Tạ Thiên Lan ở trong căn phòng tràn ngập tranh Sở Mộ Vân suốt một đêm.
Sở Mộ Vân về lại Lăng Vân Tông.
Thành công lấy được Linh Dẫn Thảo, chuyến đi này xem như vô cùng thuận lợi.
Lăng Huyền vẫn luôn im lặng, Sở Mộ Vân cảm thấy y có tâm sự, cân nhắc một hồi rồi nói: "Chẳng qua chỉ là nơi cố nhân, đã lâu không còn liên lạc."
Hắn đương nhiên biết được Lăng Huyền đang suy đoán điều gì. Thấy hắn ra vào Vạn Tượng Cung rất nhẹ nhàng, lại quen thuộc bố trí bên trong, không nghi ngờ mới là lạ.
Hắn giải thích cho có lệ, Lăng Huyền lại hỏi hắn một câu: "Ta cũng là cố nhân sao?"
Sở Mộ Vân khựng lại một chút, nhìn y nhướng mày: "Đúng vậy, chúng ta là bạn bè cũ."
Dáng vẻ của hắn rất đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười, đôi mắt kia lại càng thêm đa tình giống như rượu ngon, dù chưa nếm nhưng hương vị đã làm say lòng người.
Lăng Huyền thích dáng vẻ của hắn bao nhiêu thì càng căm ghét sự vô tình của hắn bấy nhiêu.
Rõ ràng hắn chưa làm gì cả- hắn chưa làm tổn thương y, không lừa gạt y, càng không vũ nhục y, nhưng tại sao y vẫn chờ đợi...
Lăng Huyền đột nhiên hoảng hốt.
Vì sao y lại có suy nghĩ này?
Ai làm tổn thương y? Ai lừa gạt y? Y bị ai vứt bỏ?
Lăng Huyền giật mình vì suy nghĩ này, rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Tuy Sở Mộ Vân có thể suy đoán đại khái về suy nghĩ của Lăng Huyền nhưng dù sao hắn cũng không phải đấng toàn năng, hắn không thể biết được suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu Lăng Huyền lúc này.
Thấy Lăng Huyền không nói gì, Sở Mộ Vân cũng không ở lâu, xoay người nói: "Ta còn có việc, đi trước."
Còn chưa đi được một bước, Lăng Huyền đã túm lấy cổ tay hắn.
Sở Mộ Vân quay lại nhìn y: "Còn có chuyện gì sao?"
Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt tối xuống, dáng vẻ âm trầm, giống như được giải phóng thống khổ đè ép từ lâu, giọng nói khàn khàn không chút độ ấm vang lên: "Tại sao..."
Sở Mộ Vân giật mình.
Thật ra Lăng Huyền không biết mình đang hỏi cái gì, cũng không đằng sau từ "tại sao" là gì, dường như cảm giác không cam lòng và tuyệt vọng bao trùm lấy trái tim y, khiến y muốn hỏi hắn, chất vấn hắn...muốn...
Lăng Huyền đột ngột tỉnh táo lại.
Bầu không khí mơ hồ bỗng biến mất, Lăng Huyền nhíu mày, chậm rãi nói: "Không có gì."
Nói xong, y xoay người rời đi.
Lúc này đã là xế chiều, hoàng hôn buông xuống, bầu trời ở Yêu giới mất đi ánh sáng chuyển thành màu tím sẫm, mặt trăng với ánh sáng yếu ớt nhô lên đầy đáng thương, ở giữa bầu trời lại như sắp rơi xuống đến nơi.
Khi Sở Mộ Vân hoàn hồn mới phát hiện mình đã đứng yên tại chỗ rất lâu, lâu đến mức quên mất cả thời gian.
Nhưng trong thời gian dài như vậy hắn lại chẳng suy nghĩ điều gì, não gần như trống rỗng.
Trạng thái không suy nghĩ bất cứ điều gì với Sở Mộ Vân mà nói là không thể tưởng tượng nổi.
Một người luôn vận dụng đầu óc, mọi chuyện đều tính toán chính xác thì không nên có lúc như vậy.
Tuy nhiên lại có.
Sở Mộ Vân không nghĩ nữa, quay lại Lăng Vân Tông.
Nửa năm yên bình trôi qua, Sở Mộ Vân đã cấy con rối hoàn toàn vào cơ thể Lăng Túc Vân, gần như tất cả đã chuẩn bị xong...
Yêu cầu duy nhất chính là chờ cơ thể này chết đi- ở nơi của Tham ăn, hắn từ bộ xương hóa lại thành người. Thế nhưng... tại sao hắn lại trở thành bộ xương?
Khi đó Lăng Huyền nói rằng y giết hắn, rốt cuộc là giết khi nào? Tại sao lại giết?
Những chuyện này tạm thời không có đáp án, Sở Mộ Vân cũng không sốt ruột. Tất cả đã chuẩn bị xong, việc còn lại chỉ cần đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Mấy trăm năm đã trôi qua, trên người Lăng Túc Vân không còn nhìn ra một chút bóng dáng của Lăng Huyền. Sợi du hồn kia dường như đã bị che giấu, sau khi bản chất lộ ra hành vi của Lăng Túc Vân cũng ngày càng bốc đồng và liều lĩnh.
Gã chán ghét Sở Mộ Vân, trong lòng vô cùng ghét hắn, hơn nữa loại cảm xúc này ngày càng trở nên mãnh liệt, dần phát triển thành nỗi oán hận.
Thật ra cũng rất dễ hiểu, Lăng Mộc quá ưu tú, ưu tú đến mức tất cả người ở Lăng Vân Tông đều ngưỡng mộ và kính trọng hắn.
Một cường giả như vậy lại phục tùng Lăng Túc Vân từ đầu đến cuối.
Nếu Lăng Túc Vân cũng có năng lực tương đương thì đây đã trở thành một giai thoại về tình huynh đệ sâu sắc.
Nhưng bi kịch chính là cách biệt giữa Lăng Túc Vân và Lăng Mộc quá lớn, gần như là kẻ ngu và thiên tài vậy.
Không ngừng bị so sánh, dù là ai thì cũng chịu không nổi.
Hơn nữa Lăng Mộc lại nhường gã khắp nơi, điều gì cũng theo ý gã, chuyện gì cũng làm vì gã. Quyền thế, địa vị, tất cả đều thua một câu của Lăng Túc Vân.
Nhưng Lăng Túc Vân lại không vui, vì điều này càng chứng minh gã vô dụng, cho dù gã có trở thành tông chủ thì mọi người đều cho rằng là Lăng Mộc nhường gã.
Gã nỗ lực cũng được, không nỗ lực cũng được, vì dù sao cũng không có người để ý đến. Gã sống dưới cái bóng của Lăng Mộc nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy Lăng Mộc đáng thương, là gã phụ Lăng Mộc!
Tuy nhiên gã lại không thèm để ý đến thứ tình cảm dơ bẩn kia của Lăng Mộc, gã không thích nam nhân, gã luôn cảm thấy ánh mắt Lăng Mộc nhìn mình thật buồn nôn!
Cảm xúc như vậy càng lên men càng không thể chịu đựng. Dưới sự xúi giục của hồ cẩu bằng hữu, gã bắt đầu nảy sinh sát tâm với Lăng Mộc.
Sở Mộ Vân biết điều này nhưng cũng không lo sợ. Lăng Túc Vân muốn giết hắn? Nghìn năm nữa cũng không có khả năng.
Tuy nhiên hắn không ngờ tên ngu xuẩn này lại tự tìm đường chết.
Nếu muốn tìm người giết Lăng Mộc, Lăng Huyền tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.
Đặc biệt trong mắt người ngoài thì Lăng Mộc và Lăng Huyền là đôi huynh đệ luôn đối đầu nhau, vừa gặp là quyết đấu sinh tử, dáng vẻ muốn giết chết đối phương.
Vì vậy gã tự cho mình là thông minh đi tìm Lăng Huyền.
Lăng Túc Vân "hao hết tâm tư" "âm thầm" đưa Lăng Huyền đến trước mặt Lăng Mộc.
Sở Mộ Vân nhìn nam tử tóc đỏ mà cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chuyện này đúng là...
Lăng Huyền không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn: "Gã muốn giết ngươi."
Sở Mộ Vân: "..."
Lăng Huyền nhếch môi, châm chọc nói: "Ngươi làm nhiều chuyện vì gã như vậy, gã lại muốn ngươi chết."
Thật ra Sở Mộ Vân cũng không muốn diễn nữa- Dù sao thuật Đại Hành đã xong, hắn cũng không cần giả vờ với Lăng Túc Vân làm gì.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, trái tim Sở Mộ Vân rơi lộp bộp, khi nhận ra có điều không ổn thì đã quá muộn.
Lăng Huyền vẫn luôn nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ có mái tóc đỏ là bị gió thổi tung, hạ xuống cùng lúc với dòng máu tươi sau lưng y.
Y giết Lăng Túc Vân, lấy đi mạng sống của người phía sau mà không cần quay người lại.
Khuôn mặt Lăng Túc Vân thống khổ đến vặn vẹo, gã trợn to mắt, dường như không thể tin nổi tại sao mọi chuyện lại như vậy.
Tại sao... Lăng Huyền lại giết gã.