Trống rỗng.
Mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, không phải màu trắng cũng không phải màu đen, không phải mở mắt cũng không phải nhắm mắt, không cảm giác được gì lại như cảm giác được gì.
Sở Mộ Vân ở trong hoàn cảnh như vậy rất kiên nhẫn chờ đợi.
Nếu như nhìn thấy khuôn mặt hắn sẽ phát hiện vẻ mặt trông bình tĩnh kia thật ra đang che giấu bất an - bởi vì giấu quá sâu nên chính hắn cũng bị lừa.
Ở trong không gian như vậy, ngoại trừ suy nghĩ của Sở Mộ Vân thì tất cả đều yên tĩnh.
Đây là loại cảm giác không thể miêu tả, giống như cả thế giới đều chìm vào giấc ngủ, chỉ mình hắn có nhắm mắt cũng không ngủ được.
Không cảm nhận được sự tồn tại của Linh, không cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ thứ gì.
Sở Mộ Vân nhớ rất rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hắn tính toán thời gian Lăng Huyền đến, cố ý sử dụng Xá Thân Trận lấy mạng đổi mạng cứu Lăng Túc Vân.
Như vậy Lăng Huyền sẽ không thể giết Lăng Túc Vân mà phải bảo vệ gã mãi mãi, theo bản năng đợi một người không biết bao giờ sẽ trở lại.
Khi Lăng Túc Vân chết, Sở Mộ Vân còn cảm nhận được sự tồn tại của Linh và suy nghĩ của nó lúc đó: Tại sao không nói cho Lăng Huyền biết? Tại sao không nói về thuật Đại Hành cho Lăng Huyền biết sớm hơn?
Sở Mộ Vân vẫn chưa kịp giải thích cho nó.
Không thể nói, vì mãi đến khi gặp Tham ăn, Lăng Huyền vẫn không biết về thuật Đại Hành, vì vậy hắn không thể làm tăng thêm biến số cho ngàn năm sau.
Tương lai đương nhiên có thể thay đổi, nhưng tương lai trước mắt Sở Mộ Vân tuyệt đối không thể thay đổi.
Bởi vì hắn từ "tương lai" trở lại đánh thức Lăng Huyền, nếu "tương lai" thay đổi thì hắn ở "tương lai" làm sao quay lại lúc này được?
Càng chưa nói đến ai sẽ đánh thức Lăng Huyền? Ai thiết lập thuật Đại Hành? Thậm chí là sự phát triển của thiết lập Ma giới cũng bị đảo lộn.
Từ trước đến nay Sở Mộ Vân luôn hành động thận trọng, đương nhiên sẽ không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Dù hắn có quay lại ngàn năm trước cũng sẽ không thay đổi mà thuận theo, vì một "tương lai" đã biết trước.
Sở Mộ Vân nghĩ đến chuyện này, rất nhanh đã nhận ra mình đang bất an.
Bất an đến mức phải đánh lạc hướng tâm trí bằng cách suy nghĩ không ngừng.
Cho dù hóa thành bộ xương mất đi tất cả giác quan, thì với tu vi hiện tại của hắn cũng có thể nhìn thấy tất cả bằng cách phóng thần thức.
Nhưng hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Linh...
Đây không phải là do biến thành bạch cốt, cũng không phải do tác dụng của Xá Thân Trận, đây là...
Bầu trời xám xịt, sương mù đè xuống khiến người ngủ say không thể thở được, cũng không thể tỉnh dậy.
Sáu người vừa bừng tỉnh đều có chung một giấc mơ.
Giấc mộng kia biến mất ngay khi mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhớ được một người.
Không thấy rõ được khuôn mặt hắn, không nghe được giọng hắn, thậm chí cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Nhưng vẫn biết hắn đang ở đó.
Cho dù là hư không, cho dù là hỗn độn, cho dù không có gì vẫn biết được rằng hắn ở đó.
Bên cạnh họ, xung quanh họ, có thể thấy được hắn ở khắp nơi.
Nhưng điều này không khiến họ thấy thỏa mãn, ngược lại còn khơi dậy sự phẫn nộ, không cam lòng, bi thương và tuyệt vọng!
Bởi vì cảm xúc này mà sáu người đều bừng tỉnh, ngồi suốt một đêm.
Thật ra giấc mơ này không phải là lần đầu tiên họ mơ thấy, nhưng mỗi khi tỉnh dậy họ lại nhớ rất rõ, rõ đến mức tưởng chừng cả đời sẽ không bao giờ quên. Tuy nhiên chẳng mấy chốc khi mặt trời mọc, những ký ức không bao giờ quên ấy lại như giọt sương gặp nắng gắt, bốc lên thành hơi nước và biến mất không dấu vết.
Sở Mộ Vân đột nhiên tỉnh lại, trước mắt là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Tóc đen da trắng, mày kiếm mắt tinh, đôi môi mỏng cười nhạt. Y nhìn Sở Mộ Vân, đôi mắt đen lóe lên tia tà ác.
Sở Mộ Vân khẽ thở phào: Dạ Kiếm Hàn, đã lâu không gặp.
Nhất tử nhất sinh, Sở Mộ Vân trải qua ngàn năm, nhưng ở đây mới chỉ trôi qua nửa khắc mà thôi.
Giống như những lần bị giết chết sống lại, Sở Mộ Vân vẫn tiếp tục "chết đi sống lại".
Khóe mắt Sở Mộ Vân liếc qua, nhận ra mình không còn ở Lăng Vân Tông, Lăng Huyền cũng không thấy bóng dáng.
Có lẽ khi hắn bất tỉnh, Dạ Kiếm Hàn (Tham ăn) đã đưa hắn rời khỏi đó.
Lăng Túc Vân đã thoi thóp, hắn cần phải giục Linh Dẫn Thảo, kích hoạt con rối mới có thể khiến Thân Xác Tương Ứng tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Tuy nhiên...
Dạ Kiếm Hàn ngồi ở bên cạnh hắn, thấy hắn tỉnh lại còn ác ý đưa tay chọc mặt hắn: "Mơ thấy ác mộng sao?"
Sở Mộ Vân nhíu mày.
Ngón tay Dạ Kiếm Hàn rất nóng, sau khi lướt qua gò má liền dừng ở khóe mắt của hắn.
Chỗ đó ướt đẫm, rõ ràng là đã khóc.
Ngón tay Dạ Kiếm Hàn dịu dàng lướt qua, gạt đi giọt nước mắt, sau đó y đặt tay bên môi.
Vẻ mặt Sở Mộ Vân không thay đổi nhìn y.
Dạ Kiếm Hàn nếm thử, chậm rãi nói: "Đắng thật, xem ra trong mơ em rất đau lòng."
Sở Mộ Vân hơi hoảng hốt.
Đó là mơ sao? Cảnh tượng trống rỗng kia là mơ sao?
Nhưng... không có đau lòng.
Sở Mộ Vân hơi lắc đầu, sau đó nói: "Không nhớ nữa."
Ánh mắt Dạ Kiếm Hàn như ngọn đuốc, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Biểu cảm Sở Mộ Vân rất tự nhiên, chỉ là trong mắt có chút mê man, lông mày nhíu chặt.
Giọng Dạ Kiếm Hàn hơi thất thường: "Em còn nhớ mình là ai không?"
Sở Mộ Vân suy nghĩ một lát, dường như không có kí ức gì nên đành lắc đầu.
Dạ Kiếm Hàn đột nhiên cúi người, lại sát gần hắn.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức chỉ cần ai động đậy là sẽ ngay lập tức hôn đối phương.
Sở Mộ Vân không cử động.
Dạ Kiếm Hàn vẫn lẳng lặng nhìn hắn.
Khi Sở Mộ Vân định mở miệng, Dạ Kiếm Hàn đột nhiên hôn hắn.
Khoảng cách lập tức biến mất, tuy Sở Mộ Vân hơi giật mình nhưng tâm trí hắn mạnh mẽ, không để lộ biểu cảm ra ngoài, trong mắt chỉ hiện lên chút kinh ngạc.
- Đây là biểu hiện bối rối và hoài nghi của một người không nhớ rõ bất cứ điều gì.
Dạ Kiếm Hàn đột ngột xông vào khoang miệng hắn, lấy khí thế như cuồng phong bão tố cho hắn một nụ hôn nóng bỏng đến hoa mắt chóng mặt.
Tràn ngập nhiệt tình và gấp gáp, bá đạo tuyên bố quyền chiếm hữu và tình yêu sâu đậm.
Không sai... là yêu sâu đậm, không cần che giấu lại lộ liễu đến mức kinh ngạc.
Nhưng sao có thể?
Nụ hôn kết thúc, Sở Mộ Vân ngơ ngẩn nhìn y.
Dạ Kiếm Hàn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, đôi mắt đen tràn ngập tình cảm lưu luyến: "Nhớ cho kĩ, ta là người yêu của em."
Sở Mộ Vân chớp mắt.
Dạ Kiếm Hàn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn, chậm rãi nói: "Ta yêu em."
Linh: "Σ(° △°)︴, cái quái gì vậy!!"