Phàm Nhân Ca

Chương 10

Thuốc súng không tiếng động nhưng lại rất dễ bùng cháy, ngọn lừa lóe ra trong ánh mắt của Trương Thụy lạnh lùng, quét qua gương mặt Triệu Á.

Triệu Á sững sờ.

Hình tượng Trương Thụy trong lòng cậu không thể hai chữ “đáng ghét” là có thể hình dung.

Cậu ta biết bí mật của Triệu Á, cậu ta biết tâm tình của Triệu Á, vô luận Triệu Á muốn hay không, cậu ta đều có thể hiểu Triệu Á thanh thanh sở sở, giống như là đem Triệu Á đặt dưới tấm kính hiển vi mà quan sát.

Triệu Á trước đây cho rằng ánh mắt Trương Thụy không tốt, hiện tại phát hiện, ánh mắt cậu ta thâm thúy đến đáng sợ.

Mà, cậu ta lúc nào cũng có thể đem chuyện Triệu Á không muốn ai biết rêu rao khắp nơi. Mặc dù Triệu Á thấy chuyện đó không có gì đáng xấu hổ.

Đứng giữa bầu trời đầy ráng hồng, Trương Thụy trầm giọng: “Á Á, tôi muốn hôn cậu.”

Triệu Á giật mình nhìn Trương Thụy: “Cậu thích con trai?”

Trương Thụy không trở lời, đầu chậm rãi nghiêng.

Bãi tập vẫn rất nhiều học sinh lui tới chuẩn cho giờ tự học cũng khó tránh quay đầu lại nhìn tới cái góc an tĩnh này. Triệu Á thấy Trương Thụy đến gần, bản thân không thể hô hấp, cảm giác trên mặt có hơi thở nóng rực phả tới, Triệu Á lắp bắp cự tuyệt: “Đừng… cậu đừng lại đây.”

“Không được…” Triệu Á quay mặt đi, Trương Thụy nhẹ nhàng bắt lấy cằm cậu, quay lại.

“Không được.” Giọng Triệu Á như sắp khóc tới nơi, cậu rõ ràng có thể bỏ chạy, nhưng mà lại quên mất mình có thể trốn. Cậu đứng im như chú thỏ con bị trói chờ chết: “Xin cậu… không được mà.” Ánh mắt ướt át.

Trương Thụy thong thả như đang xem một bộ phim, chậm rãi tiến công tràn đầy áp bách, nhưng rồi động tác dừng lại, chỉ thiếu chút nữa thôi, cậu ta sẽ hôn xuống. Trương Thụy thở dài, dây đàn căng bỗng nhiên chùng xuống, như bị rơi mất một con ốc cố định.

Triệu Á run run, nước trong đôi mắt to ràn rụa. Trương Thụy hít một tiếng: “Đi thôi.” vỗ vỗ vai Triệu Á, chỉ vào đường: “Đi tự học nào.”

Triệu Á nhẹ dụi mắt, đeo cặp sách, chậm rãi đi.

Giờ tự học, Triệu Á trầm mặc, không dám cùng Trương Thụy đơn độc một chỗ.

Nhưng Trương Thụy vì cậu làm đồ ăn, cậu cũng không dám không ăn, Trương Thụy sắp xếp cậu sinh hoạt cùng, cậu cũng không dám không làm, thể dục buổi sáng, nếu như Trương Thụy báo cáo với giáo viên Triệu Á cơ thể không khỏe, không thể vận động quá độ, Triệu Á cũng sẽ không trái lời.

Thế nhưng Đồ Nhan đâu?

Đồ Nhan không có gọi điện thoại tới. Triệu Á mong chờ được thấy Đồ Nhan, cậu dần dần sợ Đồ Nhan đã quên chính mình. Lẽ nào Đồ Nhan vốn không phải có ý đó, là chính mình hiểu nhầm?

Có đôi khi, Triệu Á cho rằng chính mình gây ra lỗi bất hòa với Đồ Nhan. Cậu âm thầm tự trách, cuối cùng vẫn cảm thấy áy náy.

Rốt cuộc, có một ngày Đồ Nhan cũng gọi điện tới.

“Á Á?”

Trong điện thoại là giọng Đồ Nhan, Triệu Á nghe mà tưởng nước mắt mình sẽ chảy ra mất, nhìn ông cụ bên cạnh, cậu lại nhẹ dụi mắt, cố gắng dùng giọng nói vui vẻ: “Tớ còn tưởng rằng cậu đã quên tớ rồi chứ! Hay, có phải ở Hoa Phụ gặp được bạn mới, lâu như vậy cũng không gọi điện cho tớ? Mẹ lần trước gọi điện còn nhắc tới cậu.”

Đồ Nhan ở đầu dây bên kia trầm mặc, chậm rãi, thanh âm nặng nề truyền tới: “Á Á, tớ sợ cậu không muốn gặp tớ nữa.”

Dáng vẻ giả vờ tươi cười của Triệu Á biến mất, cậu bỗng nhiên muốn khóc thật lớn, muốn đem hết những chuyện từ sau lần gặp mặt đó kể lại tỉ mỉ, muốn nói hết cho Đồ Nhan. Đồ Nhan nhất định sẽ minh bạch, Đồ Nhan nhất định sẽ biết làm thế nào để cậu vui lên.

Sau cùng, Triệu Á cắn môi dưới: “Cậu ít tình thơ ý họa đi.”

“Ra ngoài không?”

“Được.”

Buông điện thoại, mặc dù có cảm giác nước mắt muốn chảy ra, nhưng trong đầu cũng thư thả rất nhiều, trong ngực trướng trướng. Triệu Á trở lại kí túc xá, nghĩ thật nhiều về tối nay.

Trương Thụy ở bên ngoài trở về, buông cặp sách, như thường ngày trước tiên thu dọn bàn học.

Triệu Á nhìn Trương Thụy, trong lòng sợ, sợ cậu ta sẽ nhìn ra được. Chỉ chốc lát, Trương Thụy đi về phía cậu, Triệu Á cho rằng Trương Thụy đã biết cuộc hẹn tối nay, nóng ruột.

“Toàn bộ chỗ mô hình đó cho cậu.”

“A.”

“Ở tủ quần áo của cậu ấy.”

Triệu Á kinh ngạc: “Chỗ đó đều là đồ mới mà.”

“Cậu có muốn hay không?”

“Tất cả đều quý, tôi…”

“Cậu có muốn không?”

Triệu Á do dự nhìn Trương Thụy, không muốn nhưng cũng không dám lắc đầu.

Trương Thụy từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, bỗng nhiên quay người mở tủ quần áo Triệu Á, đem hết đống mô hình trong tủ đem ra cửa.

Buông tay, rầm một tiếng thật lớn.

Triệu Á đứng dậy: “Cậu làm gì?”

“Mặc kệ tôi.”

“Đều là đồ mới, ném đi rất tiếc.”

Trương Thụy theo dõi cậu, khóe miệng cong lên, lộ ra dáng vẻ tươi cười hàng ngày: “Không nhận, lại không cho tôi vứt đi, thật là bản sắc của Triệu Á cậu.” Vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác phải sợ hãi.

Triệu Á đứng đó, một lúc sau nói.

“Tôi nhận.” Cậu đi qua, khom lưng ngồi trên hành lang nhặt từng bộ từng bộ mô hình, chất đầy trong lòng, chậm rãi trở lại kí túc, đem để hết trên bàn học.

Trương Thụy trầm mặc đi phía sau.

Triệu Á không chỉ nhặt mấy bộ đó về, mà còn chọn trong đó bộ lớn nhất, bộ mà cậu vẫn hàng ao ước – chiếc xe KK45BW, bóc bỏ bao bì, chăm chú.

Trương Thụy kéo chiếc ghế ngồi đối diện Triệu Á, lẳng lặng nhìn cậu xếp mô hình.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, ngoài cửa sổ có tiếng xôn xao, tiếng gió thổi qua, ánh trăng chiếu, dọc đường đi các bạn gái mặc váy hồng cũng đều biến mất, chỉ còn có mô hình, toàn tâm toàn ý đều đặt vào mô hình.

Ngón tay linh xảo của Triệu Á di chuyển, tựa như trên thế giới này, cậu là kĩ sư vĩ đại nhất, đang tiến hành một thiết kế vĩ đại nhất. Mồ hôi từng giọt từng giọt chảy trên trán, vương trên da thịt, thỉnh thoảng tiếp xúc với nhánh tóc đen ngắn, như hạt châu thi nhau rơi xuống, chạm vào đồng phục, nháy mắt biến mất, tìm không thấy bóng của hạt châu.

Trương Thụy si ngốc nhìn.

Nhìn Triệu Á mở ra, nhìn Triệu Á chọn linh kiện, nhìn Triệu Á cố sức bắt vít, nhìn Triệu Á nhíu mày. Nhìn mô hình thất linh bát lạc, nhìn mô hình dần thành hình, trở thành một thể tinh xảo, trở thành kiệt tác.

Triệu Á thủy chung không hé răng, cậu chuyên chú vào mô hình, lắp ghép, nhìn đồng hồ, đã quá 7 giờ. Cậu đứng lên, định tới nơi hẹn.

“Có thể để lên giá sách không?” Trương Thụy mở miệng hỏi.

Triệu Á liếc mắt nhìn giá sách của mình, bên trong một nửa để sách, chỗ còn lại để mô hình, thật đẹp.

“Ừ.” Cậu đặt mô hình lên giá sách.

Trương Thụy dường như rất thỏa mãn, đứng lên, ngâm nga ca khúc phổ biến, đeo cặp sách lên lưng, đi đến phòng tự học.

Triệu Á đến bãi cỏ ở trung tâm thể dục thì thấy Đồ Nhan đã chờ ở đó.

Xe đạp để nằm một bên, cậu ta nhịn không được lấy tay quay quay bánh xe, vừa ngẩng đầu, thấy Triệu Á xa xa đi tới.

“Á Á!” Đồ Nhan nhảy dựng lên, phấn khích đón: “Cậu đến rồi? Ha hả, sao giờ mới đến?”

Ánh mắt cậu tràn đầy vui vẻ, toàn thân thể hiện đều thực phấn khởi.

“Á Á, Á Á.” Đồ Nhan nắm tay Triệu Á: “Tớ cứ nghĩ rằng cậu sẽ không tới. Á Á…” Cậu kéo Triệu Á ngồi xuống bãi cỏ, vừa kể chuyện, vừa lấy gì đó từ trong cái túi ra.

“Nhìn này, đây là ảnh lớp tớ cuối tuần đi leo núi, ảnh chụp tớ cũng mang theo.” Đồ Nhan hăng hái bừng bừng lật album, chỉ cho Triệu Á xem: “Đây là ảnh đẹp nhất.”

Triệu Á không khỏi cười rộ lên.

Đồ Nhan thấy Triệu Á cười, cũng vui vẻ nói: “Tớ biết cậu sẽ cười mà.”

Sau đó lại mở cặp lấy ra một đống linh tinh khác. Lần này tất cả đều là mấy trò ảo thuật vặt vãnh để chơi.

“Hắc, cậu chuẩn bị làm gì?”

“Hì hì, bí mật.” Đồ Nhan bắt chước đứng lên, xong nồng nhiệt nói.

Mỗi lần biểu diễn thất bại, Triệu Á sẽ cười ha ha. Cười vài lần, mây đen trong lòng Triệu Á cũng bay biến hết.

Đem mấy đồ mang đến trưng ra một lượt, Đồ Nhan vỗ vỗ tay, biểu thị đã hết, đem ảnh cùng dụng cụ ảo thuật đưa cho Triệu Á, hai tay để sau gáy, nằm ngửa trên cỏ, nhìn bầu trời, yếu ớt than thở: “Á Á, tớ thật sợ chúng ta cứ như thế mà kết thúc.”

Triệu Á bỗng dưng ngừng cười, cũng thở dài, học Đồ Nhan song song nằm xuống.

Gió mát phất phơ, ánh đèn đường tỏa dịu nhẹ, như ánh sáng nơi biển cả.

“Như này thật tốt.”

“Nếu cứ như thế này cả đời, thì thật tốt.”

Tayhai người bất giác chạm vào nhau, trong lòng khẽ run lên, nhưng lại không hẹn cứ để tay như vậy, không có rút về.

Triệu Á khẽ cắn môi, không nhúc nhích, nắm lấy tay Đồ Nhan.

Đồ Nhan nhìn trời, nở nụ cười hạnh phúc.

Ánh trăng chui ra khỏi sau đám mây, sao dường như đi về nơi xa lắm, thỉnh thoảng nhấp nháy mấy cái.

Triệu Á nói: “Tớ sợ cậu không bao giờ… gọi điện cho tớ nữa.”

“Tớ sợ cậu không bao giờ… nhận điện thoại của tớ nữa.”

Triệu Á cười rộ lên. Cậu xoay người, chống đầu nhìn Đồ Nhan, bắt đầu cười hì hì, sau lại ha ha.

“Vẫn còn cười, cười xong chưa?” Đồ Nhan ngồi dậy, nắm lấy bàn chân Triệu Á, nhẹ tháo giày Triệu Á, cù nhẹ gan bàn chân.

Triệu Á cười đến không thở được, vội vàng chống cự.

“Ha ha, ha ha! Không chơi nữa, dừng lại! Dừng lại đi!” Triệu Á thở phì phò: “Lúc nào nghỉ thì tốt rồi.”

“Sau kì thi là nghỉ.”

“Nghỉ cậu vẫn ở nhà tớ chứ?” Đồ Nhan làm ra vẻ lo lắng, Triệu Á phớt lờ: “Hau là cậu muốn tốn tiền, ra ở khách sạn năm sao ấy, cho cậu sạt nghiệp luôn.”

“Được.”

Thời gian trôi, cũng đã quá giờ tắt đèn.

Triệu Á vui vẻ, muốn vào cửa không khó, chủ yếu là tránh không để ông cụ trông kí túc xá nhìn thấy là được, còn về phần vào kí túc, cậu đã lén nhờ Từ Kim Bảo để cửa.

Nhưng cậu không phát hiện, muốn tránh một người cũng thực sự rất khó.

Lên tới đầu hành lang đã phát hiện Trương Thụy tựa ở cửa, hai tay đút trong túi chờ. Triệu Á chậm bước, cậu nhìn Trương Thụy, nhìn không ra trên mặt cậu ta là biểu tình gì.

Hai ánh mắt nhìn thẳng nhau. Triệu Á không cho phép mình lùi bước, cậu từng bước từng bước đến cửa kí túc.

Đã không còn gì lo ngại, cậu ta muốn nói gì thì cho cậu ta nói. Đồ Nhan, chỉ cần có Đồ Nhan thì việc gì cũng không sao.

Triệu Á lướt qua Trương Thụy, sải bước tiến vào kí túc. Cậu cho rằng Trương Thụy sẽ đột nhiên kéo lấy cậu, giống như lần trước vậy. Thế nhưng Trương Thụy động cũng không động, chỉ quay đầu, nhìn cậu đi vào.

Triệu Á không tiếng động rửa mặt, thay quần áo, lên giường.

Lúc nằm trên giường, một tiếng thở dài vang lên, tiến vào trong lòng cậu, làm dạ dày cậu như đảo lộn.

Triệu Á nhắm mắt lại. Có Đồ Nhan, tất cả chỉ cần có Đồ Nhan là tốt rồi.

Cậu nhẹ nhàng rơi vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment