Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 11

“Mua ngựa?” Thiệu Đường hỏi Dương Quá đang đi phía trước.


“Đúng vậy.” Dương Quá gật đầu, “Nơi này cách Hoa Sơn không xa, chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ đến đó?”


“Ách … cũng đúng.” Vai còn đau một chút, vừa nãy không cẩn thận cử động mạnh, một tia đỏ sẫm liền thấm ra, làm hại mình bị tiểu tử Dương Quá kia nói không ngừng.


“Ngươi không hỏi ta đi Hoa Sơn làm gì sao?” Thiệu Đường tò mò hỏi Dương Quá phía trước.


“Ngươi muốn nói ta biết ư?” Dương Quá quay đầu hỏi ngược lại: “Ngươi có rất nhiều chuyện không nói với ta, tựa hồ cũng không kém chuyện này.”


“…” Không nói gì, ta là hảo tâm muốn giúp ngươi mà, Thiệu Đường bĩu môi liếc Dương Quá một cái.


Dương Quá tiếp tục nói: “Có thể là ngươi ham chơi không biết chừng, muốn đi nhìn xem bộ dáng của Hoa Sơn là như thế nào.”


“… Đúng là một chàng ngốc!” Thiệu Đường không thèm nhìn y, làm như mình là tên nhà quê vậy, Hoa Sơn ta đã đi mấy lần rồi, còn đi dây cáp lên nữa.



Thiệu Đường đi theo Dương Quá trên đường cái, sáng sớm người trên đường không nhiều lắm, yên yên tĩnh tĩnh, như bộ dáng ngủ chưa dậy. Thiệu Đường “cạp” một tiếng, bỗng nhiên những người trước mắt biến nhiều hơn, từ xa nhìn vào đông nghịt một mảnh, thật giống như cảnh tượng trên đường vào những giờ cao điểm.


“Bọn họ đang làm gì thế?” Thiệu Đường tò mò hỏi Dương Quá.


Nhún vai xòe tay, Dương Quá lắc đầu, tùy tay bắt một người đi ngang qua, hỏi: “Vị đại ca này, phía trước đang làm gì vậy?”


“Tiên nữ!” Đại hán vui tươi hớn hở nói: “Ở thôn trấn xuất hiện một bạch y tiên nữ, ngay tại phía trước! Đoàn người đều đến xem náo nhiệt!” Dứt lời không đợi Dương Quá hỏi rõ ràng, đã hấp tấp chạy đi.


Bạch y tiên nữ? Thiệu Đường buồn bực, người cổ đại thật là nhàn rỗi quá không có gì làm, không giống thời hiện đại khi khoa học kỹ thuật phát triển, ai nấy cũng vội vàng đi làm công tác của mình, nào có người lãng phí thời gian xem náo nhiệt chứ, cho dù là người ngoài tinh xuất hiện, thì mọi người cũng chỉ muốn điểm tô cho đường xá có chút bài trí, liếc mắt một cái rồi vội vàng đi.


“Thiệu Đường! Chúng ta cũng đi xem!” Dương Quá tựa hồ rất hưng phấn, kéo Thiệu Đường đi, còn nói thêm: “Không chừng là cô cô!” Dứt lời liền chạy đi.


“Tiểu Long Nữ? , chờ … A –––!” Thiệu Đường lúc này mới phản ứng lại, bạch y tiên nữ, có khả năng … vừa muốn đuổi theo Dương Quá, lại cảm thấy có một lực mạnh mẽ đẩy mình về phía trước, Thiệu Đường không kịp phản ứng, la lên một tiếng, liền té xuống.


“Đau quá … đầu gối của ta …” Theo bản năng lấy hai tay chống đất, tránh được cái té chật vật như cẩu □, nhưng không thể tránh được đầu gối cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.


“A … sẽ không gãy rồi chứ?” Thiệu Đường phi thường chật vật, lòng bàn tay bỏng rát, vừa muốn đứng lên, đầu gối đã mềm nhũn, tiếng vang “răng rắc” cùng với một trận xé rách đau đớn, làm Thiệu Đường không thể đứng lên.


“Biểu muội, ngươi làm gì thế? … Đến đây, đi mau!”


Không biết có phải lỗi giác của Thiệu Đường hay không, phía sau có một thanh âm trách cứ, nghe có vẻ như là của Trình Anh, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy bóng dáng của nàng.


Cái quỷ quái gì của cổ đại đây a, ngạnh như vậy! Thiệu Đường không khỏi ai oán, hảo ngươi tên Dương Quá, thấy Tiểu Long Nữ liền bỏ chạy, cái tên vô tâm! Nhỏ giọng mắng: “Dương Quá, ngươi cái tên trọng sắc khinh hữu!, ngươi …”


“Ai?” Thiệu Đường còn chưa mắng xong, trước mắt bỗng hiện lên vạt dưới của y phục, ngẩng đầu: “Ai? Dương Quá, ngươi không phải … uy uy uy uy, làm gì vậy? …”


“Ta bị ngươi làm tức chết rồi!” Dương Quá nói xong thuần thục ôm lấy Thiệu Đường, quay đầu nhìn nhìn góc đường đông người, sau đó đi về phía khách điếm mà hôm qua đã nghỉ lại.


“Ngươi đã nhìn rồi? Không phải?” Thiệu Đường cũng rất thành thật, đầu gối đau muốn chết, biết mình giãy dụa chỉ làm đau thêm, ngẩng đầu hỏi, thanh âm có chút hờn giận, không biết bởi vì bị té nên đau, hay là vì chuyện khác …


“Không.” Giọng nói của Dương Quá vẫn còn tức giận, vừa chạy hai bước quay đầu liền không thấy tiểu tử phía sau đâu, nhìn lại, thế nhưng lại bị người đẩy ngã như cẩu □, quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên nổi. Lúc ấy chỉ còn hai bước là có thể thấy được người đứng giữa đám đông kia, thế nhưng trong đầu nóng lên, lại chạy trở về, “Ta bế ngươi về khách điếm trước, rồi trở ra tìm cô cô.”


“…!…” Ách! Thiệu Đường không khỏi kinh hỉ nhìn Dương Quá.


“Hừ, vừa nãy còn có người mắng ta nữa mà, hiện tại thế nhưng lại là một bộ dáng cảm kích.” Dương Quá chế nhạo, cước bộ dưới chân lại nhanh hơn.


Nhỏ mọn! Thiệu Đường mặc kệ y, đến khi ngẩng đầu lên thì đã đến gian phòng hôm qua, Dương Quá cũng không ngừng lại, đưa một đống dược cho Thiệu Đường, không kịp nói gì, đã chạy khỏi phòng, trở về con đường lúc nãy.


“Như bị quỷ nhập!” Thiệu Đường khinh thường “hừ hừ” hai tiếng, ngồi trên giường đùa nghịch một đống bình bình lọ lọ mà Dương Quá ném cho, cũng không biết trên đó viết chữ gì. Tùy tiện lấy một lọ thuốc mỡ, thoa lên đầu gối, đầu gối bạch ngọc xanh tím một mảnh, ở giữa lấm tấm những điểm đỏ, người ta nhìn vào có thể tưởng tượng ra được có bao nhiêu đau.


Thiệu Đường sau khi cắn răng giải quyết tốt vết thương trên đầu gối, nhưng vết thương trên hai tay lại không thể thoa được. Trên tay chỉ có chút trầy, không nghiên trọng lắm, nhưng miệng vết thương lại nhiễm bụi, giữa vài vết thương không sâu lại xen lẫn một ít bụi, phải hảo hảo tẩy trừ mới được.


Thiệu Đường vịn vào giường để đi lấy nước, còn chưa đứng lên, chợt nghe một trận tiếng bước chân, sau đó là hai người đi ngang qua cửa.


“Nhìn thấy vị tiên nữ kia không?”


“Tất nhiên, thật xinh đẹp!”


“Ta không may mắn như ngươi, vừa chen chân vào, thì đã không còn nhìn thấy ai nữa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.”


“Ta cũng chỉ có thể liếc mắt một cái, chớp mắt cũng không thấy tăm hơi.”



Di? Thiệu Đường sửng sốt một chút, nói vậy là vị tiên nữ gì đó đã đi rồi? Không biết Dương Quá có nhìn thấy không, không biết có phải Tiểu Long Nữ không nhỉ? Nghĩ nghĩ Thiệu Đường cũng lười lấy nước, lát nữa Dương Quá sẽ trở lại …


Nửa dựa vào giường, không biết đã qua bao lâu, Thiệu Đường liền mơ màng ngủ, đợi đến khi hắn tỉnh thì trong phòng đã tối đen một mảnh, không có đốt đèn, cửa phòng vẫn còn đóng.


Kỳ quái … Thiệu Đường vẫn còn chút buồn ngủ nhìn thoáng qua gian phòng, không có bóng dáng của Dương Quá, “Còn chưa trở về ư?” Cẩn thận xuống giường, hai chân vừa đặt xuống đất, đầu gối lập tức nhói lên, trận đau này làm Thiệu Đường có chút ăn không tiêu.


Hai tay nhẹ chà xát, phủi một ít bụi xuống, những vết thương giờ đây đã kết vảy, Thiệu Đường quyết định vẫn nên tự chuẩn bị nước, tẩy trừ một chút.


Vừa đi ra phòng ở lầu hai, đỡ lấy tay vịn cầu thang, còn chưa kịp bước chân xuống lầu, thoáng nhìn, thấy một bóng người đạm sắc, ngồi ở một cái bàn đưa lưng về phía mình, bóng dáng rất quen thuộc, không phải Dương Quá thì có thể là ai?


Dương Quá?! Thiệu Đường sửng sốt, dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu, “Dương Quá, ngươi đang làm gì thế?” Không ai trả lời, đi đến gần mới phát hiện, người kia tựa hồ đã ngủ, vùi đầu vào cánh tay, tựa lên bàn.


“Ngươi …” Thiệu Đường lấy tay đẩy đẩy Dương Quá một chút, người nằm bò trên bàn vung cánh tay lên, đẩy tay Thiệu Đường ra, “Tránh ra! Không cần ngươi quản … Ta, ta có tiền, ngươi … mang rượu ra đây!”


“Ai u! Tiểu công tử!” Tiểu nhị nghe thấy bên này có âm thanh, quay đầu lại nhìn, hoảng sợ, chỉ thấy một tiểu công tử y phục lam nhạt bị ngã trên mặt đất, gương mặt thanh tú lập tức chảy ra vài giọt mồ hôi.


Tiểu nhị nhanh chóng đến dìu Thiệu Đường, trông thấy vết thương trên tay hắn, tưởng rằng vừa bị lúc nãy, nói: “Tiểu công tử, ngài không có việc gì chứ? Cách xa tên tửu quỷ này một chút, uống nhiều quá, phát bệnh rượu rồi!”


“Uống nhiều quá?” Thiệu Đường lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, đầu gối như nhũn ra, không có chuẩn bị, Dương Quá đẩy một cái liền ngã xuống đất.


“Đúng a. Ngồi ở đây hét cả ngày, buổi sáng đã bắt đầu rồi.” Tiểu nhị nghe hắn hỏi, không khỏi oán giận, “Cũng không biết đã phát điên cái gì? Lớn lên như cẩu vậy. Sau khi say liền luôn miệng gọi cô cô, cô cô. Không ai dám đụng vào y …”


“…” Không nói gì, Thiệu Đường bỗng nhiên hiểu rõ gật đầu … Có lẽ khi y trở lại thì người đã sớm đi mất rồi, cái gì cũng không tìm được … Nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút không thoải mái, Dương Quá có lẽ đã nghĩ … y bỏ lỡ cô cô, đều bởi vì …



>>Hết chương 11<<

Bình Luận (0)
Comment