Phàm Nhân Ca

Chương 7

Lễ khai giảng buổi chiều mới bắt đầu, sáng đến báo danh, sau đó sẽ theo học trưởng đi xem phòng học, Triệu Á khẩn trương nhìn cái danh sách học sinh trên bảng, tên Trương Thụy ngay phía trên cậu, Triệu Á thở dài, này là cùng cậu ta chung lớp rồi.

Nhận được chìa khóa phòng kí túc xá, Triệu Á xách hành lí vào, phát hiện các bạn học cùng phòng khác cũng đã tới.

Mọi người tự giới thiệu, từ giường này tới giường khác, lần lượt là Trần Thiệu, Trương Minh, Hoàng Tu, Từ Kim Bảo, Triệu Á, Trương Thụy.

Trương Thụy cười chụp lấy vai Triệu Á: “Triệu Á, tôi đã nói chúng ta là duyên phận trời định mà, ngay cả giường cũng là chung nhau. Tôi ở tầng trên, cậu tầng dưới, sau này nếu như cậu lại khóc, nửa đêm tôi có thể xuống dỗ cậu.”

Triệu Á đỏ mặt: “Cậu đừng có nói linh tinh.” Cúi đầu thu dọn này nọ.

Trương Thụy thích nhất là giao tiếp với người khác, cậu ta bắt chuyện với các bạn học mới cùng kí túc, hỏi rất nhiều vấn đề, gần như đem mọi người bên ngoài hỏi thăm rõ ràng rồi mới bắt đầu thu dọn.

Quần áo cậu ta vốn rất nhiều, lại đem theo hai cái vali mô hình. Treo xong quần áo, mô hình đã chẳng còn chỗ nào để. Trương Thụy hỏi Triệu Á: “Mấy cái mô hình của tôi để chỗ cậu đượckhông? Tôi chẳng còn chỗ để nữa.”

Triệu Á theo phản xạ lắc đầu, Trương Thụy hắc hắc cười: “Siro bổ dưỡng, siro bổ dưỡng…”

Mặt Triệu Á nhanh chóng đỏ lên, các bạn khác nhìn thấy đều cảm thấy kì quái, Từ Kim Bảo hỏi: “Cái gì mà siro bổ dưỡng? Các cậu còn ám hiệu à?”

Trương Minh: “Người ta là bạn học từ trước, đương nhiên là quen thân.”

Trương Thụy ngông nghênh mang tất cả mô hình để ở tủ của Triệu Á.

Triệu Á nhìn mô hình của cậu ta, đều là hàng mới, ngay cả bao bọc bên ngoài cũng chưa có bóc, hình dáng tất cả đều là hiếm gặp, mở to hai mắt hỏi: “Tất cả này đều là của cậu à?”

“Ừ.” Trương Thụy bảo: “Cậu chơi không?”

Triệu Á quay đầu: “Nhà tôi cũng có.”

Buổi chiều khai giảng chỉ có 1 tiếng là kết thúc, sau đó mọi người sẽ quay về lớp gặp chủ nhiệm. Năm nhất lớp 1 chủ nhiệm là một cô giáo tầm 40 tuổi, họ Từ, tóc trắng phân nửa nhưng rất hay nói, các học sinh đều thích cô.

Cô giáo Từ vào lớp chuyện đầu tiên làm là điểm danh, điểm danh tới Trương Thụy, hướng về phía Trương Thụy liếc mắt, rồi gật đầu, điểm danh đến Triệu Á cũng nhìn rồi gật đầu, kính hạ xuống một chút lộ ra đôi mắt sắc bén.

Điểm danh xong, cô Từ gọi Trương Thụy lên trên bục giảng, quay xuống dưới lớp nói: “Trương Thụy là người có thành tích cao nhất trong lớp chúng ta, từ giờ cho đến lúc bầu lớp trưởng, chọn Trương Thụy có được hay không?”

Các học sinh cũng chưa quen nhau, sao cũng được, nhìn Trương Thụy dáng vẻ cũng tốt, lúc mới vào lớp còn hướng mọi người vừa nói vừa cười, hẳn là ở chung sẽ rất tốt, cho nên mọi người đều hăng hái giơ cao vỗ tay: “Được ạ!”

“Tạm thời bạn ấy sẽ làm lớp trưởng 1 tháng, sau 1 tháng, chờ mọi người đã quen nhau, chúng ta sẽ công bằng bầu lại lớp trưởng.” Cô Từ bắt đầu tác phong dạy học, cười nói với Trương Thụy: “Em là lớp trưởng, phụ trách các công việc trong lớp, ngoại trừ đại diện các khoa do các giáo viên khoa chọn, các cán bộ khác trong lớp đều do em chọn.”

Trương Thụy vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”

Cậu vừa nói vừa chuyển ánh mắt tới Triệu Á. Triệu Á kêu không ổn, quả nhiên, người đầu tiên Trương Thụy chỉ là Triệu Á: “Em chọn Triệu Á làm lớp phó.”

Mọi người theo hướng tay của Trương Thụy nhìn Triệu Á, vỗ tay: “Được!”

Triệu Á sơ trung bị ép làm phụ tá cho Trương Thụy ba năm, giờ quyết cũng không chịu nỗi đau khổ này lần nữa, vừa định đứng lên phản đối thì cô giáo Từ mở miệng: “Tốt, Triệu Á cùng em trước học chung một trường đúng không? Bạn ấy là người có điểm thành tích cao thứ hai. Triệu Á, đến đây, lên trên bục giảng đi.”

Mọi người trong lớp liều mạng vỗ tay, các nữ sinh châu đầu ghé tai nhau: “Lớp trưởng lớp phó của chúng ta đều thật ưa nhìn.”

Triệu Á còn chưa kịp lên tiếng đã bị cô Từ “ôn nhu mà kiên định” mời lên bục giảng, đứng trên bục giảng, cậu muốn phản đối cũng không được, không thể làm gì khác là cười khổ quay về phía mọi người gật đầu. Trương Thụy ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tôi tốt chứ? Có việc tốt thì sẽ không quên cậu.”

Triệu Á tức giận liếc mắt cậu ta.

Trương Thụy nhìn gương mặt sa sầm của Triệu Á, cũng không thèm để ý, vô cùng cao hứng chọn những cán bộ khác. Lần đầu tiên cán sự lớp cứ như vậy mà kết thúc.

——

Cuộc sống cao trung chính thức bắt đầu. Nếu như không có Trương Thụy thì mọi chuyện thật tốt. Giáo viên ở đây đều là những người đặc biệt, các học sinh trình độ đều cao như nhau, có thể thi được vào đây, nói thế nào cũng không chênh lệch lắm.

Chấp Tín có tiếng trăm năm, vườn trường kiến trúc cổ kính. Triệu Á thích những cây cổ thụ ở đây, còn có những bậc thang phủ rêu xanh. Một tuần đầu tập quân sự, đây là môn mà tất cả các trường cao trung đều có, trong một tuần, mỗi ngày phải ngủ sớm dậy sớm, tham gia huấn luyện quân sự, không được về nhà, cũng không cho ra khỏi cổng trường, đây là huấn luyện tính kỉ luật của học sinh.

Huấn luyện quân sự rất khổ, phơi nắng, nghiêm, nghỉ, bước đều, mỗi động tác đều phải thẳng sống lưng, dùng sức hô khẩu hiệu, có đôi khi còn gặp mưa.

Trương Thụy gia đình mặc dù có tiền, nhưng cậu ta hình như cũng có thể chịu chút khổ cực, trong khi tất cả mọi người kêu trời kêu đất thì cậu ta cứ cười cả ngày, nghỉ ngơi thì đùa giỡn, bắt huấn luyện viên giảng kể chuyện xưa, cứ như vậy mà qua 20 phút nghỉ giải lao. Này… cho nên được rất nhiều bạn học ngưỡng mộ.

Lúc tập, Trương Thụy luôn đứng cạnh Triệu Á, mỗi lần thấy mặt Triệu Á trắng bệch, có lẽ là mệt mỏi một chút, cậu ta liền thực hiện trọng trách của lớp trưởng, nhấc tay báo cao: “Báo cáo huấn luyện viên, bạn học Triệu Á khó chịu.”

Triệu Á: “Không có, em không có chuyện gì.”

“Có, cậu ấy tí nữa thì ngã xuống, này có lẽ là bị cảm nắng.” Trương Thụy nghiêm túc kể mấy cái chuyện mất mặt: “Cậu ấy trước đây cũng hay bị cảm nắng, thể dục buổi sáng cũng bị cảm nắng.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Triệu Á, có người ở phía sau còn dìu cậu.

Triệu Á cảm giác thật mất mặt, hận đến nghiến răng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, như làm chứng cho những gì Trương Thụy nói. Huấn luyện viên cũng sợ học sinh bị ngất xỉu, vội vã chỉ thị: “Trưởng lớp dìu bạn học nghỉ ngơi một chút, những người khác tiếp tục tập.”

“Em có thể tiếp tục…” Còn chưa nói xong Triệu Á đã bị Trương Thụy mạnh mẽ đỡ, rời khỏi đội ngũ.

Trương Thụy một bên dìu cậu đến phòng y tế, một bên đắc ý dạt dào: “Tôi lợi hại không? Đỡ cho cậu phải chịu khổ.”

“Tôi không có cảm nắng, cậu mới bị cảm nắng ấy! Cậu buông ra!”

Trương Thụy khí lực lớn, không sợ Trương Á giận dỗi, lừa lừa: “Cậu không cảm nắng, tôi bị cảm nắng được chưa? Cậu cho tôi mượn bóng cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi cũng ghét bị phơi nắng lắm.”

Sau chuyện đó, các bạn học đều biết thân thể Triệu Á không tốt, cũng biết Trương Thụy với Triệu Á là bạn tốt, ngay cả huấn luyện viên mỗi sáng tập hợp, thấy Triệu Á đều hỏi thăm một tiếng: “Em hôm nay có thể chịu được không? Có thấy chóng mặt không?”

Kí giả nhỏ của báo trường khổ vì không tìm được đề tài viết bài, nghe nói chuyện này, liền lén chụp ảnh Trương Thụy nâng Triệu Á, tiêu đề “Người tốt chuyện tốt ở Chấp Tín”. Trương Thụy trở thành tâm điểm khiến cô giáo Từ mừng rỡ không ngừng khoe khoang. Cô Từ vui vẻ có thừa, cũng đem Triệu Á ra khoe khoang một lượt, nói Triệu Á không sợ chịu khổ, thân thể không khỏe cũng kiên trì tham gia huấn luyện.

Triệu Á nghe xong chỉ cảm thấy mấy câu đó đều là châm chọc, không nói nên lời, buồn bực.

Một tuần quân sự vất vả trôi đi, học sinh rốt cuộc cũng có thể ra khỏi cổng trường. Triệu Á bình thường không có giặt quần áo, gói thành đống to định mang về nhà giặt. Vừa mới ra đến cửa thì một chiếc ô tô con đỗ xịch trước mặt, Trương Thụy ló mặt ra gọi: “Á Á, cùng nhau về nhà, lên xe đi.”

“Không cần. Tôi thích ngồi xe bus.” Triệu Á xoay người, dường như sợ Trương Thụy sẽ đuổi theo nên đi nhanh về phía bến xe.

Trên ô tô chật ních người, mọi người chen chúc y như chạy loạn. Triệu Á cầm túi quần áo thật to, chen không được nên cũng không thể lên xe.

Qua hai xe, người dần dần thưa đi, Triệu Á nghĩ lần này chắc là có thể lên được rồi. Vậy mà đợi nửa tiếng, ngay cả cái bóng xe cũng không nhìn thấy.

Cậu thầm mắng công ty xe bus thời gian không quy củ gì cả, đang không biết phải làm thế nào, phía sau bỗng nhiên “bíp bíp” hai tiếng. Triệu Á quay đầu, phát hiện chiếc ô tô con kia đang ở phía sau mình, Trương Thụy thò đầu ra cửa sổ, cười hì hì: “Cậu vẫn đợi sao, chưa bỏ ý định à?”

Triệu Á mặt đỏ lên, nghĩ mấy chuyện mất mặt này lại bị Trương Thụy bắt gặp. Lên xe không được, mà chờ cũng chẳng xong, đã bước đi không thể trở lại, cậu khẽ cắn môi, dự định xa xỉ gọi taxi về, đang muốn gọi xe thì nghe thấy tiếng còi, quay đầu, một chiếc ô tô con mới tinh dừng lại, có người vẫy vẫy cậu, hóa ra là Đồ Nhan.

Triệu Á kinh ngạc, mắt mở to, cả người thấy ấm áp, lập tức chạy tới trước mặt Đồ Nhan: “A! A… Cậu mua xe mới? Cậu.. cậu cũng xong đợt huấn luyện quân sự rồi sao?”

Đồ Nhan đen đi không ít, thoạt nhìn càng rắn chắc hơn, cười thân thiện, lộ ra hàm răng trắng: “Trường chúng ta học giống nhau mà, hôm nay đều kết thúc kì tập huấn quân sự. Tớ về thì không thấy cậu, quay lại đây xem có chuyện gì không. Xem, xe tớ mới mua, có dám ngồi sau tay lái tớ không?”

“Thế nào lại không dám?” Triệu Á ngồi vào bên ghế phụ lái, vừa vặn thấy gương mặt Trương Thụy ở bên cửa sổ xe.

Gương mặt cậu ta tối sầm, ánh mắt không giống như trước đây, khiến trong lòng Triệu Á sợ hãi. Có Đồ Nhan ở đây, cậu cũng không sợ Trương Thụy, đắc ý vẫy tay với cậu ta, chỉ nghe thấy còi xe vang lên, lao ra đường lớn, Đồ Nhan đưa cậu về.

Về đến nhà, mẹ Triệu Á và Nhược Lâm đều ngạc nhiên, vây quanh Triệu Á nói cậu thật gầy, trường học thật vô nhân đạo, với vừa vào trường liền dằn vặt học sinh đến vậy. Đối với Đồ Nhan thì hai bà mẹ với ba Triệu Á muôn miệng một lời, nào là Đồ Nhan thoạt nhìn có tinh thần hơn, sống lưng so với ngày thường cũng thẳng hơn.

Trước bữa cơm, tại nhà bếp mùi thức ăn thơm phức. Đồ Nhan cùng Triệu Á có một bữa cơm no, tắm xong liền vào phòng nói chuyện.

Đồ Nhan hỏi: “Chiếc ô tô con kia là ai?”

“Ô tô con? À, cậu suy nghĩ mau lẹ thật, mới gặp một lần đã nghĩ ra biệt hiệu cho người ta rồi. Cậu sao biết tớ biết chiếc ô tô con đó?”

“Kia là Trương Thụy à?”

“Ừ.”

Đồ Nhan cúi đầu, mãi sau mới nói: “Tớ còn tưởng rằng cậu ta đáng sợ lắm, hóa ra cũng chỉ như vậy, dáng vẻ nhã nhặn.”

“Nhã nhặn?” Triệu Á nói: “Chờ khi cậu có cơ hội đi, cậu ta chính là đồ hồ ly mặt trắng hay cười, đặc biệt đáng sợ. Nhưng mà, giờ tớ đổi ý, gọi cậu ta là ô tô con. Ha ha.”

Hai người mở điều hòa, chui vào trong chăn nói chuyện, nói quân sự một tuần này, huấn luyện viên của ai lợi hại hơn, trường của ai lớn hơn.”

Nói được một nửa, Đồ Nhan đột nhiên hỏi: “Cậu có nhận được thư tình không?”

“Cậu thì sao?”

“Tớ có.” Đồ Nhan nói: “Cậu phải có, sau chúng ta sẽ trao đổi.”

Triệu Á suy nghĩ một chút, chần chờ: “Như vậy không tốt, không thích là không thích, nếu như vậy là không tôn trọng nữ sinh người ta.”

Đồ Nhan vốn chỉ đùa, mặt biến sắc: “Cậu thực sự có?”

Triệu Á bỗng nhiên thấy mình bị lừa: “Cậu lừa tớ?”

Hai người đều im lặng, không biết nói gì cho phải. Trong ngực như có miếng bọt biển, cứ không ngừng hấp thu nước từ từ, khiến trái tim khó chịu.

Muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại chẳng ý nghĩ.

Một lúc cả hai đều tự giác xoay người ngủ.

Sáng ngày hôm sau trở về trường, Triệu Á và Đồ Nhan rời giường, đánh răng rửa mặt, cũng không có nói với nhau câu nào.

Nhược Lâm hỏi: “Hai đứa làm sao vậy? Không phải vừa gặp đã cãi nhau rồi đấy chứ?”

Đồ Nhan miễn cưỡng cười: “Không có ạ.”

Triệu Á vô vị ăn sáng, một tiếng cũng không nói. Thấy Đồ Nhan xách đồ chuẩn bị ra cửa, tâm nhảy loạn lên, đau lòng, chua xót, muốn gọi cậu ta nhưng lại không mở miệng được.

Đồ Nhan ra cửa, Triệu Á đau lòng muốn chết, cúi đầu húp cháo. Nhược Lâm lo lắng nhìn cậu, chỉ có mẹ Triệu Á không việc gì cười: “Mẹ nấu cháo ngon lắm đúng không? Trong trường thức ăn làm sao mà so được phải không?”

Cửa bỗng nhiên “kẹt” một tiếng bị đẩy ra, Triệu Á ngẩng đầu thấy bóng lưng của Đồ Nhan ở cửa.

“Có muốn tớ đưa cậu đến trường không?” Đồ Nhan hỏi.

Vẻ mặt Triệu Á nhất thời sinh động, bật người dậy, nhanh chóng vào phòng lấy sách vở, rồi ào ào ra, hướng Đồ Nhan chạy tới.

Nhược Lâm nhìn bóng dáng hai đứa, xoay xoay cổ. Mẹ Triệu Á bảo: “Không sao, chúng nó trời sinh đã là anh em.”

Đưa Triệu Á đến cổng Chấp Tín, thì cũng đã gần đến giờ vào lớp. Đồ Nhan không kịp nói gì, vẫy tay với Triệu Á, lên xe đi thẳng. Triệu Á nhìn theo, bực mình đi vào trường.

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Triệu Á ngẩng đầu phát hiện Trương Thụy đang chặn đường. Trương Thụy hình như là chạy tới hay sao vậy, gương mặt trắng nõn của cậu ta hồng lên mang theo chút đen tối, khóe miệng toát ra một tia khởi binh vấn tội, hai tay khoanh trước ngực. Tim Triệu Á nảy lên một cái, chẳng hiểu vì sao lại có chút sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment