Phá Trận Đồ

Chương 206


Vật thị nhân phi sự sự hưu.

(*)
Thứ dễ thay đổi nhất, chính là thế sự vô thường.
Không ngoài dự đoán của Tịnh Tư, Tiêu Túc rất nhanh đã bị Vô Vi Tử đuổi xuống núi.

Bề ngoài là bắt hắn khám phá bản thân nhập thế tu hành, trên thực tế là bởi vì trận lôi kiếp kinh thiên khi kiếm phôi thành hình kia đã khiến cho vô số tu sĩ nghe tin lập tức rục rịch, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi này.
Tịnh Tư đi lại trên nhân gian lâu năm, biết rất nhiều kẻ mặt ngoài đoan chính quân tử, sau lưng là bộ dáng thế nào.

Một thanh thần binh vừa mới hiện thế đã có thể khiến cho thiên địa xảy ra dị tượng đủ để bọn họ điên cuồng.

"Kẻ mạnh có thể chiếm đoạt" là quy củ bất thành văn trong giới tu hành.

Nếu nàng đã không ngăn cản kiếm phôi thành hình, cũng không có tư cách can thiệp trận tranh đoạt đó.

Vì thế, sau khi Tiêu Túc đi rồi, nàng nhìn Vô Vi Tử nói: "Đại nạn của ngươi giáng lâm."
"Đủ rồi, đủ rồi!" Vô Vi Tử vuốt chòm râu hoa râm, đôi mắt sáng ngời "Cuộc đời này có thể tận mắt nhìn thấy Tam thần kiếm hiện thế, Binh đạo có hi vọng chấn hưng, bần đạo không thẹn với sư môn tiền bối, đã là không oán không hối."
Hắn nổi lửa tu bổ vũ khí lần cuối cùng cho Tịnh Tư, ở trước sơn môn sắp đón cuồng phong bão tố, giơ tay hành lễ với nàng.
Tịnh Tư hiểu rõ, lần này từ biệt, lúc gặp lại đã sinh tử đôi đường.
Nàng nhìn thoáng qua phía chân trời phương xa ẩn ẩn hiện lên trăm ngàn hoa quang, bàn tay nắm kích hết xiết vào lại thả ra, cuối cùng phất tay áo rời đi.
Vô Vi Tử tử thủ sơn môn mười năm, Tịnh Tư cũng ở Bắc Cực đỉnh bế quan mười năm.

Cho đến một ngày nào đó tâm thần chấn động, nàng giương mắt nhìn thấy một ngôi sao băng phía chân trời, liền biết vị lão bằng hữu kia đã không còn nữa.
Thường Niệm cũng thấy được ngôi sao băng này, thanh âm không mang theo cảm xúc: "Chết có ý nghĩa."
Tịnh Tư không có cảm giác đau khổ.

Chính như lời Thường Niệm nói, Vô Vi Tử quả thực chết có ý nghĩa, có thể vì Binh đạo đem hết cả đời tâm huyết, so với vô số hạng người tầm thường phù du không làm được gì đã tốt hơn quá nhiều.
Nàng chỉ là có chút thẫn thờ.

Nếu nói Thường Niệm cùng Tịnh Quan là đồng tu chí thân, Vô Vi Tử có thể xem như bằng hữu duy nhất của nàng, mặc dù không có tình nghĩa núi cao biển sâu gì, cũng đã chiếm địa vị đặc biệt.

Hiện giờ người này không còn nữa, một góc đó liền nhất định dành riêng cho hắn.
Tịnh Tư trở lại ngọn núi hẻo lánh đó, bước qua đạo quan đã trở thành phế tích, ở giữa một đống sắt vụn đồng nát tìm được Vô Vi Tử mỉm cười xuôi tay, dùng một nắm đất vàng mai táng bậc thầy Binh đạo này, sau đó đi tìm Tiêu Túc vẫn còn chưa biết tin tức gì.
Mặc dù bế quan mười năm, Tịnh Tư cũng chưa bao giờ lơi lỏng khống chế đối với hành tung của Tiêu Túc.

Nàng biết hắn phong ấn pháp lực đầu quân, lợi dụng sa trường tôi luyện một thân gan đồng cốt sắt, ở trong tinh phong huyết vũ mài giũa mũi nhọn, đem hung tính của Tam thần kiếm kích phát đến vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù không lạm sát bá tánh vô tội, vẫn khiến Tịnh Tư ở ngoài ngàn dặm nhíu mày.
Cũng may Tiêu Túc hiểu được giới hạn, trước khi tính tình bị hung binh nuốt chửng kịp thời dừng bước, từ rèn thể chuyển sang tu tâm, bắt đầu nghiêm túc tu thân dưỡng tính, cho dù rơi vào công kích xa lánh của bọn đạo chích gian nịnh cũng chỉ âm thầm vận khí, từ một người sống sờ sờ biến thành tục gia cư sĩ, lúc cao hứng còn đến các hàng quán nho nhỏ ven đường cùng đám người nhàn tản ăn bánh tán gẫu.
Thời điểm Tịnh Tư tìm được hắn, Tiêu Túc mới vừa thoát khỏi mấy thứ công danh lợi lộc đè trên người, đi đến một cái sơn thôn hẻo lánh, nhìn những căn nhà bằng đất xám xịt, trong mắt là nỗi buồn bã cùng hoài niệm hiếm gặp.
Nàng biết nơi này là cố hương của Tiêu Túc.

Nếu năm đó không có đám lưu phỉ kia, hắn vốn nên trải qua cuộc sống bình đạm hạnh phúc dưới sự che chở của người nhà, thay vì phải đi lên con đường tu hành đầy gian nan gập ghềnh này.

Hiện giờ quay đầu nhìn lại đã là người việc khác biệt.
Trong lòng dâng lên ý niệm đó, Tịnh Tư lập tức đi qua.

Tiêu Túc đang gặm bánh nướng áp chảo vừa thấy nàng đến liền sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười rạng rỡ chào đón nàng, còn đưa sang một gói kẹo sơn tra.
Tựa hồ mỗi một lần nhìn thấy nàng, Tiêu Túc đều sẽ cực kỳ vui sướng.

Nhưng Tịnh Tư thật sự không nghĩ được bản thân mình có điểm nào khiến người khác cảm thấy vui vẻ, vì vậy chỉ xem như hắn cho dù bị phong sương thế sự tra tấn, vẫn giữ lại được tấm lòng son như cũ.
Nàng rũ mắt xuống, thu lấy gói kẹo kia, trả lại bằng tin dữ Vô Vi Tử ngã xuống, nhìn khóe miệng tươi cười của hắn trong khoảnh khắc đọng lại.
Tịnh Tư đem hắn về, truyền đạt lại di ngôn Vô Vi Tử trước khi chết lưu lại, vốn đã là tận tình tận nghĩa.

Nhưng khi nàng nhìn thấy thân ảnh cô tịch quỳ gối trước phần mộ kia, cảm thụ được sát ý khủng bố treo lơ lửng mà không phát, dưới chân liền tựa như mọc rễ.

Trực giác mách bảo nàng: tuyệt đối không thể để Tiêu Túc một mình vào lúc này.
Vì thế, hắn quỳ ba ngày ba đêm, nàng một tấc cũng không dời.
Trong lúc đó, Tịnh Tư trước sau căng thẳng toàn thân, khóa chặt năng lượng xung quanh Tiêu Túc, bàn tay lồng trong tay áo tạo thành chỉ quyết, sẵn sàng ứng phó với sự bộc phát của hắn bất cứ lúc nào.

Công bằng mà nói, nàng có thể lý giải việc Tiêu Túc báo thù những tu sĩ đã từng đến xâm phạm gây ra cái chết của Vô Vi Tử, lại không thể chấp nhận được việc hắn từ đó bị mất bản tâm rơi vào lầm lạc.


Nếu rửa sạch oán thù của người chết đánh đổi bằng sinh hồn, vậy chẳng phải lập lại một trường giết chóc khác sao?
May mà Tiêu Túc không làm như vậy.
Hắn lưu tại trong núi, túc trực bên linh cữu Vô Vi Tử, đồng thời chú kiếm tu tâm, đem toàn bộ hiểu biết đã thu góp trong mười năm rèn luyện chuyển hóa thành tu vi, lấy phương thức như vậy giảm bớt sự bi thống khi mất ân sư, kiềm chế hung thú muốn chọn người mà cắn trong lòng mình, không sợ bất luận kẻ thù nào có gan tới cửa khiêu khích, cũng sẽ không vì vậy khiến mình trở thành hạng người giống những kẻ đó.
Tịnh Tư còn được hắn rèn cho nàng một thanh kích mới.
Thanh kích năm xưa Vô Vi Tử chế tạo cho nàng không phải là không thể dùng lại.

Chỉ là Chú kiếm sư đã không còn trên nhân thế, lúc này nếu xảy ra tổn hại sẽ không thể tu sửa được như lúc ban đầu.

Tịnh Tư lưu thanh kích đó tại Bắc Cực đỉnh, quay lại tay không đánh giết, không ngờ rằng mình còn có thể nhận được vũ khí mới.
Thời điểm Tiêu Túc đem thanh trường kích đưa tới, đầy cõi lòng chờ mong nàng đặt cho nó một cái tên.

Đáng tiếc Tịnh Tư thật sự không hiểu phong tình, cuối cùng ủy khuất một thanh thần binh lợi khí lại chẳng có tên, khiến Tiêu Túc tiếc nuối hồi lâu.
Tịnh Tư nhìn bộ dáng ỉu xìu của Tiêu Túc, hiếm thấy có chút mê mang, nghĩ nghĩ hỏi: "Ta tặng quà đáp lễ cho ngươi, như thế nào?"
Tiêu Túc chưa bao giờ thèm khát bất cứ thứ gì, đưa cho nàng vũ khí cũng là hoàn thành một câu hứa hẹn khi còn bé với Vô Vi Tử, không ngờ mình còn có thể thu được đáp lễ, lập tức ánh mắt sáng lên: "Được a! Cho dù ngươi đưa ta cục đá, ta cũng xem như tổ tông mà cung phụng!"
Người bình thường nghe xong chỉ cảm thấy lời nói khéo léo đưa đẩy, cũng sẽ không thật sự tìm tảng đá đưa qua đi.

Đáng tiếc Tịnh Tư không phải người bình thường, nàng trực tiếp đem những lời này của Tiêu Túc nhớ kỹ, bắt đầu tìm kiếm cục đá thích hợp.

Kết quả một năm lại một năm trôi qua, Tiêu Túc đều đã quên béng việc nọ, nàng vẫn còn chưa tìm được mục tiêu vừa ý.
Đại để ngay cả ông trời cũng nhìn không được, hôm đó nàng trở lại Bắc Cực đỉnh, liền có một tiểu oa nhi Linh tộc phấn điêu ngọc trác xông tới tựa như cục đá lăn, to gan lớn mật mà ôm lấy cẳng chân nàng không buông tay.
Tịnh Tư mất một lúc mới nhớ ra, đứa nhỏ này là một khối hàn ngọc hóa hình, căn cốt cực tốt, sinh ra đã hiểu việc, được cả Thường Niệm lẫn Tịnh Quan nhìn trúng.

Kết quả bởi vì nó mở mắt nhìn thấy đầu tiên chính là Tịnh Tư, liền quyết tâm muốn nàng làm sư phụ, hết lần này đến lần khác mặt dày mày dạn, hồn nhiên không sợ uy thế lạnh lùng uy nghiêm của Địa pháp sư, cuối cùng bị nàng ném vào trong sơn động cưỡng ép bế quan.

Vốn tưởng rằng nó đã suy nghĩ thông suốt, không ngờ tới vẫn là bộ dáng này, không hổ là cục đá biến thành.
Từ từ, cục đá......
Suy nghĩ vừa lóe lên, Tịnh Tư đột nhiên nhanh trí nảy ra chủ ý, lần đầu dùng sắc mặt nhu hòa nhìn tiểu oa nhi này, quả thực khiến người sau thụ sủng nhược kinh.

Đáng tiếc nó chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã bị Tịnh Tư xách cổ đến chỗ Tiêu Túc, nói rằng đưa cho đối phương làm đồ đệ.
Vì thế, nàng còn vắt hết óc mà đặt cho tiểu oa nhi một cái tên, gọi là Tiêu Ngạo Sanh.
Tiêu Túc sớm đã quên sạch sẽ chuyện cục đá cùng đáp lễ, nhưng việc đó không ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của hắn lúc này.

Hắn sảng khoái mà nhận lấy đồ đệ tiện nghi từ trên trời rơi xuống, đem Huyền Vi kiếm cùng Kỳ môn thiên binh sách đều truyền cho hắn.

Lấy con mắt lịch duyệt của Tịnh Tư nhìn ra, thay vì nói là dạy đồ đệ, càng giống nuôi con mọn hơn.
Nàng dựa vào cánh cửa đạo quan mới trùng kiến, nhìn một lớn một nhỏ hằng ngày gà bay chó sủa, trong miệng ngậm kẹo hạnh nhân do Tiêu Túc tự tay làm, cuộc đời lần đầu tiên hiểu được hàm nghĩa của năm tháng yên bình, đột nhiên có chút luyến tiếc dời đi.
Đáng tiếc thế đạo đã loạn, Địa pháp sư cuối cùng phải trở lại Bắc Cực đỉnh.
Tiêu Túc rất hiếm khi giữ nàng lại, chỉ cười nói: "Cho dù sau này phát sinh bất luận chuyện gì, nếu Tịnh Tư cần ta hỗ trợ, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, muôn lần chết không từ."
Không biết từ khi nào, Tiêu Túc nói chuyện với nàng không hề sử dụng kính ngữ, bình đẳng ung dung mà thân cận tín nhiệm, thời điểm ngước nhìn nàng ấm áp như mặt trời mùa xuân.
Một cái chớp mắt rung động đó, Tịnh Tư không phải là không hiểu, nhưng nàng không hề quay đầu lại.
Tịnh Tư cho rằng mình sẽ không cần dùng đến lời hứa hẹn đó, nhưng mà Ma họa mỗi năm mỗi mất khống chế khiến chúng sinh Huyền La đều cảm thấy bất an.

Theo kiến nghị của Thường Niệm, Tịnh Tư quyết định lấy Linh tộc làm căn cơ, ở Bắc Cực đỉnh thành lập Trọng Huyền Cung, chiêu mộ Huyền môn tu sĩ trong thiên hạ, đem sức mạnh nguyên bản tán loạn tập kết lại, cùng chống ma họa, sẵn sàng ứng đối chiến tranh hai giới lúc nào cũng có khả năng bùng nổ.
Nàng là cung chủ đầu tiên của Trọng Huyền cung, lập ra sáu các khác phụ trợ đại sự.

Người được chọn phần lớn đã sớm định ra, chỉ có vị trí Kiếm Các chủ còn trống.

Tiêu Ngạo Sanh có lẽ là lựa chọn tốt, nhưng hắn vẫn còn quá non nớt.
Tịnh Tư do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gửi một phong thư cho Tiêu Túc.
Rất nhanh, Tiêu Túc liền ngàn dặm chạy đến, chỉ tay ấn kiếm, ý cười ấm áp như năm đó mới gặp.
Tịnh Tư nghĩ, thiên hạ sẽ không bao giờ có người có thể nhìn nàng như hắn.
Nhưng mà, ngày đầu tiên Tiêu Túc tiến vào Trọng Huyền Cung, Thường Niệm vừa thức tỉnh sau một hồi trầm miên, nhìn thấy hắn lại phán một quẻ: "Kiếm đạo thông thần, nhân tu đệ nhất.

Đáng tiếc mệnh số không dài, khó vượt qua 190 tuổi đại kiếp nạn."
Tiêu Túc từ trước đến nay lòng dạ rộng rãi không cho là đúng, Tịnh Tư mặt ngoài không có phản ứng gì, lại đem những lời này nhớ rất kỹ.
Sau khi sắp xếp cho Tiêu Túc xong, nàng quay lại tìm Thường Niệm, hỏi thẳng: "Đại kiếp nạn 190 tuổi là cái gì?"
Mới vừa trầm miên tỉnh lại, Thường Niệm thoạt nhìn già đi rất nhiều, thanh âm cũng trở nên tang thương: "Hắn sống không quá 190 tuổi."
Tịnh Tư rũ mắt xuống, không nói một lời.
"Ta biết, hắn đối với ngươi mà nói không giống bình thường." Thường Niệm bình thản nhìn nàng "Nhưng mà, những kẻ như ta và ngươi không thể chấp mê cái gọi là ái hận.


Vì điều đó mà phạm vào mệnh số lại càng sai mười phần.

Tịnh Tư...ngươi hiểu không?"
Sinh tử có mệnh, nhân quả tuần hoàn, nàng đương nhiên hiểu rõ.

Nếu không, năm đó nàng cũng không để mặc Vô Vi Tử ngã xuống.
Nhưng Tiêu Túc cùng Vô Vi Tử khác biệt, cũng khác biệt với tất cả những người nàng đã gặp được.
Tịnh Tư kìm nén nỗi lòng hỗn loạn chưa bao giờ xảy ra như thế trước đây, lao vào công vụ ùn ùn kéo đến, mỗi ngày bận đến mức không có lúc nào rảnh rỗi, vô hình trung kéo giãn khoảng cách cùng Tiêu Túc.

Nàng cho rằng mình sẽ trở nên bất khả xâm phạm một lần nữa, không ngờ một hồi kinh biến phá hủy toàn bộ tính toán của nàng: Ma La Ưu Đàm hoa xuất hiện tại Phù Mộng cốc.
Chuyện của Phù Mộng cốc đã sớm được Thường Niệm tiếp quản.

Tịnh Tư tín nhiệm hắn mới đáp ứng không hỏi qua một lời, hiện tại diễn biến xảy ra, nàng lần đầu tiên nổi giận đến như vậy, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi đến cùng đã làm cái gì?"
"Vì...một tương lai tốt đẹp nhất." Thường Niệm ho khan vài tiếng "Ngươi cũng biết, ta có thể nhìn được vô số con đường đi đến tương lai.

Nhưng cuối những con đường đó không phải đều là tươi sáng.

Nếu muốn bắt được một đường sinh cơ, nhất định phải trả giá gấp trăm ngàn lần."
"Ta không muốn nghe mấy chuyện đó." Tịnh Tư xiết chặt ngón tay "Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã làm cái gì?"
Thường Niệm thở dài, biết nàng tức giận khó tiêu giải, nếu chỉ giải thích chiếu lệ sẽ dẫn ra nhiều biến số hơn nữa.

Vì vậy, hắn chậm rãi kể lại Sáng Thần cục mà mình đã bố trí nhiều năm ra.
Lúc Tịnh Tư nghe xong câu chuyện, rốt cuộc hiểu được tại sao lúc trước Thường Niệm phong ấn Nhân Thế sách cùng toàn bộ điển tịch có quan hệ đến lịch sử khởi nguồn của Nhân tộc, tại sao hắn điểm hóa Linh tộc tụ tập thanh thế, tại sao hắn đề nghị thành lập Trọng Huyền cung chiêu mộ Huyền môn trong thiên hạ ...!Từng việc từng việc làm bước đệm đặt nền móng.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy Thường Niệm trước mắt lại xa lạ đến như vậy.
"Thời đại thần linh đã kết thúc từ lâu.

Nếu đánh thức Đạo Diễn thần quân, Hắn chính là biến số lớn nhất tam giới.

Huống hồ...!ngươi có từng nghĩ tới Tịnh Quan sẽ như thế nào không?"
Thần đạo cùng Nhân đạo ngay từ căn bản đã có xung đột, cũng không phải là hoàn toàn không có phương pháp cùng tồn tại.

Nhưng cái mà Thường Niệm muốn chính là Thần đạo độc tôn, điều khiển Nhân đạo.

Tịnh Quan lại muốn Nhân đạo tối cao điều khiển tam giới.

Giữa hai người đã định sẵn như nước với lửa.

Hiện giờ Thường Niệm đoạt được tiên cơ, đến lúc Đạo Diễn thần quân xuất hiện trở lại, Tịnh Quan nhất định sẽ bị áp chế, hắn làm sao có thể cam tâm?
"Ta đã nghĩ tới." Thường Niệm nhẹ giọng nói "Đây là một trong những cái giá phải trả."
Lời vừa nói ra, tựa như có vật gì đó không nhìn thấy được lặng lẽ tan vỡ.

Tịnh Tư trầm mặc nhìn hắn, sát khí trong cơ thể dâng trào.

Nàng nhanh chóng xoay chuyển vô số ý niệm, tỷ như hiện tại liền đi Phù Mộng cốc giết quách Ưu Đàm tôn chuyển thế cùng Đạo Diễn ấu thể đi, trực tiếp phá hủy sắp đặt của hắn.
Nhưng mà, nàng hiểu rõ Thường Niệm sẽ không cho phép mình làm như vậy, hiện tại cũng không còn kịp nữa rồi.
"Ta đã bịt kín những con đường khác đi đến tương lai.

Chỉ còn một con đường này, không cho phép quay đầu lại." Thường Niệm ngẩng đầu "Tịnh Tư, giúp ta đi."
"......"
Đúng như Thường Niệm dự đoán, việc đã đến nước này, mặc dù Tịnh Tư không tán đồng cách làm của hắn, cũng sẽ không cho phép tất cả chúng sinh vì điều này mà đánh mất tương lai, cho dù nàng biết một khi mình can thiệp, cũng sẽ bị nhân quả liên lụy khó tránh thoát.
Một kích sát qua mặt Thường Niệm đóng đinh vào vách đá.

Nàng lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã chọn con đường này, hãy đi Thiên Tịnh sa chờ thần linh của ngươi, Bắc Cực đỉnh có ta là đủ rồi."
Thường Niệm ngước nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng thở dài.
Tịnh Tư rốt cuộc vẫn đi đến Quy Khư địa giới, ở bắc phương Ma Vực bày ra Hóa Hồn phù trận.


Lúc đó Ma La Ưu Đàm hoa đã bị Ưu Đàm Tôn tự tay chặt đứt, Minh Quang có thể rời khỏi nơi đây đi đến Y Lan thành tìm kiếm sự che chở của Phi Thiên Tôn, nhưng không biết vì sao nàng lựa chọn ở lại, cũng vì ngăn cản Tịnh Tư bày trận đã dùng hết toàn lực.

Đáng tiếc tu vi của hai người khác nhau như trời với đất, lúc Minh Quang bị một kích đóng đinh xuống nước bùn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịnh Tư tung ra tấm Hóa Hồn phù kia.
Nàng rõ ràng đã phản bội Ưu Đàm Tôn, nhưng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy phù trận thành hình lại òa khóc thất thanh.
"Nếu Ma La Ưu Đàm hoa còn, phù trận này liền hoàn toàn vô dụng." Tịnh Tư từ trên cao nhìn xuống nàng "Nếu đã lựa chọn phản bội, cần gì làm ra vẻ ta đây như thế?"
Minh Quang không trả lời, chỉ lau sạch nước mắt từ trên mặt đất bò dậy, nỗ lực không để mình có vẻ quá mức hèn mọn, ánh mắt đảo qua trên người Tịnh Tư, đột nhiên mỉm cười: "Sao Hồng loan của ngươi động."
"......"
"Ta thấy được một sợi dây nhân quả màu đỏ.

Nó là nhân duyên của ngươi." Hai tròng mắt Minh Quang hiện lên Bạch Thiền ảo ảnh, giọng châm chọc khắc cốt "Đường đường Địa pháp sư, nguyên lai cũng sẽ chân tình yêu một người sao?"
Vẻ mặt Tịnh Tư đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó Minh Quang lại cười ra tiếng: "Đáng tiếc, sợi dây nhân duyên này quá ngắn.

Các ngươi có khởi đầu tốt đẹp, lại không được chết già."
Minh Quang nói ra câu này, đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Tịnh Tư giết ngay tại chỗ.

Nhưng nàng không chờ được một kích chính mặt, lại nhìn thấy Tịnh Tư xoay người rời đi.
...!Hắn sống không quá 190 tuổi.
...!Các ngươi có khởi đầu tốt đẹp, lại không được chết già.
Thanh âm của Thường Niệm cùng Minh Quang vào giờ phút này trùng điệp với nhau.

Suy đoán tương lai của Thiên pháp sư cùng hồi tưởng nhân quả của Không Thiền kính đều phán định kết cục chết sớm của Tiêu Túc.

Tịnh Tư cho rằng mấy năm nay qua đi mình đã hóa giải được, hiện tại mới biết trong lòng chưa bao giờ buông xuống.
Hắn cho nàng nếm mùi vị pháo hoa đầu tiên của nhân gian, cho nàng tình cảm thuần khiết chưa bao giờ phai nhạt, là thiếu niên mà nàng nhìn lớn lên, là thanh thần binh giúp nàng giữ gìn thế giới, là tiên phong nàng nể trọng nhất, là người nàng tin cậy giao phó phía sau lưng, còn là khối thịt mềm trong trái tim nàng khó có thể dứt bỏ.
Mấy ngàn năm thương hải tang điền, nàng thành Địa pháp sư trong mắt vô số người, chỉ ở trong lòng hắn mới vĩnh viễn là Tịnh Tư.
Vì thế, nàng tuân theo một lần tư tâm duy nhất của mình từ lúc chào đời đến nay, thừa dịp khoảng thời gian Đạo Diễn thần quân tái hiện thế gian, tránh được tai mắt Thường Niệm, dốc hết sức lực sáng chế Hạo Hư công kịp đưa cho Tiêu Túc trước sinh thần 140 tuổi, cũng giao ra toàn bộ tình cảm không thể nói rõ của mình.
Tiêu Túc có lẽ là nhìn ra điều gì đó, cũng có thể là hắn bị thế cục càng ngày càng căng thẳng cuốn lấy tâm thần, hai ngày qua đi cũng chưa bắt đầu tu luyện.

Cuối cùng vẫn là Tịnh Tư thu xếp chút rảnh rỗi trong trăm mối bận bịu, đích thân khuyên hắn bế quan.
Tịnh Tư vĩnh viễn nhớ rõ, khi đó Tiêu Túc nói: "Chúng ta tu hành không năm tháng, huống hồ việc này nếu không thành liền thân tử đạo tiêu, cho dù thành công cũng phải phí thời gian gần trăm năm.

Ta chỉ sợ vạn nhất xảy ra chuyện, không ở bên cạnh ngươi."
Hắn là người đơn thuần nhưng lại tinh tế, biết hiện tại thế cục đang từ từ khẩn trương, chiến tranh hai giới có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, vì vậy không muốn để Tịnh Tư phải một mình đối mặt với mọi thứ trong thời buổi ma họa loạn thế này.
Tịnh Tư hiểu rất rõ hắn băn khoăn cái gì, sau đó không cho phép cự tuyệt mà đẩy hắn vào trong sơn động, trực tiếp hạ cấm chế khóa cửa.
Lúc ấy Tịnh Tư cho rằng mình thật sự có thể gánh vác thiên địa, cũng cho rằng bọn họ còn có tương lai càng lâu dài về sau.

Cho đến một trận chiến Hàn Phách thành, La Già Ma Long lao thẳng xuống, nàng lại bị sáu đạo Phong Hồn trận vây khóa, mắt thấy sẽ phải táng thân nơi miệng rồng, ngay sau đó nàng nhìn được một kiếm kinh thiên xé trời.
Tiêu Túc dưới chân không có bóng, chắn ở trước mặt nàng như vô số lần trong quá khứ, cầm kiếm mà đứng đối mặt với trời sụp đất nứt.
Tịnh Tư sống qua trận đại chiến đó, đạt được thắng lợi quan trọng nhất, Tiêu Túc lại vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Lúc nàng đem Bạch Hổ Pháp ấn hóa thành Phong Giới lệnh ném vào mắt trận, chính là sinh thần 190 tuổi của hắn.
Đối với cái chết của Tiêu Túc, Tịnh Quan cùng tuyệt đại đa số mọi người đều cảm thấy thổn thức giống nhau, Thường Niệm lại là câu cách ngôn kia: chết có ý nghĩa.
Chiến tranh là lễ tang long trọng nhất của anh hùng.

Tiêu Túc thành danh trên chiến trường cũng mai táng trên chiến trường, quả thực là chết có ý nghĩa.
Địa pháp sư đã tồn tại quá lâu.

Nàng hiểu rất rõ, Tiêu Túc cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời mình, cuối cùng rồi sẽ có một ngày hắn phải rời đi.

Nàng đã phá vỡ nguyên tắc đi tranh, kết quả nói cho nàng biết như thế nào là ý trời khó trái.
Sau khi Tịnh Tư tự mình đi Linh Nhai động thu liễm di cốt Tiêu Túc, không còn ai dám ở trước mặt nàng đề cập đến hắn.

Nếu Tịnh Quan không ngẫu nhiên nói đến, Tiêu Túc quả thật giống như chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của nàng.
Nàng là Địa pháp sư không thể gục ngã, trấn thủ Bắc Cực đỉnh, chấp chưởng Trọng Huyền Cung.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, nhân gian không biết trải qua mấy độ xuân thu, khí vận các tộc thăng trầm tựa như sóng triều lên xuống, đan xen vô số sinh mệnh luân hồi.

Thường Niệm thường cư tại Thiên Tịnh sa không vào cõi trần, vóc người của Tịnh Quan theo sự phát triển phồn vinh của Nhân tộc dần dần lớn lên, Tịnh Tư vẫn là bộ dáng như cũ, không biết bao nhiêu đệ tử lén nói Địa pháp sư quả nhiên được thời gian hậu ái, chỉ có nàng biết thời gian của mình đã ngừng lại từ sớm.
Cho đến một ngày kia, nàng có việc đi đến Thiên Tịnh sa tìm Thường Niệm, lại ở cạnh Nhật Nguyệt trì gặp được một người.
Tịnh Tư nhớ rõ hắn tên Thẩm Nam Hoa, là thiên tài không xuất thế của Đông Thương Thẩm thị, cũng là hung phạm tạo ra sự huỷ diệt tiêu vong của Thẩm thị.

Hắn trợ giúp Phượng thị bảo vệ Thôn Tà uyên cùng Thanh Long Pháp ấn, bản thân chịu chú oán bỏ đi, từ đó không còn thấy bóng dáng.
Nàng cho rằng hắn đã chết từ sớm, không ngờ tới lại xuất hiện ở chỗ này, dựa theo ý của Thường Niệm, dùng Linh Khôi thuật tinh diệu tuyệt luân kia chỉnh sửa tướng mạo bản thân, biến thành bộ dáng hoàn toàn xa lạ.
Sau khi hắn đi khỏi, Tịnh Tư nhàn nhạt nhìn Thường Niệm: "Ngươi lại muốn làm cái gì?"
"Từ nay về sau, hắn chính là Tư Tinh Di, trở thành đệ tử duy nhất của ta." Dừng một chút, Thường Niệm thản nhiên nói "Đồng thời, hắn sẽ lấy thân thể thiên linh trở thành vật chứa cần thiết để Tôn thượng giáng lâm."
Trận chiến 300 năm trước đó, Ma tộc tuy rằng bại lui nhưng không phải không có bản lĩnh ngóc đầu trở lại.

Mà Đạo Diễn thần quân bản thân có khiếm khuyết, bị vây tại Vấn Đạo đài.

Nếu muốn hắn ở thời khắc mấu chốt có thể đi lại trên thế gian, thần giáng chính là biện pháp duy nhất.

Tịnh Tư không phải không hiểu, chỉ là nàng khó có thể chịu đựng.
"Ta cho rằng việc Tâm Ma xuất hiện, đã dạy cho ngươi một bài học." Gương mặt nàng lạnh băng, ánh mắt như đao "Thường Niệm, tới tận hôm nay ngươi vẫn còn cho rằng vận mệnh có thể nằm trong tầm khống chế sao?"
"Ta không có cách nào quay đầu lại, Tịnh Tư." Thường Niệm đưa tay che đôi mắt "Ngay từ ngày Đạo Diễn thần quân hiện thế, con đường đi đến tương lai cũng chỉ còn dư lại một cái dưới chân này, ta phải để Ngài luôn dẫn dắt mọi người đi tới."
"Nếu ngươi không có cách nào kiềm chế Hắn thì sao?" Tịnh Tư lạnh lùng nói "Hắn tuy rằng vô dục vô cầu, lại xem thường thiên lý khuyết thiếu nhân tính.

Như vậy chính là đem tương lai của chúng sinh ký thác vào một kẻ không hiểu được mong muốn của chúng sinh.

Ta không tin Hắn."
Cuộc nói chuyện sau một thời gian dài xa cách lại lần nữa tan rã trong không vui.

Khi Tịnh Tư rời khỏi Thiên Tịnh sa, rốt cuộc trong lòng hạ quyết định: tìm kiếm thiên mệnh sát tinh.
Giữa thần linh cùng bán thần là một bước tựa như lạch trời, huống hồ hiện giờ Đạo Diễn thần quân mang trái tim bất tử, có thể thực sự uy hiếp được hắn cũng chỉ còn thiên mệnh sát tinh kế thừa sát thần mệnh cách.

Nhưng mà từ sau khi Hư Dư ngã xuống, sát tinh cũng chỉ là một truyền thuyết, chưa ai từng chân chính gặp qua.
Nhưng mà, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, nàng cũng cần phải tìm được!
Tịnh Tư rời khỏi Bắc Cực đỉnh, đi khắp nhân gian ngũ cảnh tìm kiếm một đường hy vọng mờ mịt vô tung này.

Tựa như rất nhiều năm về trước, nàng đi khắp núi sông thiên hạ, gặp qua vô số chúng sinh bách thái, cuối cùng ở Tây Tuyệt biên cảnh gặp được một con hồ yêu nhỏ sắp bị thiêu chết.
Tuy là Địa pháp sư, nàng cũng chưa từng nghĩ đến, thiên mệnh sát tinh trong truyền thuyết có khả năng liệt thiên thí thần lại là một con hồ yêu non nớt còn chưa hóa hình.
Những người xung quanh bàn tán sôi nổi, nói hồ yêu này to gan lớn mật giết quan to quý nhân.

Tịnh Tư nhìn đôi mắt hồ yêu, rõ ràng chết đã đến nơi, lại không có nửa điểm sợ hãi hối hận.

Nàng bấm tay tính toán, kẻ bị giết kia là hạng người vong ân phụ nghĩa, từng được một nhà hồ yêu cứu mạng, sau khi đắc thế lại sai người đuổi tận giết tuyệt bọn chúng, chỉ còn lại tiểu hồ ly này may mắn sống sót, tu được yêu lực đến báo thù.
Loại chuyện này trên đời nhìn mãi quen mắt, Tịnh Tư nguyên bản cũng không để tâm.

Nhưng khi nàng chuẩn bị rời đi, ngọc giản ghi lại Kỳ môn thiên binh sách trên người đột nhiên động đậy.
Vô Vi Tử năm đó nói mình có thể tìm được Tiêu Túc cũng không phải là cơ duyên xảo hợp.

Hắn vẫn luôn tìm kiếm truyền nhân mà không thu hoạch được gì.

Ngày ấy đi ngang qua trấn nhỏ phát hiện ngọc giản có động tĩnh kỳ lạ, lúc đó mới đi qua tìm kiếm, gặp được tiểu khất cái kia.
Tịnh Tư rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vừa động, chân nguyên mà mắt thường khó thấy dung nhập vào trong cơ thể yêu hồ.

Nó bị liệt hỏa đốt sạch xương thịt, tất cả mọi người tưởng rằng đã chết.

Nhưng sau khi mọi người tản đi, máu thịt trên xương cốt tái sinh, tiểu hồ ly bò ra từ trong tro tàn, được nàng ôm trong lòng bàn tay.
Nàng tra xét căn cốt thiên phú của tiểu hồ ly, phát hiện cơ hồ không khác biệt với Tiêu Túc năm đó.

Nếu không phải Tịnh Tư biết chắc chắn Tiêu Túc không thể luân hồi, quả thực phải hoài nghi đây là hắn chuyển thế.
Nhưng mà mọi việc không có "nếu", con hồ ly này không hề liên quan đến Tiêu Túc.
Chính vì như thế, trong lòng Tịnh Tư đột nhiên hiện lên một ý niệm đáng sợ: Thiên mệnh sát tinh, thật sự chưa bao giờ hiện thế sao?!
(*) Trích một câu từ bài Vũ Lăng xuân của Lí Thanh Chiếu, một tài nữ nổi danh thời Bắc Tống.

Cuộc đời bà trải qua rất nhiều thăng trầm.

Bài từ này được viết khi bà tha phương lưu lạc đến Kim Hoa lánh nạn.
Nguyên bản:
Phong trú trần hương hoa dĩ tận,
Nhật vãn quyện sơ đầu.
Vật thị nhân phi sự sự hưu,
Dục ngữ lệ tiên lưu.
Văn thuyết Song Khê xuân thượng hảo,
Dã nghĩ phiếm khinh châu.
Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu,
Tái bất động, hứa đa sầu.
Mỗ tạm dịch (bài này thuộc thể từ, mỗ văn mỏng, không thể chuyển hết ý.

Bạn nào muốn xem bản thể từ, có thể hỏi bác gúc, có rất nhiều bản dịch hay)
Hoa tàn gió lặng vẫn lưu hương.
Ngày muộn, chiều buông ngại lược gương
Vật còn người mất, đời vô hướng
Lời chưa nói, lệ đã tuôn
Nghe bảo Song Khê xuân vẫn đẹp
Cũng muốn dong thuyền rủ bạn chơi
Chỉ ngại thuyền kia không đủ lớn,
Chở vơi không nổi những u sầu.
Cái câu "sự sự hưu" có nghĩa là mọi việc đã xong hết rồi, buông xuôi rồi, cứ thế mà sống qua ngày đi hết cuộc đời còn lại thôi..

Bình Luận (0)
Comment