Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 6

Hách Vân Sanh đứng hình nhìn Hiểu Hiểu, ngây ngẩn cả người.

Anh vẫn cho là Hiểu Hiểu sẽ đi ra từ phòng mình, không nghĩ tới……., xem ra chính mình đã nghĩ sai về cậu.

Như vậy, người hiện tại đang ở trong phòng ngủ nếu không phải là Hiểu Hiểu, tất nhiên là— ăn trộm!

Trong tiềm thức, Hách Vân Sanh rất chán ghét Hiểu Hiểu, cho nên đinh ninh rằng cậu ta lại một lần nữa tự chuốc lấy phiền toái. Huống hồ, người bình thường cũng sẽ không cho rằng, trong nhà rõ ràng có người, sẽ bị trộm đột nhập phá tan nhà cửa. Vì thế, Hách Vân Sanh không nghĩ tới tình huống khó tin này.

Đột nhiên nghĩ tới những thứ linh tinh lang tang mà khiến cho bản thân đầu óc trống rỗng, bỏ lỡ thời cơ nhắc nhở Hiểu Hiểu. Không ý thức được có nguy hiểm bên cạnh.

Tên trộm hiện tại rất giật mình, thời điểm hắn nghe được tiếng hô liền biết chủ nhà trở về rồi, kinh hồn táng đản mà ghé vào khe cửa quan sát bên ngoài, thấy được có người đưa lưng về phía hắn, quyết định thật nhanh móc con dao vẫn mang theo để phòng thân phóng ra ngoài, tại lúc người đó chưa kịp phản ứng liền kề dao vào cổ y.

“Không được nhúc nhích!” Tên trộm quát lớn, có thể thấy đây là lần đầu tiên cưỡng ép con tin, vì khẩn trương mà tay hắn không ngừng run lên, khí lực cũng không được ổn định,con dao đặt ở cổ Hiểu Hiểu chạm vào da thịt, vì lực đạo không ổn định mà cứ thế khứa một đường dài, máu cũng theo đó mà chảy xuống.

Chỉ là tên trộm khống chế lực đạo khá tốt, mới không tạo thành thương tổn gì nghiêm trọng.

Hiểu Hiểu không biết phía sau còn có người, bất thình lình liền bị ôm tới từ phía sau, một cánh tay thẳng tắp áp qua lồng ngực rồi choàng tới vai cậu, cũng bị dao kề cổ có chút đau nữa.

Phản ứng đầu tiên của Hiểu Hiểu là lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ngài, sẽ bị chủ nhân trừng phạt là không thể trốn tránh.

Phản ứng thứ hai là, người phía sau không phải là chủ nhân, cậu lại bị một người không phải chủ nhân ôm lấy! Cũng chính là tổn thất của thân thể thuộc về chủ nhân! (=.=) Hiểu Hiểu bị suy nghĩ của mình dọa cho toàn thân cứng ngắc, hoảng hốt nhìn về phía Hách Vân Sanh.

Vốn thân thể đã dơ bẩn lại bị nam nhân khác đụng chạm, sẽ càng làm chủ nhân chán ghét hơn — nhận thức này, khiến Hiểu Hiểu bắt đầu tuyệt vọng…

Ở đằng kia, Hách Vân Sanh chau mày, mấy ngày qua đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào Hiểu Hiểu, lại nhận thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu vì sợ hãi mà trắng bệch, anh liền nghĩ phải nhanh chóng cứu cậu. Tính mạng bị đe dọa, lại không có một chút phản kháng, cậu ta có còn là người không vậy….hay là… kiếp sống làm “con vịt” đã quen nịnh nọt dựa dẫm vào nam nhân mà quên mất bản năng phản kháng?!.

Tên trộm thấy cả hai đều bị hắn hù sợ, có chút không hiểu gì, nghĩ nghĩ, cũng đã đến nước này, dứt khoát trực tiếp đòi tiền đi!. Thế là hắn hướng đến Hách Vân Sanh lên tiếng:” Mày đem tiền trên người của mày đưa hết cho tao, tao sẽ thả người ra.”

Tên trộm không xác định được bọn người này có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn căn nhà này, ít nhất cũng không phải thiếu tiền ăn a.

Hách Vân Sanh không nói hai lời móc túi tiền ra ném qua bên chân hắn, mở miệng thương lượng:” Tiền đều ở trong đó, mày mau thả người ra, tao sẽ không làm khó mày.”

Lời này, Hách Vân Sanh là thành tâm thành ý mà nói, nhưng mà theo bình thường thì người có chút đầu óc sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Tên trộm nhìn nhìn túi tiền trên mặt đất, muốn xoay người nhặt lên, lại sợ Hách Vân Sanh chơi đểu, hắn liền nhấc chân đá đá vào chân Hiểu Hiểu, nói:” Mày đi nhặt lên cho tao.” Hiểu Hiểu hai mắt thẳng tắp nhìn vào Hách Vân Sanh, không hề cử động.

Hách Vân Sanh dưới cái nhìn của Hiểu Hiểu vô cùng đau đầu, đến lúc này rồi, cậu ta còn ở trạng thái như vậy, bộ cậu ta không biết có người đang kề dao vào cổ mình à? Sao ở trong thời khắc nguy hiểm này còn ở đó mà cứ nhìn chòng chọc vào mình chứ?

Hách Vân Sanh trong lòng lo lắng bực bội, trên mặt đã lộ biểu tình không kiên nhẫn, anh liếc nhìn vào con dao trong tay tên trộm, lại không dám phát ra âm thanh quá lớn sẽ hù đến hai cái người này, cố gắng giữ âm vực thật thấp nói:” Bảo cậu nhặt lên kìa, mau ngoan ngoãn làm theo lời hắn đi.”

Hiểu Hiểu bên này nghe được chủ nhân lên tiếng, lập tức ngồi xổm xuống nhặt ví tiền lên, không có chút cố kỵ lưỡi dao, cổ liền cứ thể thẳng tắp hướng đến lưỡi dao.

Tên trộm đang chú ý phản ứng của hai người, vừa thấy tư thế không muốn sống của Hiểu Hiểu, lập tức luống cuống. Hắn chỉ là muốn kiếm chút tiền thôi nha, không muốn thật sự gây ra án mạng à?!

Gặp được dạng người không sợ chết như thế này, cưỡng ép làm con tin ngược lại bị dọa sợ, cảm giác con dao cứ thế cứa vào cổ người phía trước làm hắn cảm thấy hoảng sợ, run rẩy một cái, liền rất nhanh buông tay ra lui về sau.

“Ta cái gì cũng không có làm nha!” Chắc chưa từng gặp qua dạng đạo chích này, ăn trộm mà còn đi đầu giải thích. (=.=’)

Hách Vân Sanh cũng không hơn gì, không nghĩ đến Nghiêm Quân mang đến một tên khờ như thế, gấp gáp xông lên phía trước để giảm bớt “kịch tính”.

Còn chưa chạy được hai bước, anh kinh ngạc dừng lại.

Dao gọt trái cây không có rơi xuống đất, thanh âm dao cắt phá vào da thịt cũng không phải ở cổ, mà là Hiểu Hiểu chớp mắt xoay người dùng tay trái nắm chặt lưỡi dao mà phát ra. Dòng máu mãnh liệt chảy xuôi xuống lưỡi dao, nhỏ từng giọt xuống đất, những đốm li ti, diễm lệ xinh đẹp.

Thừa dịp tên trộm không biết phải làm sau mà lùi lại, Hiểu Hiểu dùng sức đưa con dao sang tay phải nắm thật chặt, nhanh chóng đứng dậy, mượn lực đạo quay người tung một cú đã vào eo hắn, vào lúc tên trộm ngã xuống đất, liền phi thân nhào tới, đem dao gọt trái cây nhắm ngay cổ tên trộm.

Hiểu Hiểu theo Nghiêm Quân sáu năm, một thân kĩ xảo chiến đấu không phải chỉ để ngắm, nhưng là, cho dù có bị chủ nhân đánh như thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ ra tay phản kháng lại với chủ nhân.

Chỉ trong chốc lát, cục diện hoàn toàn thay đổi, người cưỡng chế biến thành người bị cưỡng chế.

Trong nhất thời tên trộm chưa thể phản ứng kịp, đợi đến lúc hồi phục tinh thần rồi, hắn đã bị đặt ở dưới chân, con dao dính máu đang dính sát vào cổ, mùi máu xông thẳng lên mũi, cảm nhận được lưỡi dao sắc lạnh ở ngay động mạch chủ, tựa hồ sau một khắc, cái mạng nhỏ này sẽ ở tại đây yên giấc ngàn thu.

Tên trộm bị dọa mặt mày trắng bệch, thân thể ức chế không nổi mà run bần bật, cố gắng khống chế bản thân không được cử động.

Có lẽ đã xem rất nhiều phim kiếm hiệp, tên trộm há miệng lên tiếng:”Đại hiệp xin tha mạng…” Hắn vừa nói ra lời, cảm giác được hầu kết lên xuống ma sát với lưỡi dao, mới nói có một câu liền lập tức yên lặng, cẩn thận mà nuốt nước bọt, sợ “vị đại hiệp” này lỡ một phút run tay cắt vỡ cái cổ yếu ớt của hắn.

Hách Vân Sanh cũng bị một màn “hí kịch” trước mắt làm cho kinh hãi sửng sốt cả buổi, sau một lúc dài mà thở ra một hơi, quay lưng gọi điện thoại cho đội bảo an cư xá, báo tình hình rồi đợi bọn họ đến xử lý.

Nhà của Hách Vân Sanh ngụ tại một khu khá hẻo lánh, rất yên tĩnh, cũng không quá xa với trạm bảo an, hơn mười phút sau bọn họ hồng hộc mà chạy tới, chứng kiến tình hình trong phòng liền sửng sốt, phân ra một người cùng Hách Vân Sanh làm rõ tình huống, hai người còn lại vội vàng chạy đến nâng Hiểu Hiểu dậy.

Hách Vân Sanh hít sâu một hơi nhưng là còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến hai tiếng kêu đau, liền vội càng quay đầu lại nhìn____ đầu kia, Hiểu Hiểu đang vung vẩy cây dao, một bộ dáng cuồng loạn đề phòng, một dao đi xuống, hai bảo an đang dìu cậu chỉ biết trợn tròng

Hách Vân Sanh một đầu đầy hắc tuyến, anh đáng lẽ là không nên vì nể tình anh em mà trực tiếp cự tuyệt tiếp nhận một cái phiền phức như thế này!

Hiện tại, mỗi ngày qua đi đều không có một chút yên ổn. Hách Vân Sanh quay lưng mặc kệ tình huống bên kia, một bên xoa lấy huyệt thái dương, một bên đem tình huống vừa rồi mà đơn giản thuật lại.

Bên kia, Hiểu Hiểu hai mắt đỏ bừng mà nhìn nhìn chằm chằm vào ý đồ tiến lên của hai bảo an, tên trộm dưới đùi đã sớm bị hù dọa đến “tè” ra quần, mùi máu trộn lẫn với mùi nước tiểu lan tràn khắp căn hộ.

Hiểu Hiểu một chút cũng không dám mất cảnh giác, không hề buông lỏng chế trụ tên trộm, dao trên tay thì không ngừng quơ loạn trên không trung, tựa hồ muốn cảnh cáo người khác, nếu dám tới gần sẽ lập tức bị công kích.

Vết máu trên cổ đã khô lại, tay trái bởi vì gắt gao giữ chặt tên trộm, máu thấm dần vào áo hắn.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của Hiểu Hiểu đều là sự đề phòng, xem xét, chính là đang trong trạng thái kinh hãi tột độ.

Một bảo an lúc này đã tránh ra khỏi phạm vi Hiểu Hiểu có thể công kích, bưng lấy cánh tay đang đổ máu, lên tiếng khuyên giải:” Tiểu khỏa tử(cậu bé đang nóng giận, kích động), cậu đừng sợ, chúng tôi là bảo an, không phải là người xấu, chúng tôi tới là muốn mang người này giao cho công an xử lý….Cậu trước nên bỏ dao xuống, vật này quá nguy hiểm!”

Người kia nói: “Cậu không cần khẩn trương, trước bỏ dao xuống, không phải sợ, chúng tôi đang muốn bảo vệ cậu đấy.”

Hiểu Hiểu dường như không nghe thấy lời bọn họ vừa nói, vẫn như cũ vung vung con dao để ngăn ý đồ tiếp cận của người khác.

Hiểu Hiểu theo lão đại hắc đạo Nghiêm Quân đã sáu năm, thân thủ tuy ở trong mắt Nghiêm Quân không tính là gì, nhưng so với người thường, ba người bảo an khỏe mạnh trước mặt cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.

Đội trưởng bảo an khuyên nhủ cả buổi đều không có kết quả, vào lúc đang lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo, liền nhớ sau lưng mình còn có một người, nên lập tức chuyển hướng qua Hách Vân Sanh:” Hách tiên sinh, đây là người nhà của anh sao? Anh cũng nên khuyên cậu ấy vài câu, hiện tại thần kinh của cậu ấy đang rất căng thẳng, chúng tối đối với cậu ấy đều là người xa lại, khích lệ cũng không có tác dụng nhiều. Tốt hơn anh nên dỗ dành cậu ấy một chút, có lẽ cậu ta sẽ nghe lời của cậu.”

Hách Vân Sanh thầm nghĩ, tôi cùng người điên kia cũng không tính là người quen, có thể nghe lời cái rắm!

Thế nhưng, Hách Vân Sanh vẫn tiến lên nhập vào hàng ngũ khuyên bảo.

Đối với khả năng có thể khuyên được Hiểu Hiểu thả dao trong tay xuống, Hách Vân Sanh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, anh chỉ là muốn thử một chút, nếu như không được, anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Quân để hắn xử lý phiền toái này, vừa vặn sớm mang người này đi khỏi đây.

Hách Vân Sanh há to miệng, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, anh không nhớ rõ người này tên là gì, cũng không biết bắt đầu khuyên nhủ từ đâu.

Nghĩ nghĩ, anh nhẹ giọng hỏi:” Tên của cậu là gì?”

Hiểu Hiểu di dộng đôi mắt hoang mang nhìn về phía Hách Vân Sanh, xác nhận người này chính là chủ nhân của mình, một lúc sau mới hé mở bờ môi tái nhạt khô khốc trả lời:” …..Hiểu….Hiểu…..”

Hách Vân Sanh ngoài ý muốn nhận được câu trả lời, trong khoảng thời gian tiếp theo lại không biết mình phải nói gì.Bảo an quái dị liếc nhìn Hách Vân Sanh, trong mắt rõ ràng nghi vấn:” Cậu ta không phải người nhà của anh sao? Vậy cậu ta là ai? Sao lại ở trong nhà của anh?”

Hách Vân Sanh ho khan một tiếng, giải thích:” Cậu ta là người thân của bạn tôi, vì tạm thời có việc nên đã gửi cậu ta ở chỗ của tôi, mới tới được vài ngày thôi, tôi đối với cậu ta cũng không quá quen thuộc.”

Bảo an sáng tỏ gật đầu.

Nghe xong lời giải thích của Hách Vân Sanh…..Hiểu Hiểu rũ mí mắt xuống, khé mím lại đôi đôi đã tái nhợt đến không còn một chút huyết sắc, không nói gì.

Hách Vân Sanh lại một lần nữa hướng mặt về phía Hiểu Hiểu, ngữ khí đặc biệt ôn hòa:” Hiểu Hiểu đúng không? Cậu trước tiên bỏ dao xuống được chứ? Chúng ta giao tên trộm cho bảo an xử lý, sẽ không còn nguy hiểm gì nữa đâu.”

Hiểu Hiểu biết không thể làm gì khác, liền gật gật đầu, cả buổi mới chịu bỏ con dao vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống, đặt ở bên cạnh.

Đội trưởng bảo an xem xét thấy có chuyển biến tốt,gấp gáp bước lên phía trước với ý định đoạt lấy con dao trong tay Hiểu Hiểu.

Ai ngờ Hiểu Hiểu lại một lần nữa cầm lại dao, rất nhanh giơ lên, cậu không có ngẩng đầu,dao lại thẳng tắp chỉ về hướng đội trưởng,thành công ngăn cản bước tiến của đội tưởng bảo an.

“Hiểu Hiểu nghe lời, bỏ dao xuống.” Hách Vân Sanh nhíu mày tiếp tục nói, phảng phất sắp hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn vốn đã không còn nhiều.

Hiểu Hiểu lại thả tay xuống, thế nhưng lần này bảo an không dám tiến lên nữa, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hách Vân Sanh đi qua.

Bọn họ đều nhìn ra, Hiểu Hiểu đối với Hách Vân Sanh là tuyệt đối nghe lời. Không có biện pháp, Hách Vân Sanh đành phải tự mình bước lên.

Anh phóng từng nước nhỏ thăm dò, Hiểu Hiểu vẫn không nhúc nhích, cũng không có bất kì phản ứng gì.

Hách Vân Sanh lại phóng tiếp một bước, Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp đã phủ lên một tầng nước, nhưng lại kiên trì đảo quanh hốc mắt không rơi ra ngoài, khiến cho khuôn mặt vốn nhỏ nhắn mềm yếu nhuộm thêm một loại ẩn nhẫn kiên cường.

Lúc này,trong mắt Hiểu Hiểu chỉ còn nhìn thấy một mình Hách Vân Sanh,tựa như…. trên thế giới này chỉ còn lại một người như Hách Vân Sanh thôi, Hiểu Hiểu không thiết bất cứ thứ gì nữa hết.

Khuôn mặt Hiểu Hiểu thật nhỏ nhắn xinh đẹp, lúc này lại tái nhợt đến bất thường, nhìn kỹ, giống như không được khỏe, vẻ mặt vàng như nến, cậu đang khẽ nhếch bờ môi nhợt nhạt, trong đôi mắt có hai hạt ngọc chực trào ra đang nhìn chòng chọc từng nhất cử nhất động của Hách Vân Sanh, tựa như có thiên ngôn vạn ngữ (nhiều lời muốn nói) muố n nói, tựa như……tựa như cậu đang chờ đợi Hách Vân Sanh sẽ đưa tay cứu rỗi lấy cậu, còn lại tất cả chỉ như là không khí mà thôi.

Hách Vân Sanh dừng động tác, trong nhất thời cảm thấy tâm loạn như ma(rối bời á). Bộ dạng này của Hiểu Hiểu, chỉ sợ tất cả nam nhân sẽ không nhịn được mà sinh ra thương tiếc muốn sủng ái cậu, một người tâm lạnh như băng là anh đây cũng có chút dao động khác thường khó khống chế.

Hách Vân Sanh cố đè xuống nội tâm bất thường, một lần nữa cất bước, cẩn thận từng li từng tí mà đến gần Hiểu Hiểu, thẳng đến khi chậm rãi ngồi xuống bên Hiểu Hiểu, mới một chiêu đoạt con dao trong tay cậu ném ra xa.

Tuy nhiên Hiểu Hiểu vẫn không có phản ứng, Hách Vân Sanh đột nhiên dâng lên một luồng xúc cảm, bất tri bất giác đưa tay ra kéo Hiểu Hiểu vào trong ngực, cách tên trộm một khoảng cách.

Hiểu Hiểu vẫn bất động không giãy giụa, cậu yên tĩnh mà núp trong ngực chủ nhân, lúc này nhìn đặc biệt nhu hòa, so với bộ dạng khi nãy là hai người khác biệt.

Bảo an nhận thấy Hiểu Hiểu đã được trấn an,rất nhanh tiến lên kéo tên trộm đã ngất đi.

Mặc dù có hai bảo an bị Hiểu Hiểu quẹt bị thương, nhưng cũng là do bọn họ không cẩn thận đánh giá sự tình, cũng không truy cứu gì,liền mang tên trộm đi ra khỏi căn hộ của Hách Vân Sanh, cũng thay Hách Vân Sanh đóng cửa lại.

Trong căn hộ nhất thời yên tĩnh dị thường.

Qua một hồi lâu, Hách Vân Sanh cảm giác Hiểu Hiểu đã bình ổn tâm trạng, liền chậm rãi buông lỏng cánh tay.

Ai ngờ khi mất đi điểm tựa, thân thể Hiểu Hiểu cứ như vậy mềm oặt trượt xuống dưới.

Hách Vân Sanh lập tức buộc chặt cánh tay, cúi đầu xem xét, Hiểu Hiểu tại trong ngực anh_____ngất xỉu.

Hách Vân Sanh lúc này mới để ý, không nghĩ tới Hiểu Hiểu lại gầy yếu mềm nhẹ như thế, một mực toàn lực tựa ở trong ngực anh, vậy mà anh lại không hề biết, người đã sớm hôn mê bất tỉnh…
Bình Luận (0)
Comment