Phải Thêm Tiền

Chương 10

Cậu hôn cổ hắn rồi trượt xuống cúc áo.

Vẫn giống như cún con, cắn cắn, phát ra mấy tiếng rêи rỉ. Lúc Thời Dập bị lửa nóng trong người tra tấn đến sắp điên, lời thề son sắt mà cậu mới nói hôm qua đã quên sạch sẽ, trong đầu chỉ còn mỗi Ứng Hoài Thành, tất cả đều là Ứng Hoài Thành.

Sự nhẫn nại của Ứng Hoài Thành đứng trước Thời Dập thì cũng sụp đổ, hắn đưa tay kéo cậu vào lòng, ghìm chặt khuỷu tay cậu, cằm nhẹ nhàng cọ vào thái dương cậu, giống như một cặp tình nhân rất thân mật.

"Lần đầu tiên em ngửi được mùi pheromone của anh, là mùi rượu." Thời Dập rúc vào ngực Ứng Hoài Thành, giống như tất cả nhớ nhung của cậu đã có chốn về, cậu ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nước mắt nên rất sáng, "Ngửi nhiều có say được không anh?"

"Em say rồi."

Thời Dập cười ngây ngốc.

Nhưng rất nhanh Ứng Hoài Thành đã buông cậu ra, cởi áo khoác của mình khoác lên vai cậu.

Những đốm lửa trong mắt Thời Dập bị dập tắt.

Cậu muốn khóc nhưng không khóc được, "Hóa ra anh thật sự có thể nhịn được, em cứ tưởng ít nhất... ít nhất... Pheromone của em không có một chút sức hấp dẫn nào đối với anh sao?"

Ứng Hoài Thành không nói gì bế cậu lên, nói với Thời Dập: "Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn làm em trong phòng của người khác."

"..."

Lời nói của Ứng Hoài Thành khiến mặt Thời Dập nóng lên, cậu chậm chạp ôm lấy cổ Ứng Hoài Thành, Ứng Hoài Thành đi tới cửa, cậu còn chủ động đưa tay mở cửa.

Đi từ lối đi của nhân viên tới bãi đỗ xe, Ứng Hoài Thành mở cửa xe, đặt Thời Dập vào, Thời Dập như cún con sợ bị chủ nhân vứt bỏ, mắt dán chặt vào Ứng Hoài Thành, lúc Ứng Hoài Thành vòng sang bên kia lên xe, Thời Dập liền bật người ngồi vào bên còn lại, cánh tay hết sức đến độ không đẩy được khóa cửa xe, gấp đến mức sắp kêu thành tiếng.

Vừa mở cửa, Ứng Hoài Thành liền ngửi thấy mùi hương thảo ngọt ngào, kết hợp với đôi mắt to của Thời Dập, đốt cháy kiêu ngạo của Ứng Hoài Thành thành tro.

Hắn bỗng dưng nhớ tới đêm đầu tiên của bọn họ, hắn ngồi bên giường chờ Thời Dập tắm rửa xong, tiếng nước nhỏ dần, chỉ trong chốc lát liền trông thấy Thời Dập mặc áo ngủ gấu con xuất hiện ở cửa, chậm chạp không dám tiến vào.

Rõ ràng cậu không có bộ đồ ngủ nào trông ngoan ngoãn như vậy, nhưng hôm nay lại cố tình mặc bộ này, lại còn sấy tóc mềm mượt.

Nếu không phải Ứng Hoài Thành biết Thời Dập đơn thuần như tờ giấy trắng, hắn sẽ nghi ngờ bé con này đang cố tình dụ dỗ hắn.

Hắn vẫy Thời Dập, gọi cậu vào, Thời Dập quá chậm, đi từng bước từng bước như sắp lên pháp trường, Ứng Hoài Thành cười trong lòng, hắn hơi nghiêng người kéo Thời Dập đến trước mặt mình, hắn còn nhớ lúc đó lòng bàn tay Thời Dập toàn là mồ hôi, tiếng tim đập mạnh đến mức hắn còn nghe thấy.

Dáng vẻ rất đáng thương.

Một tay hắn ôm lấy thắt lưng của Thời Dập, một tay cởi cúc áo ngủ của cậu, lúc cởi đến cái cúc thứ ba, đột nhiên Thời Dập cầm tay hắn, sợ hãi hỏi: "Anh có biết em gọi là gì không? Anh có biết tên em không?"

Ứng Hoài Thành cười cười, nói: "Biết chứ, Thời Dập."

"Thời trong thời gian, Dập của 'ánh sáng rực rỡ'." Cậu còn thật nghiêm túc nói cho hắn.

Trước đó cậu vẫn cố che giấu sự căng thẳng của mình, muốn tỏ ra như một kim chủ thành thục, không muốn để Ứng Hoài Thành xem thường cậu, nhưng hai câu nói này lại khiến cậu bại lộ —— bởi vì chưa có kinh nghiệm yêu đương, dù cho làm chuyện khác người, nhưng vẫn bởi vì tứ chi tiếp xúc thân mật mà dễ dàng động lòng.

Người nhiều kinh nghiệm như hắn mà lúc này lại không biết nói gì, đến lúc Thời Dập quơ tay với hắn, hắn mới hoàn hồn, mỉm cười nói: "Được, tôi nhớ rồi."

Ứng Hoài Thành nhìn khuôn mặt của Thời Dập, công tử nhà giàu mới hơn hai mươi tuổi, chưa từng gặp khó khăn, không hiểu rõ sâu cạn đã giao chính mình cho hắn.

Ứng Hoài Thành mang theo chút ghen tuông không rõ mà tiến vào Thời Dập, bởi vì hắn nghĩ, nếu ngày đó người Thời Dập lựa chọn không phải hắn mà là một Alpha khác trong club, vậy kết quả sẽ ra sao đây?

Không dám nghĩ, không thể nghĩ.

...

Tựa như giờ phút này, khi Thời Dập ngồi khóa trêи đùi hắn, kéo tay Ứng Hoài Thành cởi áo sơ mi của mình, trong đầu Ứng Hoài Thành chỉ toàn là lời khiêu khích mà A Tùng nói.

"Sau này không cho tới club nữa, nghe không?" Hắn nói với Thời Dập.

Thời Dập vội vàng gật đầu, sau đó sáp tới muốn hôn lên môi Ứng Hoài Thần, nhưng khi chuẩn bị hôn đến nơi thì cậu lại dừng, nhỏ giọng hỏi: "Em hôn được không anh?"

Ứng Hoài Thành giật mình, không đáp, lúc Thời Dập còn đang tủi thân mếu máo thì hắn lại đưa tay ấn gáy Thời Dập, hôn lên môi cậu, gắn bó quấn quýt cùng một chỗ, tình cảm và ɖu͙ƈ vọng đè nén cuối cùng cũng có thể giải phóng.

Mặc dù đã có vô số lần hắn tự hỏi chính mình, mày xứng đáng có được tình yêu của Thời Dập không?

Nhưng hắn hiểu, nhẫn nại nữa cũng không có ích gì, chẳng ai có thể cự tuyệt một phần yêu thích vừa đơn thuần vừa cuồng nhiệt cả.

Hắn cởi áo sơ mi thấm mồ hôi và quần bò của Thời Dập ra, tách hai đùi, nâng ʍôиɠ cậu lên, đâm vào.

...

Cuối cùng của cuối cùng, khi Ứng Hoài Thành đã chinh phạt xong, hắn ôm lấy Thời Dập đang buồn ngủ rồi mặc quần áo cho cậu.

Lúc này hối hận và xúc động mới ùa đến, hắn khôi phục giọng điệu lạnh như băng, nói với Thời Dập: "Tôi chỉ giúp em giải quyết kỳ phát tình, không còn ý gì khác——"

Nói được một nửa đã bị Thời Dập bịt miệng, Thời Dập vùi mặt vào gáy Ứng Hoài Thành, than thở: "Em không muốn nghe, em muốn ngủ."
Bình Luận (0)
Comment