Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 46

“Quách bá bá!” Dương Quá nghe xong lời của Quách Tĩnh thì cả kinh, hắn thật sự muốn gả Quách Phù cho mình? Ngày đó Dương Quá cùng Thiệu Đường ẩn thân trên đại thụ, cũng có nghe qua Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung thảo luận về việc này, nhưng Dương Quá không coi đó là thật, nghĩ mình chỉ là nốt nhạc đệm mà thôi, Hoàng Dung cho đến giờ cũng không thích mình không phải sao, sao có thể gả Quách Phù cho mình? Huống chi Quách đại tiểu thư khinh thường mình như thế, sao có thể gả nữ nhi cho một người như mình vậy?


Nhưng hiện tại Dương Quá không thể không tin, Quách Tĩnh đứng trước mặt phần đông anh hùng, lớn tiếng công bố việc vui: muốn gả ái nữ của mình làm thê tử Dương Quá.


Hoàng Dung không phản đối, ngược lại còn có vẻ cao hứng, Dương Quá có thể đánh bại đoàn người Kim Luân Pháp Vương, mình đã không còn bất mãn gì với y. Mà Quách Phù cũng không phản đối, đỏ mặt, xấu hổ vùi đầu vào lòng mẫu thân, không dám nhìn Dương Quá.


Còn Dương Quá sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói, “Quách bá bá, ta…”


Một câu “Ta không thể thú Quách Phù” còn chưa kịp nói ra, Tiểu Long Nữ bên cạnh bỗng ngắt lời: “Quá nhi sẽ không thú nữ nhi của ngươi.”


Lời này vừa nói ra lập tức khiến Quách Tĩnh ngây ngẩn, Hoàng Dung hơi nhíu mày, rồi nghe Tiểu Long Nữ nói tiếp: “Ta thích Quá nhi, muốn làm thê tử của Quá nhi, Quá nhi đương nhiên sẽ không thích nữ nhi của ngươi, cũng sẽ không thú nữ nhi của ngươi làm thê tử.”


“Này…” Quách Tĩnh lại sửng sốt, hắn biết Tiểu Long Nữ là cô cô Dương Quá, không ngờ nàng lại nói muốn làm thê tử của Dương Quá, nói thẳng như vậy.


Mọi người xung quanh nhỏ giọng nghị luận, nhưng tất cả đều không biết quan hệ của Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chỉ nói quan hệ giữa Tiểu Long Nữ và Dương Quá không đơn giản, Quách Tĩnh mạo muội gả nữ nhi cho Dương Quá, có lẽ vì thế nên Tiểu Long Nữ mất hứng.


Mà việc này khiến diễn viên chính là Dương Quá giật mình, vốn tin tức Quách bá bá muốn gả nữ nhi cho mình đã khiến người khác kinh ngạc, nhưng sau đó cô cô lại nói muốn làm thê tử của mình?! Dương Quá nhất thời không phản ứng được, y có chút nghi ngờ tai của mình, mình có nghe lầm không.


Hoàng Dung thấy Dương Quá không phản bác, lông mày càng thêm nhíu chặt, hỏi: “Dương Quá, ngươi… ngươi có muốn thú Phù nhi làm thê tử không?” Hiện tại nàng rất không cao hứng, hoặc phải nói là tức giận.


“Ta không thể!” Dương Quá thật vất vả mới theo kịp tình huống, không chút suy nghĩ, lắc đầu nói: “Dương Quá hiểu ý tốt của Quách bá bá và Quách bá mẫu, nhưng ta chỉ xem Quách Phù là muội muội, không phải… không phải loại tình cảm này. Ta không thể thú Quách Phù!”


“Ngươi! Dương Quá! Ngươi, ngươi!” Sắc mặt Quách Phù lập tức từ đỏ biến thành trắng, cắn răng nói: “Ngươi! Bổn đại tiểu thư chẳng lẽ không xứng với cái bánh bao đất như ngươi!”


“Phù nhi!” Quách Tĩnh lập tức ngăn lại.


Tâm tình Tiểu Long Nữ lại rất tốt, nàng nghe thấy Dương Quá nói không muốn thú người khác làm thê tử, cảm thấy thực cao hứng, không khỏi hé miệng cười.


“Dương Quá, không phải ngươi đã có người trong lòng rồi chứ?” Hoàng Dung chớp mắt, hỏi.


Dương Quá không chút chần chừ mà gật đầu, y đã có người mình thích, rất thích rất thích, thích đến không muốn cùng hắn tách ra, muốn hắn bên cạnh mình cả đời. Dương Quá thất thần, nếu là Thiệu Đường thì y sẽ đồng ý… không khỏi cúi đầu cười khẽ.


Tiểu Long Nữ thấy thế, thản nhiên cười, si ngốc nhìn Dương Quá: “Lúc trước… ta bảo y không được thích ta, không được bảo ta làm thê tử của y, ta… trong lòng ta rất khó chịu, luôn muốn nói ngược lại. Nhưng hôm nay ta mới biết y không muốn thành thân với người khác, ta… ta…”


Ngẩn người, Dương Quá bị lời nói của Tiểu Long Nữ khiến cho bừng tỉnh, đối diện với đôi mắt nhu tình của cô cô, không khỏi có chút xấu hổ, cô cô nhất định đã hiểu lầm, là hiểu lầm lớn, “Cô cô, ta…”


Dương Quá muốn giải thích, y rất thích Tiểu Long Nữ, nhưng tuyệt đối là loại thích cung kính, nói đúng hơn là kính ý đối với trưởng bối, không có chút ý tưởng không an phận nào. Nhưng lời còn trong miệng chưa kịp nói ra, Quách Phù đối diện đã nhìn không được nữa, trong mắt nàng, Dương Quá và Tiểu Long Nữ đang trước mặt nàng mà nhu tình mật ý.


“Dương Quá! Ngươi! Bổn tiểu thư mới không muốn gả cho ngươi!” Quách Phù tức giận đến đỏ hết cả mặt, sau khi rống xong liền phất tay chạy ra khỏi đại thính, bóng người biến mất trong đêm tối.


“Phù nhi!” Hoàng Dung gọi một tiếng, thật sự không biết có nên đuổi theo hay không. Nàng sao có thể bỏ lại một phòng đầy tân khách mà đuổi theo nữ nhi, nhưng lại lo lắng Quách Phù sẽ hành động theo cảm tình, gặp nguy hiểm.


Đang lúc Hoàng Dung thấy khó xử, bỗng thấy Dương Quá đứng lên. Y đứng quá đột ngột quá mạnh, ghế lập tức bị đảo lộn, phát ra tiếng “bang lang”.


Dương Quá bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người khác, vừa rồi lúc Quách Phù chạy ra khỏi cửa, Dương Quá không thu vào mắt, nhưng vừa nhìn thoáng qua, lại thấy trong màn đêm bên ngoài có một thân ảnh…


Thiệu Đường?! Dương Quá không thấy rõ thân ảnh người kia, nhưng y dám khẳng định đó là Thiệu Đường! Bất chấp những ánh mắt kinh ngạc, nhảy lên, chạy ra khỏi đại thính.


Lần này, đại thính thật sự trở nên ồn ào. “Sự thật” trong mắt mọi người là, Quách đại tiểu thư tức giận chạy ra ngoài, sau đó Dương Quá đuổi theo.


Sắc mặt Tiểu Long Nữ tái nhợt, cũng muốn chạy theo, nhưng cả người lại run rẩy không thể đứng lên.


Dương Quá chạy ra khỏi phòng, nhưng lại không thấy một thân ảnh nào trong màn đêm, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mỏng manh, đo đỏ, rung động trong đêm tối, thực bất lực.


Thiệu Đường!


Dương Quá có chút bất an, y không biết vì sao Thiệu Đường lại đến đại thính. Càng nhiều là chột dạ, không biết Thiệu Đường đã nghe được cái gì, có hiểu lầm ý của y hay không…


Dương Quá cũng không dừng lại, thả người lên, chạy về hậu viện hướng phòng Thiệu Đường.


Mà lúc này Thiệu Đường đã về đến hậu viện, thở dốc dùng một tay đẩy cửa, tạo ra tiếng vang “bang đang”.


Phía sau có một người biểu tình buồn cười theo vào, không phải Gia Luật Tề thì là ai. Gia Luật Tề thuận tay nhẹ nhàng kéo cửa lại, nhìn Thiệu Đường đang khập khiễng trước mặt, vất vả đi đến bàn, cũng không ngồi xuống, hai tay chống lên bàn, vết thương trên đùi đau đến khiến hắn phải mím môi.


Thiệu Đường đi theo Gia Luật Tề đến đại thính, nhưng hắn không muốn đi vào, và cũng không chờ hắn vào, đã nghe được một loạt lời nói của Quách Tĩnh, Hoàng Dung và Tiểu Long Nữ. Hắn vốn đã chuẩn bị tốt, nhưng khi nhìn thấy Dương Quá gật đầu, trong lòng vẫn đau đến không thở nổi.


Thiệu Đường không để ý sự đau đớn trên đùi, hắn căn bản đã không có cảm giác đau nữa, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu như có thứ gì đó nhéo, khập khiễng chạy về phòng.


Gia Luật Tề không dìu hắn, theo hắn vào phòng, buồn cười đánh giá Thiệu Đường, nói: “Sao Thiệu huynh lại không đợi Dương huynh một lát, nghe y giải thích.”


“Giải thích cái gì?” Thiệu Đường nhăn mặt, không biết có phải là vì sự đau đớn nơi vết thương trên đùi không, hắn khẽ cắn môi, mạnh miệng nói.


Gia Luật Tề không đồng ý mà lắc đầu, “Thiệu huynh việc gì mà phải tự làm khổ mình như thế?”


“Cái,… cái gì…?” Thiệu Đường ngạc nhiên, cảm giác như Gia Luật Tề nhìn ra chuyện gì đó, lắp bắp hỏi.


Cười, Gia Luật Tề cười nói: “Thiệu huynh, ngươi cho ta là ngốc tử hay người mù?”


“Ngô?”


“Có phải Thiệu huynh thích Dương huynh?”


“…!…” Thiệu Đường ngây người, hắn thật không ngờ Gia Luật Tề lại hỏi thẳng như vậy, một chút cũng không vòng vo, “Ta… ta, ta không có…”


Gia Luật Tề thấy đối phương đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa quẫn bách mà biện giải, nửa ngày cũng chưa nói được gì, vì thế tiếp tục nói: “Kia… Thiệu huynh có muốn biết suy nghĩ của Dương huynh?”


Thiệu Đường không lên tiếng, sắc mặt trắng bệch, suy nghĩ của Dương Quá, có lẽ mình biết.


Gia Luật Tề biết hắn đang nghĩ gì, con ngươi đảo một vòng, nói: “Nhưng Dương huynh còn chưa chính miệng nói ra. Có muốn nghe Dương huynh chính miệng nói ra không?”


“…” Thiệu Đường không đáp.


Nụ cười của Gia Luật Tề vẫn không biến mất, tiếng bước chân ngoài phòng đã rất rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết là ai đến, “Thiệu huynh, xem ra ngươi cần tại hạ hỗ trợ mới được!”


Gia Luật Tề dứt lời, không chờ Thiệu Đường hiểu ra, bỗng nhấc tay phải, giữa ngón giữa và ngón cái lộ ra một viên đá nhỏ, “ba” một tiếng bay ra ngoài, vừa lúc đánh vào huyệt trên đầu gối Thiệu Đường.


Thiệu Đường cảm thấy đầu gối không còn chút lực, hai chân mềm nhũn, không khỏi “A!” lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất, lập tức người được giữ lại, thắt lưng bị người ôm lấy, mới có thể đứng vững.


Gia Luật Tề vươn tay ôm Thiệu Đường, cánh tay hắn đã vòng quanh thắt lưng Thiệu Đường, ngón tay vừa đúng điểm lên huyệt đạo bên eo. Thiệu Đường nhũn ra, mất hết sức lực, không khỏi mở miệng nói: “Gia Luật huynh, ngươi làm gì?”


“Suỵt —” Gia Luật Tề cười khẽ, “Giúp ngươi.”


Lời hắn còn chưa dứt, chợt nghe cửa phòng “Bính!” một tiếng bị mở ra.


Dương Quá vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thắt lưng Thiệu Đường bị Gia Luật Tề ôm chặt, mềm nhũn dựa vào lòng hắn…


Nhíu mày, sắc mặt Dương Quá lập tức đen đi ba phần, hơi thở nguy hiểm tản ra xung quanh.


“Dương huynh đừng hiểu lầm.” Gia Luật Tề giấu đầu hở đuôi mở miệng, cười có chút tối nghĩa, dưới ánh mắt như đao của Thiệu Đường, thành thật buông cánh tay đang ôm hắn.


>>Hết chương 46<<

Bình Luận (0)
Comment