Sở Mộ Vân giữ mình trong sạch mấy trăm năm, hồ ly nhỏ quyến rũ hắn nhiều lần nhưng hắn vẫn nhịn không đè nó, không ngờ bây giờ lại bị trúng chiêu.
Thật ra từ trước đến nay Sở tổng không hề có liêm sỉ trong chuyện này, muốn đè thì đè. Vả lại hồ ly nhỏ còn trắng trẻo xinh đẹp, so với hắn còn không tim không phổi hơn, trên giường có thể là bạn tình, dưới giường vẫn là bạn bè tốt.
Theo lý thuyết... Sở Mộ Vân ở hiện thực rất thích kiểu người như vậy.
Tuy nhiên ở đây hắn lại không muốn chạm vào hồ ly.
Linh cục cưng vô cùng cảm động về chuyện này: "Có phải ngươi vì Phẫn nộ đại đại mà thủ thân như ngọc không?"
Sở Mộ Vân: "..."
Linh: "Ngươi đã thừa nhận ngươi chỉ có thể nằm dưới."
Sở Mộ Vân cân nhắc một hồi, cuối cùng nói: "Cục cưng, ngươi phải học được cách phân biệt nói thật và nói cho có."
Nếu hắn không nói mình nằm dưới, hồ ly kia sẽ quyến rũ hắn mỗi ngày, hắn nhịn được một lần, hai lần, nhưng ba, bốn lần thì sao? Quay đầu đi đè hồ ly, sau này còn làm thầy giáo kiêm bạn tốt thế nào được nữa?
Hồ ly không có liêm sỉ là thật, hơn nữa cũng không ngu, chắc chắn sẽ lại làm nũng. Chưa gì đã xảy ra quan hệ, hắn ép nó tu luyện, nó sẽ quấn lấy hắn trên giường. Với tính cách lười biếng của hồ ly này thì đừng nói là trăm năm, ngàn năm cũng đừng mong là thành công.
Từ trước đến nay Sở Mộ Vân làm việc luôn cân nhắc nhiều mặt, chỉ cần có chuyện xung đột với nhau thì mục tiêu cuối cùng sẽ phải lùi lại.
Vì vậy hắn không thể phát sinh quan hệ với hồ ly.
Tập trung suy nghĩ, trong cơ thể Sở Mộ Vân dâng trào sức lực, cố gắng đè nén cảm giác khô nóng. Tuy nhiên sự khô nóng không hề giảm, sức mạnh trong cơ thể hắn vừa động, lửa lại bắt đầu cháy theo.
Trong lúc nhất thời ngọn lửa như thiêu đốt máu Sở Mộ Vân sôi trào.
Hồ ly nhỏ phát hiện vấn đề, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn thoáng qua đã bị mê hoặc.
Đẹp... Đẹp... Đẹp trai quá!
Đẹp như vậy lại là thụ? Sao có thể!
Bị Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm, hồ ly nhỏ cảm thấy người mình nóng lên, rất muốn cùng hắn...
Hồ ly bị ma xui quỷ khiến giơ tay, cách quần áo chạm vào nơi kia của Sở Mộ Vân.
Chỉ mới chạm, đôi mắt của hồ ly đã sáng ngời.
Cứng! Hơn nữa... thật lớn!
Nó liếm môi dưới, muốn không quan tâm mà...
Hồ ly nhỏ đứng dậy, ghé sát vào... Sở Mộ Vân nhíu mày, tuy nhiên không đẩy nó ra.
Khi hai người sắp hôn nhau đến nơi, một trận gió lớn đột nhiên đánh úp tới, hồ ly nhỏ chớp chớp mắt, sau đó bùm một tiếng ngã xuống giường.
Linh nhìn có chút đau lòng: "Có phải... ra tay nặng quá không?"
Sở Mộ Vân: "Đừng coi thường Ngân Vận Thể, nếu không phải nó thất thần thì một đòn này chưa chắc có thể khiến nó ngất xỉu."
Linh: "......"
Sở Mộ Vân đứng dậy, dùng thuật pháp nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mượn khí vận không dễ, Sở Mộ Vân bị dục vọng làm cho phát cáu.
Chẳng lẽ phải đi tìm người khác phát tiết?
Thị trấn này không nhỏ, hắn che đi khuôn mặt rồi tìm một người thuận mắt qua đêm cũng không sao.
Nghĩ như vậy, Sở Mộ Vân liền quay người muốn trở lại.
Nhưng không được bao lâu, hắn liền cảm giác được khí tức quen thuộc.
Ngay sau đó bóng đen xuất hiện ở trước mặt.
Từ sau khi Lăng Huyền bị Lăng Vân Tông đuổi đi, chỉ cần nhìn thấy Sở Mộ Vân là y lại không khách khí ra sát chiêu.
Nếu là bình thường thì Sở Mộ Vân sẽ vui vẻ cùng y chơi đùa, nhưng bây giờ hắn không dám dùng đến sức mạnh, chỉ cần vừa động, lửa dục sẽ lao khỏi da hắn.
Đôi mắt Lăng Huyền từ xa đột nhiên nheo lại.
Bởi vì Sở Mộ Vân bị thiêu đến đầu óc mơ hồ.
Linh cục cưng: "Có cần... duy trì tỉnh táo không?"
Sở Mộ Vân: "Phong tỏa giác quan."
Linh: "A??" Sau đó nó phản ứng lại, hưng phấn nói: "Được được được!"
Lăng Huyền gần như trong nháy mắt phát hiện ra sự bất thường của hắn, y vẫn chưa chiêu, chỉ lại gần, giọng điệu đầy xa cách: "Sư huynh?"
Không phải là do y không cẩn thận mà do qua rất nhiều năm y đã biết rõ lòng dạ nam nhân này thâm sâu như thế nào, suy nghĩ cũng vô cùng quỷ quyệt, đồng thời tận mắt nhìn thấy hắn dễ như trở bàn tay mà tính kế mọi người, sau đó ngụy trang thành dáng vẻ vô tư hy sinh vì mọi người.
Nhiều năm như vậy Lăng Huyền không ngừng tự hỏi: Hắn rốt cuộc vừa mắt Lăng Túc Vân ở điểm nào, để rồi một nam nhân khôn ngoan và quỷ quyệt như vậy lại vì gã mà lên kế hoạch tất cả, tự tay làm mọi thứ.
Lăng Huyền nghĩ mãi không ra, hoàn toàn không tìm được manh mối.
Y đến gần hắn, cụp mắt nhìn xuống, sau đó... chuyện khiến Lăng Huyền bất ngờ đã xảy ra.
Sở Mộ Vân đứng dậy, hôn lên môi y.
Vô cùng nồng nhiệt, nóng bỏng như nước sôi, nụ hôn khiến người không thể cảm nhận được khoái cảm, bởi vì chấn động quá lớn, chưa gì đã thay thế hết các cảm quan.
Lăng Huyền sững người, kí ức lắng đọng mấy trăm năm ùa ra. Đợi đến khi y hoàn hồn mới phát hiện mình giữ chặt cằm người trước mặt, hôn hắn... Không, không nên gọi là hôn, sự va chạm ngang ngược giữa môi và lưỡi khiến mùi máu tươi trong miệng lan tràn.
Nhưng điều này càng kích thích dục vọng trong lòng, cảm giác cạnh tranh luôn mê hoặc, khiến Lăng Huyền không nhịn được càng thêm thô bạo.
Sở Mộ Vân rên một tiếng, hắn đau nhưng lại không buông ra, ngược lại ôm lấy cổ y, đói khát, dâm loạn, không biết xấu hổ mà dựa vào y.
Lăng Huyền có thể nhìn thấy vực thẳm bị bao phủ bởi những đóa hoa diễm lệ, biết rõ bước lên là bụi gai dưới vực sâu đang đợi y, nhưng y vẫn không chút do dự.
Giống như trăm năm trước, biết rõ hắn sẽ rời đi.
Y vẫn sẽ... làm.
Có chút hy vọng, có chút chờ mong, tưởng tượng những gì mình nhìn thấy chưa chắc là tất cả.
Đáng tiếc hiện thực còn đáng sợ hơn trực giác của y nhiều.
Ngày hôm sau, Sở Mộ Vân nhắm mắt lại rồi mở ra mấy lần mới giảm bớt được đau nhức và mệt mỏi trên cơ thể.
Làm quá mức, lâu lắm hai người mới thân thiết, khó tránh khỏi không nhịn được.
Cũng may là tác dụng phụ chết tiệt kia đã biến mất.
Sở Mộ Vân đứng dậy, mặc xong quần áo liền muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc này Lăng Huyền đẩy cửa vào.
Hai người triền miên một đêm, sáng hôm sau gặp mặt lại lạnh lùng nhìn nhau.
Sở Mộ Vân nhíu mày, thẳng thắn nói: "Ta uống nhầm thuốc kích dục."
Lăng Huyền nhìn chằm chằm: "Nếu người đến không phải là ta thì sao?"
Sở Mộ Vân giật mình, sau đó nhếch môi nhìn y: "Ngươi nói xem?"
Bàn tay khuất dưới ống tay áo Lăng Huyền siết chặt.
Sở Mộ Vân không muốn tốn thời gian, hắn không nói câu từ biệt nào đã xoay người ra cửa.
Không ngờ đến Lăng Huyền lại đi theo hắn - y lặng im không nói lời nào đi theo Sở Mộ Vân.
Thời gian của Sở Mộ Vân không có nhiều lắm, tác dụng của Khí Vận Đan nhiều lắm chỉ có bảy ngày, hơn nữa hai ngày cuối có hiệu lực rất kém, tính ra chỉ còn năm ngày. Bây giờ đã lãng phí mất hai ngày một đêm, xông vào mê trận của Vạn Tượng Cung phải mất một ngày, hắn thật sự không có thời gian dây dưa với Lăng Huyền.
Nhưng cũng không thể đánh nhau với y, nếu ra tay sẽ tốn nhiều sức lực, đến Vạn Tượng Cung sẽ càng nguy hiểm hơn.
Sở Mộ Vân đột nhiên có suy nghĩ: Hay là để tiểu lang khuyển đi cùng?