Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Chương 17

Hai người chiến tranh lạnh dài đến năm ngày, cuối cùng do Nhan Cảnh Thần bị ốm dẫn đến amidan bị nhiễm trùng mà kết thúc. Chuyện này nói cho chúng ta biết, đàn ông đúng lúc "yếu đuối" một chút cũng không phải là không tốt.

Trong hai ngày tới, Diệp Cô Dung lập tức cho người giúp việc thôi việc, mọi việc đều tự mình ôm đồm hết, cô còn miễn phí phục vụ giúp Nhan Cảnh Thần làm việc để tỏ ra xin lỗi vụ xé tài liệu của anh. Nguyên nhân là sếp lớn của Nhan Cảnh Thần giữa tháng sẽ đến tuần sát công việc ở Châu Á, để nghênh đón sếp lớn thánh giá, trên dưới công ty ai cũng chiêng chống rùm beng vô cùng căng thẳng, đương nhiên Nhan Cảnh Thần cũng không có ngày nghỉ cuối tuần.

Diệp Cô Dung không hề có đồ gì để ngủ lại, tắm rửa xong cô đành phải mặc áo sơmi trắng của anh, khó khăn lắm cũng chỉ đủ che cái mông, bản thân cô nhìn mình mà mặt đỏ bừng, lật qua lật lại trên giường xem hết tất cả các tiết mục cuối tuần trên truyền hình.

Nhan Cảnh Thần ăn cơm tối xong, vào trong phòng sách tiếp tục hăng hái chiến đấu với một đống tài liệu, ước chừng hơn hai tiếng đồng hồ. Cô nhân dịp TV đang quảng cáo, liền cao giọng gọi anh ba bốn câu, muốn anh nghỉ ngơi sớm, nhưng không hề có câu đáp nào, bởi vì giọng anh quá khàn, lại bị cô cấm nói năng, kể từ lúc đó, anh có lý do giả vờ câm điếc.

Diệp Cô Dung buồn bực, quyết định tự mình đi vào phòng sách, đang định xoay người xuống giường, chợt nhìn thấy chiếc điện thoại đi động mới đầy tính năng, đầu óc cô lóe lên, vì vậy cô lại quay về giường, chỉnh lại áo sơmi một chút, tạo ra tư thế gợi cảm, tự chụp một kiểu, rồi ấn gửi cho Nhan cảnh Thần, sau đó bắt đầu yên lặng tính thời gian.

Chưa đến mười giây, Nhan Cảnh Thần đã xuất hiện tại cửa phòng ngủ...

Ngày hôm sau, cô thức dậy thì đã hơn chín giờ, nắng đầu thu bắt đầu gay gắt xuyên qua cửa sổ vàng rực, cô nghiêng đầu không thấy Nhan cảnh Thần đâu, xuống giường đi vào phòng sách, quả nhiên Nhan Cảnh Thần trong áo sơmi trắng quần sẫm màu đang ngồi trước màn hình vi tính xem thư điện tử, tóc đen dày, mày kiếm mắt sáng, thật sự là một mỹ nam.

Anh nghe động tĩnh liền nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, nhưng vừa thấy cô vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng tối qua, tư thế mềm mại đứng tựa ở cửa, nụ cười liền đọng lại trên khóe môi.

Diệp Cô Dung cười nói: 'Anh tiếp tục làm việc đi, em đi rửa mặt..."

Chưa nói xong, cô đã lộn trở lại buồng vệ sinh rửa mặt chải đầu, đang đánh răng được nửa chừng, Nhan Cảnh Thần đã xông vào, từ đằng sau ôm lấy lưng cô, đôi mắt sáng rực từ trong gương nhìn cô chăm chú.

Diệp Cô Dung sao không biết ý đồ của anh chứ, miệng cô chứa đầy bọt đánh răng kháng nghị: 'Em đang đánh răng."

Nhan Cảnh Thần như không nghe thấy, bàn tay đã bắt đầu thò vào từ góc áo của cô.

Diệp Cô Dung chịu thua nói: 'Này, không phải anh còn nhiều tài liệu đang đọc hay sao."

Nhan Cảnh Thần áp sát vào thở hổn hển bên tai cô: 'Tài liệu không bằng em được."

Hai người ăn xong bữa trưa, Diệp Cô Dung liền chuẩn bị về nhà, Nhan Cảnh Thần sống chết không cho, bắt cô ở lại thêm một đêm nữa, khiến cô dở khóc dở cười: "ngày mai phải đi làm rồi, em còn phải về để thay quần áo...."

"Chỉ vậy thôi sao?" Ngữ khí anh vô cùng nhẹ nhõm.

"Em cũng không đủ dũng khí để mặc lại bộ quần áo để đi làm."

"Tuy rằng anh không ngại để em mặc áo sơmi của anh, nhưng anh quyết không cho em mặc thế này mà đi ra ngoài, cho nên..." Anh đưa tay chỉ lên mạng, nói: 'Em chỉ có thể đặt nguyên bộ trên mạng, để họ mang tới tận cửa."

Diệp Cô Dung hơi nhíu mày: 'Đó cũng là một cách, nhưng, trên người em không có tiền..."

Nhan Cảnh Thần ngạc nhiên, ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng phản ứng: 'Anh tặng được không?"

Diệp Cô Dung trầm tư, sau đó tới trước màn hình vi tính xem mạng lướt qua, chọn một bộ váy màu tím nhạt và bộ nội y màu trắng tại một shop trong thành phố, đối phương hẹn cùng ngày sẽ gửi tới.

Nhan cảnh Thần thấy thế bỗng nhiên có cảm xúc nói: 'Sau này anh có tặng em cái gì, để em trực tiếp đi chọn là được rồi."

Diệp Cô Dung cười khẽ: 'Vậy sao anh không trực tiếp đưa tiền mặt cho em luôn đi." Lời vừa ra khỏi miệng lập tức ý thức được câu đùa này không chừng mực, nhìn lại Nhan Cảnh Thần, quả nhiên mặt biến sắc, anh buồn bã than thở: "ý anh là, anh hầu như không cố ý tặng quà, lần đó..."

Diệp Cô Dung biết anh định nói gì, lập tức cầm tay anh, giải thích: "Là em nói đùa đó, cổ họng anh chưa khỏi, đừng nói nữa..." Thấy anh vẫn còn đang phiền muộn chau mày , liền bổ sung: 'Vậy, sản phẩm đó còn không?"

Nhan cảnh Thần nhướng mày không hiểu.

Diệp Cô Dung mặt đỏ ửng, nói khẽ: 'Nếu như anh thích thế, em cũng muốn thử ..."

Nhan Cảnh Thần cuối cùng bật cười lên, cúi xuống hôn lên môi cô một cái, nói: 'Thật tiếc quá, anh ném đi rồi, em đã không thích, anh cũng thấy phiền, nên anh..."

"Đó không phải là lỗi của anh, không cần xin lỗi, phản ứng của em hơi quá..." Diệp Cô Dung xấu hổ. "Chúng ta đừng ..nhắc tới chuyện này nữa được không?"

Nhan Cảnh Thần vẫn nhíu mày nhìn cô, bộ dạng định nói gì lại thôi.

Diệp Cô Dung không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề xấu hổ này nữa, liền ôm lấy cổ anh, hôn triền miên, giai nhân nhiệt tình chủ động như vậy, đương nhiên anh không thể cự tuyệt...

Sáng sớm hôm sau, Diệp Cô Dung mặc quần áo mới chỉnh tề đi làm, bỗng nhiên nhớ Trương Ái Linh có một câu nói, cô ấy nói, yêu một người đến mức hỏi tiền tiêu vặt của người đó, là một loại khảo nghiệm nghiêm ngặt. Diệp Cô Dung đối với những câu này rất thừa nhận, từ trước đến nay cô chưa từng yên tâm thoải mái tiêu tiền của người khác, trừ phi người đó có quan hệ trên mức bình thường với cô. Còn có một câu khác cũng rất hay, em nguyện ý tiêu tiền của anh, chứng tỏ em đã coi anh là người một nhà.

Chẳng hiểu sao, phát hiện này lại khiến cô không vui, trái lại có chút hoảng hốt, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng cô luôn luôn có thể nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất, thật sự là chết người mà.

Diệp Cô Dung hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần vào cuộc họp sáng thứ hai.

Hứa Trần miệng lưỡi lưu loát đưa ra một chuỗi vấn đề, cố ý vạch ra thái độ tản mát công việc của một bộ phận nhân viên trong thời gian qua, còn có hiện tượng đi muộn về sớm. Diệp Cô Dung làm việc với ông ta nhiều năm, hiểu tác phong làm việc của ông, lập tức ý thức được ông ta không hài lòng, tuy rằng không biết vì sao ông ta lại không hài lòng, nhưng rõ ràng, người khiến ông ta không hài lòng chính là mình.

Tuần trước cô hoàn toàn không để tâm gì tới mọi việc, lúc này mới ý thức được vấn đề, nghĩ thầm chẳng phải vấn đề cải tổ kia không phải đã giải quyết rồi sao.

Sau khi tan họp quay lại phòng làm việc, cô nhận được điện thoại của mẹ, chỉ nói ngắn gọn một câu: 'Tối nay về nhà ăn cơm."

Diệp Cô Dung nhạy cảm thấy được ý đồ của mẹ không bình thường, vội hỏi: 'Có chuyện gì không ạ?"

"Về nhà ăn cơm còn phải có chuyện gì à?"

Cô lập tức cười làm lành: 'Không phải mấy hôm trước cả nhà mình vừa gặp nhau rồi đó thôi."

"Mẹ hỏi con, "Bà Diệp không vòng vo nữa, "Có đúng là con đang có bạn trai mới phải không?"

"Sao lại thế được chứ..."

"Mẹ đã hỏi Nhiếp Dịch Phàm rồi, nó không hề sống cùng con." Bà dừng lại một chút, dường như dành chút thời gian để cho Diệp Cô Dung trả lời thành thật, nhưng Diệp Cô Dung lại không biết phải nói như nào.

Bà Diệp thấy không có câu trả lời nào, ngữ khí lập tức dịu đi: "Dung Dung, nếu như con nghiêm túc có bạn trai mới, có thời gian thì đưa về cho bố mẹ gặp mặt..."

"Mẹ, con đang làm việc."

"Vậy cậu ta là người ở đâu? Tuổi bao nhiêu? Đi làm chưa?" Bà Diệp làm ngơ trước cớ của cô.

Diệp Cô Dung không hề chuẩn bị trước một loạt câu hỏi đó.

Bà Diệp tiếp tục ném bom: 'Các con định lúc nào mới kết hôn?"

"Kết hôn?"

"Các con sống với nhau rồi, còn không dự định kết hôn?"

"..."

"Lẽ nào cậu ta chỉ chơi đùa với con thôi, căn bản không có ý định cưới con?"

Diệp Cô Dung thật sự hết biết nói, hoàn toàn không thể hiểu được cách suy đoán của mẹ, có vẻ như coi cô thật sự không thể gả đi được, cô còn chưa tới ba mươi tuổi mà. Đổi lại trước đây, kiểu con rể như Nhiếp Dịch Phàm chưa chắc bà đã hài lòng, còn hiện giờ, con gái bị người ta vứt bỏ, lại gần như quá lứa, đương nhiên sẽ không có tư cách chọn ba lấy bốn nữa, nên vừa mới biết có bạn trai mới thì chỉ ước nhanh nhanh gả cô đi.

Cô tức giận, liền quyết định nói dối để kích thích mẹ một chút, lập tức khẽ ho một tiếng, nói: 'Thực ra, anh ấy đã cầu hôn con rồi, nhưng con vẫn còn lo lắng...

"Vì sao? Điều kiện cậu ta quá kém..." Ngữ khí bà Diệp quả nhiên gấp gáp.

"Không ạ, điều kiện của anh ấy quá tốt, chỉ là điều kiện của con quá kém thôi, không xứng với người ta."

"Tối nay con dẫn người ta tới nhà ăn cơm, để mẹ xem..." Thái độ bà Diệp ngờ vực.

"Nhà của chúng ta như vậy, con ngại dẫn họ đến."

Bà Diệp cứng họng, nhất thời không nói gì, Diệp Cô Dung nhanh chóng nắm cơ hội, liền lấy lý do làm việc để thoát khỏi sự lải nhải của mẹ, cúp điện thoại, tiếp tục xử lý công việc hàng ngày.

Hơn ba giờ chiều, cô xuống lầu lấy tài liệu ở bộ phận tài vụ, khi quay về thì một cô gái gọi cô lại nói là cô có bưu kiện, rồi lấy hóa đơn ra xin cô ký tên. Diệp Cô Dung ký xong mới phát hiện ngày nhậntừ thứ sáu tuần trước, liền hỏi: 'Hả? Cái này đến thứ sáu tuần trước mà giờ mới đưa?"

Cô gái vừa cất hóa đơn vào ngăn kéo, vừa trả lời: 'Đúng vậy, đến giờ tan tầm thì mới đưa tới, lúc đó chị đã về rồi, ngày hôm nay vội nên quên đưa cho chị sớm. A, tìm được rồi, là cái này."

Diệp Cô Dung cầm lấy xem, đúng là chữ ký của Nhan Cảnh Thần, chữ tiếng Trung viết rất rõ ràng khuôn thước. Cô cầm bưu kiện trong tay, mỉm cười: thật là, vật gì mà không đưa thẳng cho cô, lại còn phải gửi qua đường bưu điện nữa chứ? A, đúng rồi, lúc đó họ đang chiến tranh lạnh, anh mang đồ tới xin lỗi, là cái gì nhỉ?

Cô bước nhanh vào phòng làm việc, đặt vội tập tài liệu xuống bàn làm việc, nhanh chóng mở gói bưu kiện ra, cô vừa nhìn thì lập tức ngây người.

Yên lặng một lát, cuối cùng cẩn thận mở chiếc hộp ra, không ngoài dự đoán, bên trong là một chiếc nhẫn. Chỉ không ngờ chính là, chiếc nhẫn này quá mức tinh mỹ đắt tiền, hạt kim cương lộng lẫy nổi trội, sáng lóa mắt, khiến cô như nghẹt thở.

Diệp Cô Dung đờ đẫn trong chốc lát, rồi nhanh chóng kéo ghế ra ngồi xuống hít một hơi thật sâu, không thể tin đây là sự thật. Trời biết, câu đùa về nhẫn kim cương cô đã quên từ lâu rồi, không ngờ anh lại nhớ rõ như thế, còn tưởng là thật. Nếu như đây là điều anh muốn tạo cho cô một sự bất ngờ vui sướng, thì cô chỉ có bất ngờ, chứ không vui. Tuy vậy, sự bất ngờ lần này là do Nhan Cảnh Thần quá vội vàng tặng món quà quý giá như vậy, lại dường như không quan trọng, trong hai ngày cuối tuần vừa rồi, anh không hề đề cập với cô. Thái độ bình thản đó đủ để cô phát điên, cô thừa nhận mình là một tiểu gia tử, lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được món quà có giá trị như vậy mà không biết phải làm sao.

Cô bình ổn lại tâm trạng một chút, cất chiếc nhẫn đi, lấy điện thoại di động gọi cho Nhan Cảnh Thần, kết quả thư ký lại nghe, nói rằng tổng giám đốc đang họp, cô chỉ âm thầm lắc đầu: vẫn không dứt họp, cổ họng đã khỏe lại đâu.

Với tâm trạng nôn nóng cô cố gắng duy trì công việc cho đến hết giờ, cầm theo món quà giá trị về mà không dám đi tàu điện ngầm mà bắt taxi về nhà. Cô vừa mới bước vào nhà một lúc, Nhan Cảnh Thần gọi điện tới, giọng nói khàn khàn cười nói: 'Ô-man nói em vừa gọi điện tới..."

"Em nhận được nhẫn rồi."

"À, thích không?"

"Hừ, sao anh không nói cho em biết"

"Hôm đó anh định nói cho em rồi, nhưng em không cho anh nói..." Ngữ khí Nhan Cảnh Thần hết sức oan ức, ý đồ đẩy trách nhiệm, cô ngờ vực hỏi: 'Lúc nào?"

"Thì lúc em hôn anh đó."

Diệp Cô Dung cứng họng, im lặng một lúc thở dài nói: "Quá giá trị, em bị dọa sợ rồi, em không dám nhận...'

Nhan Cảnh Thần vội cắt ngang lời cô: "Anh nhớ em đã từng nói chỉ có kim cương mới làm em động tâm...khụ khụ..." Có thể nói hơi nhanh, anh bỗng nhiên ho kịch liệt.

Diệp Cô Dung thấy vậy, không đành lòng, vội nói: 'Em gửi tin cho anh nhé."

Rồi cô cúp điện thoại, gửi tin nhắn bảo anh tối về nhà ăn cơm, nhưng anh lại nói buổi tối đi ăn cơm khách rồi. Cô còn nói, thật sự không thể nhận món quà quý giá đó được. Lần này thì Nhan cảnh Thần không hồi âm lại.

Cho đến khi cô ra ngoài mua thức ăn về nhà rồi, vẫn không nhận được hồi âm của anh.

Cô không biết tóm lại là anh đang nghĩ gì? Nếu như là cầu hôn, vậy thì thái độ của anh thật quá tùy tiện. Nhưng cho đến bây giờ cũng không thấy anh nói là dùng nhẫn kim cương để giảng hòa, ai cũng biết chiếc nhẫn thì có bao hàm ý nghĩa sâu xa gì, huống hồ lại là nhẫn kim cương ba cara. Trời ạ, trước đây anh đối với phụ nữ cũng hào phóng như vậy sao?

Diệp Cô Dung nghĩ đến đây, trong ngực lại khó chịu, lại thấy ấm ức khó hiểu, người ngoài nhìn vào sẽ cho là lãng mạn, nhưng cô thì lại nghĩ lung tung, thật chết tiệt mà!

Tuy rằng việc này có chút kích thích, nhưng cơm tối vẫn phải ăn.

Cô đang ở trong nhà bếp bận việc, bà Diệp đằng đằng sát khí xông vào, mắt lướt quanh, rồi đi thẳng vào phòng ngủ của con gái.

Diệp Cô Dung đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó thì dở khóc dở cười, xem bộ dạng của mẹ rõ ràng là đến bắt kẻ thông dâm mà. Con xin mẹ, con là con gái của mẹ mà, cũng không phải là tình địch của mẹ.

"Mẹ à, con đưa cho mẹ chìa khóa, là không phải để cho mẹ tùy tiện xông..." Cô nói chưa xong, lại sực nhớ chiếc nhẫn ở trên giường, lập tức ném chiếc muôi, lao vào phòng.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Bà Diệp cầm chiếc hộp nhung lên nhìn không chớp mắt.

"Đây là nhẫn cầu hôn đúng không?" Giọng nói của bà không nén được sự hưng phấn.

Diệp Cô Dung cười gượng hai tiếng, "Mẹ à, lẽ nào mẹ không thấy, cái này là giả đấy..." Nói xong bước tới định cướp lại chiếc hộp trong tay bà.

Bà Diệp giơ tay ngăn cô lại, cười nhạt nói: 'Ngay cả nhẫn cầu hôn này là giả, mẹ thấy tốt nhất con không nên qua lại với cậu ta nữa..."

"Ai nói với mẹ đây là nhẫn cầu hôn?" Diệp Cô Dung nóng nảy.

"Là con nói, cậu ta đã cầu hôn rồi đúng không?"

Diệp Cô Dung chân đã đạp phải bàn đạp, đâm lao phải lao theo, đành kiên trì đáp: 'Đúng vậy, anh ấy cầu hôn, nhưng, nhưng con..." cô bỗng nhiên dừng lại, không nói nữa.

"Dù sao cũng là cầu hôn rồi, con còn lo lắng gì nữa? Tóm lại con có phải là con gái mẹ không vậy?" Bà Diệp không phát hiện bộ dạng khác thường của con gái, vẫn còn lải nhải, "Còn cậu ta đâu? Mau gọi cho nó, tối nay mẹ muốn gặp nó."

Diệp Cô Dung nhìn mẹ, lại nhìn lên trần nhà, cuối cùng thở dài, nói: 'Anh ấy ở ngay sau lưng mẹ."

Bà Diệp ngẩn ra, vội xoay người lại, thấy một thanh niên mặc âu phục đứng ở cửa, vóc người cao lớn, gương mặt tuấn lãng, giọng nói khàn khàn, cười nói: 'Xin lỗi, cháu thấy cửa mở nên đi vào. Chào bác, cháu là..."

Nhan Cảnh Thần đang định giới thiệu về mình, chợt nghe Diệp Cô Dung "a" lên một tiếng kinh hãi, sau đó như cơn gió lao xẹt qua người anh, chạy vào nhà bếp.

Bà Diệp lại vô cùng bình tĩnh, vung tay lên nói: 'Mặc kệ nó, chúng ta ra phòng khách nói chuyện nào."

Diệp Cô Dung chạy vào nhà bếp để cứu vãn món thịt lợn cần tây nhưng cũng không kịp, cuối cùng đành phải đổ hết vào thùng rác, lại thấy mẹ và Nhan Cảnh Thần cùng tới, lại một lần nữa lấy thức ăn trong tủ lạnh ra nấu một vài món ăn nhẹ, đợi đến lúc mọi việc trong bếp gần xong, cô mới ra phòng khách xem.

Mẹ và Nhan Cảnh Thần trò chuyện với nhau thật vui vẻ!

Sắc mặt bà Diệp hồng hào, hai mắt sáng rực nhìn Nhan cảnh Thần, không ngừng đặt câu hỏi. Diệp Cô Dung hầu như không chen vào được, ba người chuyển sang bàn ăn cơm, bà vẫn tiếp tục đề tài trước đó, "Nói như vậy, công việc làm ăn của Triệu San đều là do mẹ cháu giúp..."

Nhan cảnh Thần mỉm cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, nếu như dì San thiết kế trang phục không đẹp, không sáng tạo, không chỉ có mẹ cháu không mặc, nghệ sĩ của PM càng không bao giờ mặc. Dì San có được ngày hôm nay đều là dựa vào thực lực của dì ấy, trang phục của dì ấy thiết kế rất sáng tạo, phong phú..."

Diệp Cô Dung nghe đến đó thì cuối cùng đã hiểu. Thì ra Nhan Cảnh Thần đánh ra chiêu bài sự thân thiết với dì San, thảo nào lại nhanh chóng tìm được tiếng nói chung với mẹ như vậy.

Bà Diệp dường như rất tự hào về em gái, lại bắt đầu nhớ về quá khứ, nói liên miên chuyện hồi bé của dì, biểu hiện của Nhan Cảnh Thần lại vô cùng hứng thú dào dạt. Diệp Cô Dung nghe đến phát chán rồi, lỗ tai bắt đầu ù ù, liền kháng nghị: 'Mẹ à, mẹ xem giọng nói của anh ấy khàn đặc thế kia, còn hỏi nhiều làm gì..."

Bà Diệp bị cắt ngang cuộc nói chuyện, không những không giận, lại còn tủm tỉm cười nhìn con gái, Diệp Cô Dung thấy vậy thì chột dạ, có Nhan Cảnh Thần ở giữa điều hòa, ba người lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Bữa cơm vô cùng vui vẻ, bà Diệp trước khi đi, nhân lúc cô đang rửa bát thì giục cô nhận lời cầu hôn của Nhan Cảnh Thần, lấy kinh nghiệm của người từng trải mà tiếp tục khuyên bảo, qua chỗ này thì đã có nơi khác rồi. Điều này thật sự khiến cho Diệp Cô Dung xấu hổ, bởi vì Nhan Cảnh Thần chưa từng nói với cô một câu là "xin gả cho anh".

Lúc bà Diệp đi rồi, cô mới có cơ hội tính sổ với Nhan Cảnh Thần: 'Chẳng phải anh nói buổi tối có bữa cơm khách sao?"

Nhan Cảnh thần lại cười đáp: "Đúng vậy, nhưng lúc anh nhận được tin nhắn của em, nghĩ chuyện này quan trọng hơn."

Một câu nói này làm Diệp Cô Dung dịu đi, ngạc nhiên không thốt thành lời.

Lòng của phụ nữ thường vô cùng kỳ lạ, có lúc anh vắt óc tính kế cũng không lấy được lòng cô ấy, nhưng câu nói lơ đãng thôi lại có thể làm cô ấy nước mắt lưng tròng được. Nhan Cảnh Thần không nói gì ngon ngọt, anh chỉ là bỏ một bữa tiệc liên quan đến việc làm ăn mà đến với cô thôi, Diệp Cô Dung đã bị cảm động rồi, hoàn toàn quên mình đã từng thầm oán thái độ hời hợt thiếu nghiêm túc của anh.

Trong ngực cô vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt lại tỏ ra nghiêm túc: 'Vốn là em định trả lại nhẫn cho anh, nhưng giờ thì em thay đổi chủ ý rồi."

Nhan Cảnh Thần lại cười nói: "Chúc mừng chúng ta đã có chung nhận thức."

Diệp Cô Dung nửa cười nửa không: 'Tuy nhiên, anh phải nói gì gì đó...?

Nhan Cảnh Thần giả vờ không hiểu: 'Nói cái gì nhỉ? A, anh nói chuyện cả buổi tối rồi, miệng khô hết cả rồi đây này..."

Diệp Cô Dung không đợi anh nói hết đã lập tức đứng lên đi rót nước cho anh, Nhan Cảnh Thần ngồi dựa vào ghế sô pha cười trộm, cân nhắc làm sao để cô chủ động nói ra câu kia. Ai ngờ Diệp Cô Dung rót một cốc nước, sau khi trở lại thì lại chuyển sang câu chuyện khác, hỏi tối nay anh nghỉ ở đâu, nếu anh đã tới rồi thì đương nhiên không về nhà nữa. Vì vậy cô liền đi chuẩn bị đồ dùng cho anh.

Nhan Cảnh Thần giống như chiếc đuôi đi theo cô, nhắc nhở cô: 'Vừa rồi em muốn nói gì?"

"Không có gì." Cô chỉ cười như không có việc gì.

"Không có gì?" Nhan Cảnh Thần hơi chau mày, giữ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô. Diệp Cô Dung không tránh được, đành phải đối mặt với anh, miễn cưỡng cười nói: 'Có thể vừa rồi em quá xung động thôi..."

"Xung động?"

"Em bỗng nhiên có chút không xác định, em không biết nên nói như nào, em chỉ..." Cô nói năng có chút lộn xộn.

Nhan Cảnh Thần trầm ổn nhìn cô một lát, bỗng nhiên bật cười lên, giọng nói khàn khàn: 'Anh hiểu, thật ra anh cũng hơi sợ."

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: 'Chiếc xe ngựa của hôn nhân là phải hai người lái, cùng phối hợp, cùng hỗ trợ nhau, cùng hài hòa thì mới có thể điều khiển được. Tuy rằng anh luôn tự tin, nhưng cũng không khẳng định mình sẽ là một người bạn đời..."

Diệp Cô Dung tiếp lời nói: "Có lẽ có một ngày, anh bỗng nhiên phát hiện người mà anh từng yêu tha thiết lại trở nên tầm thường, là một phụ nữ bình thường, anh đã từng yêu những ưu điểm của cô ấy, dần dần lại là lý do anh chán cô ấy..."

"Anh cũng có thể trở thành một người đàn ông bụng phệ, rụng tóc, là người đàn ông trung niên dáng dấp tầm thường, có thể lúc đi dạo phố với em lại chỉ nhìn chằm chằm vào các cô gái trẻ trung xinh đẹp..."

"Anh dám."

Diệp Cô Dung ngắt lời anh, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, đã thấy trong mắt Nhan Cảnh Thần lộ ý cười, cuối cùng cô cũng không nén được phì cười lên.

Nhan Cảnh Thần thuận thế cầm lấy tay cô, hỏi: "Vậy hiện giờ sự lựa chọn của em là..."

Diệp Cô Dung bĩu môi: 'Em còn có lựa chọn sao?"

"Có."

"Cái gì?"

"Em có thế lựa chọn lúc nào thì đi đăng ký, lúc nào thì cử hành hôn lễ, cử hành hôn lễ loại nào, chỉ duy nhất là không được lựa chọn chú rể thôi."

"Việc này nên bàn bạc thật kỹ...."

"Vậy thì, chúng ta làm chuyện khác trước được không?"

***

Qua việc bà Diệp đột kích kiểm tra, đại để đã đặt địa vị của Nhan Cảnh Thần là chân mệnh thiên tử rồi khiến cho ông Diệp vô cùng hiếu kỳ, liền tỏ ý muốn mời Nhan Cảnh Thần đến nhà ăn cơm, lại bị Diệp Cô Dung từ chối nói Nhan Cảnh Thần vì quá bận công việc và sức khỏe không được tốt lắm. Ông lại xin cô một tấm ảnh, cô liền chọn một cái trong hơn chục cái ảnh đã chụp rồi gửi cho ông.

Sau đó ông Diệp phát biểu cảm tưởng: Thoạt nhìn Nhan Cảnh Thần có chút ngượng ngùng, đại khái nhìn lâu thì nội tâm thật giống đứa trẻ.

Diệp Cô Dung đọc tin nhắn mà suýt nữa phun trà ra khỏi miệng.

Bởi vì có vết xe đổ là Nhiếp Dịch Phàm, lại khó có được một người con rể như Nhan Cảnh Thần, bà Diệp lo sợ đêm dài lắm mộng, về nhà tính kế gọi điện cho Triệu San, tìm hiểu tỉ mỉ về gia đình Nhan Cảnh Thần. Triệu San nghe được tin này, lập tức tinh thần phấn chấn, vô cùng vui vẻ ở trong điện thoại tranh công với chị gái: "Lần đó Dung Dung đến Italia vài hôm, em đã thấy hai đứa nó xứng đôi rồi, cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ đó."

Bà Diệp nghe vậy chỉ cười, tinh thần cực tốt như trước nay chưa từng tốt như vậy, nửa đêm canh ba hai chị em tâm sự với nhau, hàn huyên hơn tiếng đồng hồ, cho đến khi Triệu San biểu thị sẽ về nước một chuyến mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Đã có Triệu San là bà mối, lại hiểu rõ Nhan gia, đương nhiên ông bà không có gì lo lắng nữa, duy nhất vấn đề là nếu hai con đã kết hôn rồi, tương lai sẽ sống ở đâu? Lá rụng về cội, ông bà cũng đã lớn tuổi, sinh hoạt cũng tạm ổn, không đến mức phải vất vả, bằng không đã sớm bị Triệu San vận động lôi kéo sang kia rồi. Họ chỉ có mỗi Diệp Cô Dung là con gái duy nhất, không có người chăm sóc sớm tối, thật sự là tiếc nuối.

Vì thế, ông Diệp bắt đầu làm mình làm mẩy không vui. Bà Diệp thì lại cho rằng, Nhan Cảnh Thần là một người mà có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó mà tìm được người như thế, thật sự không thể cự tuyệt được. Hai ông bà thở ngắn than dài, cuối cùng nhất trí vấn đề này sẽ do con gái quyết định.

Trước đây Diệp Cô Dung cũng bị vấn đề này khiến cho phiền muộn, khi đó, bởi vì cô cũng không xác định mình thật sự yêu Nhan Cảnh Thần, đối với quan hệ của hai người còn thiếu lòng tin, nên nghĩ đem sự việc trở nên trầm trọng hơn, trong tiềm thức cũng có vài phần cố ý làm khó dễ, ý tứ rõ ràng. Nhưng hiện giờ đã khác lúc đó, lúc này cô thật sự quá yêu Nhan Cảnh Thần đến mê muội rồi, tâm lý thái độ đều tích cực hơn, đã sớm vứt bỏ vấn đề này ra khỏi đầu rồi, dù sao nhiệm kỳ của Nhan Cảnh Thần vẫn còn bốn năm nữa, ai cũng không thể dự liệu được những chuyện trong bốn năm tới, không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi.

Lúc này nhiệm vụ hàng đầu của Nhan Cảnh Thần chính là nghênh đón sếp lớn đến Châu Á, kế hoạch ở Thượng Hải vừa thương thảo xong, lập tức bay đi Nhật Bản, trước khi đi có nói với Diệp Cô Dung, cuối tháng sẽ đưa cô đến dự hai bữa tiệc long trọng của công ty, khiến cho cô cấp tốc đi củng cố kỹ năng nghe tiếng Anh. Mặt khác, Nhan Cảnh Thần trước đó đã xem qua hai ba nơi bất động sản, đều rất hài lòng rồi, nhưng bởi vì không biết ý tứ của Diệp Cô Dung thế nào, vì vậy vẫn để đấy chưa quyết, lúc này liền thuận thế đem chuyện này giao hết cho cô, để cô quyết định.

Kể từ đó, Diệp Cô Dung bận rộn không chút nào được nghỉ ngơi, sự việc của Trần Duyệt cũng tạm thời gác lại.

Tận cho đến cuối tháng mười đột nhiên nhận được thư điện tử của cậu ta, biểu thị toàn bộ đã rõ ràng rồi.

Ông Trần lúc trẻ từng yêu một cô gái, vẫn luôn cất giữ kỹ tấm ảnh của cô ấy, bà Trần trời sinh có tính ghen tuông, trong lòng luôn canh cánh. Không ngờ một lần đi du lịch lại có thu hoạch ngoài ý muốn, bà phát hiện Diệp Cô Dung có dung mạo giống cô gái chụp trong ảnh, vì vậy dẫn đến một loạt sự việc kia...có thể thấy, cuộc đời luôn luôn tràn ngập những chuyện ngẫu nhiên.

Vì thế, bà Trần cố ý đi Châu Âu một chuyến, mượn cơ hội đến chào hỏi Triệu San dì của Diệp Cô Dung, nhưng cụ thể quá trình như nào, chi tiết ra sao, kết quả thế nào, Trần Duyệt cũng không nói gì, cô nghĩ trong đó chắc chắn có ẩn tình gì khác nữa, nhưng là người ngoài cũng không tiện nói.

Diệp Cô Dung lý giải được ngọn nguồn sự việc, cô thở phào một hơi đồng thời cũng bị câu chuyện làm cho tò mò, không ngờ dì mình cũng từng có một chuyện tình bí ẩn như vậy.

Đêm đó, cô đem nội dung bức thư điện tử của Trần Duyệt nói lại cho Nhan Cảnh Thần nghe, anh cũng cảm thấy bất ngờ. Hai người nằm trên giường trò chuyện một lúc, cô bất chợt suy tưởng, một vài tình tiết cũ rích trong phim điện ảnh nảy lên trong đầu, đó là sự chênh lệch về dòng dõi, cha mẹ ngăn cấm uyên ương, cô gái phải bỏ ra nước ngoài. Nhan Cảnh Thần nghe vậy cười ha ha, kiến nghị cô viết một kịch bản đưa cho Mạnh Khắc, không chừng cậu ta sẽ cảm thấy hứng thú.

Nhưng, cuộc sống dù sao không phải là phim truyền hình, không có hí kịch hóa nhiều như vậy. Nguyên Diệp Cô Dung cũng cho rằng sau lưng mình có lẽ có một chuyện gì đó trọng đang chờ mình, không ngờ thì ra chỉ sợ bóng sợ gió, cô cũng không phải là diễn viên, vậy mà lời dẫn lại là người khác. Cuộc sống có đôi lúc có chuyện ngoài ý muốn, kể cả có một chuyện tình bí ẩn khó hiểu, thậm chí còn là sai lầm, bạn cũng không biết giây tiếp theo sẽ sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có nắm chắc hiện tại mới là sống thật.

Ngay sau đó, vấn đề của Diệp Cô Dung thật vẫn còn, đó là bữa tiệc long trọng Nhan Cảnh Thần đón tiếp sếp lớn, anh vì bữa tiệc tiếp đón này mà vài ngày không thấy bóng dáng, có thể thấy được anh vô cùng coi trọng bữa tiệc này, vô hình chung cũng làm cô căng thẳng hồi hộp theo.

Thứ hai là việc mua nhà cũng là một vấn đề, tuy rằng Nhan Cảnh Thần rộng rãi hào phóng, nhưng cô vẫn chưa có thói quen làm một giai cấp tiểu tư sản, vì vậy cô vẫn cứ do dự chưa mua, suy cho cùng tiền trả một lần hẳn trăm vạn, có thể so sánh với cắt thịt.

Tiếp đó là vấn đề công việc, từ sau lễ quốc khánh, cô vẫn cảm giác thái độ của Hứa Trần đối với cô rất khác thường, tiếc rằng việc cá nhân quá nhiều, cô cũng không có tâm đâu mà lo đến.

Những việc này đã làm cô sứt đầu mẻ trán rồi, mẹ thì hết lần này tới lần khác không ba thì năm bận lại hỏi tới, cái này mới thực sự là đòn sát thủ đối với cô.

Nói chung, những chuyện thượng vàng hạ cám đầy rẫy trong cuộc sống của cô, chiếm lấy hầu hết thời gian của cô, thế cho nên cô cũng không phát hiện kỳ kinh nguyệt tháng này chưa tới. Đợi đến lúc cô nghĩ ra, liền cho rằng thời gian này tinh thần cô quá căng thẳng mà kinh nguyệt hỗn loạn, cái này vẫn thỉnh thoảng như vậy. Nếu như là hai tháng trước mà nó chưa tới, thật sự là phải để tâm rồi, còn hiện giờ, toàn bộ tinh lực của cô đều đặt tại bữa tiệc sắp tới.

Đêm đó toàn thể nhân viên đều tham dự bữa tiệc, Diệp Cô Dung may mắn hiểu thêm một Nhan Cảnh Thần rất khác, cả người anh đĩnh đạc trong bộ âu phục, tư thái thong dong trong vai trò người chủ trì hội nghị đứng trên sân khấu, những tiếng ồn ào trong đại sảnh thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Anh cử chỉ tự tin mà tao nhã, âm thanh rõ ràng, từng câu đều có một sức cuốn hút, khiến cho bất kỳ ai cũng không tự chủ được mà ngưỡng mộ. Những nhân viên nữ ánh mắt ái mộ hướng về Nhan Cảnh Thần khiến cho Diệp Cô Dung nảy lên chút ghen tị. Đáng chết nữa là, lúc bữa tiệc đến phần khiêu vũ, họ còn công khai đến mời anh khiêu vũ, càng đáng chết hơn là, Nhan Cảnh Thần không hề từ chối.

Sự kích thích to lớn này này làm Diệp Cô Dung bỗng nhiên ý thức được sự lo lắng của mẹ là đúng, phải sớm đem anh bỏ vào trong túi, không để vận đào hoa của anh lan tràn như cỏ dại được.

Nhan Cảnh Thần nhảy một điệu rồi quay lại, phát hiện bộ dạng của cô như đang đi vào cõi thần tiên, trước tiên anh nhàn nhã uống một ngụm rượu, sau đó mới mỉm cười hỏi: 'Nghĩ gì vậy?"

Diệp Cô Dung đưa mắt lướt qua sàn nhảy huyền ảo lung linh, trầm tư một lúc, rồi thành thật trả lời anh: "Em đang nghĩ, chứng nhận độc thân của anh hẳn là nhanh đến kỳ hạn rồi đúng không?"

Trong mắt Nhan Cảnh Thần ngập ý cười, ngắn gọn đáp: 'Nhanh."

Diệp Cô Dung hừ một tiếng: 'Anh luôn trêu hoa ghẹo bướm như thế sao?"

Nhan Cảnh Thần nghẹ vậy tâm tình vô cùng hớn hở, hạ giọng nói: 'Lẽ nào em không thấy, anh mới là người bị trêu ghẹo..."

Diệp Cô Dung lạnh lùng nói: 'Em chỉ thấy anh bị trêu ghẹo nhưng lại rất vui sướng."

Khóe miệng Nhan Cảnh Thần cong lên: 'Vậy chắc chắn là bởi vì quá chú ý tới anh."

Anh nói xong cúi xuống hôn vào môi cô. Trên sàn nhảy lúc này tiếng nhạc phát ra rung động lòng người tâm can triền miên, càng khiến họ kích động hưng phấn. Ai ngờ bỗng nhiên anh đặt cô ngồi vào trong sô pha, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng cô: 'Dung Dung, có một việc, anh nghĩ nên nói cho em biết..."

Diệp Cô Dung giật mình.

"Chuyện này có thể sẽ làm cho em hoảng sợ, đương nhiên, cũng có thể em sẽ không sợ. Nhưng, kinh nghiệm nói cho anh biết, em là người không thích chuyện ngoài ý muốn, cho nên anh..."

Diệp Cô Dung cười ngắt lời anh: 'Anh dọa em sợ rồi đó, Cảnh Thần, tóm lại là có chuyện gì?"

Nhan Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, nói: 'Là như này, lúc nãy khi hai chúng ta đi vào phòng, người bên ngoài đã bắt đầu hành động..."

"Họ làm gì?"

"Họ bố trí lại sân bãi, dùng vạn bông hoa hồng và hoa bách hợp trang trí phòng khách, sắp thành hàng bảy chữ cái tiếng Anh..."

"Bảy chữ?"

"Marry me."

"Hả?"

'Đương nhiên còn có cả ban nhạc, là ban nhạc nổi tiếng của PM từNew York baytới biểu diễn cho chúng ta, ca khúc là do mạnh Khắc viết riêng cho hai chúng ta..."

"Mạnh Khắc cũng tới?"

"Không chỉ có cậu ta, bố mẹ anh, còn có bố mẹ em, còn có dì San, họ đã ở sẵn bên ngoài rồi."

"Đợi một chút, họ tới từ lúc nào?"

"Ba ngày trước."

"Nói như vậy, mấy ngày vừa qua không phải anh bận công việc, mà là bận chuyện này?"

"Đúng."

"...."

"Trong lúc anh cầm trong tay hoa hồng và nhẫn cưới cầu hôn với em, hình ảnh chúng ta sẽ được chiếu trên một màn hình cực lớn..."

"Em nghĩ anh sẽ không..."

"Anh tuyệt sẽ không quên cầu hôn là một chuyện quan trọng như thế nào."

"Nhưng, cái nhẫn kia em quên không mang theo..."

"Mẹ anh đã mang tới chiếc nhẫn gia truyền đưa cho anh rồi."

Lần này Diệp Cô Dung thật sự chịu thua, cô yên lặng một lát bỗng kêu lên: 'Trời ơi, nếu như anh không nói, không chừng em sẽ ngất xỉu mất. A, đúng rồi, em có cần phải trang điểm không? Có cần chỉnh trang lại một chút không?" Cô bỗng nhiên hồi hộp căng thẳng.

Nhan Cảnh Thần giữ vai cô, chân thành nói: 'Em vĩnh viễn là đẹp nhất."

Diệp Cô Dung đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng bỗng dâng lên một sự êm dịu khó nói, sự cảm động và hạnh phúc lớn lao ầm ầm nổ tung trong người cô, nhanh chóng len vào từng tế bào trong cơ thể cô, làm sống mũi cô cay cay.

Nhan Cảnh Thần cúi nhìn đồng hồ đeo tay, lại cười nói: 'Đại khái còn vài phút nữa, nếu như em không ngại, chúng ta diễn tập một chút được không?"

Nghe câu đó, Diệp Cô Dung phì cười, nhưng trước ánh mắt nghiêm túc của Nhan Cảnh Thần, cô thu lại nụ cười, thái độ nghiêm chỉnh.

Nhan Cảnh Thần cầm lấy tay cô, trịnh trọng quỳ gối xuống, ngước mắt lên nhìn vào mắt cô, hỏi: 'Em có yêu anh không?"

Diệp Cô Dung nước mắt vòng quanh, lật ngược trở lại cầm lấy bàn tay dày rộng ấm áp của anh, cố sức gật đầu: 'Em yêu anh."

Nhan Cảnh Thần nghe vậy lặng đi chừng ba giây, mới nói: 'Tốt. Còn một vấn đề..."

Diệp Cô Dung đi trước một bước hỏi: 'Anh có đồng ý lấy em không?"

Đôi đồng tử đen kịt của Nhan Cảnh Thần hiện lên ý cười thật sâu, đáp: 'Anh đồng ý."

Diệp Cô Dung cúi xuống hôn anh, một lát sau mới buông anh ra, hít một hơi nói: "Chúng ta có thể ra ngoài được chưa?"

"Em đã chuẩn bị tốt chưa?"

"Có anh, em không sợ."

Nhan Cảnh Thần mỉm cười đứng lên, dắt tay cô cùng nhau đi ra cửa, sau đó từ từ mở cửa cho cô, vì vậy Diệp Cô Dung thấy thế giới mới hoàn toàn khác.

End.
Bình Luận (0)
Comment