Phá Quán Tử Phá Suất

Chương 6

A Đẩu đi tới bên mạn thuyền, hai tay hơi run rẩy, năm lần bảy lượt tự nhủ mình phải trấn tĩnh; lúc đưa mắt tìm Chu Thiện thì đã chẳng còn thấy bóng dáng tên hãn nô đó, thị tỳ trên cả con thuyền đều đã lui sạch.

Chuyên tâm suy tư chốc lát, A Đẩu nghĩ, sáng sớm Gia Cát Lượng sẽ phái người đưa thuốc, không thấy Tôn Thượng Hương, lúc này trong phủ hẳn sẽ loạn cào cào, thầm mắng mình lúc đuổi theo đã quá sơ suất, lại cười khổ vì cuối cùng vẫn phải dựa vào tuyệt thế quân sư nọ.

Hắn đứng ở đầu thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn vạn lý, chẳng ai dám tới quấy nhiễu, không thấy tiểu chủ công nổi trận lôi đình thật sự là hơi ngoài dự liệu của đám hạ nhân.

Hồi lâu sau, khóe miệng A Đẩu khẽ cong, nói: “Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, bạc đầu ngọn sóng…Thôi vậy, vừa vặn được ở cùng di nương thêm chút nữa” Khi xoay người thì lại thấy Chu Thiện đang canh giữ trước khoang thuyền.

Chu Thiện lạnh lùng nói: “Quận chúa đã nghỉ ngơi rồi, hoàn thỉnh tiểu chủ công nán lại boong thuyền ngắm cảnh”

A Đẩu liền biết tên này nhất định là phụng mệnh Tôn Quyền, giở thủ đoạn gì đó giam lỏng Tôn Thượng Hương, A Đẩu lạnh lùng đánh giá mặt mũi gã, mỉa mai: “Bọ ngựa rình ve, hoàng tước sau lưng; ngươi nhìn trên sông xem ai tới kìa?” Nói xong lấy tay chỉ.

Chu Thiện rùng mình, nhìn theo hướng A Đẩu chỉ, “Bốp”, thình lình trên mặt hứng lấy một tát tay thanh thúy, trúng kế Lưu Thiện, lập tức đại nộ, A Đẩu nghĩ rằng tên nô tài này sẽ không dám mạo phạm mình, bèn vẩy tay kích động nói: “Đau thật, da mặt gì mà dầy vậy?”

Chu Thiện giận không kềm được, mặt đỏ như chọi trâu, thở ồ ồ liên tục, nhưng chung quy không dám đánh trả, dư quang khóe mắt A Đẩu liếc thấy một chấm đen nhỏ trên dòng sông lớn kia, thoáng chốc ngẩn ra, vội thu liễm tâm thần, mắt tựa thu thủy, lần nữa chỉ hướng mũi thuyền, cười nói: “Ngươi nhìn lại xem? Ai tới kìa?”

Lần này Chu Thiện không trúng kế nữa, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nhưng ngay sau đó bỗng biến sắc.

“Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây_____! Không được mang tiểu chủ công nhà ta đi!”

Tiếng quát long trời lở đất vẫn còn cách hơn ngàn bước, nhưng ánh sáng lạnh lẽo của mũi tiễn đã tới ngay trước mặt!

Sông rẽ nước, sóng trào dâng, một mũi tên vô song mang theo tiếng gào thét bén nhọn, xoay tròn bay về phía cột buồm, dây buồm đứt, ánh tiễn vọt lên màn trời xanh thẳm.

Chu Thiện hoảng hốt ngẩng đầu!

Tranh thủ lúc Chu Thiện đang kinh ngạc, Lưu Thiện trở tay rút trường đao bên hông hắn ra!

Thuyền con dưới chân Triệu Vân đâm vào chiếc thuyền lớn, chìm xuống, thân ảnh bạch y võ sĩ như cầu vồng, một cước đạp lên mũi thuyền!

Hết thảy chỉ phát sinh trong mấy hơi ngắn ngủi. Buồm trắng ùn ùn chụp xuống, thuyền xoay tròn một vòng giữa lòng sông, A Đẩu bị lực xoay kia hất bay ra ngoài, té thật xa. Trong cơn choáng váng, A Đẩu vẫn nắm chặt thanh đại đao của Chu Thiện, sợ hãi lui về phía sau, vung trường đao chém loạn, chém rách vải buồm, hít sâu vào một hơi, thấy trên boong thuyền đã loạn thành một đoàn, thủy binh, cung thủ đều ồ ạt từ trong khoang thuyền chạy ra.

Bạch y của Triệu Vân tung bay giữa không trung, thân hình như du long mạnh mẽ, y quát lớn một tiếng, tay cầm đoản chủy đâm mạnh tới Chu Thiện, Chu Thiện không biết từ đâu quơ được một mái chèo thép, múa đến nước chảy không lọt, giao đấu kịch liệt cùng Triệu Vân.

Dãy núi hai bên bờ sông ào ào xoay chuyển, A Đẩu chỉ cảm thấy sắp nôn ra, nỗ lực vịn mạn thuyền, chậm rãi di chuyển, nhưng thuyền xoay quá nhanh, tay chân đã run lẩy bẩy. Muốn gọi nhưng lại sợ Triệu Vân phân tâm, sợ hãi không ngừng mò mẫm tới phía sau hai người đang đấu say sưa, trường đao trong tay nhấc lên rồi hạ xuống, hạ xuống rồi nhấc lên, mấy lần liên tục, do dự không dứt khoát.

Triệu Vân thấy được sơ hở, chủy thủ trong tay men theo chèo thép vung ngang lên, tức khắc gọt đi bốn ngón tay của Chu Thiện, Chu Thiện hét một tiếng, chớp mắt bổ tới!

Triệu Vân xoay người bay lên, một cước hung hăng đạp vào lưng Chu Thiện, miệng quát: “Đao nhấc đầu rơi!”

Tiếng quát này khiến tâm tư A Đẩu trong suốt, sinh ra dũng khí vô hạn, vung đao thép lên chém tới Chu Thiện đang dữ tợn lao tới, mũi đao chém ngập nửa tấc vào cổ Chu Thiện, hơi thở A Đẩu nghẹn lại, chỉ cảm thấy trên tay, trong lòng đều truyền đến lực cản vô tận.

Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, hắn hạ quyết tâm cắn chặt răng, liều mạng đẩy về phía trước, vẻ kinh ngạc của Chu Thiện đọng lại trên mặt, phần cổ phun tiên huyết đầy trời, một cái đầu kéo theo tơ đỏ ở giữa không trung, rơi xuống sông.

Đó là người đầu tiên mà hắn giết.

Triệu Vân mượn lực đạp, đứng vững ở đầu thuyền, thân hình anh vĩ nhấp nhô theo từng gợn sóng, “Đồ đệ giỏi!” Lập tức vươn một cánh tay ra.

A Đẩu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vứt đao thép, nhào vào lồng ngực Triệu Vân, Triệu Tử Long nhẹ nhàng xoay người, đưa lưng về phía vô số cung nỏ đang giương cao trên thuyền.

Tiễn như mưa bay tới, Triệu Vân bảo hộ A Đẩu trong lòng, nhảy xuống con sông lớn cuồn cuộn kia, “Ùm” một tiếng, bọt nước nhiễm đỏ văng tung tóe, hai người chìm xuống.

Đại thuyền bị nước sông đẩy theo hướng hạ lưu, càng trôi càng xa, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.

A Đẩu không biết bơi, vừa xuống sông đã bị nước lạnh tập kích, theo bản năng quẫy đạp mãnh liệt, trở tay vớt được một nhánh cây, liền sống chết níu lấy, dùng lực vặn qua, đột nhiên mũi miệng bị một bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, mới hơi định thần, một tay bám chặt nhánh cây, tay kia ôm cổ Triệu Vân, trôi theo dòng chảy vô định của con sông.

Con sông bùn đất đục ngầu, vài lần mở mắt đều không cách nào phân biệt được sự vật, hắn chỉ mông lung cảm thấy Triệu Vân gắt gao bảo hộ mình, ở trong nước mượn sức nhảy lên, liên tục vài lần như vậy, hít vào một hơi rồi chìm xuống đáy nước.

Vô số hồi ức nghênh diện đánh tới, tiếng hò hét trong binh hoang mã lạc, tiếng khóc của nữ nhân, hồi ức vốn không thuộc về mình vào thời khắc này lại nối liền với tư tưởng mình một cách kỳ diệu.

Cánh tay từng tràn đầy cảm giác an toàn, nỗi sợ hãi bất lực quen thuộc, thậm chí hắn có thể cảm giác rõ rệt, rất nhiều lệ dồn dập rời khỏi khóe mắt mình, hòa vào dòng chảy xiết, từng giọt từng giọt chiết xạ ánh mặt trời gay gắt ban trưa trên mặt sông, lúc chìm lúc nổi, hào quang lấp lánh kỳ diệu bay về phương xa.

Lúc tia sáng kia chiếu tới vùng nước trong thì lại thấy một vật đen nhánh nghênh diện lao tới. Cánh tay ôm A Đẩu của Triệu Vân siết chặt, nhưng ngay sau đó buông lỏng chút ít.

Ánh nắng như chủy thủ, cắt đi mộng cảnh của bọn họ, nhiệt độ cơ thể dần dần rời xa, thay vào đó là sự rét buốt vô cùng vô tận. A Đẩu tỉnh lại trong lồng ngực Triệu Vân.

“Phụt!” A Đẩu chợt phun ra một ngụm nước, cố gắng ngồi thẳng thân thể, quay đầu nhìn quanh, vẫn chưa hết hoảng sợ mà ho khan.

“Sư phụ! Sư phụ!” A Đẩu khóc.

Vết thương do đụng phải đá ngầm bén nhọn trên đầu Triệu Vân đã mơ hồ trắng bệch, dường như huyết dịch đã chảy khô, gương mặt anh tuấn trắng đến dọa người. Toàn thân A Đẩu run rẩy, khó có thể tin mà sờ lên bả vai Triệu Vân, nơi đó có một mũi tên cắm vào, chính là cọng rơm cứu mạng mà mình gắt gao nắm lấy lúc hai người rơi xuống nước.

Thời điểm mũi tên vừa được rút ra, Triệu Vân rên một tiếng, rồi hôn mê.

A Đẩu lau nước mắt, xé vạt áo, quấn chặt vết thương trên vai Triệu Vân, gắng sức đỡ lấy tay y, cắn răng cõng y tới một khoảng đất trống nhỏ được vài tảng đá lớn che khuất.

Y cao hơn A Đẩu rất nhiều, hai cái chân dài kéo theo một lằn nước trên mặt đất, A Đẩu để Triệu Vân ngồi tựa lưng vào một mỏm đá, rồi xoay người ôm lấy y, bật khóc. A Đẩu cũng chẳng rõ mình là ai, Lưu Thiện khúm núm sợ sệt kia dường như dung hòa vào linh hồn kiếp trước của mình, cảm giác duy nhất chính là nỗi bi thương từ tận đáy lòng khắc vào xương tủy.

Là sợ hãi, hay là cảm kích? Sống mũi hắn cọ vào má Triệu Vân, hai tay ôm chặt đối phương, sợ nam tử như thần hộ mệnh này sẽ bỏ mình mà đi bất cứ lúc nào. Nước mắt nước mũi thi nhau quệt lên gương mặt ướt đẫm lạnh lẽo của Triệu Vân, hồi lâu sau, Triệu Vân động động, vươn một cánh tay hữu lực ra ôm A Đẩu vào lòng mình.

“Ngươi làm rất tốt” Triệu Vân yếu ớt nói: “Để sư phụ nghỉ ngơi chút rồi sẽ dẫn ngươi về nhà…”

Đôi mắt như chuông đồng tràn ngập tơ máu của Chu Thiện xông vào tư tưởng hắn, A Đấu hoảng sợ hét một tiếng tỉnh dậy, lại bị Triệu Vân đè chặt.

“Vừa rồi còn ra dáng người lớn, sao giờ khóc nữa rồi?”

Giọng Triệu Vân vẫn suy yếu như trước, nhưng A Đẩu nghe được lời này, liền biết tinh thần và thể lực của người nọ đã khôi phục ít nhiều, hắn lấy lại bình tĩnh, gục đầu vào trước người Triệu Vân, dưới võ sĩ phục ướt đẫm có thể loáng thoáng thấy được lồng ngực cường kiện và màu da khỏe mạnh.

A Đẩu hơi ngẩng đầu lên, thở ra. Nheo hai mắt. Môi hai người gần trong gang tấc, hô hấp giao thoa nhau.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn đã ngỡ rằng Triệu Vân sẽ cúi đầu hôn hắn, nhưng không có.

Bọn họ tách ra dưới ánh chiều tà, Triệu Vân liền lảo đa lảo đảo đứng lên.

“Nơi giao nhau giữa quận Nam Dương và quận Giang Hạ” Giọng Triệu Vân khàn khàn, lấy ngoại bào võ sĩ choàng lên người A Đẩu, kéo tay hắn nói: “Chúng ta đi về phía tây”

Bước sâu bước cạn mà đi trong bãi đá ngổn ngang, nước sông vỗ vào bờ đá, bọt bắn tung tóe, máu trên trán Triệu Vân đã ngừng chảy, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, phát hiện A Đẩu đang nhìn mình, bèn mỉm cười nói: “Năm đó sư phụ bế ngươi, ngươi chỉ lớn có chừng này” Nói xong đưa tay diễn tả bộ dáng của một cái bao nhỏ, rồi lại thổn thức: “Hiện giờ trọng thương, có lòng cõng ngươi, nhưng cõng không nổi nữa”

A Đẩu dõi mắt nhìn tia sáng đỏ đang tắt dần trên bầu trời phía Tây, đáp: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão”

Triệu Vân trầm ngâm chốc lát, cười nói: “Học từ chỗ quân sư hả? Quân đã lão, rồi sao?”

A Đẩu lắc lắc đầu, cười trừ.

Sao mọc đầy trời, hàng đuốc uốn lượn như trường long xuất hiện dưới màn trời đêm, đó là quân Kinh Châu đi tìm kiếm tung tích hai người ở ven bờ, dẫn đầu chính là Khương Duy.

Kinh Châu giới nghiêm toàn thành, A Đẩu quấn mình trong chăn lông, ngồi sau lưng Khương Duy, hai thiếu niên cùng cưỡi một ngựa, con ngựa phi băng băng, xuyên qua đoạn đường dài xóc nảy kịch liệt.

A Đẩu nhìn quân sĩ hai bên đường, chợt nói: “Bá Ước, ngươi có biết bọn họ đang nghĩ gì không?”

Quân sĩ giơ cao bó đuốc, toàn thành trắng đêm không ngủ, vẻ mặt mỗi người đều hờ hững.

A Đẩu lại nói: “Bọn họ đang vui mừng, vui mừng vì rốt cuộc tiểu chủ công cũng đã trở về thành, bằng không tướng lĩnh thủ thành, đội ngũ tuần tra ven sông sẽ chạy không thoát sự trách phạt của quân sư”

Khương Duy nói: “Nhưng cũng có bất bình nữa”

A Đẩu ừm một tiếng, chậm rãi nói: “Đúng thế, bất bình, một kẻ phế vật vô năng như vậy, đi tới đâu gặp chuyện tới đó, ngay cả bản thân cũng chiếu cố không xong, suýt nữa bị bắt đi làm con tin, vậy mà lại là chủ nhân tương lai của thành Kinh Châu; liên lụy sư phụ phải lấy thân mạo hiểm”

Khương Duy ghìm ngừng ngựa, A Đẩu đi xuống, tiến vào phòng quân cơ, ngọn đèn trong phòng lờ mờ, Gia Cát Lượng đang ở cạnh ngọn đèn dầu kia, miệt mài xem một phong thư trong tay, có lẽ là chiến báo từ tiền tuyến Tây Xuyên phát tới.

Gia Cát Lượng cũng không ngẩng đầu, nói: “Thân thể ngàn vàng, không ngồi yên ở nhà hưởng thụ chờ chết mà chạy đến bờ sông làm gì?”

A Đẩu từ từ khép mắt, cười đáp: “Ta đến bờ sông ngắm thủy điểu”

Không đợi Gia Cát Lượng xuất ngôn, A Đẩu đã tự lẩm bẩm: “Ta thấy có một con chim, chiếm ổ của một con chim khác, đuổi cả nhà lớn nhỏ của con chim đó ra ngoài, này kêu là gì nhỉ, thỉnh tiên sinh chỉ giáo”

Gia Cát Lượng hít một hơi, ngẩng đầu cau mày nhìn A Đẩu: “Cưu chiếm thước sào”

“Ừm” A Đẩu gãi gãi đầu nói: “Chính là câu này, A Đẩu nhất thời quên mất”

Tay Gia Cát Lượng run rẩy không thể khống chế, trên phong quân báo kia thuật lại chuyện Bàng Thống hiến kế cho Lưu Bị, nhân cơ hội mượn đường cướp lấy Tây Xuyên. Lưu Bị cứ do dự mãi, gửi thư về hỏi ý Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng hỏi: “Gần đây có mơ thấy chuyện gì bất thường không?”

“Đạo gia”, “Phật gia” thường có câu “Thiên nhãn mở” “Lĩnh hội thiên cơ”, biểu hiện gần đây của Lưu Thiện thực sự là ngoài ý muốn, nên Gia Cát Lượng mới hỏi vậy, chỉ cảm thấy nhìn không thấu thiếu niên từng một thời đần độn trước mặt này nữa.

Gia Cát Lượng mà cũng có lúc nhìn sai?

A Đẩu lẳng lặng đứng đó, thật lâu sau, gật gật đầu, Gia Cát Lượng lại nói: “Công Tự, mở mắt”

A Đẩu mở hai mắt, đôi mắt hắn trong suốt như nước, còn đồng tử Gia Cát Lượng lại thâm thúy tựa màn đêm, hai người đối thị thật lâu, lần này Gia Cát Lượng không dùng thuật mị hoặc kia nữa, sau một hồi nói: “Quận chúa về Đông Ngô rồi à?”

Danh xưng “Chủ mẫu” đã đổi thành “Quận chúa”, ý trong lời nói của Gia Cát Lượng, chính là đã loại bỏ tên Tôn Thượng Hương ra khỏi chính quyền Kinh Châu, đồng thời cảnh cáo A Đẩu, từ đầu đến cuối Tôn Thượng Hương đều đại diện cho Đông Ngô, hoàn toàn không phải là người cùng trận doanh với hắn.

A Đẩu gật gật đầu, nói: “Di nương đi rồi, kêu ta về đa tạ thang thuốc của sư phụ”

Gia Cát Lượng mỉm cười nói: “Còn ngươi?”

A Đẩu cười: “Đương nhiên A Đẩu cũng đa tạ thang thuốc của sư phụ”

Sư đồ hai người đều hiểu rõ trong lòng, Tôn Thượng Hương đến từ Tôn gia, cho dù trở thành thiếp của Lưu Bị, toàn thể Kinh Châu cũng quyết không dung nàng tiếp nối hương hỏa cho Lưu gia, bằng không ngày nào đó hài tử Tôn Thượng Hương sinh cho Lưu Bị trưởng thành, sau lưng lại có thế lực Đông Ngô chống đỡ, khó mà đảm bảo Lưu gia không gặp phải họa từ trong nhà, thứ tử sẽ tranh giành vị trí kế thừa với A Đẩu.

Vạn nhất mẫu tử Tôn Thượng Hương thắng cuộc, đại quyền Kinh Châu tất sẽ bị Giang Đông từng bước nuốt chửng.

Kế này vô cùng mờ ám, nhưng bảo đảm được địa vị chính thống của Lưu Thiện, A Đẩu cũng biết vị quân sư tuyệt thế này nhìn xa trông rộng, mình bất quá chỉ dựa vào hiểu biết lịch sử mới nghĩ tới bậc này; còn Khổng Minh nhìn thấu đại cục, trong lớp sương mù mờ mịt, đã tính toán một cách hoàn hảo cho mấy chục năm thậm chí trên trăm năm sau.

Tôn Thượng Hương là một người đáng thương, thế nên quay về Đông Ngô mới là lối thoát duy nhất cho nàng, bằng không với năng lực của Gia Cát Lượng, thì sao có khả năng chỉ phái mỗi Triệu Vân đuổi theo, để mặc con thuyền lớn ấy rời đi?

“Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà ngươi đã trưởng thành không ít rồi” Gia Cát Lượng nói, trong giọng điệu mang theo một nỗi vui mừng và thổn thức chân thật đáng tin.

A Đẩu nhẹ giọng đáp: “Thì ra giết người xong là có thể trưởng thành”

Gia Cát Lượng nói: “Đi ngủ đi, sau khi ngủ dậy, một thân huyết khí của ngươi sẽ tiêu tan”

A Đẩu khom người chấp lễ sư đồ rồi cáo lui, ra khỏi phòng quân cơ, gió lạnh cuối thu thổi tới, đã hơn nửa đêm, lúc rơi xuống sông hứng hết phong hàn, lúc Khương Duy tới đón, A Đẩu ho khan vài tiếng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân nóng ran, liền ngã xuống.
Bình Luận (0)
Comment