Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 4

Sở Mộ Vân đương nhiên biết ((Ma giới)) là cuốn tiểu thuyết có tính hướng bình thường. Nếu không ai lại bỏ nhiều tiền như vậy để chuyển thể thành điện ảnh?

Thế nhưng bộ tiểu thuyết này cũng không thiên quá nhiều về tình cảm. Vì dù sao tác giả của nó cũng là gay. Nếu viết theo tuyến tình cảm, hắn sẽ không viết nam chính thu muội tử lập hậu cung, mà là đẩy ngã tiểu đệ, tiểu đệ của tiểu đệ, tiểu đệ đệ của tiểu đệ... Nói chung dù là thụ nhân thê, hay tráng thụ, cứ hợp khẩu vị là đè!

Cũng may hắn còn có liêm sỉ mà viết ((Ma giới)) một cách nghiêm túc. Cốt truyện là thế giới tráng lệ, tình cảm chỉ làm nền.

Tuy rằng ((Ma giới)) sau khi nổi có đủ loại đồng nhân. Các fan cp cãi nhau không ngừng, thân là tác giả, hắn cũng thưởng thức không ít tác phẩm đồng nhân kinh điển. Nhưng Sở Mộ Vân vẫn cảm thấy nam chính nhiệt huyết yêu đời đích thực là tiểu thụ bị bảy tên biến thái đè không dậy nổi.

Đương nhiên cũng có đồng nhân nam chính đè bảy tên biến thái này làm Sở Mộ Vân không thể nào hiểu được. Là tác giả, hắn hiểu rõ bảy tên thần kinh này tuyệt đối sẽ không để bị đè. Cho nên, hắn còn nghiêm túc viết một bình luận dài, phân tích đồng nhân này không hợp lý ở chỗ nào...

Cuối cùng... lại bị phỉ nhổ.

(Đọc h văn mà còn thảo luận hợp lý hay không, trẻ con thì cút đi)

(Đồng nhân thì phải occ, tui muốn nhìn thấy ngạo mạn Mạc Cửu Thiều nhà ta hóa thành bãi xuân thủy!!?)

( Emma, tui thì thấy Lăng Huyền chính là tiểu tao hóa! Tuy mạnh đến biến thái, nhưng dâm lên tuyệt đối *!)

(Ha ha, thớt dám so tao với Hồng Thiên Phong không? Ai có thể tao bằng Dâm dục chứ?*máu mũi *...A a...*Máu mũi của ta, liêm sỉ tí đi!)

(Mình không thích Thiên Hồng Phong, vừa yêu nghiệt, lại vừa đẹp thì sao? Đồ tiện nhân thích đùa bỡn người khác! Người ta càng ghét hắn, hắn càng vui vẻ!)

(Nơi này chính toàn là chân ái của bảy tội đồ, lầu trên rẽ trái không tiễn nhé.)

.....

Nhìn đống bình luận. Thân là gay chính hiệu, Sở Mộ Vân cảm thấy mình muốn mù mắt... Con gái là loại sinh vật kì lạ, hắn không đời nào hiểu được.

Lần thứ hai sau khi xuyên đến (( Ma giới)), Sở Mộ Vân nghĩ lại vẫn thấy tiếc hận.

Nếu xuyên vào cuốn đồng nhân kia thì đã tốt rồi. Công lược bảy tiểu tao hóa so với bẻ cong bảy tên thẳng nam dễ hơn nhiều.

Thế nhưng, trong lòng Sở Mộ Vân vẫn không chịu phục.

Nhân vật là do hắn tạo ra. Tuy lúc viết, hắn không suy xét vấn đề này. Nhưng tác giả sáng tạo ra họ là gay, không lí gì bọn họ lại thẳng được!

Cho nên... hắn tuyệt đối không tin Mạc Cửu Thiều là thẳng.

Khóe miệng Sở Mộ Vân khẽ nhếch, tính kế. Dù trong đầu hắn nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ mất có vài giây.

Lại nói tuy Thanh Tuyết được đưa đến hầu hạ Sở Mộ Vân, nhưng lại không có kinh nghiệm gì dù được dạy dỗ từ lâu. Muốn dán lên người hắn nhưng lại khẩn trương bất an.

Thiếu cung chủ lớn lên rất anh tuấn. Thiếu niên mười lăm thân thể thẳng như trúc, ▢▢ cánh tay rắn chắc... Nghe nói thiếu cung chủ thiên tư trác tuyệt, trong ba năm ngắn ngủi đã luyện đến tầng thứ sáu kiếm pháp Thiên Nguyệt. Một mình đấu cả thành Loan Sơn, vô cùng lợi hại!

Thanh Tuyết không ngờ mình may mắn được hầu hạ hắn. Thiếu niên anh tuấn tài giỏi như vậy, cô nương nào không ngưỡng mộ?

Tâm tư nàng hơi động, e lệ tiến lên. Nghĩ đến đó, không xương mà dán lại người hắn.

Nhưng càng không ngờ là nàng còn chưa đến gần, Sở Mộ Vân đã đứng dậy, quát lên:"Ai cho ngươi vào đây! "

Thanh Tuyết giật mình:"Thiếu cung chủ...."

"Nói!" Sở Mộ Vân nhìn nàng, ánh mắt tối xuống, lạnh đến tận xương.

Thanh Tuyết bị dọa, kiều diễm cũng tan đi. Nàng lùi lại, cung kính nói:"Là tôn thượng phân phó nô tì đến hầu hạ thiếu cung chủ."

Khí thế xung quanh Sở Mộ Vân vẫn không giảm, giọng nói lạnh lẽo:"Đúng là phụ thân sai ngươi đến hầu hạ ta, nhưng ai cho ngươi nửa đêm đến chỗ ta?"

Thanh Tuyết luống cuống, vội giải thích:"Thiếu cung chủ, là tôn chủ... bảo ta...hầu hạ ngài chuyện giường chiếu.

Đột nhiên nghe vậy, Sở Mộ Vân giật mình, mặt trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy:"Ngươi nói... Phụ thân bảo ngươi đến... "

"Đúng vậy. " Thanh Tuyết thấy hắn không nổi giận nữa liền dán lại, ôn thanh nói:"Thiếu cung chủ không cần lo lắng. Ngài đến tuổi này cũng nên biết những việc này, tôn thượng cũng là..."

Nàng còn chưa dứt lời, Sở Mộ Vân bỗng dưng quát lên:"Cút!"

Thanh Tuyết bị dọa đến run rẩy, vội quỳ xuống:"Thiếu cung chủ bớt giận, thiếu cung chủ... "

"Đi ra!" Sở Mộ Vân tựa như không nhịn được nữa, tay nắm thành quyền, bội kiếm bên người rung lên.

Thanh Tuyết biết hắn thật sự tức giận, không dám ở lại nữa, vội vàng lui ra ngoài.

Trong phòng không còn một ai, Sở Mộ Vân không thể áp chế phẫn uất trong lòng. Cầm kiếm không kết cấu quét ngang, khiến cung điện hoa mĩ trở nên hỗn độn.

Kiếm thanh vù vù, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn. Sở Mộ Vân suy sụp ngã ngồi, thất thần.

Quản sự phụ trách thiên điện nhìn cung điện bừa bộn, vội vàng phái người đi thông tri tôn thượng. Tự mình đi vào nhìn tiểu chủ nhân trước giờ luôn ngoan ngoãn:"Thiếu cung chủ có gì không vừa ý có thể nói với lão nô. Lão nô sẽ dạy bảo lại bọn hạ nhân, không để bọn họ quấy nhiễu ngài nghỉ ngơi. "

Sở Mộ Vân cũng không phải người không biết lí lẽ, hắn mệt mỏi nói:"Không sao, là tâm tình ta không tốt, đừng trách phạt bọn họ."

Quản sự cúi đầu, phái người dọn dẹp lại cung điện.

Sở Mộ Vân bỗng nhiên đứng dậy, hỏi:"Phụ thân đang ở chính điện sao?"

Quản sự đáp:"Tôn thượng đang nghỉ ngơi. "

Sở Mộ Vân muốn nói rồi lại thôi.

Quản sự nhận được truyền âm của Mạc Cửu Thiều, vội vàng nói thêm:"Thiếu cung chủ không ngại thì đến chính điện nghỉ ngơi. Nơi này còn phải dọn dẹp."

Sở Mộ Vân nghe vậy, nhíu mày. Cuối cùng vẫn đứng lên, nhẹ giọng nói:"Được."

Hắn đi rất chậm, từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay thành quyền, cố gắng áp chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Trong đầu, giọng nói điện tử châm chọc vang lên:"Kĩ thuật diễn xuất của ngươi xứng đáng được 100 điểm."

Sở Mộ Vân:"99 điểm là được, còn 1 điểm ngươi giữ lại đi."

Linh:"Tại sao?"

Sở Mộ Vân:"Ta sợ ta sẽ kiêu ngạo. "

Linh:"..."

Đến chính điện, với thân phận của hắn, không ai dám ngăn lại. Người hầu sôi nổi hành lễ với hắn, Sở Mộ Vân khẽ gật đầu. Thế nhưng cả người vẫn thất thần, hắn không thể nào ngủ được. Cả người ngồi nghiêm chỉnh dưới ánh đèn, hiển nhiên bị kích thích quá lớn.

Một lát sau, cửa phòng được đẩy ra. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nam tử thân bạch y đi tới.

Sở Mộ Vân ngẩng đầu, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rũ mi mắt.

Người đến là Mạc Cửu Thiều, y quả thật đã đi nghỉ. Nhưng nghe đến chuyện xảy ra ở thiên điện nên cố ý đến đây xem.

Thấy y đến, tấm lưng vốn căng chặt của Sở Mộ Vân lại càng thẳng tắp như thúy trúc mùa đông, mang đến cảm giác yếu ớt mê người.

Ánh mắt Mạc Cửu Thiều hơi trầm xuống, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ lo lắng. Y khẽ thở dài:" Nếu không thích cô nương kia thì đổi người khác là được, sao phải tức giận? Nếu làm bản thân thì sao?"

Giọng y ôn nhu như gió xuân, khiến tâm ý hoảng loạn.

Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt trắng bệch, đôi môi bạc màu, đôi mắt còn ẩn hơi nước. Lại quật cường không tràn ra:"Ta không muốn! "

Ba năm này, hắn đều ra vẻ ngoan ngoãn. Đột nhiên cáu kỉnh như vậy khiến Mạc Cửu Thiều có chút kinh ngạc.

"Con không muốn cái gì? ". Y kiên nhẫn dò hỏi.

Sở Mộ Vân xoay đầu, giọng nói có chút run rẩy:"Ta không muốn những người đó!"

Mạc Cửu Thiều ngẩn ra, nói tiếp:"Đây đều là chuyện ai cũng phải trải qua. Đừng sợ, chỉ cần... "

Sở Mộ Vân lần đầu tiên ngắt lời y. Hắn ngẩng đầu nhìn Mạc Cửu Thiều, cảm xúc chôn giấu dưới đáy mắt lộ ra cũng không biết. Sự đau đớn, không cam lòng khiến hắn không chịu được:"Ta không muốn làm loại chuyện này, càng không muốn cùng...cùng người khác làm. "

Mạc Cửu Thiều hơi giật mình, ánh mắt khẽ động, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy ôn nhu:"Không sao, là vi phụ tự chủ trương."

Bả vai Sở Mộ Vân run rẩy, ánh mắt có khát vọng khó giải thích. Nhưng lại vì nỗi lòng rối bời mà không thể nói ra.

Mạc Cửu Thiều đứng dậy, vỗ vai hắn, trấn an nói:"Đừng nghĩ lung tung, đi nghỉ sớm đi."

Nói xong liền đứng dậy muốn rời đi.

Sở anh đế phát ngốc:"Đây là đến miệng mà vẫn không ăn, Mạc Cửu Thiều thật sự là thẳng sao?"

Linh:"..."
Bình Luận (0)
Comment