Cả nhà đi vào nội thành, dừng lại trước một toà nhà hai lầu khá phổ thông, xe mới vừa ổn định, Hách Tường Vũ liền lôi kéo Hiểu Hiểu chạy xuống, chạy thẳng đến căn phòng ở lầu hai chỉ thuộc về riêng mình bé, sau đó ào ào tìm hết tất cả các món đồ chơi đổ ra trên mặt đất, cơ hồ phủ kín mọi chỗ mà không có chỗ đặt chân.
Trước giờ Hiểu Hiểu chưa từng tiếp xúc qua những loại đồ chơi này, Hách Tường Vũ liền đem các món đồ chơi đẹp đẽ dúi vào trong tay cậu, dáng vẻ đứa nhỏ như người lớn dạy cậu cách chơi từng món, không lâu sau hai người nhanh chóng quen thuộc, chơi vui vẻ vô cùng.
Lúc Hách Vân Sanh tiến vào, chính là lúc Hiểu Hiểu đang cúi đầu nắm giữ đồ chơi được Hách Tường Vũ gọi là người máy “Transformers”, nghe được âm thanh phát ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hách Vân Sanh, lập tức không để ý mà thả món đồ chơi trong tay xuống, đứng lên chạy đến gần: “Vân Sanh.”
Hiếm khi Hách Vân Sanh thấy được bộ dáng nhăn nhó của Hiểu Hiểu, anh không khỏi nhìn thêm vài lần rồi vỗ vai Hiểu Hiểu nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ sợ hai người tính cách trẻ con chơi với nhau không hợp, lại gây gổ nên tới xem một chút.”
Hiểu Hiểu đàng hoàng nghiêm túc nói với Hách Vân Sanh: “Hiểu Hiểu sẽ không đánh nhau cùng tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân đánh Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu tuyệt đối không đánh trả lại!”- Hách Vân Sanh lắc đầu: “Nó là đứa trẻ, em cứ nhường nó là được, cũng không cần quản nó. Em gọi nó Tường Tường như anh là được rồi, đừng để cho ba mẹ anh nghe được những từ ngữ kỳ lạ như vừa nãy.”
Hiểu Hiểu gật đầu đem lời Hách Vân Sanh dặn dò nhớ ở trong lòng.
“Được rồi, hai người bạn nhỏ này ngừng chơi một chút, đi ăn cơm nào.” -Hách Vân Sanh hài lòng nói.
Hách Tường Vũ nghe được có đồ ăn, cái đầu nhỏ từ trong chồng đồ chơi bên cạnh nhỏm dậy, hoan hô một tiếng, như chú cún nhỏ nhanh nhẹn chạy tới chỗ Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh cho rằng con trai muốn cùng mình đi, giang hai tay chờ con trai bé bỏng nhào vào lồng ngực mình, không nghĩ tới Hách Tường Vũ không thèm nhìn Hách Vân Sanh dù chỉ một cái, trực tiếp từ phía dưới cánh tay Hách Vân Sanh chui qua, hướng dưới lầu chạy đi.
Hách Vân Sanh ngẩn người một lát, cánh tay thẳng tắp lẻ loi giữa không trung. Anh nghe được tiếng cười nhè nhẹ của Hiểu Hiểu, khuôn mặt anh lúng túng đang muốn chậm rãi thả tay xuống, không ngờ Hiểu Hiểu đột nhiên nhào tới, làm anh phải lùi về sau hai bước mới ổn định lại thân hình, cảm giác trong lồng ngực đầy ắp.
Hách Vân Sanh bị con trai bỏ lơ khiến mình lúng túng, nãy giờ Hiểu Hiểu hành động như thế, không khỏi cảm thấy Hiểu Hiểu chịu uất ức không ít: “Quả nhiên Hiểu Hiểu nhà mình là tốt nhất, con trai quý tử gì đều chỉ là gió mây! Càng lớn sẽ càng gây cho ba nó thêm phiền phức.”- Hiểu Hiểu đem đầu chôn bên vai trước ngực Hách Vân Sanh run run một hồi, cũng may cậu hiểu được chừng mực, thời điểm Hách Vân Sanh không nhịn được muốn bốc hỏa, cậu liền ngẩng đầu lên, dùng sức hôn một cái trên môi Hách Vân Sanh rồi nói, “Vân Sanh, Tường Tường thực sự rất đáng yêu.”
Lúc mang Hiểu Hiểu về nhà ra mắt ba mẹ, anh chỉ sợ cậu cùng Tường Vũ không hợp nhau, không phải anh sợ Hiểu Hiểu sẽ bắt nạt con trai của anh, anh là sợ Hiểu Hiểu không thích nó. Nghe cậu nói câu này, lòng Hách Vân Sanh mới thở phào, cảm thấy an tâm hơn. Anh dùng tay xoa xoa cái trán non mịn của Hiểu Hiểu, mặt vui sướng thoả mãn: “Đi nào, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Hiểu hiểu gật đầu, sờ môi mình một chút rồi luồn tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của Hách Vân Sanh, hai người thân thiết nắm tay nhau tới nhà ăn.
Mẹ Hách đá chân ba Hách dưới bàn ăn, ánh mắt lướt qua hai đứa trẻ đang tay trong tay thật chặt, cười cười cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm. Ba Hách liếc mắt nhìn lão bà nhà mình vùi đầu vào ăn như không biết con trai tới gần, bàn tay bên dưới bàn bỗng nhiên nắm chặt tay vợ, đồng thời trên mặt còn đàng hoàng trịnh trọng gắp một miếng thịt cho con trai mình: “Con trai à, ăn nhiều thịt một chút mới cao lớn, tốt cho sức khoẻ a.”
“Khục khục…”- Tay mẹ Hách đột nhiên bị ba Hách nắm, hoảng sợ đến ho khan từng tiếng, cố dùng sức bỏ ra một lát nhưng cũng không có tác dụng, nghĩ đến có con trai và con dâu đang ở đây nên bà không dám có động tác lớn hơn nữa sợ bị chú ý. Bà hậu tri hậu giác quay đầu lại nhìn về phía con trai cùng con dâu, chỉ thấy anh nhìn bà cười có chút mờ ám, nhiệt khí cấp tốc xông lên đỉnh đầu, bà cảm thấy nên chui xuống lỗ a, mặt đỏ càng thêm đỏ.
Một nhà hòa hợp cùng nhau ăn cơm trưa, sau khi xong, mẹ Hách liền bắt tay vào việc sắp xếp phòng ngủ cho buổi tối.
Riêng Hách Vân Sanh đã có phòng của mình, cái này thì không cần bàn tới. Nhưng chỗ ngủ của Hiểu Hiểu khiến bà hơi lúng túng một chút.
Nguyên bản Hiểu Hiểu cùng Hác Vân Sanh là một đôi, nên ở cùng một chỗ cũng không có gì đáng nói, tuy bề ngoài ông bà không nói gì nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Vấn đề ở đây là …………… trong nhà có một đứa nhỏ trong sáng, cái gì cũng không biết, vì chuyện giáo dục giới tính của Hách Tường Vũ sau này, Hách Vân Sanh chắc chắn sẽ không để bé lấy đó làm tấm gương tốt.
Vì vậy trong lúc mẹ Hách đang do dự nên sắp xếp Hiểu Hiểu ngủ trong phòng khách hay là ngủ ở phòng của Hách Vân Sanh, anh đột ngột chủ động mở miệng: “Cho Hiểu Hiểu ngủ bên cạnh phòng khách kế phòng con cũng được.”
Không cần nguyên nhân, chỉ đơn giản vài chữ làm Hiểu Hiểu không rõ vì sao như lạc vào mông lung, Hiểu Hiểu mở miệng muốn nói ý kiến của mình một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, đành miễn cưỡng mà oan ức gật đầu đồng ý.
Trong nhận thức của Hiểu Hiểu, đàn ông cùng đàn ông là chuyện bình thường, do đó cậu không hiểu vì sao buổi sáng Hách Vân Sanh còn đồng ý cho cậu không cần ngủ ở phòng khách, buổi chiều liền thay đổi đem cậu ngủ chỗ khác, cảm giác cứ như bị đày vào lãnh cung, tuy vẻ mặt Hách Vân Sanh nghiêm túc nhưng lại không có vẻ gì là tức giận, cậu cũng chỉ có thể chịu tính khí biến hoá thất thường của Hách Vân Sanh mà thôi. Hách Vân Sanh bên này đã làm tốt chuyện tâm lý “cấm dục” trong đêm nay, nhưng bên kia lại có người không biết điều mà ương bướng chủ động đòi hỏi.
Hách Tường Vũ chui vào lồng ngực Hiểu Hiểu, giơ hai tay lên cao: “Con muốn ở cùng anh Hiểu Hiểu cơ!”
Hách Vân Sanh không vui.
“Cái giường của con nhỏ như vậy, chú Hiểu Hiểu cùng con ngủ không được!”
Hách Vân Sanh cắn chặt răng một chữ “Chú”, anh đã dạy Hách Tường Vũ nhiều lần phải gọi Hiểu Hiểu là “chú”, nhưng bất kể cưỡng bức hay dụ dỗ bao nhiêu, Hách Tường Vũ vẫn kiên quyết không đổi cách gọi, vì như vậy nó mới cùng Hiểu Hiểu không duyên không cớ chỉ chênh lệch một cấp bậc thôi.
Tường Tường tức giận Hách Vân Sanh: “Con mặc kệ, con chỉ muốn ở cùng anh Hiểu Hiểu!”
Mẹ Hách có chủ ý thỏa hiệp liếc mắt ra hiệu cho Hách Vân Sanh, xong xoay qua nói với Hách Tường Vũ: “Được được được, con ở cùng anh Hiểu Hiểu của con nha.” – Quay đầu lại bà hạ thấp giọng nhìn chằm chằm Hách Vân Sanh, nói: “Nó chỉ là trẻ con, con so đo với nó làm gì, chờ đến tối nó liền quên việc này, đến lúc đó Hiểu Hiểu tha hồ là của con!”
“Chú Hiểu Hiểu là của con!”- Tuy người Hách Tường Vũ không lớn, nhưng lỗ tai lại vô cùng thính, mẹ Hách đã cố gắng đem âm thanh đè thấp tới như vậy mà vẫn bị Hách Tường Vũ nghe thấy, nhóc lập tức xụ mặt xuống quát nhỏ. Hách Vân Sanh kín đáo liếc Hiểu Hiểu một cái, cậu đảo mắt kiên định từng lời thốt ra: “Hiểu Hiểu là của Vân Sanh.”
(Lucee: *vuốt trán* xỉu)Trong lòng Hách Vân Sanh không hẹn mà sảng khoái, nhưng nhóc con kia lại không vui, trực tiếp dùng thủ đoạn tốt nhất, lợi hại nhất phô ra, ra sức khóc cho Hiểu Hiểu xem, cánh tay nhỏ dùng sức bám vào cái cổ mảnh khảnh của Hiểu Hiểu, gào khóc: “Oa … Hiểu Hiểu chính là của Tường Tường! Ba là người xấu, không cho cướp của Tường Tường!”
Hách Vân Sanh thong thả quay đầu qua không thèm để ý tới con trai, ngược lại mẹ Hách thì sốt ruột muốn ôm Hách Tường Vũ nhưng bị Hách Tường Vũ phất tay chối bỏ, ngẩng khuôn mặt vô cùng đáng thương lên hỏi nhỏ Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu là của Tường Tường, đúng không?”
Có lúc nào Hiểu hiểu bị người khác đẩy vào thế khó xử như vậy đâu trời? Trước kia, không có ai ở trước mặt Hiểu Hiểu khóc lóc năn nỉ, tuy Hiểu Hiểu cũng có dùng một phần nhỏ trong phương pháp tương tự như vậy giúp cậu đối phó với Hách Vân Sanh.
Nhưng có thể làm là một chuyện, chịu đựng lại là một chuyện khác.
Hiểu hiểu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt khóc đến đỏ bừng, tâm đau xót không thôi, dù vậy cậu cũng không thể làm ra chuyện phản bội chủ nhân, khiến chủ nhân thương tâm. Cậu nhìn đại chủ nhân gây khó dễ cho tiểu chủ nhân, cuối cùng nhanh trí nói một câu: “Tường Tường, hay là chú Hiểu Hiểu mang con lên lầu chơi có được không?”
Trên mặt Hách Tường Vũ còn đọng nước mắt, nghe Hiểu Hiểu nói lên lầu chơi, mếu miệng đáp trả hỏi: “Chơi cái gì?”
“Con muốn chơi cái gì chúng ta liền chơi cái đó.”- Hiểu Hiểu trả lời.
Hách Tường Vũ vui vẻ, nhảy xuống khỏi đầu gối Hiểu Hiểu lôi kéo cậu lên lầu: “Chúng ta chơi trò trốn tìm nha.”
“Được.”- Hiểu Hiểu vui vẻ đồng ý.
Nửa giờ sau Hách Tường Vũ khóc lóc chạy xuống lầu: “Bà nội bà nội —— không gặp được anh Hiểu Hiểu, con không tìm được anh ấy…”
Hách Vân Sanh “Xì” một tiếng vui vẻ.
Mẹ Hách quan tâm hỏi: “Con không gọi Hiểu Hiểu sao?”
“Con có gọi, nhưng mà anh không ra.”- Hách Tường Vũ oan ức nói.
Lòng Hách Vân Sanh tràn đầy tự tin tự mình đi tìm, lên lầu rống to một tiếng: “Hiểu Hiểu lại đây!”- Hiểu hiểu nghe tiếng anh, từ trên bệ cửa sổ liền nhảy xuống, hùng hục chạy đến trước mặt Hách Vân Sanh: “Vân Sanh, anh gọi em?”
(Lucee: ra vẻ ms ghê *lắc đầu*)Hách Vân Sanh nhìn bệ cửa sổ, mặt đen một tầng: “Em trốn ở đâu rồi tới đây?”
” Bên ngoài bệ cửa sổ.”
“…”- Hách Vân Sanh triệt để nổi giận: “Nơi này là lầu hai, chỗ đó rất nguy hiểm! Em còn không sợ mà còn trốn nữa! Hơn nữa, nếu như việc này bị nhóc con thối kia học được thì làm sao bây giờ?”
“Hiểu Hiểu…”- Hiểu hiểu chuẩn bị hối lỗi quỳ xuống, nhanh chóng bị Hách Vân Sanh tay mắt lanh lẹ ngăn cản: “Hiểu Hiểu không biết trốn ở bên ngoài là sai, Hiểu Hiểu hứa sẽ không trốn bên ngoài nữa! Chủ nhân không nên tức giận, Hiểu Hiểu lĩnh phạt.”
Hách Vân Sanh thở dài, còn một số việc anh cần phải chậm rãi dạy dỗ Hiểu Hiểu, anh nghiêm mặt nói: “Sau này không cho phép làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!”
Hiểu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, lúc này rốt cục nhóc con có thể xuyên vào đối thoại của hai người, nhóc leo lên chân Hiểu Hiểu hỏi: “Anh Hiểu Hiểu, anh Hiểu Hiểu, vừa nãy em gọi tên anh, tại sao anh không ra?”
Hiểu Hiểu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chùi đi vệt nước mắt còn chưa khô trên mặt Hách Tường Vũ: “Không phải Tường Tường nói, khi Tường Tường chưa tìm thấy Hiểu Hiểu thì Hiểu Hiểu không được đi ra sao?”
“…”