đại trở lại phòng là đã gần ba giờ chiều rồi, Hách Vân Sanh quyết định chọn một vài thứ trong cả đống đồ ăn vặt lấy ra lót dạ dày trước, đợi đến năm hay sáu giờ sẽ gọi bữa tối.
Hiểu Hiểu dưới chỉ thị của Hách Vân Sanh mà phân ở hai bên đầu giường, chính giữa thì đặt một đống lớn túi nhựa, bình thường Hách Vân Sanh cũng không ăn mấy loại đồ ăn vặt này, bởi vậy hương vị của chúng cũng dốt đặc, anh ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu, hỏi: “Muốn ăn cái nào?”
Hiểu Hiểu nhìn cái núi nhỏ chồng chất trên giường, lắc đầu, “Hiểu Hiểu nghe theo chủ nhân.”
Bóng da lại bị đánh trở về, Hách Vân Sanh chỉ thể có tùy tiện lấy một gói màu đỏ ở trên cùng rồi mở ra đưa cho Hiểu Hiểu: “Em nếm thử cái này đi.”
Hiểu Hiểu hai tay tiếp nhận, dùng hai ngón tay lấy ra 1 miếng tròn tròn giống như viên mi, cẩn thận từng li từng tí mà liếc nhìn Hách Vân Sanh, chần chờ một lúc, cuối cùng cũng bỏ cái thứ không biết là cái gì cho vào miệng.
“Mùi vị thế nào?”- Hách Vân Sanh nghiêng người hỏi.
Hiểu Hiểu chậm rãi đem thứ trong miệng cắn cắn nuốt nuốt xuống, sau đó mới lắc đầu, nói: “Chủ nhân, mùi vị của cái này … là lạ á, ăn nó xong trong miệng cùng cổ họng đều rất khó chịu.”
Hách Vân Sanh hơi nhíu mày, cũng lấy một miếng từ trong gói đó bỏ vào trong miệng, ho khan một tiếng, “Đây là vị cay, cũng không phải rất khó ăn mà? Đổi cái khác đi!”
Dứt lời, Hách Vân Sanh lại mở ra một cái gói màu vàng đưa tới tay Hiểu Hiểu, “Ăn cái này đi.”
Hiểu Hiểu mân lấy miệng, tiếp nhận lấy, sau khi ăn xong vẫn là lắc đầu: “Cũng rất quái lạ, chủ nhân.”
Hách Vân Sanh lại gạt qua một bên…
Cứ thế, hai người cơ hồ đã mở hết các gói ở trong túi, ăn mỗi loại một ít, vậy là cũng no bụng.
Hách Vân Sanh nhìn đống bao bì nằm la liệt trên đất, bất đắc dĩ mà lắc đầu, hỏi Hiểu Hiểu: “Em thấy những thứ này thế nào?”
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh, rất nghiêm túc nói: “Chủ nhân, sau này hãy để Hiểu Hiểu nấu cơm cho ngài ăn đi, những cái đó quả thật khó ăn lắm.”
“…”
Hách Vân Sanh duỗi tay ra đem Hiểu Hiểu ôm vào trong ngực, “Sau này tôi cũng không muốn ăn lại mấy thứ này, thật không hiểu bọn trẻ tại sao ưa thích loại thức ăn kinh dị như thế.”
Hiểu Hiểu nhu thuận mà co rút lại ở trong ngực Hách Vân Sanh, gật đầu.
Hai người nằm trên giường trong chốc lát, bình thường khi cùng một chỗ cũng không nói chuyện, lúc này thật muốn nói chút gì đó thay đổi không khí, bất quá đến cũng không cảm thấy gượng gạo, chỉ là yên tĩnh vô cùng.
Hách Vân Sanh khó được một lần buông lỏng, mọi điều phiền muộn đều vứt hết ra sau đầu, không bao lâu thì cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Hiểu Hiểu không có thói quen ngủ vào ban ngày, dù cho đêm qua bị Hách Vân Sanh dằn vặt rất lâu, cũng không có mệt lắm, lúc này nằm ở trên giường, bị anh ôm, rồi vuốt ve, tuy ngủ không được, nhưng cũng nhắm mắt dưỡng thần được một chút.
Ước chừng qua hơn nửa tiếng đồng hồ sau, chuông cửa đột nhiên vang lên vài cái rất có quy luật.
Hiểu Hiểu lập tức mở to mắt, ngẩng đầu, nhìn thấy Hách Vân Sanh bởi vì tiếng chuông cửa bén nhọn mà cau chặt mày, nhẹ nhàng đẩy cái tay đang đặt ở hông mình, rón rén bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Hiểu Hiểu nghi hoặc không biết là ai, cũng không nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy người đó.
── là người mà cậu vẫn một mực tâm tâm niệm niệm.
Hiểu Hiểu trong nháy mắt không có phản ứng kịp, rất tự nhiên mà bật thốt lên: “Chủ nhân.”
Người kia nhíu mày, đôi mắt sắc bén, xinh đẹp, hiện ra một loại phong tình diễm lệ, thế nhưng mà trên người hắn lại phát ra khí thế làm cho người ta không dám đùa giỡn.