Hách Vân Sanh cố gắng hoàn tất công việc, anh đã chuẩn bị cho Hiểu Hiểu một lễ vật, cõi lòng mừng rỡ mà trở về nhà, chỉ là khi nhìn thấy không gian lạnh lẽo u tối trước mặt, trong đầu là một mảnh trống rỗng.
Anh rất bình tĩnh thả đồ vật trong tay xuống, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn chung quanh, sau đó, chợt phát hiện có gì đó khác với bình thường, anh phóng nhẹ bước chân thấp giọng kêu lên: “Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu? Em đâu rồi? Em không được chơi trốn tìm với tôi, nếu tôi bắt được, tôi nhất định khiến em ngày mai không xuống giường được!”
Cả căn hộ im ắng, một chút âm thanh cũng không có.
Hách Vân Sanh nhíu mày, nhẹ chân nhẹ tay mà đẩy cửa phòng ngủ ra, “Hiểu Hiểu, tôi nhìn thấy em rồi đó!!! Đừng trốn nữa, tôi có mua bánh cho em ăn này, nghe Quách Ngọc nói, loại bánh ngọt này rất ngon đấy, em mau ra đây cùng ăn với tôi đi.”
Trong phòng ngủ không có động tĩnh.
Chân mày nhíu lại thật chặt, Hách Vân Sanh quay người đi sang phòng bên cạnh: “Hiểu Hiểu, tôi không phải đã nói với em sau này hai chúng ta sẽ ngủ chung với nhau, tại sao em lại trở về bên này?”
Trong phòng cũng là một mảnh trống trải, có chăng cũng chỉ có điện thoại di động nằm ở trên giường đang lóe sáng, báo hiệu pin yếu.
Hách Vân Sanh cảm thấy nghi hoặc, mở đèn lên tiến đến đó, liền trông thấy dưới điện thoại có một tờ giấy.
‘Hách tiên sinh, Hiểu Hiểu theo chủ nhân trở về, cám ơn ngài đoạn thời gian này đã chiếu cố Hiểu Hiểu.’
Hách Vân Sanh nhìn tờ giấy, anh nhận ra từng chữ, nhưng lại không hiểu ý tứ của nó.
Trong đầu không ngừng lập lại từng chữ từng chữ một, không lâu sau đó liền giật mình, bắt đầu luống cuống cả lên, năm ngón tay Hách Vân Sanh tụ lại dùng sức, cái trang giấy yếu ớt kia nhăn nhúm đến đáng thương, anh một bên lớn tiếng gọi tên Hiểu Hiểu, một bên đi lùng sục khắp mọi nơi.
Anh cho rằng, Hiểu Hiểu chỉ là cùng anh vui đùa một chút, là bất ngờ đêm Giáng Sinh! Nhất định cậu đang ở một góc nào đó trốn anh mà thôi!
Anh nhất định sẽ tìm được cậu. Nhất định!
Hách Vân Sanh đỏ mắt, trong nội tâm nhiều lần tự nói với mình đây chỉ là một trò đùa, thế nhưng tất cả mọi nơi đều vô cùng lạnh lẽo, đều không có bóng dáng đơn bạc đáng yêu quen thuộc kia.
Anh ngu ngơ mà đứng ở chính giữa phòng khách, trong nháy mắt, anh cảm giác toàn bộ không gian đều trở nên trống rỗng.
Anh rõ ràng có thể cảm giác được Hiểu Hiểu đối với anh cũng có cảm tình, tại sao Hiểu Hiểu lại đột nhiên đoạn tuyệt mọi quan hệ như thế, một câu cám ơn đơn giản, liền có thể gạt bỏ đoạn thời gian hai người thân mật ở chung với nhau sao?
Trong tay, trong ngực, trong miệng ── hiện tại, Hách Vân Sanh vẫn có thể cảm nhận được khí tức nhàn nhạt trên người Hiểu Hiểu, chỉ là, người đã đi nơi nào rồi?
Hách Vân Sanh mê mang cả buổi, mới đột nhiên nhớ tới, hình như Quách Ngọc có nói với anh, Nghiêm Quân đã đem đồ vật của hắn mang đi, cũng cảm ơn sự chiếu cố của anh.
Anh lúc ấy làm sao cũng không ngờ được, “Đồ vật” trong miệng Nghiêm Quân nói sẽ là Hiểu Hiểu… Ở trong mắt Hách Vân Sanh, anh một mực xem Hiểu Hiểu là một con người để đối đãi, một nam hài đáng yêu nghe lời như vậy, sao lại là “Đồ vật” được?!
Hách Vân Sanh ném mạnh trang giấy trong tay, chạy đến trước cửa xỏ giày vào, sau đó chợt nhớ ra điều gì, liền túm lấy quần áo ở trên kệ, run rẩy mở ra nhật kí cuộc gọi, nhìn thấy một cuộc gọi đến vào lúc bốn giờ chiều, tên là “Hiểu Hiểu”.
Ma xui quỷ khiến thế nào Hách Vân Sanh lại nhấn vào phím tắt.
Hách Vân Vanh há lớn miệng hút vào một ngụm khí, chậm rãi để cho sự run rẩy trong lòng mình bĩnh tĩnh xuống, ở trong danh bạ tìm kiếm tên Nghiêm Quân, gọi đi.
“Này.”
Cơ hồ là một giây sau điện thoại liền được nối thông, giống như đang đợi anh vậy. Thế nhưng lúc này tâm tình của Hách Van Sanh quá mức hỗn loạn, anh căn bản không hề phát giác được gì. Anh cố gắng bình ổn lại hơi thở để giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường, anh hỏi: “Nghiêm Quân, cậu có phải đã đem Hiểu Hiểu đi không? Khi nào sẽ đưa cậu ấy trở lại đây?”
“Ân?”- Nghiêm Quân kéo dài thanh âm, lộ ra bộ dáng rất nghi hoặc, “Tôi chính là đến đem cậu ta đi, nhưng tại sao lại muốn tôi dẫn trở về chứ? Đúng rồi, cám ơn anh trong khoảng thời gian này đã giúp tôi chiếu cố, tôi tìm được “tân chủ nhân” khác cho cậu ta rồi, hơn nữa hiện tại cậu ta đang ở đó.”
Hách Vân Sanh kích động, hai tay siết chặt lấy điện thoại, hận không thể chui vào tìm Nghiêm Quân tính sổ, lên tiếng chất vấn,: “Tại sao cậu lại muốn tìm tân chủ nhân cho Hiểu Hiểu?! Không phải cậu đã giao cậu ấy cho tôi rồi sao!! Nghiêm Quân, sao cậu có thể làm như vậy!”
“Hửm?”- Vẫn là khẩu khí nghi hoặc, “Thời điểm nào tôi đem cậu ấy tặng cho anh chứ? Đúng là lúc trước đó tôi đã nói như vậy, thế nhưng không phải anh đã vô cùng không tình nguyện, một mực cự tuyệt tôi đó sao? Cho nên tôi mới nhờ anh quan tâm cậu ấy thời gian ba tháng giúp tôi, bất quá tôi thu hồi cậu ta lại hơi sớm so với dự tính, tránh làm phiền đến anh thêm nữa?”
“Tôi lúc nào mà…”- Hách Vân Sanh nói đến một nửa mới nhớ tới, đoạn thời gian trước, thời điểm Nghiêm Quân cưỡng ép anh thu nhận một người, anh quả thật rất không tình nguyện, bởi vì lúc đó anh nghĩ Hiểu Hiểu tham mộ hư vinh, không tự dựa vào sức mình mà thích bám víu vào người khác, bán thân để bòn rút tiền của người ta, anh đã rất bực bội, một mực không chịu thu nhận Hiểu Hiểu.
Thế nhưng, thời gian dài chung sống dưới một mái nhà, anh đã nhận ra nét đơn thuần đáng yêu của cậu, nếu như có thể đoán trước được hiện tại, anh khi đó nhất định sẽ không cự tuyệt Nghiêm Quân!
Có lẽ tại thời điểm vừa mới bắt đầu, đối với Hiểu Hiểu rất phiền chán, Hách Vân Vanh lúc nào cũng nhớ rõ thời hạn ước định ba tháng, thế nhưng, từ khi cùng Hiểu Hiểu phát sinh quan hệ, hơn nữa trở nên đặc biệt yêu thích một nam hài tử như thế, anh lại giống như người mất đi ký ức, quên mất giữa anh và Hiểu Hiểu chỉ có thời gian ở chung ba tháng mà thôi…
Đây có lẽ là một loại bản năng của con người, chủ động xem nhẹ những sự tình … trong tiềm thức cho rằng không tốt, loại bản năng này, khiến cho Hách Vân Sanh hối hận vô cùng.
Anh quát vào điện thoại: “Tôi hiện tại muốn Hiểu Hiểu rồi! Cậu đem Hiểu Hiểu đưa về lại cho tôi! Tôi hiện tại cần cậu ấy, cậu không thể mang cậu ấy dâng cho người khác được!”
Một lát sau, trong điện thoại mới truyền đến thanh âm có chút mờ ảo của Nghiêm Quân, hẳn là hắn đã đẩy điện thoại ra xa: “Bây giờ nói điều này đã quá trễ rồi Hách Vân Sanh ạ, tôi đã trao cậu ta đi, dù cho tôi muốn cũng không có cách nào nữa rồi.”
“Không trễ!”- Hách Vân Sanh tiếp tục gầm rú, giống như làm thế mới có thể đem Hiểu Hiểu rống trở về: “Cậu mau nói cho tôi biết đó là nơi nào? Tôi hiện tại sẽ lập tức đi đón Hiểu Hiểu trở về!”
“Hiểu Hiểu hiện tại …………………… có lẽ đã sớm đến thành phố X rồi.”
“Thành phố X?”- Hách Vân Sanh không thể tin mà lặp lại:” Cậu đem Hiểu Hiểu đưa đến thành phố X?”
Bọn họ hôm nay vừa mới từ đó trở về, đảo mắt, Hiểu Hiểu lại quay về thành phố X, bỏ lại anh đơn độc ở thành phố H này…
“Anh không có nghe lầm.”- Nghiêm Quân nhàn nhạt nói: “Hơn nữa tôi đã giao quyền sở hữu nô lệ cho người khác, bây giờ dù có là lời nói của tôi đi chăng nữa, Hiểu Hiểu cũng sẽ không nghe. Cho nên, muốn Hiểu Hiểu trở về, căn bản là chuyện không thể nào.”
“…”
“Hách Vân Sanh.”- Nghiêm Quân đột nhiên vòng vo, “Đừng nói là anh đã yêu mến Hiểu Hiểu nha?”
Hách Vân Sanh ngoảnh mặt làm ngơ, quát: “Ngày mai! Ngày mai cậu dẫn tôi đi gặp người kia, tôi muốn gặp Hiểu Hiểu, tôi muốn đem Hiểu Hiểu trở về! Không! Tôi hiện tại muốn gặp Hiểu Hiểu, cậu ngay bây giờ dẫn tôi sang đó! Cậu chuẩn bị đi, tôi sẽ đón cậu ngay!”
Nói xong, Hách Vân Sanh nhanh chóng cúp điện thoại, cầm lấy âu phục bị vứt xuống đất khoác lên, lao nhanh ra khỏi cửa, anh thậm chí còn không có thời gian để khóa cửa lại.
Mà đầu kia, Nghiêm Quân nhìn điện thoại bị cắt đứt mà bĩu môi, y phục trên người chỉnh tề, bộ dạng giống như sẵn sàng ra ngoài tự lúc nào vậy.