Phàm Nhân Lộ - Tiểu Phi Thạch

Chương 111 - Thiên Tàn

Tiêu Ngọc quát:

- Lý Khuê, tấn công, mở đường máu.

Lý Gia gia chủ gật đầu, cũng với sáu trưởng lão xông tới, Tiêu Ngọc ẩn nấp ở phía sau. Phân hồn này của hắn nếu mất đi thì phải dưỡng thương ít nhất mười năm. Cho dù có chết cũng phải làm được chuyện gì đó, nếu không chính Chân Vương sẽ là người kết liễu hắn. Từ trước tới nay Chân Vương chỉ cần người có thể sử dụng, vô dụng, đồng nghĩa với chết!

- Chia ra, mục tiêu là Linh Hồn Thần Nhãn. - Lý Lãng Công trầm giọng nói.

Các trưởng lão gật đầu. Lục, Thất, Cửu ba vị trưởng lão di chuyển sang trái. Tam, Tứ, Ngũ, ba vị trưởng lão di chuyển sang phải. Ở giữa là Lý Lãng Công và Tiêu Ngọc. Ba hướng cùng lúc tấn công vào Hác Lão.

Thiên Tàn bước qua trái một bước, gậy trúc hắn đeo sau lưng phát ra ánh sáng xanh lục nhu hòa.

- Phụng Nhi, chỉ là giết một vài cái phân hồn, không phải lo cho ta. - Thiên Tàn nhỏ giọng nói.

Cách đây ba trăm năm, gậy trúc bắt đầu tụ tập được một chút khí, có chút linh trí. Cứ mỗi khi Thiên Tàn giết người, nó đều tỏa ra ánh sáng dịu mát thanh lọc tâm hồn vấy máu của hắn. Cũng vì lý do này mà hắn có thể giữ cho bản tâm mình không bị sa đọa, cho dù trên tay đã nhuốm máu của hàng vạn người.

- Giết một là tội, giết vạn là hùng, giết trăm vạn là anh hùng trong anh hùng. Ha hả.

Hắn cười lớn, hai tay dần dần biến thành màu đen tuyền đáng sợ. Từ bàn tay hắn văng vẳng từng tiếng gào thét đau đớn.

Kể từ ngày rời khỏi Hắc Phong Lâm, ngày mà hai người hắn yêu thương nhất, một phản bội, một chết. Hắn đã bị đả kích tinh thần rất nặng nề. Phụng Nhi ngã xuống dưới đao của Tiêu Ngọc, hắn điên loạn, hắn điên cuồng giết chóc để trả thù. Khi hắn giết ngày càng nhiều người, sát khí ngày càng lớn, hắn dần không thể khống chế được tinh thần của mình. Hắn thường xuyên lâm vào trạng thái muốn đồ sát bất cứ ai hắn nhìn thấy, cũng may còn có Địa Khuyết có thể kìm hãm hắn lại. Tình trạng này kéo dài và ngày một tệ đi. Thậm chí có lần hắn đã quên mất mình là ai, quên mất mục đích sống của mình, quên mất Phụng Nhi, Tiêu Ngọc. Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy máu, máu đỏ tươi. Hắn chỉ muốn giết chóc.

Cho đến một ngày, nhánh trúc mà hắn vẫn luôn luôn nâng niu bảo vệ, bắt đầu thức tỉnh.

Ngày hôm đó, âm thanh dịu dàng ngắt quãng vang lên. Thanh âm vô cùng quen thuộc, hắn luôn luôn ghi tạc trong tâm. Tiếng nói của nàng rất nhỏ, cũng rất yếu ớt:

- Thiên... ca...

Ngày hôm đó, hắn trở về Phá Diệt Viện, đến nơi hắn chôn tro cốt của Phụng Nhi, tay ôm nhánh trúc, vừa cười vừa khóc như đứa trẻ...

Ngày hôm đó, hắn ở cạnh mộ của nàng thì thầm kể chuyện. Hắn kể mọi chuyện từ sau khi hai người cách xa nhau. Hắn kể hắn đã ra tay với Tiêu Ngọc, hắn thức tỉnh Thiên Tốc Chi Nhãn, hắn từng bước mạnh lên, báo thù cho nàng...

Ngày hôm đó, rất nhiều đệ tử Phá Diệt Viện đứng từ xa hành lễ. Câu chuyện của Thiên Tàn tuy rằng không lộ ra với bên ngoài, nhưng trong Phá Diệt Viện từ lâu đã không còn là bí mật. Bọn họ ngưỡng mộ, cảm phục, cũng đồng cảm rất nhiều. Đã bước chân vào đây, ít nhiều họ cũng đều trải qua cảm giác đánh mất người thân...

Ngày hôm đó, các Giáo sư cũng lần lượt xuất hiện, đệ tử một đi không trở lại, đối với các Giáo sư cũng là một mất mát thật lớn. Hác Lão cũng tới, ông đã ngồi lại lắng nghe câu chuyện hắn, lắng nghe rất lâu, rất lâu...

Ngày hôm đó, hắn đột phá Cửu Trọng Thiên Thượng Giai. Một chút linh trí từ nhánh trúc đã giúp hắn thanh tỉnh rất nhiều. Rốt cục, Địa Khuyết cũng không lừa hắn, Phụng Nhi thật sự có cơ hội sống lại. Hắn hạn chế giết chóc, tìm cách để giảm đi lượng sát khí của bản thân. Nhờ sự trợ giúp của Hác Lão, hắn đã sáng tạo một môn bí kỹ linh hồn, có thể bắt nhốt linh hồn người bị hắn hạ sát, dồn nén xuống hai bàn tay.

Về bản chất, khi có ai đó giết người, oán niệm của họ không tan mà tụ tập vào người hạ sát, lâu dần hình thành một loại khí thế bức nhân, được gọi là sát khí. Bằng cách giết người sau đó bắt nhốt linh hồn họ, hắn có thể dồn nén sát khí xuống hai bàn tay. Hiệu quả của nó không những không giảm mà còn tăng lên, không những thế còn có thể giữ cho tâm hồn hắn thanh tịnh. Cộng với ánh sáng thanh lọc của nhánh trúc, Phụng Nhi, hắn kiểm soát được sát khí của chính bản thân mình.

Khi mới bắt đầu sử dụng môn bí kỹ này, bàn tay của hắn dần chuyển sang màu xám. Hắn giết càng nhiều, màu xám càng đậm. Cho đến bây giờ đã làm màu đen tuyền. Thỉnh thoảng còn phát ra từng tiếng gào thét của các linh hồn vất vưởng. Có đôi lần hắn cũng tự hỏi bản thân, liệu làm như vậy có phải là quá độc ác rồi không? Nhưng hắn tự tin những tên hắn đã giết, đều là những tên đáng chết.

- Thiên Tàn, Thiên Tàn. Ta không phải Thiên Tinh, ta chính là sát thủ Thiên Tàn. Núi thây biển máu đều ở dưới chân ta...

Hai con mắt hắn nổi lên một vằn vàng quỷ dị, Thiên Tốc Chi Nhãn được kích hoạt. Chỉ thấy thân hình hắn hơi "nhòe" đi một chút, rồi lập tức trở lại bình thường. Hai tay hắn cũng từ màu đen chuyển về như cũ, dường như không có gì xảy ra. Phụng Nhi phát ra ánh sáng cũng yếu đi rồi tắt hẳn.

Ba vị trưởng lão Lý Gia đang dùng tốc độ rất nhanh xông tới. Đột nhiên đầu rời ra khỏi cổ, bọn họ vẫn chưa ý thức được điều gì đang xảy ra, thân thể vẫn chạy tiếp một đoạn rồi ngã xuống, tiêu tán.

Phía sau họ xuất hiện một khe nứt không gian đen ngòm, rất dài và mảnh. Khe nứt chỉ tồn tại một lát rồi biến mất.

Thiên Tàn nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc, quát:

- Tiêu Ngọc, hôm nay không giết được ngươi. Nhưng sẽ có ngày tự tay ta cắt cái đầu chó của ngươi xuống. Nhớ lấy lời ta!

Bình Luận (0)
Comment