Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 102



Thiên Họa Chi Thể quả nhiên là danh bất hư truyền, Sở tổng còn chưa kịp chạm vào đứa nhỏ đáng yêu này thì tai họa đã từ trên trời giáng xuống.
Hơn nữa còn vô cùng bất ngờ!
Sở Mộ Vân vừa bước qua ngưỡng cửa thì cánh cửa đột nhiên đổ xuống.Tòa cung điện tinh xảo và tráng lệ của Tạ Thiên Lan cứ như vậy mà đổ sập hết cửa.
Tuy đây không phải chính điện mà chỉ là sân nhỏ ngoài trời, nhưng cửa lại dễ dàng đổ sập như vậy.....chứng tỏ cung điện này chỉ như một tòa nhà đậu phụ.
Chuyện tầm thường như vậy đương nhiên không thể khiến Sở Mộ Vân bị thương.

Hắn thậm chí còn chưa nâng ngón tay lên đã có vòng bảo vệ Băng Linh Thú hất văng cánh cửa.
Khói bụi cuồn cuộn, hình ảnh hắn đứng trên đống đổ nát như một bức tranh tráng lệ, nhưng Quân Mặc cũng không hề bất ngờ.

Cậu không cảm xúc nhìn tất cả mọi chuyện, đôi mắt bạc mờ ảo như mây chân trời chưa từng dừng lại nơi nào.
Sở Mộ Vân nâng tay thi triển thuật pháp, cánh cửa đổ xuống lập tức khôi phục như ban đầu, bụi bặm cũng biến mất.

Đứng ở đó chỉ còn mình nam nhân tuấn mỹ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quân Mặc vẫn yên lặng ngồi nhìn.

Sở Mộ Vân chỉ cười nhẹ với cậu rồi xoay người rời đi.
Đi xa rồi Sở Mộ Vân mới duỗi tay ra nhìn.

Ở mu bàn tay xuất hiện vết xước rất nông, cũng không hề chảy máu, nhưng cho dù không đau thì điều này cũng có nghĩa là hắn đã bị thương.
Cửa sập đối với Sở Mộ Vân là chuyện không có gì đáng nói.

Càng đừng nói đến việc có vòng bảo vệ, cho dù không có đi chăng nữa thì những vật chết đó cũng không thể khiến hắn bị thương.
Nhưng lúc này....hắn lại bị thương.
Vừa rồi có một mảnh gỗ bay xuyên qua vòng bảo vệ, cứa vào tay hắn tạo nên vết xước này.
Có thể xuyên qua vòng bảo vệ của Băng Linh Thú thì xem ra thân phận Thiên Họa Chi Thể này không phải là chuyện đùa.
Muốn công lược Quân Mặc thì phải vượt qua rào cản này, còn về phần cách nào.....thì thật ra vẫn có người có thể giúp hắn.
Nhưng....muốn mời vị "đại Phật" kia thật sự không dễ dàng.
Sở Mộ Vân không suy nghĩ nữa, đi vào phòng ngủ tìm thuốc.

Sau khi bôi thuốc xong vết thương liền lành lại.
Tạ Thiên Lan vừa đúng lúc trở về, mỉm nói: " Hôm nay ta về sớm, tối nay ngươi muốn ăn gì?" Y chớp mắt nhìn hắn: "Ta mang về đồ ngon, ngươi có muốn thử không?"
Sở Mộ Vân hỏi lại: "Thứ gì?"
Tạ Thiên Lan như ảo thuật lấy ra hai quả tròn tròn.
Sở Mộ Vân thật sự không biết đây là loại quả gì.
Tạ Thiên Lan khẽ nhếch môi mỏng, nở nụ cười còn quyến rũ hơn cả yêu tinh: "Quả Hợp Cẩn."
Sở Mộ Vân chưa từng ở Yêu giới nên đương nhiên không biết loại quả này, hắn hỏi tiếp: "Có tác dụng gì?"
Tạ Thiên Lan không trả lời mà nói: "Ngươi chỉ cần nói ngươi có muốn ăn nó với ta hay không."
Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm y, nghi ngờ nói: "Chắc sẽ không tệ đến mức có độc phải không?"
"Rất tệ là đằng khác." Tạ Thiên Lan lại gần hắn, khuôn mặt tinh xảo mang vẻ hài hước: "Giống như ta đối xử tệ bạc với ngươi vậy."
Sở Mộ Vân hiểu ra, trong lòng mắng y là tiểu yêu tinh, ngoài mặt lại ửng đỏ, thấp giọng mắng: "Làm loạn!"
Tạ Thiên Lan ngậm vành tai hắn, vừa vô lại vừa làm nũng nói: "Ăn hay không?"

Sở Mộ Vân bị y làm cho nhũn người, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Sao còn cần thứ này, ngày thường.....không phải chiều ngươi...."
"Không giống" Giọng Tạ Thiên Lan trầm thấp mà gợi cảm khiến người hắn như tê dại: "Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng, quyến rũ ta không ngừng của A Vân."
Sở Mộ Vân cảm thấy dưới bụng nóng rực lên, hắn trừng mắt nhìn y: "Ngươi đang ám chỉ trước đây ta không...."
"A Vân" Tạ Thiên Lan thấp giọng gọi hắn: "Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ khác của ngươi."
So với những ngày bị Mị thú khống chế, hiện tại Sở Mộ Vân thả cũng không đi.

Tuy nhiên y vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Nhưng cũng không dám thả Mị thú ra nên mới tốn công sức mà nghĩ ra chiêu này.
Sở Mộ Vân cũng không quan tâm lắm, hắn cũng không ghét thứ trợ hứng này.

Hơn nữa bây giờ các góc trên đầu Tạ Thiên Lan đều đã sáng, y cũng không cần lừa hắn làm gì....
Dù sao những chuyện nên hay không nên thì hai người đều đã làm, cũng không ngại thêm mấy chuyện này.
Sở Mộ Vân nhìn y thỏa hiệp nói: "Ngươi đúng là càng lớn càng học xấu."
Tạ Thiên Lan ôm hắn từ phía sau, hạ một nụ hôn nồng nhiệt xuống cổ hắn: "A Vân không thích?"
Sở Mộ Vân bị y trêu ghẹo đến ngứa ngáy, quay lại hôn môi y.
Môi lưỡi hai người triền miên, nhiệt khí cũng bốc lên.

Tạ Thiên Lan nhìn hắn, đôi mắt phong tình vạn chủng hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc: "A Vân, ngươi đồng ý cùng ta ăn nó không?"
Sở Mộ Vân đột nhiên thận trọng.

Từ những lời này hắn nhận ra bất thường nhưng lại không thể nào nói ra.
Tạ Thiên Lan nhìn chằm chằm hắn.
Sở Mộ Vân hoàn hồn, hắn nở nụ cười dịu dàng: "Ta đồng ý."
Tạ Thiên Lan cũng mỉm cười.

Đây không phải nụ cười mê hoặc như bình thường mà chỉ đơn thuần là mỉm cười, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng đẹp.
Sở Mộ Vân biết bảy ma tôn đều có dung mạo khuynh thế, khả năng chống cự với sắc đẹp của hắn cũng vượt xa người bình thường nhưng lúc này hắn lại bị Tạ Thiên Lan làm cho kinh ngạc.
Hóa ra Dâm dục động tình sẽ đẹp đến nhường này.

Hai người ăn quả Hợp Cẩn.

Đúng như Sở Mộ Vân nghĩ, loại quả này có tác dụng kích tình.

Không lâu xong hắn đã cảm thấy cả người nóng ran, ngại ngùng hay đề phòng đều biến mất, trong đầu hắn chỉ có làm tình, không ngừng làm tình....
Thỉnh thoảng trải qua cảm giác bị dục vọng chi phối cũng không tồi.
Một đêm triền miên.

Vào lúc cuối cùng, Sở Mộ Vân mới biết tác dụng của loại quả này.
Tuy hắn nhận ra từ lời nói và hành động của Tạ Thiên Lan về tác dụng khác của quả Hợp Cẩn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tác dụng kia.
Lúc lên đỉnh, cùng với chất lỏng ấm nóng là sức mạnh không thể tưởng tượng và sinh mệnh nồng đậm ngập tràn cả cơ thể.
Quả Hợp Cẩn.
Rượu Hợp Cẩn.
Đó là thứ rượu giao bôi của phu thê, là biểu tượng đẹp đẽ của đêm động phòng hoa chúc, là đại diện cho việc kết thành phu thê, sau này cùng đồng kham cộng khổ, hợp hai thành một.
Yêu giới cũng có rượu giao bôi nhưng quả Hợp Cẩn lại có thể thấy nhưng không thể cầu.
Không giống ý nghĩa đơn thuần của rượu giao bôi, quả Hợp Cẩn lại có tác dụng thật sự.
Hai người cùng ăn quả song sinh Hợp Cẩn, loại quả này sẽ phát huy sức mạnh nghịch thiên khi cao trào lúc làm tình.
Nó khiến hai người cùng chung tu vi, cùng chung sinh mạng, khiến họ đạt được ý nghĩa thật sự của"hợp hai thành một".

Tuy rằng sẽ tách ra nhưng sau khi kết thúc, người có tu vi kém hơn sẽ có được sức mạnh rất lớn.
Giống như Sở Mộ Vân hiện tại.
Hắn có được một nửa sức mạnh mà và sinh mệnh của Tạ Thiên Lan.


Bình Luận (0)
Comment