Gần đây Cam Ninh sống rất không thoải mái.
Hồi mở cổng thành, Cam Ninh cưỡi một con ngựa già đuổi tới, vốn định phe phẩy cái đuôi đại hôi lang nịnh nọt để nghênh đón tiểu A Đẩu, ai ngờ Khương Duy ở phía trước, Tư Mã Chiêu phía sau, hồng thủy không phân biệt lạ quen, cuốn hắn trôi đi một mạch.
Muốn theo Hán quân cùng nhau đánh lạc thủy cẩu, nhưng rốt cuộc mình lại trở thành một trong số những con lạc thủy cẩu đó, đúng là tai bay vạ gió, cho đến khi đánh xong, toàn thành giới nghiêm, Triệu Vân lĩnh quân bắt nhốt Ngụy quân còn sót lại trong thành, Cam Ninh cũng suýt bị tóm dính mấy lần.
Cái chỗ này đúng là không ở được mà, Cam Ninh dở khóc dở cười ngồi xổm ngoài Vĩnh Lạc cung cả nửa ngày trời, rốt cuộc gặp được Hoàng Nguyệt Anh đang chuyển hai cái bình vàng lớn về nhà, bèn tiến lên ôm đùi Nguyệt Anh không buông, cuối cùng thì vào Vĩnh Lạc cung.
Cũng phải nói tên tướng quân lưu manh này mạng khổ, chúng Thục Hán nhập chủ Trường An, trên có hôn quân, dưới có gian thần cẩu thối, ai nấy đều bận tối mắt tối mũi, còn người nào thèm ngó ngàng tới Cam Ninh nữa? A Đẩu còn tưởng rằng chuyện của tiểu Kiều đã chấm dứt rồi, nên không hỏi nhiều.
Hôm nay Cam Ninh tiến cung để chào từ biệt, Gia Cát Lượng đang bận, đợi tới hơn một canh giờ mà chẳng được tiếp kiến, đành phải hậm hực băng qua hành lang uốn khúc, tự đi tìm A Đẩu, đi tới bên
Phượng Lê đình ở ngự hoa viên, vừa gặp được thì lập tức trợn tròn mắt.
Ô ô! Khương Duy và A Đẩu ôm nhau dựa lên cột đình, Tôn Lượng gảy đàn, Vu Cát ngồi trên thành đá, hai chân nhàm chán lắc lư, Chung Hội thì cầm một cái khăn vải, hầu A Đẩu đang ướt nhẹp lau đầu, Khương Duy giũ giũ ngoại bào của cả hai, hong bên cạnh đình, giống như vừa mới bị rớt xuống nước.
Xuân phong uyển chuyển, tiếng cười không dứt, tiểu lưu manh mới được mò từ dưới nước lên y sam hơi ẩm ướt, dán sát vào người, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện, xung quanh lại thêm mấy thiếu niên lang tung tăng, nếu có thể loại bỏ tên đầu bự tai to Lưu Thăng kia đi, thì Phượng Nghi đình này sẽ trở thành một bức tranh ngày xuân tuyệt mỹ.
A Đẩu nhìn về phía Cam Ninh, sợ hết hồn, suýt lại rớt xuống nước lần nữa, chỉ chỉ Cam Ninh, rồi sờ lên môi mình.
Lúc này Cam Ninh mới hiểu ý, lau khô máu mũi, nói: “Cha mi, làm hoàng đế rồi thì chẳng ngó ngàng tới ai, ngay cả người cũng không thấy đâu”
A Đẩu vội đứng dậy nhường cho Cam Ninh qua, cười trừ: “Đâu biết ngươi vẫn chưa đi chứ”
Cam Ninh trực tiếp xem nhẹ Lưu Thăng bị đánh thành cái đầu heo, nhìn nhìn sang Tử Giác đang cô đơn đứng trong góc, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Tôn Lượng.
Tôn Lượng gật đầu chào Cam Ninh, nói: “Tạ ân cứu mạng của Cam tướng quân”
Cam Ninh biết Tôn Lượng đang nhắc tới chuyện trên thuyền Kiến Nghiệp dạo trước, Cam Ninh gật đầu lấy lệ, nói: “Tử Minh qua đây, Cam đại ca có việc muốn nói với ngươi”
Cam Ninh và Tôn Lượng bỏ đi thật xa, A Đẩu nghĩ cũng biết là hai người muốn bàn về gia sự Đông Ngô, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Bá Ước, hai người bọn họ sẽ nói gì ấy nhỉ?”
Khương Duy đáp: “Còn có thể nói gì nữa, vòng vòng mấy chuyện tiểu nhi tử giết chết đại nhi tử…giết qua giết lại thôi”
A Đẩu cân nhắc coi có nên kêu Tôn Lượng và Cam Ninh trở về hay không, nói thế không chừng Đông Ngô sẽ không cần đánh cũng thắng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ đến Gia Cát Lượng, hắn tin tưởng Tôn Lượng, nhưng chắc chắn Khổng Minh sẽ không yên tâm, hẳn bên Đông Ngô có không ít người muốn lấy mạng Tôn Lượng.
Đang suy tư thì Khương Duy nói: “Ta đoán Cam Ninh không muốn giết hắn đâu, sợ rằng Đông Ngô quá loạn…Huống hồ, cái vương vị này vốn là của Tôn Lượng”
A Đẩu “Ừm” một tiếng, chợt nói: “Có ý gì?”
Khương Duy đáp: “Huynh chết tẩu gả đệ; sau khi Tôn Sách chết, đại Kiều thủ tiết, Tôn Quyền cưới tiểu thiếp của ông ta, trước khi gả qua, trong bụng của tiểu thiếp kia đã có Tôn Lượng…”
A Đẩu thất thanh hô: “Có chuyện như vậy sao?! Tử Minh là
di phúc tử* của Tôn Sách ư?!”
[*là đứa bé được sinh ra sau khi cha nó qua đời]Khương Duy cười nói: “Ngươi không cảm thấy Tử Minh chẳng giống lão cà lăm kia chút nào à?”
Vu Cát cười nói: “Bộ dáng lớn lên cũng giống thủ lĩnh thổ phỉ, năm đó thủ lĩnh thổ phỉ chính là mềm cứng chẳng ăn, nên mới bị người ta bẻ răng rắc”
Tuy nói bình thường Tôn Lượng khiến người khác ấn tượng bằng vẻ hiền lành, nhưng về đạo đối nhân xử thế lại quyết không như Tôn Quyền chuyên sử dụng thủ đoạn giả trư ăn cọp, lúc Hán Trung binh bại, Tôn Lượng lĩnh quân tập kích ngược lại, chiếm núi và phòng thủ rất quyết đoán, khá có phong cách thà chết chứ không chịu khuất phục của Tôn Sách.
A Đẩu đã hiểu, nói: “Ngươi thân với hắn quá nhỉ, ngay cả lời này cũng nói với ngươi”
Khương Duy đáp: “Việc này bên Đông Ngô biết rất ít, Tôn Quyền cũng không nói cho ai nghe, Tử Minh đề cập đến, vốn chỉ để cảm kích hai ta đã giết Hạ Hầu Uyên…”
A Đẩu cũng biết đỏ mặt, nói: “Nào có, Hạ Hầu Uyên rõ ràng là do ngươi…”
Chung Hội xen miệng vào: “Nhà đế vương tranh đoạt vốn là chuyện hết sức bình thường, năm đó Tào Tử Kiến và Tào Phi cũng tranh giành tối mày tối mặt”
Khương Duy cười nói: “Bởi tốt nhất chỉ nên sinh một đứa thôi, chí ít tiểu gia sẽ không phải giống như Dương Tu, nửa đường bị rụng đầu”
A Đẩu cười to nói: “Sinh nở có kế hoạch, chỉ một con là đủ” Chợt lại cảm thấy lời này hơi có chút không ổn, mới ý thức được Lưu Thăng gần như vô hình còn đang ở trong viện.
Mấy thiếu niên trong đình nói chuyện đúng là vô ý, Lưu Thăng nghe vào mà mặt mày hết trắng lại xanh, mấy lần muốn lánh đi, nhưng không biết phải tìm lý do gì.
Bên kia Cam Ninh đã nói chuyện với Tôn Lượng xong, bèn hướng sang A Đẩu ở phía xa hô: “Đại ca về Kiến Nghiệp đây!”
“Aiz khoan khoan_____!”A Đẩu vội không ngừng đuổi theo, Cam Ninh lại ném cho hắn một cái hôn gió, nói: “Thay ta chào hỏi Tào Tử Đan một tiếng nhé”
A Đẩu đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên xù lông, nói: “Tào Tử Đan! Tào Tử Đan còn ở trong thành ư? Sao ta không biết?!”
Nửa ngày sau.
“Đau không, ta thao tên Tư Mã Chiêu hạ thủ ngoan độc kia, sớm biết thế đã bắt hắn báo thù cho ngươi rồi”
“Thật xin lỗi a ngu phu, hiền thê thực sự xin lỗi ngươi, cũng vì cứu ta mới gặp phải tội này…”A Đẩu đỏ vành mắt, huyên thuyên nói không ngừng, một bên lấy vải bông thấm thảo dược đắp lên vết thương trên mặt Tào Chân.
Sau chuyện ở bờ Phong Thủy, Tào Chân liền bị Tư Mã Ý gán tội danh thông địch phản loạn, bắt nhốt vào đại lao thành Trường An, Ngay đêm đó A Đẩu bị uống nước ngất đi, chẳng hề tận mắt chứng kiến Tào Chân bị binh sĩ bắt giữ, cứ thế phá thành xong, chỉ cho rằng Tào Chân đã theo bại binh rút lui rồi, nên hắn không có hỏi, đám người Triệu Vân đương nhiên cũng quên nhắc.
Tư Mã Ý vốn đã sớm không vừa mắt Tào Chân, trước hết bắt giữ, định ngày sau tìm đại một lý do xử tử y, đáng thương thay Tào Chân đường đường là một vương gia mà bị lao đầu ngục tốt thượng cẳng tay hạ cẳng chân, ở trong ngục không thấy ánh mặt trời, chịu nỗi khổ da thịt oan uổng mất mấy ngày.
Nhưng chính bản thân Tào Chân lại chẳng hề lưu tâm, thuốc kia đắp lên mặt rất đau, hít vào một hơi khí lạnh, miễn cưỡng cười nói: “Công Tự còn nhớ đến ngu…huynh, cũng đã đủ tâm ý rồi”
A Đẩu đặt đĩa thuốc sang một bên, ngượng ngùng đáp: “Đều tại ta sai, đại ca Cam Ninh mà không nói, ta cũng quên mất ngươi còn ở đây”
Tào Chân dở khóc dở cười, thầm nghĩ “Hiền thê” này lúc thì nhanh trí, nhưng có lúc thì ngốc nghếch quá, A Đẩu lại nói: “Lại đây, cởi ra” Bèn đưa tay qua cởi y phục Tào Chân.
Tào Chân sợ hết hồn, nói: “Làm gì!”
A Đẩu nói: “Giúp ngươi bôi thuốc!”
“Để…để tự ta”
A Đẩu đưa tay kéo y phục Tào Chân, nhưng Tào Chân cứ liên tục tránh né, A Đẩu nói: “Trên lưng ngươi bị thương, đừng mắc cỡ mà”
“Ngươi ngượng ngùng cái gì chứ_____” A Đẩu nghiêm túc không tới một hồi, thấy bộ dáng Tào Chân như vậy lại cảm thấy buồn cười không nói nên lời, thực sự muốn khi dễ khi dễ y quá đi, bèn nhanh trí, nói: “Ngu phu đừng sợ! Ta cũng cởi! Hai ta cùng nhau cởi, như vậy ngươi sẽ không bị thiệt…”
Tào Chân vừa nghe lời này, tức khắc huyết dịch toàn thân ào ào ào xông lên não, không dám né nữa, bi thương nói: “Ta cởi, ta cởi là được chứ gì, không dám nhọc phiền hiền đệ nới y giải đái đâu”
A Đẩu một phen kéo Tào Chân qua, để y xoay người lại, nói: “Không có ăn thịt ngươi đâu, yên tâm đi”
Tào Chân ngồi xuống, đưa lưng về phía A Đẩu, lúc nới y lại hơi có chút do dự, A Đẩu dứt khoát vòng tay qua cổ y, để cởi nút cho y, sờ vào khoảng không, hỏi: “Sao không có nút áo?”
Tào Chân cười cười, không đáp, A Đẩu mới nhớ ra cái nút đó đã tặng cho mình rồi.
A Đẩu lần theo nút áo cởi xuống một đường, kéo đai lưng của Tào Chân ra, cởi võ phục hắc cẩm rách bươm bị máu khô dán dính vào thân của y xuống, rồi lấy kéo qua, cắt bỏ nội y mỏng manh.
Hai người trầm mặc không nói, ánh nắng chạng vạng từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu đỏ sáng khắp mặt đất.
A Đẩu cười dài nói: “Nhìn không ra cơ thịt trên lưng ngươi lại rắn chắc như thế, đau không”
Tào Chân cười nói: “Tử đệ thế gia đâu phải ai cũng đều là gối thêu hoa”
A Đẩu không ngừng tay, hiếu kỳ nói: “Võ kỹ của ngươi xếp hàng thứ mấy trong Tào gia ở Lạc Dương?”
Tào Chân nói: “Thua dưới Chương huynh”
A Đẩu gật gật đầu, biết Tào Chương chính là con quỷ qua đường đoản mệnh vô duyên vô cớ chết trong tay Ách ba lúc tới Đông Ngô dạo trước, bèn cười nói: “Ngươi ở lại đây, xem như bọn họ đã thiếu mất một viên mãnh tướng rồi”
Tào Chân trầm mặc.
A Đẩu biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, ngừng tay lại, nói: “Tào Tử Đan, ta là thành tâm đối tốt với ngươi, trước giờ cứ hay bắt nạt ngươi, xem tính tình ngươi cũng chẳng khác sư phụ mấy, hẳn chưa từng ghi thù đâu nhỉ, coi như bỏ đi”
“Ta không muốn ngươi về tìm chết, địch cũng tốt, bạn cũng tốt, ngươi cứ ở lại đây trước đi”
A Đẩu dời ghế, chuyển tới trước mặt Tào Chân, nhìn thấy cơ bụng rắn chắc do trường kỳ rèn luyện thành của vị tướng quân trẻ tuổi này, A Đẩu nuốt nước miếng, nói: “Tóm lại ngươi đừng quản nữa”
Tào Chân nghe nói vậy, trong lòng đang rối rắm, chợt thấy tiểu lưu manh lộ nguyên hình, nhất thời bay sạch cảm động, dở khóc dở cười nói: “Với tính tình của Tử Kiến, ít ngày nữa sẽ sai người chuộc ta về, hoàng huynh cũng biết ta nổi danh cứng đầu, sẽ không quy hàng ngươi”
“Nói không chừng qua vài ngày nữa, Lạc Dương sẽ sai sứ giả tới. Đến lúc đó…Thôi, quyền sinh sát, đều nằm trong tay ngươi”
A Đẩu nhìn Tào Chân một hồi, không lên tiếng nữa, chỉ cẩn thận bôi thuốc cho y.
Có lẽ Tào Chân cảm thấy hơi áy náy, đưa mắt nhìn một quả cầu trên chiếc bàn trà trong phòng, bèn chuyển đề tài, nói: “Đó là quả bóng à?”
A Đẩu chẳng hề nâng mắt, nói: “Bóng đá, Tôn Lượng mới hết bệnh, nên làm cho hắn rèn luyện thân thể, đá tới đá lui, cũng không khác quả cầu là mấy”
“Vậy kia là vật gì?”
A Đẩu liếc ra phía sau giường một cái, mờ mịt lắc đầu.
Ánh mắt hai người rơi lên hai cái vòng gỗ ở bên giường, đường kính của vòng gỗ đó dài khoảng một xích, được mài vô cùng nhẵn bóng, rồi phủ nước sơn, song song với mặt đất, chặn ngay vị trí eo ếch của người bình thường.
A Đẩu cười nói: “Chắc là cái móc màn, lần trước ta và Bá Ước nghiên cứu rất lâu, cũng chẳng biết có tác dụng gì” Cho đến mấy hôm sau, hắn mới biết đây là thứ đồ tà ác đến bực nào.
Tào Chân gật gật đầu, A Đẩu lại lười biếng nói: “Cứu ngươi hay không là do hắn, còn thả ngươi hay không là do ta, đến lúc đó ta chém chết sứ giả Lạc Dương, dù quan cao lộc hậu Tào gia có thể cấp cho ngươi cũng vẫn vậy, không bớt hơn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thả ngươi về”
Lời này vừa đấm vừa xoa, Tào Chân không khỏi rùng mình trong lòng, A Đẩu giống như tùy tiện nói, nhưng trong lời lẽ lại có một vẻ vương bát khí hết sức tự nhiên, A Đẩu chân thành nói: “Ta so với Tào Phi thì thế nào?”
Tào Chân trầm ngâm, lát sau nói: “Ngươi…rất tốt” Mặt y ửng đỏ, hô hấp không khỏi dồn dập hơn chút ít.
A Đẩu thành khẩn nhìn vào hai mắt Tào Chân, đáp: “Ờ”
Tào Chân ngẫm nghĩ, nói tiếp: “Kẻ làm tướng…Tâm nguyện cả đời, chỉ theo minh chủ”
Ngón tay A Đẩu sờ sờ vào lồng ngực trần của Tào Chân, cười nói: “Lương hôn chọn cành mà đậu~~!”
[*nguyên văn là ‘chim khôn chọn cành mà đậu’ (lương cầm trạch mộc nhi tê)]Tào Chân gian nan làm động tác nuốt xuống, nói: “Đúng…nhưng mà vi huynh…Công Tự…thuốc…Bôi xong chưa? Đừng sờ bậy…”
“Ngươi…”
A Đẩu sờ lồng ngực Tào Chân xong, ngón tay nhéo lấy viên đậu trước ngực trái của Tào Chân, xoa qua nắn lại, Tào Chân nói được một nửa thì thở hồng hộc, còn chưa kịp nhận ra rằng A Đẩu đã không phải đang bôi thuốc nữa rồi, mặt đỏ bừng, nói: “Chỗ đó…không có ứ máu, không…”
A Đẩu ném khay thuốc, tuôn ra một trận cười to, vội không ngừng bỏ chạy, Tào Chân mới ý thức được mình lại bị trêu ghẹo, muốn đứng dậy đuổi theo, nói cho xong câu, nhưng khổ nỗi đang trần nửa người, trước ngực bị A Đẩu trêu ghẹo, dưới khố đã sớm nổi phản ứng. Chỉ mặc mỗi cái đoản khố mỏng dính, đành phải đỏ bừng cả mặt tiếp tục ngồi trên ghế khổ sở đợi.
Gió lạnh thổi tới, Tào Chân bi thảm mà ách xì một cái.
Tào Chân đoán không sai, hôm sau Gia Cát Lượng liền nhận được một bức thư đến từ Lạc Dương, gần mười ngày sau, Tào Phi phái sứ giả của hắn đến.
Kể từ khi Hán quân vượt qua Tần Lĩnh, đồng thời đại thắng chiếm được Trường An, hai nước đã lấy Đồng Quan làm ranh giới, phân biệt rõ ràng mà cắt bình nguyên Quan Trung ra làm hai. Gia Cát Lượng một mặt không ngừng trưng thu lương thảo, tập kết quân đội từ Ích Châu, Hán Trung; một mặt lại quăng ra mấy ngàn phong bí hàm cho sĩ tộc thế gia Hà Nội.
Ngụy quân vừa bại, sĩ khí giảm mạnh, thời khắc này mà chìa cành ô-liu ra cho các đại sĩ tộc Quan Trung, thì chẳng khác nào hành động bỏ đá xuống giếng đối với Tào Phi.
Bên ngoài có đại quân áp cảnh, bên trong có tai họa ngầm sĩ tộc, triều Ngụy không tướng nào dùng được, Tào Phi rốt cuộc bất đắc dĩ, bắt đầu dùng Tào Thực lần nữa, đồng thời thỉnh Trương Hợp đã sớm cáo lão xuất sơn.
Mà mục đích duy nhất dùng Tào Thực, đó là bất kể giá nào, cũng phải đón Tào Chân trở về.
Đối với Đại Ngụy mà nói, Tào Chân chỉ là một viên mãnh tướng, nhưng đối với Tào Phi thì lại là căn cơ cho hoàng vị của hắn, Tào Chân kế thừa trách nhiệm võ tướng giám quốc do Tào Tháo đã mất ban cho, lại có giao hảo với Tào Thực, nên càng nắm trong tay đặc quyền tru thần.
Tào Chân hướng về Đại Ngụy, giống như Cam Ninh hướng về Đông Ngô, bọn họ đều chỉ thần phục với một chủ công duy nhất, không tham gia vào bất kỳ trận tranh đấu của phe phái nào.
Ban đầu khi Tào Thực chưa gặp phải vận mệnh bị lưu đày, giám sát, ngoại trừ bảy bước làm thơ, càng có quan hệ thân thiết không rời với Tào Chân hơn, phái Tào Thực tới đón người, hắn nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Vì thế lần này Tào Thực tới Trường An, liền gánh vác bốn sứ mệnh trọng đại. Một: chuộc Tào Chân về; hai: tạm thời nghị hòa với Gia Cát Lượng, đồng thời thông qua ngôn hành của đối phương để đoán kế hoạch tiếp theo của Thục Hán; ba: dẫn kẻ “Ai cũng biết là ai” trong đoàn sứ tiết vào Trường An, mặc cho hắn tự do hành động.
Bốn: giám sát Lữ Bố, dựa vào sự tiếp xúc giữa Lữ Bố với người trong trận doanh Thục Hán mà phán đoán xem hắn có giả hàng hay không.
Lưu Thiện là cái thứ gì? Tào Phi không nhắc tới, Tào Thực cũng chẳng hỏi, mọi người đều triệt để xem nhẹ hắn, ở trong mắt Tào Phi, người này bất quá chỉ là một thằng nhãi có chút thông minh mà thôi, chỉ số uy hiếp còn kém Gia Cát Lượng rất xa.
Vài ngày sau, Tào Thực dẫn dội, Lữ Bố hộ tống, hai vị văn thần võ tướng Ngụy quốc cấp cao này suất lĩnh hơn trăm người vào Trường An, có thể thấy địa vị của Tào Chân hết sức trọng yếu, vô luận thế nào Tào Phi cũng phải đón y trở về.
“Ách ba! Ách ba của ta_____!”
A Đẩu cưỡi sau lưng Triệu Vân, hai sư đồ chen lấn trong đám bách tính nhìn vọng vào cửa cung. A Đẩu vừa thấy đoàn sứ tiết Lạc Dương vào thành thì lập tức lắc lư dữ dội, chỉ muốn hóa thành xe lu ình ình ình lao qua đè bẹp những người khác, nắm lỗ tai Lữ Bố kéo về cung.
Triệu Vân bị A Đẩu lắc đến suýt té ngã, vội ổn định thân thể, nói: “Đừng vội hồ nháo, thừa tướng đã phân phó thế nào, quên rồi hả? Hiện tại ngươi nhất quyết không thể lộ diện trước mặt Tào Tử Kiến được”
A Đẩu hiếu kỳ hỏi: “Người kia chính là Tào Thực ư? Không có bảnh như trong truyền thuyết gì hết”
Triệu Vân giận mắng: “Tào Tử Kiến là một trong Kiến An thất tử, há có thể trông mặt mà bắt hinh dong”
A Đẩu thè thè lưỡi, cưỡi trên lưng Triệu Vân, nói: “Cao thì cũng cao đấy…”
“So với sư phụ thì sao?”
“Ngay cả sư phụ cũng kém hơn, chứ đừng nói so với ta…”
“…”
Diện mạo của Tào Thực rất đẹp, mi mục thanh tú, quả đúng là ngoại hình của phiên phiên giai công tử, nhưng lại nát rượu, trên mặt hiện lên vẻ hồng nhuận không mấy khỏe mạnh.
Trước giờ A Đẩu không ưa khí chất hào hoa phong nhã, vẫn là Lữ Bố, Triệu Vân thoạt nhìn dương cương tốt hơn nhiều.
Bằng không thì, tên lưu manh Cam Ninh kia cũng tạm chấp nhận được.
Nói tóm lại, tướng mạo của Tào Thực hơi có xung đột với quan điểm thẩm mỹ của A Đẩu, ba ba dòm đậu phộng, không được vừa mắt lắm.
Nhìn ra phía sau, Lữ Bố mặt than đầu đội mão vuông thị vệ, hai dải lụa rũ xuống bên gò má thon gầy, người mặc võ sĩ phục đỏ sậm, toàn thân võ bào cẩm tú, thực đúng là cái giá xiêm y trời sinh, dưới sự làm nền của Tào Thực càng toát lên vẻ anh vĩ tuấn lãng, chẳng ai sánh bằng.
Triệu Vân đỡ A Đẩu lên cao hơn chút, có vẻ cũng hết sức hiếu kỳ, nhìn quanh nói: “Để sư phụ xem với…Sư phụ vẫn chưa từng thấy qua tài tử ngoài đời…”
“Chẳng có gì đẹp mắt hết! A, hắn đi mất tiêu rồi!”
“Đừng che mắt sư phụ, buông tay!”
Triệu Vân chờ nửa ngày, mà chỉ nhìn thấy bóng lưng Tào Tử Kiến, không bết nên khóc hay nên cười, nói: “Sư phụ từng nghe người ta bảo rằng, thư đồng Dương Tu của hắn, tính tình y hệt ngươi. Tính nết hai ngươi hẳn ăn ý nhau lắm, mau xuống, sư phụ phải đi gặp sứ giả”
A Đẩu cười trèo xuống, nói: “Dương Tu là một tên lưu manh à?”
Triệu Vân lại chỉ chỉ trán A Đẩu, nói: “Ngươi cũng biết mình là lưu manh sao. Ngàn vạn đừng gây họa đấy, sư phụ đi hàn huyên với tài tử một chút rồi về” Nói xong cực kỳ hứng thú dẫn mấy tên thị vệ vòng qua cửa cung Vĩnh Lạc, vội vàng đi tới tiền điện.
Tiểu lưu manh đó giờ nhìn người là nhìn tướng mạo trước, nó đã hình thành nên một sự khác biệt thật lớn, trong lòng hết sức chán chường, ngẫm nghĩ một hồi, bèn đi tìm Khương Duy nhiều chuyện.
“Tài tử cái gì, còn không xinh đẹp bằng tiểu gia nữa, ngũ quan cũng chẳng đoan chính bằng, đi đứng thì ngã tới ngã lui” A Đẩu và Khương Duy khoát vai choàng lưng nhau, nói năng không kiêng kỵ, tùy ý dạo chơi trong Vĩnh Lạc cung: “Tên gây họa, tên mắt lác…Mặt lại đỏ…”
Tuy Tào Tử Kiến không anh vĩ lắm, nhưng cũng không đến nỗi “đi đứng ngã tới ngã lui”, A Đẩu chỉ thuần túy là nói xấu thôi!
Khương Duy còn chưa nghe xong đã cười đến suýt mất thở.
A Đẩu nghiêm mặt nói: “Ngươi chưa thấy hôm nay mấy người đó mê mẩn cỡ nào đâu, ngay cả sư phụ cũng bị điên, tên Tào Tử Kiến kia, mặt thì đỏ đỏ, nhìn y chang một cái xiên nướng biết đi…”
Chẳng biết ai mới điên à, Khương Duy cười muốn xỉu, dựa vào góc ở cuối hành lang dài nghiêng ngả một trận, nói: “Đừng nói lớn vậy chứ, nghe bảo hắn ta xưa nay mê rượu, mặt đỏ nhất định là do mới uống rượu xong”
A Đẩu cười nói: “Ngựa năm sắc_____áo ngàn vàng, gọi con trẻ ra đổi bình mỹ tửu, cùng nhau ta diệt vạn cổ sầu. Lúc này đều đang ở tiền điện đấy, Khương Tiểu Duy, lát nữa ngươi có đi gặp cái xiên nướng kia, nhớ dẫn ta theo với, ta kéo ghế hắn, cho hắn té nát mông…Trên cái cây kia còn có tổ ong vò vẽ…”
A Đẩu lải nhải lép nhép, thanh âm rất lớn, cùng Khương Duy cười đến ngã trái ngã phải, từ sau hành lang dài quẹo qua, “Ai yo” một tiếng, Khương Duy đụng vào người Lữ Bố, A Đẩu thu chân không kịp, nên bổ nhào vào trong lòng cái xiên nướng kia.
Lữ Bố nắm cổ áo A Đẩu, xách hắn qua một bên, hờ hững nói với Tào Thực: “Chỗ này chính là Phượng Nghi đình”
Dù cho da mặt A Đẩu dày như tường thành, nhưng lúc này cũng nhất quyết không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu tình của Tào Thực.
Khương Duy vò đầu bứt tai một hồi, đem A Đẩu che sau lưng, vất vả lắm mới nghẹn ra được một câu, “Binh sĩ này là thư quan trong trướng ta, Bá Ước quản giáo…quản giáo không nghiêm, khiến Thực vương chê cười rồi”
Tào Tử Kiến đã tới Trường An, theo kế sách của Gia Cát Lượng, mọi người cần phải tránh né không gặp, gạt hắn ta sang một bên trước, đợi chừng nào tài tử bốc hỏa, giậm chân chửi má nó, mới để chủ công lưu manh ra sân đàm phán, như thế mới có thể tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Tào Thực ngược lại cũng chẳng để ý, thổn thức nói: “Gọi con trẻ ra đổi bình mỹ tửu, cùng nhau ta diệt vạn cổ sầu, thơ hay! Vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào?”
A Đẩu ngượng ngùng đáp: “Lưu Thúy Hoa”