A Đẩu phất tay áo phủi ghế, mời lão khất cái kia nhập tọa, nhíu mày hỏi: “Lão trượng nhân từ nơi nào đến?”
“Lạc Dương” Ánh mắt của lão khất cái kia ôn hòa, ẩn chứa một vẻ tiếu ý không ngăn được, khiến người ta không thể tự chủ muốn thân cận.
Lão khất cái bưng chung rượu, móng tay đen thui cọ qua cọ lại bên hông chung, nói: “Nghe bảo Trường Giang có rồng, ngươi từng thấy qua chưa”
A Đẩu chỉ cảm thấy tư duy lúc này hoàn toàn đi theo lão khất cái, thuận theo ý lão mà đáp: “Thấy rồi, hồi lúc rời Kiến Nghiệp về Giang Lăng, trên sông có một con hắc long”
“Nga?” Lão khất cái cười hỏi: “Ngươi có biết vì sao hắc long kia rời sông không?”
A Đẩu mơ mơ màng màng lắc đầu, hai mắt của lão khất cái như có một mị lực khó lòng cự tuyệt, tựa một luồng lốc xoáy sâu không thấy đáy, hút lấy mình rơi vào trong tư tưởng của lão.
A Đẩu mấy lần muốn đi, nhưng vẫn cứ không nhúc nhích được nửa phân, gian nan giành được quyền chủ động nói chuyện: “Lão trượng nhân…tới Trường An làm gì?”
Lão khất cái lười biếng đáp: “Tới gặp nhân gian thiên tử, thiên hạ chí quý nhân vương” Đoạn lấy móng tay dài khẽ gõ quanh mép chung, dường như có một miếng ghét bẩn rơi vào trong chung.
Lão khất cái chậm rãi nói: “Khuynh thế nguyên nang…Ai lại đi nuôi cái vật bại hoại này nhỉ…Thôi, ta kính thiên tử một chung”
A Đẩu đưa tay ra, muốn nhận chung rượu kia, nhưng rồi ý thức được không ổn, song cái tay lại chẳng chịu nghe sai khiến, lôi kéo mình tiếp nhận chung rượu đưa vào miệng.
“Phương thuốc Hỗn nguyên trường sinh đan ở chỗ nào?” Lão khất cái kia ôn nhu nói.
Bỗng một tiếng “Đinh” vang lên, giống như gõ vào trong lòng A Đẩu.
Thần trí A Đẩu khôi phục thanh minh, hít vào một hơi, ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu qua nhìn, chỉ thấy trong góc bên sảnh tửu lâu có một lão đạo sĩ đang ngồi.
Hắn nhận ra người nọ chính là thiên sư Trương Đạo Lăng ở Hán Trung, sao Trương thiên sư lại tới đây?
Trương Đạo Lăng tay cầm một cái
đồng linh* vàng óng, sau lưng buộc thanh tiên kiếm mộc đào sức mạnh vô địch kia, ở phía sau hắn, Gia Cát Lượng cung kính xuôi tay đứng, châm một chung rượu cho Trương thiên sư.
[*là cái chuông đồng nhỏ]Trương thiên sư phía đối diện, ở ghế bên là Vu Cát đang nơm nớp lo sợ ngồi, Vu Cát giống như hết sức khẩn trương, trên trán đầy mồ hôi, bàn tay mất tự nhiên nắm lấy cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ, cư nhiên đang phát run lẩy bẩy.
Ngực A Đẩu nghẹn muốn nôn, nhịn không được giơ tay xoa mi tâm, hắn đã loáng thoáng đoán được thân phận của lão khất cái này rồi.
“Sao lại chạy tới đây?” Bên ngoài phòng truyền tới tiếng cười sang sảng, A Đẩu thở phào nhẹ nhõm, Triệu Vân đến rồi.
Triệu Vân đi thẳng vào, ngồi bên cạnh A Đẩu, cười nói: “Vị tiền bối này là ai? Giới thiệu cho sư phụ biết với?”
Đám người Trương Đạo Lăng, Vu Cát, Gia Cát Lượng đều vô thanh vô tức xuất hiện quanh tửu quán, làm sao Triệu Vân biết được mình lén lút chạy ra ngoài?
Hết thảy đều chứng thực suy đoán của A Đẩu.
Triệu Vân chìa một tay ra ở dưới bàn, A Đẩu hiểu ý, nắm lấy tay Triệu Vân, một dòng nước ấm men theo gân mạch trên tay truyền lên trước ngực, khiến hắn dễ chịu hơn chút.
Bàn tay nâng chung của A Đẩu không ngừng run rẩy, hắt rượu ra ngoài chút ít, gắng sức trấn định cười nói: “Vị này là tiên sư”
Triệu Vân và lão khất cái kia đối thị nhau chốc lát, nói: “Liệt đồ chưa được quản giáo, nếu có chỗ nào đắc tội, hoàn thỉnh tiên sư bao dung” Đoạn đè bàn tay đang cầm chung rượu của A Đẩu lại.
Tay A Đẩu ổn định, Triệu Vân thuận thế gập ngón tay, tiếp nhận chung rượu kia, cười nói: “Châm rượu cho tiên sư, phải đầy đấy”
Lão khất cái kia nheo hai mắt, chỉ một mực nhìn Triệu Vân, có vẻ tức giận trong lòng mà không thể phát tiết.
A Đẩu thò tay ra, cười dài phủ ống tay áo lên bình rượu, lát sau châm cho lão khất cái một chung, Triệu Vân nâng chung nói: “Vãn bối thay tiểu đồ kính tiên sư một chung”
Lão khất cái giống như đang mê sảng lẩm bẩm: “Triệu Tử Long? Thất tiến thất xuất ở Trường Bản…Triệu Tử Long?”
Trong lòng A Đẩu giật thót, lại là mị thuật! Hắn vội quay đầu qua nhìn Trương thiên sư, nhưng không thấy đạo linh trong tay thiên sư rung lên nữa.
May mà lúc này hai mắt Triệu Vân trong suốt, đồng tử như thu thủy trường thiên, chẳng bị bất cứ khống chế tà thuật nào từ người này.
Triệu Vân bưng chung rượu, tự nhiên cười nói: “Đúng vậy”
Lão khất cái giống như đã hao hết khí lực, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giận quá hóa cười, nói: “Quả nhiên là Triệu Tử Long, danh bất hư truyền!”
Song phương đều hiểu rõ trong lòng, lúc này lão khất cái chỉ có một thân một mình, không thể làm gì A Đẩu được nữa.
Tim A Đẩu đập loạn xạ, bàn tay bưng bình rượu lạnh băng, run rẩy châm đầy chung cho lão khất cái kia, Triệu Vân nói lần thứ ba: “Tiên sư thỉnh, Tử Long thay đồ đệ bất hiếu cạn chung rượu này, cho trọn tấm lòng địa chủ”
Lão khất cái mở hai mắt ra, đối thị cùng Triệu Vân, Triệu Vân chẳng chút nhượng bộ, trong lòng lão khất cái nọ cư nhiên thầm sợ hãi, hai người nhìn nhau cạn chung rượu kia, lão khất cái lạnh lùng nói: “Sau này còn gặp lại”
Xong ném chung vào bàn, xoay người nghênh ngang rời đi.
Lão khất cái vừa đi, mọi người trong Ỷ Thúy lâu giống như được đại xá mà thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Vân xoay mạnh người lại, A Đẩu vội ôm lưng y, hô: “Đem chậu đồng tới đây!”
Chậu đồng chưa tới, Triệu Vân đã thình lình thổ ra một ngụm máu bầm, A Đẩu vỗ lưng Triệu Vân, sau khi thổ huyết xong, Triệu Vân lại ho dữ dội mấy tiếng, móc cổ họng, nôn sạch mớ rượu vừa uống lúc nãy ra, đồng thời giơ tay ý bảo A Đẩu không cần lo lắng.
Uống Hỗn nguyên trường sinh đan vào rồi thì không sợ độc tố nữa, điểm này A Đẩu đã biết từ lâu, nên cũng không đặc biệt sầu lo, chỉ đau lòng không thôi, hồi lâu sau Triệu Vân đã nôn sạch độc tửu, A Đẩu mới cẩn thận lau miệng cho y, nói: “Sao sư phụ biết ta bị lão bắt vào đây?”
Triệu Vân hơi định thần lại, thấp giọng nói: “Đó là Tả Từ à? Trầm Kích lão đệ thấy ngươi bị lão dẫn vào trong lâu, bèn tới tìm ta truyền tin tức”
A Đẩu hơi an lòng một chút, nhìn lại bên sảnh, mấy người Trương Đạo Lăng, Vu Cát, Khổng Minh đã biến mất tự lúc nào, A Đẩu nói: “Thật xin lỗi, sư phụ, ta lại lỗ mãng gây họa rồi”
Triệu Vân cười sờ sờ đầu A Đẩu, nói: “Lần này không trách ngươi, chung quy vẫn cần phải hợp kế trừ khử kẻ này, bằng không tai họa khó lường”
A Đẩu chợt nhớ tới gì đó, thất thanh nói: “Đúng! Mau đuổi theo, đi đánh lạc thủy cẩu! Đừng để lão chạy mất!”
Triệu Vân thắc mắc: “Nói vậy là sao?”
A Đẩu nói: “Ta ta ta…Ta vừa hạ…thuốc mê vào trong rượu của lão”
“…”
Cho dù là Triệu Vân, thì lúc này cũng bị lôi giáng đến hồn phi phách tán.
“Ngươi hạ thuốc mê ngược lại lão hả?!”
“Đúng! Sư phụ! Mau phái người đuổi theo! Đừng để lão chạy mất!”
Lời vừa dứt, bỗng nhiên một tiếng sấm nổ tung giữa trời quang, chấn đến toàn thành Trường An rung động.
Triệu Vân đưa tay túm chặt A Đẩu, quát: “Đừng chạy loạn!”
A Đẩu nói: “Ta dẫn người đuổi theo…”
Phố lớn ngõ nhỏ Trường An đã đông nghịt dân chúng hoảng hốt, con đường bị chen kín đến độ nước chảy không lọt, dù muốn điểm binh truy địch, lúc này cũng chẳng có lỗ hổng để chui qua.
Triệu Vân khoác một tay lên vai A Đẩu, hai sư đồ ra ngoài tửu quán, trên lầu Tào Tử Kiến, Tào Chân cũng vứt bỏ bàn rượu, chạy ra dựa vào lan can nhìn.
Ở đầu hẻm đối diện, Lữ Bố mặc một thân võ sĩ phục lẳng lặng nhìn A Đẩu, cùng hắn trao đổi một ánh mắt, biết A Đẩu đã an toàn, bèn nở nụ cười hiểu ý, kế tiếp chỉ chỉ lên bầu trời.
Vạn người kiễng chân nhìn lên, bầu trời quang đãng, một tiếng rồng ngâm truyền lại.
“Đó là…trong Trường Giang…” A Đẩu thất thanh kêu.
Trên lầu Tào Thực cười vang nói: “Hắc long ‘Giải Dữu’ trong Trường Giang, bảo vệ cho hóa thân chân long nhân gian, đã tồn tại từ thời Tiên Tần. Tử Kiến có thể may mắn thấy được thần vật này, thật không uổng sống lâu như vậy”
Dân chúng trong thành Trường An cùng reo hò, trời ban điềm lành! Nháy mắt hơn chục vạn người đồng loạt quỳ xuống.
Hắc long lượn một vòng trên thành đô, há to miệng ngâm dài vang vọng, A Đẩu tinh mắt, vừa liếc đã thấy ngay một thân ảnh nho nhỏ đứng trên đầu rồng.
Đó là Vu Cát!
Hắc long Giải Dữu chở Vu Cát bay vọt lên cao, đầu rồng xông thẳng, thân rồng, vuốt rồng một đường lướt qua toàn thành, đuôi rồng quét qua kim điện Vĩnh Lạc cung, tức khắc quét ngói lưu ly bay ra tứ phía, phá hủy mất một góc mái hiên cong!
Vạn dân xôn xao, vô số người lệ rơi đầy mặt, không ngừng hướng lên trời dập đầu!
“Hê_____! Yêu đạo chớ chạy_____!”
Giọng nói thanh thúy của Vu Cát vang dội trên trời cao, hắc long đuổi ra ngoài thành, mây đen cuồn cuộn, khí yêu lượn lờ ngoài thành tức khắc bị một hơi nộ khí của hắc long thổi tan sạch.
“Giết lão!” A Đẩu hô to: “Nãi Cát! Nhờ ngươi cả đó_____!”
Lôi điện chằng chịt, giống như trời sập, tiếng ầm ầm vang lên không dứt, chấn đến màng nhĩ A Đẩu đau nhức, trong luồng kinh lôi cuối cùng, sấm sét vạn khuynh, phía xa truyền tới tiếng thét quái dị của Tả Từ, kinh đến A Đẩu mất hết can đảm.
Vù một tiếng, mây đen tiêu tán, bầu trời quang đãng, Giải Dữu ngâm dài vang dội, biến mất vô tung.
“Chết rồi à?” A Đẩu nhìn nhìn Triệu Vân, rồi nhìn sang Lữ Bố ở bên kia đường.
Không ai có thể trả lời hắn, giờ phút này chỉ có vài người trước lâu mới biết được sự kỳ quái trong đó.
Trường An im lặng chốc lát, không biết từ đâu truyền tới một tiếng “Chủ công vạn tuế!”. Ngay sau đó, tiếng hô truyền khắp toàn thành, vạn dân reo hò, lẩm bẩm ca tụng, cảnh tượng này thật quá chấn động, đến bây giờ A Đẩu vẫn còn khó có thể tiếp thụ.
Hắc long Giải Dữu hiện thế, chẳng khác nào chứng thực cho danh hiệu của chân long thiên tử này, sau khi về đến cung Vĩnh Lạc, Gia Cát Lượng bèn không trì hoãn nữa, lập tức bắt tay vào chuẩn bị đàm phán với Tào Thực.
Vu Cát mỏi mệt vô cùng, cũng kéo cờ phướn Đạn chỉ thiên cơ rách nát trở về, sau khi hồi cung ngã đầu ngủ ngay mấy ngày liền.
Dụng ý của Gia Cát Lượng hết sức rõ ràng, cần phải rèn sắt khi còn nóng, thả Tào Chân về, tuy không biết Vu Cát và Giải Dữu tạo thành đả kích mạnh bao nhiêu đối với Tả Từ, nhưng thời khắc này Tả Từ bị thương trốn chạy, chính là thời cơ cực tốt để kích động nội loạn Lạc Dương.
Gia Cát Lượng và Bàng Thống suy xét thật lâu, rút ra phương án đàm phán, Tào Chân đã trở thành một con cờ cực kỳ hữu dụng, cần phải thả y trở về.
A Đẩu bị kim bào thái tử cài kín đến tận cổ làm cho cả người mất tự nhiên, vừa lôi vừa kéo, nhìn vào gương ngắm nghía.
Triệu Vân ở phía sau nhìn một hồi, cười nói: “Rất có phong thái hoàng đế, năm đó chủ công cũng chưa từng mặc qua long bào này”
A Đẩu ngượng ngùng nói: “Nhưng mà ta…mặc long bào vào cũng chẳng giống thái tử”
Triệu Vân cười kéo thẳng tay áo trong cho A Đẩu, ống tay áo đen nhánh tạo thành một đường viền đẹp mắt trên mu bàn tay trắng nõn của hắn. Hai người băng qua hành lang dài, đi về phía kim điện.
Thừa tướng Khổng Minh, ngự sử đại phu Bàng Thống, trung thư nhị lang Khương Duy, binh bộ thượng thư Tôn Lượng, thượng tướng quân Triệu Vân đều đã vào vị trí.
Thái tử Hán gia Lưu Thiên đăng điện.
Chiêng vang một tiếng, “Cho mời sứ tiết Lạc Dương_____!” Lễ quan ngoài điện truyền gọi.
Tào Thực chỉnh y quan, sải bước chầm chậm mà vào, Lữ Bố cởi bội đao, thị vệ cung kính tiếp lấy, Tào Thực vào điện, Lữ Bố dừng chân bên ngoài.
A Đẩu nói: “Ôn hầu là do tiên đế ngự chỉ sách phong, xin mời, không sao” Lữ Bố bèn theo Tào Thực vào điện.
Lưu Thiện chính là thái tử, nhưng quan vị của Lữ Bố là tam công tiền triều, đây có vẻ là lời thoại mà Gia Cát Lượng đã chuyên tâm soạn hảo, chỉ dùng lễ quân thần Hán gia ra mắt nhau.
Tào Thực dường như lại uống không ít rượu, mặt đỏ hồng, vừa vào điện liền cười nói: “Quả nhiên là ngươi, tiểu huynh đệ, mặc vương phục vào như biến thành người khác, ngu huynh suýt nữa nhận không ra…”
Gia Cát Lượng hơi khó chịu, ho một tiếng, nhưng Tào Thực lại hớn hở nói: “Thúy Hoa! Tử Đan từng bảo với ta…”
A Đẩu dở khóc dở cười, nói: “Mời sứ giả ngồi! Ngồi rồi nói sau!”
Say rượu sao? Tào Thực lại đi uống say ngay vào lúc này? Không chỉ A Đẩu, mà ngay cả đám người Triệu Vân cũng vô pháp tin tưởng, mấy hôm trước Tào Thực còn khỏe mạnh, vậy mà lúc này lên điện cước bộ lại phù phiếm, đi đứng y như con lắc.
Tào Thực mở to đôi mắt say mèm đánh giá A Đẩu, lát sau nói với tên thị vệ đang dời ghế qua: “Thế này thật tốt! Cảm phiền!”
Trước khi chính thức tiếp kiến sứ giả, A Đẩu còn khẩn trương hơn cả Tào Thực, nhưng dù có bao nhiêu bất an, thì lúc này cũng đã quăng ra khỏi chín tầng mây. Vất vả lắm mới có thể đứng đắn làm Trữ quân một hồi, ai ngờ lại gặp phải tên đại tài tử say đến hồ đồ này, A Đẩu chỉ cảm thấy mưu kế nghị định cùng Gia Cát Lượng trước đó đều vô dụng. Hắn nỗ lực khống chế để mình không quăng ánh mắt cầu cứu qua Khổng Minh, căn dặn người mang hai chiếc ghế tới.
Tào Thực vén bào khâm ngồi xuống, A Đẩu vất vả suy nghĩ, cuối cùng nhớ tới lời thoại vừa học thuộc lúc nãy, nói: “Vừa nghe Tào thừa tướng quy tiên, Ích Châu ta thương xót không thôi…”
Lời nói được một nửa, Tào Thực đã ngồi ra phía sau, Lữ Bố hờ hững gật gật đầu với A Đẩu, kế tiếp đưa chân khẽ móc một cái, chân ghế lùi lại nửa thước.
Tào Thực ngồi vào khoảng không, té phịch mông xuống đất.