Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 44

Thiên sơn tuyết hậu hải phong hàn

Hoành địch ngân khúc Hành lộ nan.

Biển cát chinh nhân ba chục vạn

Quay đầu cùng ngắm vầng nguyệt minh.

                                                           __________Lý Thích__________

Dương Nghi khuyên nhủ: “Chủ công, đừng để lỡ thời cơ! Lúc này lẽ ra phải thừa thắng truy kích!”

Liêu Hóa khuyên: “Chủ công! Thời khắc này trong thành Ba Trung bất ổn, Tư Mã Ý suất quân chạy về thành rồi, cổng thành rộng mở…”

Triệu Vân trầm giọng nói: “Chớ lắm lời! Mặc hắn!”

A Đẩu nức nở quát: “Câm miệng! Đều câm miệng hết cho lão tử!”

Triệu Vân ôm Tôn Lượng trong ngực, quỳ trước mặt A Đẩu, A Đẩu quát: “Tối quá! Đuốc đâu!”

Tôn Lượng gian nan thở dốc, mấy lần mở miệng, nhưng trong miệng chỉ trào ra máu tươi ồ ạt không dứt, A Đẩu nói: “Đừng nói chuyện!”

A Đẩu dùng bàn tay run rẩy xé mở ngoại y của Tôn Lượng, run giọng nói: “Tôn Lượng, ngươi ráng chống đỡ cho lão tử, ngoại sanh của ta không có cha…thì làm sao sống nổi…”

Tôn Lượng miễn cưỡng gật gật đầu, A Đẩu lấy đao rạch dưới xương sườn Tôn Lượng, tức khắc một dòng máu phun mạnh ra ngoài, binh sĩ xung quanh bị dọa la to.

Triệu Vân nói: “Đè vào nách hắn, có thể cầm máu”

Mặt Triệu Vân kề cực sát A Đẩu, nhưng không nhìn hắn, A Đẩu gần như cảm nhận được hô hấp của Triệu Vân, Triệu Vân lại nói: “A Đẩu, đừng sợ, hắn có thể sống được”

Lời này không khác gì cho A Đẩu uống một viên định tâm hoàn, khiến trong lòng hắn dâng lên dũng khí vô tận, Triệu Vân đã bảo có thể sống thì tuyệt đối sẽ không chết.

“Trước hết chặt đầu mũi tên, rồi sau đó bẻ đuôi tên”

A Đẩu đã vững tay, hắn không còn sợ hãi nữa, rút cây tiễn cắm xiên từ dưới sườn Tôn Lượng ra.

Tiễn vướng ở chỗ xương sườn, mấy lần hắn dùng sức rút ra, cảm giác được xương sườn khẽ lay động, hô hấp của Tôn Lượng yếu dần, đồng tử đã bắt đầu khuếch tán, A Đẩu cắn răn nhổ mạnh, cổ Tôn Lượng không ngừng co giật, khiến A Đẩu sợ hãi vô cùng.

Khoảnh khắc đó, bàn tay ấm áp hữu lực của Triệu Vân phủ lên mu bàn tay A Đẩu, cùng nắm lấy mũi tên kia, y hơi lệch sang một góc, nhẹ nhàng xuyên vào một chút, sau đó khẽ kéo ra ngoài, cán tên nới lỏng. Đồng thời chậm rãi rời khỏi thân thể Tôn Lượng.

“Nên vào thì vào, nên lui thì lui, phải hiểu rõ đạo lý tiến thoái” Triệu Vân nói như thế.

A Đẩu thở phào nhẹ nhõm, trước mắt tối đen, trên cổ áo căng thẳng, bị Hoàng Nguyệt Anh xách qua một bên.

Ngay sau đó, Hoàng Nguyệt Anh lấy ngân châm, đè ngực Tôn Lượng xuyên tới xuyên lui vài cái đã may kín miệng vết thương lại, thoa lớp thuốc cầm máu sinh cơ như đống bùn nhão lên, tức khắc cầm được máu.

Nguyệt Anh nhịn không được thở dài nói: “Thế gian này chắc chỉ có ngươi mới dám đem mũi tên xuyên vào rồi rút ra như thế. Ngay cả người chứng kiến cũng phát run, vậy mà tay của sư đồ hai ngươi lại có thể vững vàng như không”

Lúc này Triệu Vân đã đổ mồ hôi đầm đìa, cười khổ nói: “Chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi”

Giờ A Đẩu mới hiểu, thì ra Triệu Vân cũng không nắm chắc Tôn Lượng có sống được hay không, những lời lúc nãy bất quá chỉ để mình an tâm mà thôi.

Tôn Lượng được khiêng về doanh trướng, tiếp theo chỉ còn phó thác theo mệnh trời.

Phương đông ửng màu trắng bạc, A Đẩu choáng váng đầu óc đứng một hồi, theo Triệu Vân ra ngoài doanh trướng, nơi đó có một dòng suối nhỏ.

Triệu Vân cởi khôi giáp, lộ ra vai lưng tráng kiện, khom mình lấy mũ giáp múc một gáo nước lạnh căm xối lên người, thở ra một hơi thật dài.

“Sư phụ” Hai tay A Đẩu đầy máu, ngồi bên cạnh Triệu Vân cười nói: “Ngươi mạnh thật, mới nãy nếu chỉ có một mình ta thì không cách nào cứu sống hắn nổi, tay ta run lắm, rất sợ, may mà có ngươi ở đây…”

Triệu Vân không đáp, lúc A Đẩu muốn ngâm tay vào trong khe nước, Triệu Vân liếc nhìn hắn một cái.

A Đẩu nhịn không được giơ tay lên sờ mặt Triệu Vân, nhưng Triệu Vân quay đầu sang chỗ khác, ngón tay hắn lưu lại mấy vệt máu trên gương mặt anh tuấn của Triệu Vân, y chậm rãi lau đi.

“Chủ công quá khen, Tử Long không dám nhận” Triệu Vân đáp.

Y lau khô nước trên mặt, xách khôi giáp bỏ đi.

A Đẩu ngồi bên dòng suối ngẩn người một hồi, cũng quên mất chuyện rửa tay, quay lưng về đại doanh, tìm đại một tiểu binh, nói: “Bá Ước đâu? Kêu Bá Ước tới đây, ta muốn nói chuyện với hắn”

Trong đại doanh hỗn loạn, tâm tình A Đẩu vốn đã bất hảo, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phá thành rồi_____!” Phía xa có tiếng hô truyền đến.

“Phá thành gì?” A Đẩu nghi hoặc nói.

A Đẩu chợt nhớ tới từ sau chiến dịch dưới chân núi Định Quân, vẫn chưa từng gặp Khương Duy Lữ Bố, vội sải bước chạy sang binh doanh hỏi: “Tên hỗn tiểu tử Bá Ước kia đi đâu rồi?! Trầm Kích đâu?!”

“Kinh, Khương nhị tướng quân đã thừa thắng xông lên! Thành Ba Trung bị phá rồi!”

Có binh sĩ đứng trên hàng rào trông ra ngoài, chỉ thấy trong thành Ba Trung khói lửa cuồn cuộn, nhuốm đỏ toàn bộ bầu trời bình minh, hẳn là gặp phải chiến hỏa, A Đẩu giận tím mặt quát: “Cút xuống! Ai cho các ngươi đi công thành?”

Đại quân vừa mới yên ổn hạ trại, ngay sau đó lại phải dỡ trại ùn ùn băng qua lòng chảo Hán Trung để tiếp ứng quân công thành Ba Trung.

Sau quyết thắng ở Định Quân sơn, đào binh Tào quân tản ra khắp đồng. Khương Duy tiếp quản binh quyền tiền phong, dưới sự chỉ huy của Trầm Kích, nhờ lực cơ động thần tốc của kỵ binh mà đuổi theo sát nút. Tám ngàn kỵ binh gắt gao cắt chặt ba vạn Tào binh tháo chạy, trùng sát không ngừng. Kinh Trầm Kích suất lĩnh một ngàn thân thị lại càng xem vạn quân như vật vô hình, đâm ngang lao dọc.

Tư Mã Ý tập kết liên tục mấy lần, nhưng đều bị Trầm Kích đánh tan. Khương Duy giành trước một bước, chia quân hai đường hình thành vòng bao vây.

Thành Ba Trung vốn là nơi đóng quân cuối cùng, vừa thấy Tư Mã Ý bị ngăn cản bèn vội vã xuất thành tiếp ứng, đúng là phạm vào sai lầm cực đại.

Lẽ ra nếu Tào quân tử chiến tới cùng, khi chạy tới ngoại thành biến hậu trận thành tiền trận, quân truy kích bất quá chỉ vẻn vẹn tám ngàn người, nhưng Tào quân có những ba vạn! Cung tiễn thủ trên thành chi viện, đại quân dựa vào cổng thành thì lo gì truy binh không lui?

Khương Duy đoan chắc rằng Chung Hội không có kinh nghiệm đối địch, lại chẳng cách nào truyền tin tức cho Tư Mã Ý, bèn lãnh quân mãnh công cổng thành.

Chung Hội đưa ra sách lược sai lầm, vốn chỉ muốn để Tư Mã Ý, Hạ Hầu Uyên vào thành trước rồi tính kế sau, ai ngờ kỵ binh của Trầm Kích thực sự quá nhanh, cắn chặt đuôi hậu đội đào binh cùng xông ào vào cổng thành.

Ngay cả Tư Mã Ý cũng tính sót sự tồn tại của Trầm Kích, chỉ cảm thấy đội kỵ binh này hung hãn không sợ chết, toàn dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, cổng nam vừa mất bị Trầm Kích đẫm máu phòng thủ, kỵ binh do Khương Duy suất lĩnh lại ùn ùn bất tuyệt xông vào trong thành.

Trong thành Ba Trung binh sĩ bị đánh đến vãi ra quần, đã đánh mất ý chí chiến đấu, lập tức mở rộng cổng bắc hốt hoảng rút lui.

Chiến cục tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, Trầm Kích một đường phóng hỏa thiêu nhà, mấy ngàn người triển khai hạng chiến, phối hợp với liệt hỏa hừng hực, khói đen cuồn cuộn, khí thế hệt như thiên quân vạn mã.

Đến khi đám người A Đẩu, Hoàng Nguyệt Anh, Triệu Vân rốt cuộc cũng mỏi mệt đuổi tới nội thành thì chỉ thấy khắp nơi tan hoang, phòng ốc cháy đen, thành Ba Trung đã thất thủ toàn diện, Tào quân lui rồi lại lui, cuối cùng đóng quân giữa đồng trống phía bắc lòng chảo Hán Trung.

Sau trận đại chiến mặt mày Trầm Kích đầy bùn đất, kim giáp toàn thân loang lổ vết máu, dừng ngựa đứng ở giữa phố dài đợi A Đẩu vào thành, trong ánh mắt toát lên vẻ đắc ý.

A Đẩu buồn cười, mắng: “Ai kêu ngươi tới công thành hả?! Bá Ước đâu? Ngươi xúi giục Bá Ước đúng không? Biết ngay là ngươi mà!”

Trầm Kích lấy ngón cái chỉ chỉ vào mình, dùng một nụ cười sung sướng mà đắc ý đáp trả.

Đại chiến vừa ngừng, Nguyệt Anh sắc mặt bất thiện, mặt Triệu Vân cũng xanh mét, lát sau, Thục quân chiếm đóng toàn bộ thành Ba Trung, trong phủ Hán Trung, chúng tướng mệt mỏi không chịu nổi tụ lại một chỗ.

“Ờ…sư nương” A Đẩu nhìn thấy sắc mặt Hoàng Nguyệt Anh thì đã đoán được bảy tám phần, đang định nói vài câu, nhưng Hoàng Nguyệt Anh lại lạnh lùng bảo: “Chủ công là soái, chủ công định đoạt đi”

A Đẩu thấy chúng tướng đều ngồi, chỉ có hai người Khương Duy và Trầm Kích không ngồi, biết trận chiến hôm nay tuy thắng, nhưng chiếu theo quân pháp thì không thể dễ dàng để yên như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phải chiếu theo quy củ, nói rằng: “Thôi, quân sư định đoạt đi”

Hoàng Nguyệt Anh lạnh lùng nói: “Nếu vậy…Hai vị tướng quân Kinh Trầm Kích, Khương Bá Ước!”

Trầm Kích hãy còn mù tịt chẳng hiểu gì, không rõ ý của Hoàng Nguyệt Anh, nhưng Khương Duy đã quỳ xuống trước, nói: “Tiểu tướng cam nguyện chịu phạt!”

Trầm Kích khó có thể tin nhếch mép cười nhạo, thật lâu sau mới nói: “Phạt ai? Phạt ta?! Nếu không có ta, thành Ba Trung có thể phá chắc?!”

Hoàng Nguyệt Anh mặc kệ, nói tiếp: “Triệu Tử Long”

Triệu Vân trầm giọng nói: “Có Tử Long!”

Hoàng Nguyệt Anh nói: “Theo quân pháp, nhị vị Kinh, Khương phớt lờ mệnh lệnh, tự tiện công thành, thoát ly đại quân, phải xử trí thế nào?”

Triệu Vân đáp: “Trảm thủ thị chúng!”

Trầm Kích trợn to hai mắt, giống như vừa nghe được câu chuyện cười cực kỳ hoang đường, bàn tay cầm chung trà của A Đẩu không ngừng phát run, suýt nữa đánh rơi cả chung lẫn đĩa xuống đất, mấy lần thở không nổi.

Triệu Vân lại nói: “Nhưng niệm tình hắn phá thành giải nguy cho vạn dân Ba Trung thoát khỏi cảnh khốn đốn, tội chết có thể miễn. Tuy nhiên công lao chung quy không đủ đền bù, phạt tám mươi quân côn ngay lập tức. Khương tướng quân luận xử theo tội tòng phạm, bốn mươi quân côn là đủ”

A Đẩu chỉ cảm thấy xương sườn đau đớn, muốn mình trơ mắt nhìn Lữ Bố chịu hơn tám mươi quân côn, huyết nhục mơ hồ, toàn thân thương tích sao, chỉ sợ Lữ Bố còn chưa chết mà mình đã té xỉu rồi, nói: “Khoan, hành động lần này của Kinh Trầm Kích…Ta cho rằng…ta…”

A Đẩu thuận theo suy nghĩ, cuối cùng tìm được điểm vào, nói: “Nếu không phải Bá Ước và Trầm Kích đoạt lại thành môn, thì sắp tới chúng ta ngạnh công sao có thể giảm thiểu được thương vong nhiều như vậy đúng không?”

“Chủ công” Triệu Vân giống như vừa nghe được chuyện mò trăng đáy nước, mỉa mai: “Đạo trị quân, há có thể lấy thành quả chiến đấu để miễn trách phạt?”

Trầm Kích giận tím mặt nói: “Triệu Tử Long! Lữ Phụng Tiên ta cả đời nhung mã, chinh chiến thiên hạ! Dù là tên Lỗ tai to cũng không dám nói năng lỗ mãng! Hôm nay ta vì Thục Hán thủ thành Ba Trung, tổn hại đều là thân binh của ta! Rơi rớt đều là nhiệt huyết của ta! Ngươi muốn trị ta tội gì?!”

“Triệu Tử Long! Ngươi lợi dụng việc công báo tư thù!”

Triệu Tử Long không giận mà ngược lại mỉm cười, nhướng mày giễu cợt: “Lợi dụng việc công báo tư thù? Trầm Kích lão đệ không ngại nói rõ nghe thử, tư thù gì?”

“Đừng nói nữa!” A Đẩu ra sức nện một quyền xuống bàn, sứ vỡ bay tán loạn, cắt trúng cổ tay nhỏ máu.

A Đẩu khó nén nộ hỏa trong lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi không phải Lữ Phụng Tiên, ngươi là Kinh Trầm Kích của ta. Đánh thì đánh, coi như trả nợ đi!”

Lệnh tiễn của Hoàng Nguyệt Anh rơi xuống đất.

Trầm Kích ngoài dự liệu không còn phản kháng nữa, bị kéo xuống.

Câu nói cuối cùng kia chỉ có Triệu Vân và A Đẩu hiểu rõ, là nói về chuyện Triệu Vân vì chưa tận lực bảo vệ A Đẩu nên đã phải chịu sáu mươi quân côn lúc trước. Lúc này A Đẩu nhắc lại chuyện xưa, giọng điệu lớn lối đến cực điểm.

Triệu Vân nắm quyền, tức đến độ không ngừng run rẩy.

Khương Duy chịu bốn mươi quân côn xong, trên lưng, trên quần toàn là máu, lảo đảo đi qua một bên, ngay cả ngồi cũng không ngồi được, A Đẩu thấy mà sợ hãi trong lòng, tám mươi côn, Trầm Kích chịu xong không biết sẽ biến thành cái tình trạng gì.

Trầm Kích cởi thượng y ném sang một bên.

A Đẩu rốt cuộc nhịn không được, cầu khẩn Nguyệt Anh: “Sư nương…giảm bớt mấy gậy…được không”

“Đánh!” Triệu Vân gầm lên như ra đòn cảnh cáo!

Khoảnh khắc đó, A Đẩu chỉ cảm thấy mình tứ cố vô thân, dường như tất cả mọi người trên thế gian này đều vứt bỏ mình.

Ba giây sau, hắn chọn phương thức trực tiếp nhất, mà cũng hiệu quả nhất.

A Đẩu “òa” một tiếng khóc ầm lên.

“…”

Quân côn còn chưa đánh xuống mà Triệu Vân đã ngây ngẩn cả người.

“Đánh ta đi, bà mẹ nó các ngươi đều cùng một giuộc, giết ta luôn đi! Không làm hoàng đế nữa, cho Lưu Thăng làm đi! Ai thích thì tự mà làm! Sư nương ngươi làm hoàng hậu là được chứ gì!”

“Làm cái gì cũng sai! Cha mẹ chết sạch rồi! Sư phụ cũng không cần ta luôn! Ách ba và Bá Ước giúp ta đánh thành! Vậy mà còn bắt lão tử nhìn hai người bị đánh! Các ngươi đều là hỗn đản! Ngon chỉnh chết lão tử đi! Ai cũng không cần ta nữa! Ta về nhà luôn cho rồi!”

A Đẩu vừa giở thói vô lại ra, mọi người trái lại không biết nên nói cái gì mới đúng, gào khóc cũng được đi, cư nhiên ngay cả Gia Cát Lượng cũng lôi vô làm bia đỡ đạn. Dù là Nguyệt Anh cũng chỉ biết câm nín ngậm bồ hòn làm ngọt, đắng không nói nên lời, suýt nữa ngất xỉu.

Tự cổ chí kim nào có hoàng đế ngang ngược tới vậy?! Ngươi kêu hạ thần phải làm sao đây?!

A Đẩu vốn ôm ý định nửa thật nửa giả quậy một trận, ráng rớt vài giọt nước mắt, ít nhiều gì cũng giúp Lữ Bố bớt được vài côn, ai ngờ sau đó lại xúc động thật, nghĩ tới Cam phu nhân mất sớm, trước đó còn chọc cho Triệu Vân tức điên, chỉ cảm thấy mình sống trên đời này sao lẻ loi hiu quạnh quá, sao mà đáng thương quá!

Bao lâu nay, cho dù gây ra họa gì, phạm phải sai lầm gì cũng đều có Triệu Vân che chở, hôm nay Triệu Vân không thèm để ý tới mình nữa, muốn cầu người giúp đỡ nhưng biết cầu ai đây?

Mơ mơ hồ hồ cảm thấy thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh đã thiếu mất một khối, khó chịu như bị đuổi ra khỏi nhà, mình sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Nói xong lời cuối cùng cư nhiên khóc giả thành khóc thật, lớn tiếng gào khóc không chịu yên.

Tiếng khóc kia muốn bẻ nát tâm can chúng nhân, rất có phong cách của cha hắn!

A Đẩu đau thương đến tột cùng, bi ai nói: “Cả đám người hè nhau ăn hiếp đứa bé không cha không mẹ…”

Tiếp theo hứ một tiếng, lảo đa lảo đảo đứng dậy, liễu yếu đào tơ, bước một bước quay đầu ba lần, tự đi kiếm chỗ nghỉ ngơi.

Câu nói đó rốt cuộc trở thành cọng rơm cuối cùng đè ngã lạc đà.

Triệu Vân mấy lần muốn đuổi theo, nhưng lại không biết phải nói gì mới tốt.

Lữ Bố nằm úp sấp trên ghế dài, qua một lúc sau, thấy không ai dám đánh hắn nữa, bèn hờ hững bò dậy, mặc y phục vào nghênh ngang quay lưng bỏ đi.

“Đi đâu!” Triệu Vân quát.

Lữ Bố đáp: “Uống rượu, đi không?”

Triệu Vân cười lạnh nói: “Uống rượu?” Chợt ngẫm nghĩ rồi đi theo Lữ Bố, hai người sóng vai rời đi.

Chỉ còn lại Hoàng Nguyệt Anh ngồi trên ghế, lệ rơi đầy mặt, ném chung trà xuống đất, nói: “Mẹ nó, rốt cuộc là sao vậy!”

“Thật không thể coi thường thằng nhãi láu cá này” Nguyệt Anh chống hông, tức muốn đau dạ dày, rốt cuộc phát hiện ra Khương Duy đang đứng trong xó không dám lên tiếng.

Khương Duy ăn bốn mươi quân côn oan uổng đau muốn nhếch mép, nói: “Sư nương, ta đi được chưa…”

Nguyệt Anh chợt nghĩ ra một ý, nói: “Chờ đã, Bá Ước, ta có kế này, ngươi kêu Dương Nghi tới đây, ba người cùng ta cùng thương lượng thương lượng”
Bình Luận (0)
Comment