- Lão bất tử, nhanh đấy. - Bạch Lão tán thưởng.
- Hừ hừ, ta mà để ngươi ra tay thì sẽ dẫn đến sự chú ý của Thiên. Ta còn lạ gì bản tính của ngươi, chỉ biết gây chuyện.
- Hừm hừm, còn trẻ nhỏ ở đây, nói ít đi một chút.
Thiên Tàn Địa Khuyết nhìn nhau cười trộm, cũng có những khoảnh khắc nhị lão trẻ con như vậy.
Cảnh vật dần dần thay đổi, một căn phòng lụp xụp, nằm ở góc Lý Gia Trang xuất hiện. Đứa bé Lý Hạo nằm im trên chiếc giường duy nhất trong phòng, cả người băng bó dày đặc, chỉ hở ra đôi mắt.
Mẹ nó, vị tỳ nữ tên là Hoàn Nhi, chậm rãi múc từng thìa thuốc nóng, thổi thật nguội rồi đút cho nó uống. Nước mắt cô gái lăn dài trên gò má:
- Hạo Nhi, mẹ xin lỗi. Đáng lẽ ra mẹ không nên bắt con tham gia đại lễ.
- Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Bản thân con cũng muốn so tài với Nội Tộc Nhân một chút. - Lý Hạo khó khăn nói. - Chỉ trách con quá yếu...
- Xin hỏi, có phải Hạo đệ ở đây không? - Giọng nói sang sảng vang lên ngoài cửa, là giọng của tiểu thiếu gia Lý Giao.
Hoàn Nhi vội đứng dậy lau nước mắt, chạy ra mở cửa. Nàng thấy Lý Giao thì sửng sốt một chút, lập tức cũng kính cúi đầu:
- Tiểu thiếu gia khỏe.
Lý Giao vội vàng nhảy sang một bên, tránh lễ của nàng. Nó xua tay nói:
- Bá mẫu đừng làm thế, ta tổn thọ mất. Hôm qua là ta đã mạnh tay quá, làm tổn thương Hạo đệ. Nay ta đến để xin lỗi, có mang thêm chút thuốc trị thương cho đệ ấy.
Trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Lý Giao đi vào phòng, đặt lọ thuốc nhỏ lên đầu giường Lý Hạo. Nó cười nói:
- Hạo đệ, đệ là người xuất sắc nhất ta từng gặp qua. Đệ hãy mau chóng bình phục, ta và đệ sẽ vực dậy thế hệ này của Lý Gia.
Lý Hạo nhúc nhích người, mở miệng nói:
- Tiểu thiếu gia nói gì vậy, ngươi là tiểu thiếu gia, còn ta chỉ là một Ngoại Tộc Nhân.
- Sai. - Lý Giao ngắt lời nó. - Chúng ta đều là người Lý Gia, chúng ta là huynh đệ!
Hình ảnh lại mờ dần đi, Bạch Lão, Hác Lão, Thiên Tàn, Địa Khuyết đều lặng người. Vị tiểu thiếu gia Lý Giao này, quá xuất sắc. Lý Hạo cũng không kém. Lý Gia có hai người này, chính là hai át chủ bài thật lớn.
Sương mù tan đi, hậu hoa viên của Lý Gia Trang xuất hiện. Trong một căn phòng sạch sẽ, Lý Hạo cẩn thận tự băng bó cánh tay mình, tay nó bị thương khá nặng. Có vẻ như sau đại lễ đó, cuộc sống của hai mẹ con Lý Hạo đã được cải thiện rất nhiều.
- Chuyện gì thế này, Hạo đệ. - Lý Giao xồng xộc đá cửa phòng xông vào, nhìn thấy Lý Hạo thì quát.
Lý Hạo cười khổ:
- Huynh trưởng, cái này là ta sơ suất...
- Sơ suất cái gì, có phải lại là lũ Nhị Thế Tổ của Ngô Gia không! Bọn khốn này thực lực không đến đâu, chỉ biết gọi thêm hộ vệ bắt nạt người Lý Gia. Không thể để chúng leo lên đầu chúng ta như vậy được. Đi, ta và đệ cùng đi, lấy lại uy phong cho Lý Gia.
Hình ảnh lại thay đổi, lần này vẫn là căn phòng lần trước, nhưng trời rất tối. Hôm nay không có trăng. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh nến leo lắt.
Lý Hạo đang ngủ thì giật mình thức dậy, nó trợn mắt nhìn Lý Giao đứng ngay đầu giường của mình, mặt xanh mét.
- Huynh trưởng, huynh làm gì vậy?
Lý Giao hình như vừa gặp chuyện gì đó rất lớn. Nó sợ hãi ôm đầu lăn lộn dưới đất. Lý Hạo rất vất vả mới dìu được nó lên giường, vội vã truyền Khí vào cơ thể nó, bình ổn hỗn loạn.
Lý Giao thở chậm lại, từ từ mở mắt nhìn Lý Hạo. Nó run rẩy nói:
- Hạo đệ, Hạo đệ, Lý Gia không xong rồi. Cha ta không xong rồi. Ta cũng không xong rồi.
- Có chuyện gì, huynh đừng làm đệ sợ. Chẳng lẽ Gia Chủ cũng không chống đỡ được sao. - Lý Hạo cũng dần có chút sợ, chưa bao giờ nó thấy vị huynh trưởng mình luôn kính trọng lại như vậy.
- Hạo đệ, mau chạy, mau chạy khỏi đây. Đừng để ý gì cả, mau rời khỏi đây.
Lý Giao chỉ kịp nói xong lại ngất đi. Ngoài cửa phòng vang lên rất tiếng bước chân. Cửa phòng bị đánh bật ra. Lý Hạo không kịp phản ứng cũng bị đánh ngất đi.
Hình ảnh lại thay đổi, lần này là võ đài nơi Lý Hạo và Lý Giao giao tranh trong đại điển. Trên đài cao vẫn có các thành viên cao cấp của Lý Gia, chỉ khác là lần này chỉ có một người ngồi, còn lại từ Gia Chủ đến các Trưởng Lão đều đứng. Người thần bí đó bịt kín khuôn mặt, chỉ hở hai đôi mắt đỏ rực. Hắn chỉ có một nửa thân trên, thân dưới bao gồm hai chân đã bị chặt mất. Đại Trưởng Lão xoa xoa hai tay, nịnh nọt nói:
- Tiêu tiền bối, ta đã làm như tiền bối nói. Ngài xem...
- Khặc khặc, tốt, rất tốt. Yên tâm, thứ ta đã hứa, ta nhất định cho ngươi thỏa mãn.
- Đó chính là Tiêu Ngọc!!!
Thiền Tàn giận dữ gầm lên, Địa Khuyết cũng đang đinh lao tới. Hác Lão lập tức kéo hai người lại:
- Đừng kích động, nên nhớ đây chỉ là ký ức mà thôi. Các ngươi xem đi.
Bạch Lão cũng trầm trọng nhìn tình hình trên võ đài. Ông dường như nhận ra điều gì đó, tức giận đến đỏ cả mặt:
- Tên khốn kiếp, tên súc sinh!
Thiên Tàn cùng Địa Khuyết cố gắng nén nỗi xao động xông tới, quan sát bên dưới. Họ sửng sốt nhìn thấy Lý Hạo đang nằm ngất ở một góc. Góc bên kia là Lý Giao, bên cạnh Lý Giao là một người đang bị treo trên cây cột gỗ. Là mẹ của Lý Hạo, cô nương Hinh Nhi!
Tiêu Ngọc chậm rãi nói:
- Đáng lẽ ra ta đã hủy diệt Lý Gia, nhưng không ngờ lại phát hiện một tiểu tử tư chất tốt như vậy, lại có cùng thuộc tính Huyết giống ta. Ta cần phải nuôi nấng nó, ha hả. Lý Lãng Công, bắt đầu đi!
Gia chủ Lý Gia Lý Lãng Công gật đầu như một cái máy. Ông phất tay, một thùng nước thật lớn đổ lên đầu Lý Hạo làm nó tỉnh lại. Lý Hạo rùng mình tỉnh giấc, nó giật mình quan sát xung quanh. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, một đứa nhỏ như nó chưa thể thích ứng kịp. Nó nhìn thấy Lý Giao đang cầm kiếm, nó nhìn thấy mẫu thân bị treo trên cột. Lý Hạo bật dậy, quát:
- Huynh trưởng, huynh đang làm gì? Thả mẹ của đệ ra!
- Lý Hạo phải không? - Tiêu Ngọc lên tiếng, chỉ vào Lý Giao. - Giết hắn.
Lý Hạo ngẩng đầu lên, nó nhìn sang Lý Lãng Công, quát lớn:
- Gia Chủ, ngươi làm chủ cho ta.
Lý Khuê mặt không biêt tình, lặp lại giống hệt Tiêu Ngọc:
- Lý Hạo, giết Lý Giao.
Lý Hạo sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Nó cảm thấy có gì đó không ổn. Tiêu Ngọc mất kiên nhẫn phất tay. Lý Giao lập tức đâm một kiếm vào tim cô nương Hinh Nhi.
- Mẹ! Mẹ! Không! Không! Lý Giao, không được!!!
Hình ảnh lại mờ dần đi, lần này không còn ngưng kết ra ký ức nào nữa. Thế nhưng Tiêu Ngọc vẫn không biến mất. Hắn cười khà khà, nhìn thẳng vào bốn kẻ xâm nhập ký ức:
- Các ngươi, thấy thế nào?