Phái Diễn Xuất

Chương 86


Tay run lên, ấn gửi.
Khi cất cánh, Internet bị ngắt, hơn mười phút sau, máy bay bay vững mới có thể phát mạng lần nữa, Lý Mộ xóa bình luận của mình đi, cũng không sửa lại nữa.
Trang Khâm ở bên kia tấm ngăn nói chuyện với anh, anh cảm thấy mình lên mạng xem người ta đăng mấy thứ này còn xem không ngừng đúng là tụt IQ.
Tấm ngăn được hạ xuống, Trang Khâm lấy kịch bản ra từ ba lô.
Bộ phim “Chỉ Thiếu Một Bước” này, kể lại chuyện về nam chính bị bệnh tự kỷ sống một mình, vô tình chính mắt nhìn thấy hàng xóm của mình bị sát hại, vốn không tiếp xúc với người khác, anh ta muốn báo cảnh sát, lại bị kẻ giết người theo dõi, xảy đến một loạt chuyện tiếp đó.
Bệnh tự kỷ anh ta mắc phải là bệnh chướng ngại nhận thức, trong một phương diện nào đó đạt được biểu hiện hơn người, những người này có chỉ số thông minh siêu cao, khả năng có được năng khiếu vẽ tranh hay nghệ thuật, được gọi là thiên tài ngốc nghếch, mà trong kịch bản nam chính là người có chỉ số thông minh cực cao.
Là đề tài tội phạm, nhưng được xây dựng trên câu chuyện hài hước.
Ngày đó đi thử vai, đạo diễn vừa nhìn đã nhìn trúng khí chất sạch sẽ của cậu, dưới tình huống không có kịch bản, chỉ cung cấp một số từ khóa mấu chốt và thiết lập nhân vật, khảo sát năng lực đắp nặn nhân vật của cậu.
Trang Khâm có thể biến thành “Trang tự kỷ”, nhưng chỉ số thông minh và thiên tài lại là điểm mù của cậu, cậu học hỏi không ít từ chính Lý Mộ.
Ngẩng đầu lên từ kịch bản, Trang Khâm nhìn về phía anh.
Lý Mộ: “Sao vậy?”
“Nếu nhân vật này để anh diễn, anh sẽ diễn thế nào?”
“Anh không diễn được vai này.” Kịch bản tuy chưa xem hết nhưng anh đã xem lướt qua, nhân vật bề ngoài có hơi khác với người bình thường, chìm vào thế giới của mình, đến nỗi ô tô chạy đến cũng không phát hiện ra, sẽ làm người ngoài sinh ra cảm giác “Cậu ta bị bệnh tâm thần, không thể lại gần”, Lý Mộ không diễn được.
“Nhưng anh có quen một người có loại bệnh này, bọn anh mời cậu ta tới phá giải mật mã, vô cùng thông minh.”
Trang Khâm đã tìm cơ hội để tìm hiểu nhóm người này, nhưng hoàn cảnh không cho phép cậu tìm hiểu sâu về đối phương, trên máy bay, Lý Mộ phân tích nhân vật này: “Cậu ta sống một mình, trong phòng hẳn là đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và vật phẩm thiết yếu, có một vài chứng cưỡng bách, sẽ rất để ý tới một vài đồ vật có ý nghĩa đặc thù với cậu ta, rèm phải che kín, nghe một âm thanh ở một tần số riêng để chìm vào giấc ngủ, đa số thời gian đều chỉ nghe một bài hát, ngồi cùng một chiếc xe bus, người thế này muốn sống một mình rất khó, sẽ có rất nhiều mâu thuẫn với hàng xóm, cậu ta khuyết thiếu cảm xúc, sẽ không thể đồng cảm với người khác như với chính bản thân, thế nên kịch bản em nói, thấy hàng xóm chết quyết định báo cảnh sát, không bình thường cho lắm.”
Lý Mộ ít khi nói một hơi nhiều chữ như vậy, Trang Khâm nghe rất chăm chú, đôi mắt càng lúc càng sáng lên: “Từ từ, để em lấy sổ ghi chép lại đã, anh nói lại lần nữa được không?”
Lý Mộ: “Không mệt sao? Em nghỉ chút đi, đừng xem kịch bản nữa.” Từ cửa hải quan sân bay Nam Thành, Trang Khâm gần như chưa ngủ chút nào.

“Không không không, anh nói tiếp đi.” Trang Khâm lấy bút và sổ ra, mắt chờ mong nhìn anh.
Lý Mộ thấy trạng thái phấn khởi của cậu, lại nghĩ tới chuyện trước đó vì mệt nhọc quá độ mà bị bệnh của cậu.
“Vậy em ngồi lại đây một chút.”
Bỏ tấm ngăn ra, hai chiếc giường đơn liền trở thành một chiếc giường ghép, Trang Khâm bỏ áo lông vũ ra, chỉ mặc áo lông trên người, chân đi tất trắng ngồi trên giường, nghe vậy liền dịch một chút về phía anh.
Lý Mộ thò cánh tay dài, ôm eo cậu, để Trang Khâm dựa vào lòng mình: “Anh nói em chép.”
Trang Khâm chưa không xương dựa vào lòng anh, trong tay cầm bút, sổ để trên gối.

Cậu cảm thấy tư thế này, rất không tốt cho cột sống nhưng cũng không phản đối: “Ừm, anh nói tiếp đi.”
Lý Mộ: “Người này…”
Lý Mộ dưới tình huống hoàn toàn không hiểu biết, dựa vào khái quát kịch bản để phân tích, lại có tính chính xác cực cao, mà đây cũng là dựa vào thói quen sinh hoạt của nhân vật để phân tích, là thứ trên kịch bản sẽ không cung cấp, đều do diễn viên tự mình đắp nặn.
Rất nhanh máy bay thông báo bắt đầu hạ cánh, có thể nhìn thấy trời đêm qua cửa sổ.
Lý Mộ nói tới hơi khô miệng, Trang Khâm bưng cốc nước đưa tới tận miệng anh, Lý Mộ uống vài ngụm luôn trên tay cậu: “Được rồi, xuống máy bay lại nói, kịch bản gửi cho anh một bản, xem giúp em.”
Hạ cánh, Trang Khâm mặc áo lông vũ và choàng khăn quàng cổ, đội mũ như thường lệ, che mặt lại.
Trên người Lý Mộ chỉ có euro, anh đổi một ít tiền curon ở sân bay.
Hàng năm anh đi du lịch một mình, hưởng thụ quá trình du lịch, cũng thường xuyên một mình thuê xe lái tới nơi ở đất nước xa lạ, đôi khi thuê một chiếc xe việt dã, đôi khi muôn thẳng một chiếc xe nhà, tốn chút thời gian nhét đầy xe, một mình lái xe tới nơi không người, hoang dã lấy ván trượt tuyết ra, thức ăn thì dựa vào lương thực trong tủ lạnh, đầu tiên là tính toán số xăng cần sử dụng, sau đó tới lúc hết xăng sẽ chạy tới địa điểm xe nhà tiếp theo để được tiếp viện, cách du lịch này rất phù hợp với người đi một mình như anh, nhưng lần này còn đưa thêm một người nữa, thế nên hơi khác đi.
Ở cửa sân bay, có một tài xế lái chiếc phòng xe nhà to lớn tới đón họ, Trang Khâm gửi vị trí cho chị Mân, tỏ ý mình đã hạ cánh an toàn.
“Em lạnh không?”

Lý Mộ lấy chăn khoác lên người cậu, sờ thử tay cậu: “Có giường, có thể ngủ một lát.”
“Vâng vâng.” Trang Khâm lần đầu được ngồi loại nhà xe này, cậu kéo rèm ra có thể thấy tuyết trắng rộng lớn, vừa rồi lúc ra khỏi sân bay suýt chút nữa đã đông cứng người cậu, cũng may trên người mặc dày, còn có khăn quàng cổ chắn gió, hơn nữa trên xe còn rất ấm áp.
Trang Khâm cởi giày, ngồi trên chiếc giường nhỏ đặt ở đuôi xe, mặt dán vào cửa sổ lạnh băng ngắm cảnh đêm Oslo.
Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa hỏi xem rốt cuộc muốn đi đâu, Lý Mộ nói đi, làm visa xong xuôi giúp cậu, đặt vé bay, cậu cũng không nghĩ kĩ đã đi theo.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Trang Khâm hỏi.
“Tới khách sạn nghỉ ngơi.”
“Phải đi bao lâu?”
“Hai mươi phút.” Lý Mộ không muốn sắp xếp hành trình sát làm cậu mệt, anh đưa Trang Khâm đi xa như vậy là để cậu thả lỏng chứ không phải là càng mệt hơn.
Xe chạy trên con đường ven biển, có thể thấy ngọn đèn của thành phố đổ bóng xuống mặt biển màu xanh trong trời tuyết, Trang Khâm dán mũi lên cửa sổ, nhìn một hồi lâu, cậu dù thích quay video chụp ảnh, nhưng đôi lúc ngắm được phong cảnh đẹp lại không thích chụp bằng điện thoại mà chọn dùng mắt ghi nhớ kỹ.
Lý Mộ ngồi bên mép giường, bọc chăn lên từ sau lưng cậu, tay choàng qua sau lưng cậu, dựa vào cậu cùng nhau im lặng ngắm cảnh đêm của thành phố cảng này.

Anh đã tới đây không chỉ một lần, lúc này ý nghĩa lại khác, cảnh trí bình thường cũng trở nên mê người tới lạ.
Tới khách sạn, Trang Khâm thấy mệt rồi, là khách sạn tư nhân, không lớn, ngay cả thang máy cũng là loại giống như trong phim, nho nhỏ, cửa trong suốt, giống một cái rổ nhỏ, rất tinh xảo.
Trang Khâm vào thang máy, không nhịn được tựa đầu vào vai anh, thang máy rất nhỏ, khó chứa được tới người thứ ba, quản gia không vào được.
Hành lý được đưa tới phòng, quản gia đang định giới thiệu các phương diện của căn phòng lớn này, lại bị Lý Mộ đuổi đi, Trang Khâm cởi áo lông vũ, vừa nằm lên giường suýt chút nữa đã khép mắt lại ngủ thiếp đi, Lý Mộ thấy cậu nằm xuống không nói gì, thì vào nhà tắm tắm rửa.
Trang Khâm vẫn còn có chút ý thức, nếu bản thân ở một mình, khéo là đã ngủ rồi nhưng Trang Khâm suy xét tới tính sạch sẽ của Lý Mộ, ngủ chung với nhau trên một cái giường, nếu mình bốc mùi còn dựa sát vào người anh ấy, Lý Mộ liệu có ôm cậu không? Trang Khâm cố gắng chống đỡ mở valy ra, lấy bàn chải diện và khăn rửa mặt ra.
Cậu buồn ngủ tới sắp không mở nổi mắt, Lý Mộ tắm rửa qua đi ra, thấy hai chân trần trụi, chỉ mặc quần đùi, thon dài thẳng tắp của cậu, đang ngồi trên giường cởi áo lông ra, một bộ dáng giơ tay cũng lao lực.

Lý Mộ đi qua giúp cậu rút tay ra khỏi tay áo.
Trang Khâm: “Em muốn đi ngủ.”
“Vậy ngủ đi.”
Trang Khâm cởi áo thu xuống xong, lộ ra da thịt trắng như sữa, nõn nà như sứ: “Nhưng em còn chưa ngủ.”
Lý Mộ nhìn cậu không hề phòng bị như vậy, ánh mắt lướt từ xương quai xanh của cậu xuống: “Vậy thì đi ngủ, không tắm rửa cũng không sao cả.”
“Nhưng em đã ở trên máy bay lâu lắm rồi.” Khứu giác của Trang Khâm nhạy hơn người thường một chút, cậu ngửi thấy mùi tiêu độc cabin, mùi hôi da thuộc và một vài mùi hỗn độn khác, cậu còn hơi say xe, ngồi một lúc xe thấy không thoải mái.
Trang Khâm giơ tay lên, cúi đầu tự ngửi mình: “Trên người em có mùi phải không.”
“Đúng vậy, là mùi thơm.” Lý Mộ thấy dáng vẻ hồn nhiên không biết mình đang quyến rũ người khác của cậu, kiềm chế lại, vẫn chưa chạm vào người cậu, nhấc chăn lên: “Muốn mặc áo ngủ không?”
“Anh còn không ngửi thì làm sao biết em thơm?”
Lý Mộ không nói gì, cúi đầu nhìn cậu chăm chú mắt sâu không thấy đáy.
Trang Khâm mở to đôi mắt sắp nhắm lại, còn buồn ngủ, ngay cả giọng nói cũng lộ ra sự mơ hồ buồn ngủ.
Lý Mộ mặc áo tắm dài ngồi bên mép giường, nghiêng đầu nhìn, vùi đầu vào cổ cậu hít sâu, mái tóc hơi dài của Trang Khâm quét lên mặt anh, Lý Mộ nhắm mắt, gần như kiềm chế ôm cậu lại, dùng chăn che người cậu: “Xác nhận, thơm thật.”
“Em còn muốn anh kiểm chứng thêm lát nữa không?” Lý Mộ ôm cậu, môi cọ cọ nơi xương quai xanh của cậu, tay đặt trên eo cậu, không dùng lực, chỉ là cảm nhận được làn da mượt mà mềm mại của cậu.
“Không cần.” Trang Khâm nằm trên gối, mắt đã khép lại hẳn: “Anh thấy em thơm, là vì em dính phải nước hoa xịt trên áo anh.”
Lý Mộ không ngửi được mùi nước hoa gì trên người cậu, chỉ có một mùi hương ấm áp có lẽ là xuất phát từ thích mới có thể ngửi thấy được.

Ngón tay anh nhẹ nhàng phác họa đường nét mặt cậu, giọng thấp xuống: “Ngoan, ngủ đi.”
Trang Khâm phát ra một tiếng “ừm” bằng giọng mũi khẽ tới gần như không thể nghe thấy.
Lý Mộ thấy cậu chỉ vài giây đã chìm vào ngủ say, bóp bóp sống mũi, xuống giường.
Trang Khâm có chút tật xấu, không thích dọn dẹp lại đồ đạc, để đồ lung tung, nhưng Trang Khâm tự biết vấn đề của mình, rất để ý trước mặt Lý Mộ.


Lý Mộ thấy valy mở ra, rất nhiều đồ vật đều lộn xộn, chứng OCD phát tác, anh thu dọn treo quần áo lên, còn đặt chút huân hương vào tủ.

Anh mở balo của mình ra, bên trong rất ít đồ, tai nghe và dây sạc, cách một lớp balo là đồ dùng cho du lịch, và một bộ gel bôi trơn bao cao su.
Lý Mộ nghĩ, chắc là không dùng được rồi.
Tuy từng có nhiều cơ hội, Trang Khâm cũng không đủ kiên định, nhìn như kháng cự nhưng lại không kháng cự như vậy, có vẻ cũng đồng ý thử, nhưng Lý Mộ trước sau tôn trọng ý nguyện của cậu, muốn cậu chủ động một chút.
Lý Mộ ném mấy thứ này vào thùng rác, giảm bớt trọng lượng.
Một giấc ngủ dậy đã là buổi chiều, hôm qua nửa đêm tới, Trang Khâm ngủ đủ mười tiếng, bị đói tỉnh.
Lý Mộ thấy cậu dậy rồi, gọi điện thoại đặt bữa sáng.
Tinh thần Trang Khâm khá hơn nhiều, vào phòng tắm tắm rửa.
Bữa sáng được đưa tới, Lý Mộ gọi cậu, Trang Khâm vừa tắm xong, mặc áo tắm dài, đang súc miệng trước bồn rửa tay, miệng ngậm bọt đánh răng màu trắng, ậm ừ nói: “Em dùng hết kem đánh răng này rồi.”
“Lát nữa anh gọi họ mang tới.” Lý Mộ nhìn về phía bồn rửa tay, đột nhiên phát hiện một chai bôi trơn trên mặt bàn đá cẩm thạch, vỏ màu lam kèm ba cái bao cao su, vỏ ngoài còn chưa bóc ra —— là đồ tối qua anh vừa vứt đi.
Trang Khâm: “Em thấy rơi ra từ thùng rác! Là của khách sạn à? Em không hiểu chữ bên trên.” Thùng rác rất sạch, còn chưa dùng qua, Trang Khâm vừa thấy là đồ mới thì nhặt lên xem qua.
Lý Mộ: “…”
Trang Khâm phun kem đánh răng ra, như một cậu bé tò mò, vặn nắp chai ra, lại bị Lý Mộ ngăn lại: “Được rồi.”
Trang Khâm: “Là kem bôi da à?”
“Là gel, không phải để bôi da… Bên trên là tiếng Đức, em đã nhặt lại rồi thì mang về đây đi.” Anh lấy lại đồ.
Trang Khâm thấy anh tiêu độc rồi nhét vào trong balo, hỏi to: “Mang cái này đi làm gì?”
Lý Mộ: “Dùng.”

Bình Luận (0)
Comment