Bộ Lĩnh hứng thú lắng nghe. Nó hiểu tính cách của Ngô Vân, chỉ có những món đồ độc đáo mới có thể tạo nên sức hút lớn như vậy đối với thiếu niên thiên tài chú tạo này.
- Ví dụ như?
- Ví dụ như Thuyền Không Gian.
- Thuyền Không Gian?
- Chính xác, hiểu theo nghĩa đen thì nó là một con thuyền có thể đi xuyên không gian. Trước đây, các tiền bối của Phá Diệt Viện đều tự sử dụng khả năng của bản thân để di chuyển. Một vài bộ công pháp nổi tiếng như Súc Địa Thành Thốn, Huyết Độn, Phong Độn, Vân Vũ Quyết… Nhưng không phải ai cũng có khả năng đó. Từ đó Hỗ Trợ Tổ của Phá Diệt Viện bắt đầu nghiên cứu Thuyền Không Gian. Cung cấp đủ Khí, nó có thể có tốc độ ngang với Phong Độn của một cao thủ Cửu Trọng Thiên Thượng Giai.
- Cửu Trọng Thiên Thượng Giai sử dụng Phong Độn? - Đinh Bộ Lĩnh sửng sốt, như vậy là quá nhanh, chỉ thua kém một vài yêu thú chuyên tu tốc độ như Vân Báo, Độc Giác Mã - Đệ nghiêm túc chứ?
- Đúng vậy, thật ra Thuyền Không Gian chính là mục đích chủ yếu của đệ khi tham gia Kỳ Tuyển Chọn. - Ngô Vân hào hứng bóp bóp tay - Nghe nói Thuyền Không Gian đầu tiên gần được hoàn thiện, đệ rất muốn được tham gia vào quá trình chế tạo ra nó. Nếu thành công đó sẽ là một bước đại nhảy vọt cho Nhân Tộc.
Lạc Phi giật thót, trong mộng kiếp nó vừa trải qua quả thật Thuyền Không Gian đã được chế tạo ra và hoạt động rất tốt, tốt đến nỗi Nhân Tộc suýt chút nữa diệt vong. Tiểu Long Quân nói:
- Đừng lo lắng, chuyện đó sẽ không xảy ra.
- Mộng kiếp này làm ta suy nghĩ thật nhiều, Tiểu Long, ngươi có nghĩ chúng ta nên kể lại cho ai đó không?
- Thứ nhất, ta gọi là Tiểu Long Quân. - Tiểu Long Quân đáp. - Thứ hai, trong mộng cảnh tuy rằng Thuyền Không Gian là một trong những tác nhân đẩy chúng ta đến con đường diệt vong, nhưng không thể phủ nhận tác dụng của nó là rất lớn. Bản thân nó không hề có sai lầm gì, chỉ là cách chúng ta sử dụng nó ra sao.
Lạc Phi thở dài, nó bắt gặp ánh mắt của Y Lị Na đang nhìn phía mình. Cô bé đã tháo khăn che mắt, Tiên Tri Nhãn nhìn thẳng vào nó:
- Tâm ngươi đang loạn, nó làm Tiên Tri Nhãn chú ý. Ngươi nên về động phủ nghỉ ngơi, sẽ có bất ngờ cho ngươi đó.
- Được rồi, Trinh Sát Tổ nghe đây. - Bạch Lan Chi cùng các giáo sư phụ trách bốn tổ tiến ra, có vẻ thương thế của họ đã được điều trị tốt. - Ngày mai vẫn tập trung như cũ, hi vọng các ngươi không làm ta thất vọng lần nữa. Giải tán.
- Hỗ Trợ Tổ ngày mai tập trung ở chân núi, chúng ta sẽ bắt đầu lịch trình đào tạo riêng cho từng người. - Trạch Dương Giáo sư cũng nói.
Cổ Tư Vũ Giáo sư nhìn các thành viên Ám Sát Tổ, trầm giọng:
- Các ngươi hẳn đã biết phải làm gì. Đi đi.
Trạch Dương Giáo sư nhíu mày:
- Cổ Giáo sư, có quá sớm không?
- Về kiến thức có thể ngươi hơn ta, nhưng về dạy ám sát thì hãy để ta toàn quyền.
Lặc Can giáo sư cười ha hả:
- Ha hả, cứ để hắn làm đi. Nếu có đệ tử nào mất mạng, vậy ta sẽ hỏi tội ngươi, đồ hèn nhát.
- Ngươi!
- Được rồi. - Bạch giáo sư bóp bóp trán, thở dài - Hai người các ngươi, có thể yên lặng một chút không?
Diệp Phong đứng dậy vặn lưng, phát ra từng âm thanh như rang lạc. Nó quay lại nói với Chiến Đấu Tổ:
- Ngày mai giống như hôm nay. Tên nào đến muộn gấp đôi phụ trọng. Lão già, được chứ?
Lặc Can Giáo sư híp mắt cười:
- Được, ngươi cứ rèn luyện bọn chúng một lúc. Sau đó đến ta.
Các thành viên Chiến Đấu Tổ cũng lẳng lặng gật đầu không nói. Về lý thuyết tất cả mọi người đều là các thiên tài ngàn năm có một, ngạo khí cao tận trời. Nhưng thực lực của Diệp Phong có thể dễ dàng áp đảo tất cả bọn họ, từ đó hình thành nên địa vị tuyệt đối của Diệp Phong trong đoàn thể nhỏ này. Lặc Can Giáo sư cũng không quan tâm, đối với ông mà nói thì có một tên đệ tử như vậy cũng rất tốt, cạnh tranh giữa các đệ tử nên có, nhưng cũng cần một người trấn áp được bọn chúng. Đặc biệt tính cách Diệp Phong cũng rất hợp với khẩu vị của ông.
- Các đệ tử nghe rõ đây, kể từ ngày hôm nay, đan dược sẽ được cung cấp đầy đủ tại động phủ mỗi người. Sẽ có người lo việc đó, việc của các ngươi là tu luyện, tu luyện và tu luyện. Một tháng sau sẽ bắt đầu có nhiệm vụ dành cho các ngươi. Nhớ, mạnh sống, yếu chết!
- Vâng, thưa Giáo sư.
Trên đường xuống núi, Tiểu Cơ Nhi lắc cánh tay Lạc Phi, cất giọng non nớt:
- Huynh có chuyện gì vậy. Muội thấy kể từ lúc huynh gặp riêng Trạch Dương Giáo sư thì rất lạ.
- Ta không sao. - Lạc Phi mỉm cười xoa đầu cô bé. Lúc trước nó quả thật có sự ái mộ dành riêng cho Tiểu Cơ Nhi, nhưng sau những gì đã trải qua, nó lại cảm thấy mình coi tiểu cô nương này là một muội muội đáng yêu thì đúng hơn. - Mọi người nghỉ sớm nhé, mai gặp lại.
Lạc Phi bước vào động phủ, nó cảm thấy có gì đó không đúng.
- Hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Tiểu Long Quân lười biếng ngáp:
- Là thiếu đầu trâu chết tiệt.
- Ta, con mẹ nó, ai trộm trâu của ta. - Đột nhiên phát hiện người bạn duy nhất từ lúc nhỏ biến mất khiến Lạc Phi có chút thất thố. - Đại Hắc, Đại Hắc.
- Kêu gào cái gì, ta ở đây!