Phái Diễn Xuất

Chương 111


“Chuyện có được hay không này, cậu chắc chắn cũng không nghe lời tôi.” Diệp Táp nhận ra cậu đã hạ quyết tâm, còn tưởng là đã thương lượng xong xuôi với Lý Mộ, bất đắc dĩ nói, “Cậu phải nghĩ kỹ.”
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Chuẩn bị khi nào? Chọn ngày tốt?”
“Không, chờ phim điện ảnh của đạo diễn Tằng và đạo diễn Khương đều lên rồi, nhưng cả năm sau tôi sẽ đều không nhận làm phát ngôn.”
Lúc này Diệp Táp mới hơi dễ chịu hơn chút.
Cách làm như vậy của Trang Khâm, tương đương với cắt đứt đường lui, chuẩn bị lui về phía sau màn làm việc đang lúc thế như mặt trời ban trưa.

Dựa theo mức độ hot của cậu bây giờ, nhận quảng cáo và phát ngôn nhãn hiệu có thể kiếm được nhiều tới mức nào? Thật muốn kiếm tiền mà nói, sau khi chấm dứt hợp đồng một năm, kiếm được hai trăm triệu vào tài khoản cũng không phải vấn đề gì, sẽ hơi vất vả nhưng kiếm được cũng cực nhiều.
Tuy không định đóng phim điện ảnh, Trang Khâm vẫn định đầu tư một chút, có điều chờ tới ngày được tự do, chấm dứt hợp đồng đã.
Cả tháng mười hai, cậu bị công việc bao phủ, có vài chương trình của đài muốn mời Lý Mộ tới, nhưng không có cách thức liên lạc với anh, chỉ có thể thông qua liên hệ với người đại diện của Trang Khâm – Diệp Táp tìm tới anh, Diệp Táp biết thái độ của Lý Mộ, cũng không hỏi đã từ chối hết.
Đêm cuối năm nay, Trang Khâm và Lý Mộ ở lại biệt thự Nam Thành, Trang Khâm vừa hai ngày trước ở bên này quay chương trình, quay xong thì tới đây luôn, không đi đâu nữa.

Hai người ngồi trên một chiếc ghế sofa, Trang Khâm đi tất ngồi xếp bằng trên ghế, vai tựa sát vào Lý Mộ.

TV mở ra, đang chiếu buổi biểu diễn ca múa của đài nào đó, năm nay có không ít chương trình cuối năm đều mời cậu, muốn cậu hát, Trang Khâm nói mình hát không tốt, bên kia vốn không để bụng: “Thu âm trước, chỉnh âm, tới lúc đó không mở mic cho ngài là được rồi mà?”
Chính là có ý hát nhép.
Trang Khâm từ chối, hát không hay không mất mặt, hát nhép nếu bị phát hiện thì mới mất mặt làm sao.
Cậu phát lì xì bự cho từng nhân viên trong đoàn đội qua WeChat, mọi người đều nghĩ đây là thưởng cuối năm: “Wow, anh Trang hào phóng quá! Năm mới vui vẻ!”
Trang Khâm lại nói không phải: “Thưởng cuối năm, phải chờ tới ngày 30 âm lại gửi cho mọi người.”
Một khi cậu và công ty giải tán, đoàn đội chắc là cũng phải tản ra, có vài người chắc sẽ đồng ý tiếp tục đi theo cậu, vài người thì chưa chắc, nhưng dù có thế nào Trang Khâm cũng thấy họ đã vất vả cả năm, lì xì nên đưa nhiều.
Hành động của cậu tự nhiên làm người ta thấy yên tâm, bây giờ toàn bộ trên dưới công ty đều làm mọi người hoảng sợ, cảm thấy mình sẽ thất nghiệp.

Vì Duyệt Động bị người ta thu mua, cấp cao thay máu chưa nói, ngay cả ông chủ cũng thay đổi người, nghe nói muốn nhập họ vào một công ty Truyền thông tên Mộ Quang, trở thành chi nhánh công ty của họ.
Gửi lì xì cho mọi người trong đoàn đội xong, Trang Khâm còn gửi lời chúc mừng năm mới tới cho một vài người bạn, gửi cho cả đạo diễn Quách, đạo diễn Tằng và đạo diễn Khương, và một vài biên kịch thân quen, thậm chí ngay cả chị Mân cậu cũng gửi, cậu không rõ Tô Mân ở công ty mới thế nào, đã một thời gian dài rồi hai người không nhắn tin cho nhau.
Tô Mân nói: “Bận chết lên được, một đám thực tập sinh, gì chị cũng phải dạy, nào có nhẹ nhàng như em trước đây.”
Khi nâng đỡ Trnag Khâm đúng là rất nhẹ nhàng, vì Trang Khâm nói một lần là hiểu, đám thực tập sinh này dù là mình nói mấy lần họ cũng không hiểu, còn rất thích làm sai quy tắc, nói không được làm gì thì sẽ làm nấy.

Trang Khâm: “Có phải là thực tập sinh tuổi rất nhỏ không?”
Lý Mộ thấy cậu đang gửi tin nhắn, biết hôm nay cậu nhận được nhiều tin nhắn, cũng không nói gì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu, tự mình chơi của mình.
“Nhỏ gì mà nhỏ, nhỏ nhất cũng 17, lớn thì 25.

Chỉ có một vài người thực ra cũng rất tốt, không hot, yêu đương hút thuốc trên đường cũng không bị ai chụp.”
Trang Khâm: “Chị bảo họ, bây giờ không chú ý, chờ khi nổi tiếng…”
“Chị nói rồi, sao chị lại chưa nói được, có vài người cũng có lòng tiến tới, còn coi như là nghe lời, nhưng lại hay mắc sai lầm.” Tô Mân gõ chữ, tạm dừng hồi lâu, gửi tới một tin: “Đây là một nghệ sĩ dưới trướng của chị.”
Cô vừa gửi tới một bức ảnh.
Trang Khâm mở ra xem, thấy là ảnh nghệ thuật studio chụp, trang điểm sạch sẽ, diện mạo hơi ngây ngô nhưng đẹp trai, cười to có hai cái răng khểnh.
“Không tồi.” Cậu nhắn.
Lý Mộ đúng lúc nhìn qua màn hình cậu: “Cái gì đây?”
“Nghệ sĩ của chị Mân, chị ấy cho cậu xem.” Trang Khâm cũng không kiêng dè, còn cầm tới đưa cho anh xem.”
“À.” Lý Mộ không có hứng thú.
Tô Mân: “Không tệ, mới 18, người thật đẹp hơn ảnh chụp mười lần, khiêu vũ ca hát đó đều ổn, luyện tập tới không tệ, 14 tuổi đã sang Hàn làm thực tập sinh, 16 trở về, năm ngoái chị mới tiếp nhận.”
“Tên cậu ta là gì?”
“Tên Tiếu Du Uy.” Chị Mân lại nói ra tên một bộ phim truyền hình, “Thằng bé có diễn một vai nam chính thiếu niên, phim năm ngoái, lúc ấy cái IP này còn rất hot, nhưng chẳng có ai tìm nó đóng phim.”
Tô Mân chọn trúng cậu trong một đám thực tập sinh, tài nguyên mà công ty chia cho phần lớn không có hiệu quả gì trong việc tăng danh tiếng, giờ thực tập sinh lại nhiều như thế, rất nhiều công ty quản lý đều có mục này, nhưng có thể debut thì không nhiều lắm.
Trang Khâm có thể cảm nhận được chị Mân nói với mình chuyện này là có ý gì.
Quả nhiên, Tô Mân bảo: “Cậu với Bội Bội quan hệ khá thân, đài của cô ấy có chương trình mới, Du Uy có trong danh sách tham gia, năm sau bắt đầu quay, nhưng nó hoàn toàn không có độ hot…”
Trang Khâm đã tham gia chương trình do Bội Bội làm MC vài lần, nhưng muốn nói quan hệ tốt thì cũng không phải, chỉ có thể nói là quan hệ bên ngoài, không có quan hệ cá nhân gì.
“Được rồi chị Mân, em tìm cơ hội, nhắn với chị ấy một tiếng.”
Tô Mân nói cảm ơn, nhắn lại cho Trang Khâm: “Cậu không cần phải khách khí với chị như thế.”
Cô lại hỏi, có thể để Tiếu Du Uy hát hai phút trước khi vào chương trình được không, Trang Khâm cũng đồng ý, nhưng nói phải hỏi tổ chương trình trước đã.
Tô Mân biết đây là đồng ý rồi, tổ chương trình dù sao cũng sẽ cho Trang Khâm thể diện, bây giờ cậu đã hot, đây chỉ là chuyện nhỏ không tôn sức.

Nhưng muốn cậu mở miệng lại càng phiền toái, tính cách của Trang Khâm không thích mở miệng nhờ vả ai, thế nên khi Tô Mân hỏi cậu chuyện này, trong chốc lát cậu cũng không có cách nào.

Tiếp đó, Tô Mân lại hỏi chuyện chấm dứt hợp đồng với cậu: “Tiểu Khâm, chấm dứt hợp đồng rồi cậu có muốn tới chỗ chị không? Chỉ cần cậu muốn, hợp đồng chị có thể giúp cậu được chia phần tới hạn mức cao nhất.”
Trang Khâm nói mình có tính toán khác, tạm thời không ký hợp đồng với công ty lớn.
“Định làm một mình? Làm một mình cũng không tệ.”
Một buổi tối, Trang Khâm đều đang xử lý quan hệ này nọ, có quá nhiều người gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho cậu, mặc kệ có quen hay không, Trang Khâm đều nhất nhất nhắn lại, còn sợ sót ai, lại cẩn thận xem lại hết một lần.
Lý Mộ rũ mắt nhìn thoáng qua: “Còn chưa nhắn xong?”
Vòng quan hệ của Lý Mộ sạch sẽ hơn nhiều, cũng không thêm bạn với người vớ vẩn, ngày lễ ngày tết không có tin nhắn lung tung, nào giống Trang Khâm, dù là gà rừng chỗ nào cậu cũng phải phản ứng lại hết, lí do là: “Em không nhắn lại, người ta nói em lạnh lùng kiêu căng thì phải làm sao?”
“Họ còn dám nói trước mặt chắc?” Lý Mộ nói, “Không cần phải để ý tới mấy người đó.”
“Thì là nói vậy…” Trang Khâm nói với Lý Mộ, người này gặp ở đoàn phim nào, người này là ai, “Nhắn lại một câu cậu cũng năm mới vui vẻ, đều là văn mẫu của em, không tốn sức, động ngón tay mà thôi, nhanh lắm.”
Lý Mộ hờ hững.
Cũng không biết là ai cầm điện thoại nhắn ba bốn tiếng rồi, còn nói không tốn sức.
“Vậy khi nào bắn pháo hoa?”
“Mới 11 rưỡi thôi mà.” Trang Khâm xem đồng hồ, “Được rồi, em còn phải gọi cho sư phụ nữa.”
Lý Mộ chỉnh nhỏ tiếng TV lại.
Ở bên Mỹ đang là buổi sáng, Trang Học Cửu vừa ngủ dậy, mở cửa sổ ra, tuyết đã lấp kín cửa.
Chiếc Chevrolet đỏ phủ một lớp tuyết trắng, lại phải quét tuyết đi.
Sư nương bên trong kêu: “Tiểu Lục Lạc gọi điện này!”
Trang Học Cửu đáp: “Bà đưa máy đây tôi!”
“Ông tự đi mà nghe đi!” Sư nương nghe máy, thân thiết gọi tên ở nhà của đồ đệ nhỏ lên.
“Sư nương,” Trang Khâm hỏi bà, “Sức khỏe thế nào? Tháng này đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?”
“Tháng trước đi rồi, khá tốt.” Có vài vấn đề nhỏ, bà cũng không nói, “Con thì sao, công việc con vất vả như thế, có đi làm kiểm tra sức khỏe không?”
“Hẹn bác sĩ rồi, mấy hôm nữa con đi.”
Kiểm tra sức khỏe đều do công ty sắp xếp, mỗi năm một lần.
Sư phụ đứng cạnh bảo: “Bà nói xong chưa? Đưa máy đây tôi.”
“Chờ tí, ông qua một bên đi.” Sư nương hỏi Trang Khâm tiếp, “Công việc có bận không, bao giờ có thời gian qua bên này chơi?”
“Tết Âm con không có sắp xếp gì, chuẩn bị tới lúc đó lại qua.”

Một vài câu hỏi nhỏ nói xong, sư phụ cướp máy nói chuyện với cậu, vừa rồi sư nương đã hỏi câu nào sư phụ đều hỏi lại một lần, gì mà sức khỏe, công việc, có bận không, Tết Âm có sang đây không…
Trang Khâm nói sẽ tới, khựng lại chút lại bảo: “Con có thể sẽ đưa một người bạn đi cùng.”
“Không thành vấn đề, trong nhà có phòng.” Trang Học Cửu vẫn tưởng là trợ lý đã gặp trước đó, bảo, “Phòng gác mái để mai ta đi dọn.”
Trang Khâm há hốc miệng, cũng không nói người này là ai.
Trang Học Cửu: “Con tháng tư hay tháng nào, có phải đã nhận được một giải ảnh đế Berlin không, sao không báo tin mừng cho chúng ta.

Cũng may tháng này, sư tỷ con nói thì ta với sư nương con mới biết.”
“Tại…” Trước đó Trang Khâm đã nghĩ tới rất nhiều cớ, chuyện trước mắt lại không thể nào nói ra trôi chảy, “Đề tài của bộ phim kia, sợ mọi người không tiếp thu được.”
“Đúng vậy, khi mới xem thì không tiếp thu được lắm, con nói con đấy, sao lại quay cái thứ này…” Cho dù đã qua nước ngoài ở, nhưng tư tưởng đã ăn sâu bén rễ vẫn khó mà thay đổi.
“Đừng nghe cái lão già này nói, lão cũ kỹ rồi, chỉ là đồng tính thôi mà, thôn chúng ta cũng có vài người.”
“Tôi không quen nhìn đấy thì sao!” Sư phụ ồn ào, “Vốn chính là vậy, chuyện người khác tôi quản không được, Tiểu Lục Lạc đóng phim điện ảnh, tôi cũng không quản được, nếu là con tôi, tôi đánh chết nó!”
Trái tim Trang Khâm run lên, trong chớp mắt cậu thấy đau đớn, như bị cây gậy to của sư phụ nện tới.

Cậu không tự nhiên thay đổi tư thế ngồi trên sofa, Lý Mộ mơ hồ nghe thấy chút âm thanh, ý thức được đề tài nói chuyện điện thoại của cậu không ổn, thấy cậu điều chỉnh dáng ngồi, ôm hai chân lại —— đây là tư thế bảo vệ mình.
Trang Học Cửu và sư nương ầm ĩ vài câu, nói trong máy: “Nhưng mà con lấy được giải, trong lòng sư phụ cũng vui, tự hào về con, chỉ là sau này đừng có đóng mấy cái phim chẳng ra làm sao này nữa.”
“Vâng… không đóng nữa.”
“Nghe lời là được.”
“Sư phụ.” Trang Khâm bỗng gọi một tiếng, trong giọng mang theo sự phập phồng, “Nếu con thực sự, giống như phim điện ảnh, người sẽ đánh con phải không?”
Bên kia thình lình im lặng mất vài giây, Trang Học Cửu làm khó dễ cậu: “Nếu con thật sự thành ra như vậy, ban Đại Tứ Hỉ này không có người đồ đệ này!”
“Được rồi, ông không nghe ra Tiểu Lục Lạc chỉ là đùa thôi à, giận gì chứ?” Ồn ào qua đi, sư nương nhận máy, nói: “Tiểu Lục Lạc này, con cũng thật là, không có việc gì tự dưng lại nói đùa chuyện này với sư phụ con, con còn không biết tính ông ấy hay sao? Xong rồi, ông già chạy ra ngoài mất rồi.”
Sư nương mở cửa, thấy Trang Học Cửu đang tức tối cầm xẻng xúc tuyết xúc tuyết trước cửa, rất dùng sức, tuyết trắng bắn tung.
Nghe thấy Trang Khâm bên kia nói: “Sư nương, con không hề nói đùa.”
“Con…” Sư nương ngạc nhiên, “Con đứa nhỏ này.”
“Con bao giờ được nghỉ sẽ qua, nói chuyện tử tế với sư phụ.” Phản ứng của sư phụ hoàn toàn nằm trong dự liệu của Trang Khâm, cậu không muốn nói qua điện thoại, cậu vốn muốn nói thẳng mặt, như vậy sư phụ tức giận, cậu sẽ quỳ trên tuyết ngay, trước kia đều như vậy, chỉ cần cậu vừa quỳ, quỳ cả đêm, có khi ngày hôm sau sư phụ liền nguôi giận.
Sư nương trong chốc lát cũng khó mà tiếp thu, lẩm bẩm: “Ta cũng tưởng rằng con đang đùa…”
“Không phải.”
“Cái này, không thay đổi được phải không?”
“Vâng, không thay đổi được được.” Trang Khâm thực ra không cảm thấy mình là đồng tính luyến ái, thấy những nam minh tinh khác, dù là thế nào, đẹp trai bao nhiêu, cũng không nảy sinh được cảm giác giống như cậu dành cho Lý Mộ.
Thực ra bản thân comeout như vậy, có lẽ cũng là chuyện tốt, như vậy về sau Tiểu Đao comeout, sư phụ sẽ dễ tiếp thu hơn.


Chưa biết chừng sẽ quy kết trách nhiệm lền đầu cậu, Trang Khâm cũng đã suy xét sẽ có hậu quả gì, nhưng vẫn nghĩa vô phản cố mà làm.
Sư nương nói: “Để ta khuyên sư phụ con.”
Cúp máy.
Trang Khâm vẫn đang duy trì tư thế cầm điện thoại ngây người, hai mắt toát ra nỗi bi thương.
“Nói xong rồi?” Lý Mộ cầm lấy điện thoại cậu bỏ xuống, màn hình TV sáng lên nhưng tắt tiếng.
Trang Khâm chậm chạp nhìn về phía anh: “Ừm.”
“Em thừa nhận với họ rồi?” Khi Lý Mộ đi học đã chủ động comeout, biết chuyện này áp lực lớn tới mức nào, vì hoàn cảnh gia đình khác nhau, anh nghĩ Trang Khâm càng khó khăn hơn mình.
“Ừm.” Trang Khâm chúi đầu vào đầu gối.
“Lại đây.” Lý Mộ ôm lấy cậu, “Anh với em cùng nhau đối mặt, sư phụ muốn đánh em, anh chịu đòn thay em.”
“Cách đánh kia của ông ấy… chắc chắn anh chưa thấy bao giờ, cái gậy to như thế này.” Trang Khâm khoa tay múa chân, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng hết sức, “Đánh mông, dùng sức đánh mười cái, người cũng mất mạng được.”
“Anh có thể chịu được hai mươi cái.”
“Anh cũng không chịu nổi đâu.

Đau lắm.” Trang Khâm vốn đã quên cảm giác đau đớn này, sư phụ vừa rồi nói muốn đánh chết cậu, cậu lập tức nghĩ tới cảm giác ấy.
Lý Mộ nhìn vẻ mặt cậu, cánh tay siết chặt: “Khi còn nhỏ đã chịu mấy đòn rồi hả?”
Trang Khâm: “Ừm, mấy cái thôi.”
Quy tắc trong gánh hát chính là như thế, không ai có thể làm trái, nhưng Trang Học Cửu cũng không muốn đánh chết cậu thật, thế nên mỗi lần đều đánh vào ba chỗ khác nhau, cũng không quá dùng sức.
Đây là một cách giáo dục mà Lý Mộ không thể hiểu nổi, nhưng anh lại có thể hiểu được tình cảm của Trang Khâm, tuy nói là phạt, nhưng gánh hát đã che mưa chắn gió cho cậu, dưỡng dục cậu thành người.
Lý Mộ cũng hiểu rõ, sư phụ và sư nương quan trọng với đứa nhỏ này biết bao nhiêu, nếu sư phụ Trang Khâm thật sự không đồng ý thì sao? Lý Mộ thậm chí không biết cậu sẽ lựa chọn thế nào, nhưng anh cũng không hỏi, chỉ ôm chặt lấy đưa nhỏ, nhẹ nhàng xoa qua chỗ bị gậy đánh của cậu, dỗ: “Không đau nhé.”
Trang Khâm cũng không nhúc nhích, im lặng dựa vào người anh, 0 giờ qua, bên ngoài lờ mờ nghe được tiếng pháo hoa linh tinh.
Trang Khâm ngẩng đầu: “Chúng mình ra ngoài bắn pháo hoa đi?”
Bên Nam Thành quản lý việc bắn pháo hoa lỏng hơn một chút, không nói bị bắt được sẽ phạt tiền gì đó, Trang Khâm mua một ít cho trẻ con chơi qua mạng, mấy chục tệ, mua chơi.
Lý Mộ chưa thấy món đồ này bao giờ, mặc áo lông vũ rồi cùng cậu ra ngoài sân chơi một lát.
Đêm giao thừa, rất nhiều người đều đang bắn pháo hoa, bầu trời đêm Nam Thành bị những ánh sáng rực rỡ thắp sáng, Trang Khâm ngẩng đầu, đáy mắt sạch sẽ bị ánh lửa rọi tới lóa mắt.

Cậu vẫn chưa nhúc nhích, đôi mắt mở to thấy hơi cay cay.
Bắn pháo hoa xong, hai người về phòng, tắm rửa với nhau, tắm xong, Lý Mộ lên giường, Trang Khâm chủ động cởi đồ chui vào trong lòng anh, cũng không phải là có ý muốn làm, chỉ là tựa sát vào người anh.
Làn da khô ráo dán sát, Lý Mộ lại không có quá nhiều dục vọng, chỉ thấy đau lòng, bàn tay đưa lên che mắt cậu lại, nhỏ giọng dỗ: “Ngủ đi.”
Khi sắp ngủ, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Mộ nghe thấy cậu nhỏ nhẹ nói một câu: “Em chỉ có anh thôi.”

Bình Luận (0)
Comment