Phá Trận Đồ

Chương 15


Cái gọi là Âm cổ, trên thực tế là tử linh oán khí hoá hình.

Nếu có người ngậm oán mà chết, từ bỏ cơ hội luân hồi tái thế cũng phải báo thù, như vậy hồn phách của họ liền hóa thành một loại cổ trùng vô sắc vô tướng nhìn chằm chằm kẻ thù, như ruồi bâu lấy mật, không chết không ngừng.
Mộ Tàn Thanh có thể nhận ra vật ấy, là vì y đã từng thấy Âm cổ.
Lúc y mới vừa bái sư xong, Tịnh Tư từng một tấc cũng không rời y trong khoảng nửa năm.

Lúc đó đi ngang qua một tòa thành nhỏ, bên trong có một gia đình giàu có, chủ mẫu sinh bệnh kỳ quái.

Mới đầu là ngày đêm ngất xỉu bất an, thân thể cấp tốc gầy rộc đi, đến lúc sau liền phát ra điên cuồng, không chỉ bản thân náo loạn tìm chết, lại còn hơi một tí kéo người khác chịu tội thay, ngay cả con gái của mình thiếu chút nữa cũng bị nàng tươi sống bóp chết.
Lão gia chủ mời hết thảy đại phu trong thành, đều nói là thuốc và châm cứu không linh, sau đó liền mời vu y đến xử lý, cũng lại tay trắng trở về.

Chỉ có một lão đạo sĩ nói phu nhân bị trúng tà, cứu trị không được, chỉ khuyên chuẩn bị cẩn thận thiêu chết nàng, để tránh khỏi mang tai vạ tới cho người khác.
Đúng lúc gặp Tịnh Tư ôm tiểu hồ ly đi ngang qua, phất tay áo diệt đi đống lửa mới vừa châm, sau đó một tay đặt lên thiên linh cái của chủ mẫu.
Mộ Tàn Thanh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia ở dưới bàn tay Tịnh Tư run rẩy co giật, nhưng căn bản không thể xê dịch nửa bước, khuôn mặt từ từ trở nên thống khổ vặn vẹo, sau đó há miệng phun ra vật gì đó, cả người co quắp ngã xuống đất.
Tịnh Tư bốc một nắm tro nhang tung xuống.

Đến lúc này tất cả mọi người mới có thể nhìn thấy đám quái trùng bò loạn trên đất đó.
"Âm cổ, là do tử linh oán khí biến thành, chỉ có thể đuổi theo kẻ thù của mình không tha." Tịnh Tư nhìn về phía chủ mẫu đã khôi phục thần trí kia, ngữ khí nhàn nhạt "Vị phu nhân này, cần biết rằng người làm việc gì đều có trời cao chứng giám, vận mệnh chú định tự có báo ứng."
Chủ mẫu vừa mới trở về từ cõi chết mặt như tro tàn, run lên cầm cập.
Tịnh Tư thu hồi Âm cổ kia, đợi đến lúc bọn họ đi ra ngoài thành, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy Âm cổ đó dưới pháp chú của Tịnh Tư hóa thành hồn phách bổn tướng, là một thiếu phụ xinh đẹp bụng to, dưới bụng đều là máu.
Nguyên lai, nàng là thiếp thất của lão gia kia, từ trước đến giờ bị chủ mẫu ghen ghét, cố ý vào lúc nàng sinh sản mua chuộc bà đỡ làm khó dễ hại nàng chết thảm, hài nhi trong bụng cũng không thể ra đời.

Nàng lòng mang hận ý, liền mượn một ngụm hơi thở của thai khí hóa thành oán quỷ, biến thành cổ trùng chui vào thân thể chủ mẫu, phát thệ sẽ làm cho đối phương nhà tan người mất.
Nghe được các loại oán hận của nàng yêu hồ có chút căm phẫn trong lòng, Tịnh Tư lại tựa như không hề nghe thấy mà đưa tay đốt Âm cổ thành tro bụi, khiến cho y ngay cả một câu ngăn cản cũng không còn kịp.
Tịnh Tư nhàn nhạt nói: "Âm cổ tuy là vì oán khí biến thành, nhưng cũng là một loại biến tướng từ tử linh, tuy rằng có thể đòi thù rửa hận, nhưng vật ấy có tính tham uế, sẽ không hài lòng với việc báo thù, sau khi khai sát giới càng thêm phóng túng, gây họa nặng nề."
"Thế nhưng nàng hàm oan mà chết, lẽ nào ngay cả trả thù cũng không được?"
"Trả thù là lựa chọn của nàng, trừ tà là trách nhiệm của ta.

Ngày hôm nay dạy ngươi bài học thứ nhất: vĩnh viễn không nên dùng lòng trắc ẩn làm dao động nguyên tắc, bằng không ngươi sẽ vì nhỏ mà mất lớn, lúc hối hận thì đã muộn." Tịnh Tư cúi đầu nhìn yêu hồ đang dựng đứng lông trong lòng mình "Về phần thù hận của nàng ...!Chủ mẫu kia bị Âm cổ ký sinh nhiều ngày, ba hồn bảy vía đều đã kinh sợ bay không còn đầy đủ, khí huyết trong cơ thể đã hao tổn, sắp suy kiệt mà chết, điều này cũng là báo ứng."
Yêu hồ ngước nhìn nàng, gương mặt kia không thấy nửa điểm tâm tình, trong cặp mắt không một gợn sóng, chỉ có một mảnh băng tuyết.
"Phía trước chính là Miên Xuân sơn!"
Thanh âm nam tử ôn nhuận kéo suy nghĩ của Mộ Tàn Thanh quay lại.


Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một dòng sông dài nước chảy xiết.

Bên kia sông có một khoảng đất trống lớn phủ kín đá cuội, nhưng không thấy ngọn núi nào như Văn Âm nói.
Mộ Tàn Thanh thả thần thức thăm dò, không ngờ vừa mới tra xét đến mặt sông tựa như chạm phải một bức bình phong vô hình.

Y không dám tùy tiện phá tan vách ngăn này để tránh đánh rắn động cỏ, mà nhìn về phía người bên cạnh: "Ngươi không nhìn thấy, làm sao mà biết được?"
Văn Âm cũng không hề giận, chỉ chỉ lỗ tai mình, sau đó hít sâu một hơi: "Ta nghe được tiếng nước chảy, ngửi được vị cây cỏ quen thuộc, còn có..."
Ngón tay của hắn ở trên cánh tay điểm điểm, ý chỉ: "Vừa đi tới đây, chúng nó liền an phận giống như trở về nhà."
Mộ Tàn Thanh biết hắn nói đến Âm cổ.

Đây là một nơi quái dị, vật ấy hẳn là thứ tà ám tham uế khát máu, chưa bao giờ liên quan đến cái gì gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc phát tác có thể khiến người sống không bằng chết, làm sao có đạo lý đến một nơi nào đó liền ngừng chiến?
Y đem điểm đáng ngờ này ghi nhận trong lòng, hỏi: "Ta không nhìn thấy Miên Xuân sơn, làm thế nào đi vào?"
"Ta mang theo đại nhân đi vào là được.

Bất quá sau khi vào núi cho dù gặp phải người nào, thỉnh đại nhân tạm thời đừng nóng nảy." Nghe được Mộ Tàn Thanh đáp ứng, Văn Âm ý cười càng sâu "Đại nhân có tinh thông thuật biến hóa?"
Mộ Tàn Thanh nheo lại đôi mắt đỏ như máu: "Các ngươi ở đây không hoan nghênh yêu hay sao?"
Văn Âm nói: "Người Miên Xuân sơn từ lâu không ra ngoài, phần nhiều là sơn dã phàm phu chưa được khai hóa."
Mộ Tàn Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mái đầu đầy sương bạch từ đuôi tóc nhanh chóng nhiễm đen, ngay cả huyết đồng cũng đổi thành màu đen không khác gì người phàm.

Càng buồn cười hơn chính là y đem tướng mạo mình biến thấp xuống lại béo ra, toàn thân áo trắng hóa thành hoa phục nạm vàng dát ngọc, thấy thế nào cũng giống một tên địa chủ hoà khí sinh tài.
"Như vậy có thể đi rồi."
Văn Âm đưa tay sờ vào khoảng không, dò đi xuống mới chạm đến đầu y, sau khi cúi người sờ soạng mấy lần không khỏi cười ra tiếng: "Đại nhân làm cái gì vậy?"
"Ngươi nói người Miên Xuân sơn đại thể lâu không ra ngoài, mà không nói người ngoài chưa từng đi vào, thuyết minh bọn họ cũng không hạn chế Nhân tộc, chỉ là đối với yêu có điều mâu thuẫn.

Nếu không phải thiên tính e ngại, vậy chính là có lo lắng."
Mộ Tàn Thanh nhặt lên hai hòn đá biến thành hai viên kim hạch đào để mình xoay xoay trong lòng bàn tay chơi đùa "Liên hệ với lời ngươi nói có thể mang ta đi vào, như vậy ta đoán các ngươi là có mục đích đi ra bên ngoài tìm người, đồng thời dẫn bọn họ tiến vào Miên Xuân sơn.

Chuyện đó tám phần mười là có liên quan đến việc trường sinh bất lão.

Có thể là giao dịch, có thể là cạm bẫy, cho dù là loại nào đi nữa, dáng dấp như thế này đều dùng được."
Văn Âm không nhìn thấy bộ dạng y, chạm vào bàn tay béo múp míp của y lại hơi run lên một cái, cười nói: "Ta mang khách nhân giàu nứt đố đổ vách như vậy trở về, chắc hẳn trưởng thôn cũng sẽ không truy cứu việc ta một mình rời núi.


Đa tạ đại nhân."
Thật thông minh a.

Hắn ở trong lòng thầm nói, đại nhân ngươi thông minh như vậy, lại ở trước mặt ta lộ hết ra sự sắc bén, là đoan chắc phàm nhân ta không có năng lực, hay là vẫn đang thăm dò đây?
Văn Âm ở trên mặt đất sờ soạng vài cái, tìm được một cây gậy gỗ, sau đó cẩn cẩn thận thận tiến lên phía trước vài bước, mỗi bước đi đều dùng gậy gỗ thăm dò, đi thẳng đến bờ sông, sau đó đem gậy gỗ ném xuống.
Gậy gỗ vốn nên nổi lên, lần này xuống nước lại lập tức chìm nghỉm.

Mộ Tàn Thanh cũng không nghe được thanh âm bọt nước bắn lên.
Con sông này...!Y nhớ tới tấm bình phong vừa nãy ngăn cản thần thức, năm ngón tay nắm kim hạch đào chậm rãi xiết lại.
"A...!là nơi này." Văn Âm quay đầu lại vẫy vẫy tay "Đại nhân, mời đi theo ta."
Lúc Mộ Tàn Thanh đi đến bên người, Văn Âm liền cầm tay y, thả người nhảy xuống mặt sông!
Ngay sau đó, dưới chân Mộ Tàn Thanh trống rỗng, lại không chạm vào dòng nước chảy xiết.

Đầu y ù đi, có loại cảm giác buồn nôn choáng váng trong nháy mắt kéo tới, hết thảy trước mắt cũng vặn vẹo như mặt nước bị hòn đá đập nát thủy ảnh.

Đợi đến lúc dưới chân đứng vững, y phát hiện dòng sông vừa rồi cùng bờ cát đá sỏi đều không còn thấy nữa.
Trên đỉnh đầu khoảng nửa trượng chính là mặt đất.

Dưới chân bọn họ đứng lại là một cái cầu bằng đá.

Hai bên trái phải ngoại trừ núi cao chót vót không hề có thứ gì, nhìn xuống dưới là một khe núi mây mù che phủ.
Mộ Tàn Thanh rốt cuộc biết vì sao không có tiếng nước khi cây gậy gỗ rơi xuống, bởi vì dòng sông cùng bờ bên kia căn bản đều không tồn tại, chỉ là một thủ thuật che mắt cao minh.
Con đường chân chính chỉ một cây cầu dưới chân này.

Người ngoài nếu như muốn "lội nước qua sông" ắt sẽ không hề dự triệu mà rơi xuống sườn núi, ngã thành một đống xương tan thịt nát.
Nhưng mà một người mù làm sao có thể tìm đúng vị trí của cây cầu? Mộ Tàn Thanh vừa mới nhìn về phía Văn Âm, người sau liền tựa như có cảm giác, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, ta cũng không biết đây là có chuyện gì.

Thế nhưng chỉ cần vừa tới nơi này ta liền có loại trực giác mãnh liệt dẫn đường cho mình, chưa từng đi nhầm bước sai, những người khác cũng giống như vậy."
"Những người khác?"
"Miên Xuân sơn chúng ta hàng năm đều có mấy người tiếp nhận nhiệm vụ từ trưởng thôn, đi ra ngoài mang một ít phàm nhân có quyền thế lại sợ chết trở về." Văn Âm lẩm bẩm nói "Những người kia đưa cho chúng ta quần áo lương thực, kỳ trân dị bảo cùng sơn hào hải vị cái gì cũng có.


Chỉ cần người trong thôn mở miệng, bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng sẽ tìm ra."
"Các ngươi phải trả giá cái gì?"
"Ta không biết..." Văn Âm thở dài "Chúng ta chỉ phụ trách dẫn người trở về, những chuyện khác đều do trưởng thôn cùng Thần Bà giao thiệp."
Mộ Tàn Thanh lông mày khẽ nhíu lại: "Thần Bà?"
Văn Âm chắp hai tay trước ngực, cúi đầu nói: "Tất cả mọi người ở Miên Xuân sơn thờ phụng Sơn Thần - Hủy thần quân.

Thần Bà là sứ giả phụng dưỡng của ngài, uy vọng so với trưởng thôn còn cao hơn."
Mộ Tàn Thanh sửng sốt một chút, Miên Xuân sơn...!Sơn Thần?
Y theo Tịnh Tư bao nhiêu năm này, nhưng không hề nghe nói ngoại trừ vị thượng thần bên trong cấm địa Thiên Tịnh sa kia, thế gian còn có chân thần nào khác.

Nếu không phải Tịnh Tư lừa y, thì chính là Hủy thần quân này có vấn đề.
Đang muốn truy hỏi thêm vài câu, Văn Âm cũng đã sờ soạng đi về phía trước rồi.
Cây cầu đá rất dài, lại có mây mù vùng núi che lấp, liếc mắt một cái không nhìn thấy phần cuối.

Mộ Tàn Thanh vì cẩn thận cũng không hề dùng yêu lực hoặc thần thức đi tra xét, ngoan ngoãn chậm rãi đi theo sau hắn gần nửa canh giờ, mãi đến lúc một ngọn núi được mây mù lãng đãng bao phủ xuất hiện trước mặt.
Ngọn núi này không lớn không nhỏ, trên không có đỉnh nhọn tiếp trời, dưới lại có sông ngầm chảy quanh.

Từ nơi này phóng tầm mắt tới, chưa thấy chim bay thú chạy, đã thấy gió thổi sóng xanh, phảng phất như một vệt sẫm màu trên bức tranh thủy mặc sống động nhảy ra trước mắt.
Cuối cây cầu đá nối vào một sơn động trên sườn núi, bên trong tối tăm, theo gió núi lướt nhẹ qua mặt, mang đến một mùi mục nát như có như không, phảng phất như con thú hoang ngủ đông trong núi mở ra cái miệng lớn như chậu máu, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Mộ Tàn Thanh đang muốn nhấc chân đi vào, đột nhiên cảm giác có ánh mắt âm lãnh như đâm vào lưng mình.

Y không quay đầu lại, tỏ như không hề phát hiện tiếp tục đi theo Văn Âm.
Sau lưng y, ngoại trừ cây cầu đá thì không có nơi nào đặt chân, nhĩ lực hơn người cũng không nghe thấy tiếng động.

Nhưng nếu phía sau không người, vậy ánh mắt lại từ đâu mà đến?
Có ý tứ!
Yêu hồ ngụy trang thành người phúc hậu đến vô hại, chớp mắt đi vào sơn động khẽ mỉm cười, răng nanh ở giữa môi lóe lên một cái rồi biến mất.
Sơn động này cũng không rộng rãi, đường đi chật chội không nói, phía trên còn có không ít thạch nhũ xoay chiều, dưới chân lại đầy rêu xanh trơn trượt, làm cho y có loại ảo giác rằng sơn động lúc nào cũng có thể khép lại, đem mình nhấm nháp nghiền nát nuốt vào trong bụng.
Sơn động này «sống».

Mộ Tàn Thanh đột nhiên có một ý nghĩ cổ quái như vậy.
"Đến rồi!" Văn Âm đi ở phía trước lần thứ hai lên tiếng.
Một tia sáng trắng chiếu vào, Mộ Tàn Thanh híp mắt, cùng hắn đi ra khỏi sơn động.

Dưới chân chính là bậc thang uốn lượn hướng xuống dưới, ước chừng có mấy trăm cấp.
Bậc thang đi thẳng xuống thung lũng phía dưới, hai bên là những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác giữa núi rừng.
Các thôn trang dựa vào núi khác, đều đem nhà cửa xây ở vùng đất bằng phẳng dưới chân núi.


Nhưng mà người nơi này lại đem khoảnh đất rộng lớn dưới đáy thung lũng khai khẩn thành ruộng, nhà cửa lại xây dựng dựa vào thế núi cao thấp chập trùng.

Vật liệu sử dụng cũng cực kỳ đa dạng.

Có nơi xây nhà nhỏ như tổ chim trên cây cổ thụ to lớn mấy người ôm không hết, có nơi đem nham thạch gượng gạo chắp vá, có nơi xây trên đất bằng, cư ngụ gần nhau, lại có người trực tiếp làm ổ trong sơn động thiên nhiên.
Lúc này đương buổi chiều, người lớn lao động trên đồng ruộng dưới thung lũng, đám tiểu hài tử chân trần hô bằng gọi hữu, tựa như đám khỉ ở giữa núi rừng nhảy nhót tưng bừng.
"Ôi này!" Một "con khỉ" không cẩn thận từ trên cây rơi xuống, cái mông chạm đất, đau đến nhe răng trợn mắt, còn chưa kịp đứng lên liền phát hiện Mộ Tàn Thanh cùng Văn Âm mới từ sơn động đi ra.
Nó sợ hết hồn, cũng không quản đến cái mông đau, đứng tại chỗ nhảy choi choi hô to: "Người đến a! Người mù dẫn theo một tên béo chết tiệt trở về!"
Mộ Tàn Thanh: "...!Phương thức chào hỏi của các ngươi ở đây thật mới mẻ nha!"
Văn Âm sờ sờ mũi.
Một hài tử bỏ chạy, những đứa còn lại đều vây quanh, tựa như khỉ ngồi chồm hỗm trên cây, trong tay nắm đủ thứ như trái cây cục đá hoặc gậy gỗ.

Mộ Tàn Thanh không nghi ngờ chút nào rằng, chỉ cần mình lộn xộn một chút, đám hầu hài tử này có thể ném cái mặt y thành nở hoa.
Rất nhanh, mấy người lớn dọc theo bậc thang bằng đá chạy tới.

Người dẫn đầu là một vị hán tử cao to thô kệch, mắt trừng lên so với chuông đồng còn lớn hơn.

Hắn lấy cái cuốc chỉ vào mặt hai người trách mắng: "Tên mù đáng chết! Ngươi dám một mình rời núi, còn mang người ngoài tiến vào!"
Hắn khí thế hùng hổ thập phần dọa người, đáng tiếc lại là làm trò cho người mù nhìn.

Văn Âm mở tay ra nói: "Lục thúc, một mình rời núi là ta không đúng, lập tức sẽ đi tìm trưởng thôn giải thích.

Còn người này..."
Văn Âm còn chưa nói hết, Mộ Tàn Thanh đột nhiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, kim hạch đào trong tay trực tiếp đập lên trán hán tử kia.

Nếu không phải đối phương tránh né nhanh, lần này có thể đập vỡ đầu chảy máu.
Vừa thấy y còn dám động thủ, tất cả mọi người vén tay áo lên kích động.

Hán tử kia chửi ầm lên: "Mẹ nó, tên béo đáng chết, ngươi làm..."
"Lão tử làm gia gia ngươi!" Kim hạch đào thứ hai của Mộ Tàn Thanh trực tiếp nện bên chân hắn, biểu tình đầy mặt dữ tợn, thiếu chút nữa trợn trắng mắt "Cái đồ cỏ rác như ngươi tính là thứ gì, cũng xứng chỉ vào mũi lão gia mà mắng? Cũng không hỏi thăm một chút, cho dù là Tây Tuyệt Nhân tộc quan gia cùng lão gia làm ăn, cũng không dám ở trước mặt lão gia phô trương sĩ diện! Thôn trưởng các ngươi đâu? Gọi lão già kia nhanh chóng lại đây!"
Văn Âm: "..."
[Tiểu kịch trường
Văn Âm: Ái chà ! Ái chà!
Mộ Tàn Thanh: Hiện tại biết được là không trêu chọc nổi đi?
Văn Âm: Không trêu chọc nổi, đùa giỡn có được hay không?! ^__^ ].

Bình Luận (0)
Comment