Một canh giờ sau, Ám thuộc tính trên người Lạc Phi dần tiêu tan. Nó chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào Trạch Dương Giáo sư và Ma Đao.
- Giáo sư, cám ơn.
Trạch Dương Giáo sư thở phào nhẹ nhõm, thân phận của tiểu tử này thật có chút lớn, may mắn không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Hắn gật gật đầu, chỉ Ma Đao ngồi bên cạnh:
- Tiểu tử, đây là Nam Sơn Nam tiền bối, người đã sáng tạo ra chiêu thức vừa rồi.
Lạc Phi dời mắt sang Ma Đao. Ánh mắt của nó giờ không còn sót lại chút nào sự hồn nhiên ngây thơ, thay vào đó là sự thâm trầm từng trải của một người dày dạn kinh nghiệm. Nếu như nói từ lúc bắt đầu giết người nó đã dần dần thay đổi, thì bây giờ chính là thời điểm của sự trưởng thành hoàn toàn. Nó ôm quyền với Ma Đao, chân thành nói:
- Nam tiền bối, tiểu tử có lễ. Xin hỏi tiền bối nhưng gì ta vừa trải qua trong giấc mộng, có liên quan gì đến vận mệnh sau này của ta hay không?
Ma Đao cười khà khà, thích thú đánh giá Lạc Phi:
- Tiểu tử thú vị lắm, đây là lần đầu tiên ta gặp một người đặt câu hỏi như vậy khi vừa tỉnh lại. Ta xác nhận, là có. Khi ta sáng tạo chiêu thức này, ta đã bắt chước một sợi dây Vận Mệnh.
Lần này ngay cả Trạch Dương Giáo sư cũng bất ngờ, ngay cả hắn là người sử dụng Bán Tử Ấn Kỹ cũng không biết chuyện này:
- Dây Vận Mệnh, đó là cái gì?
Ma Đao trầm ngâm một lát, giải thích:
- Dây Vận Mệnh vô cùng thần bí. Ta cũng chỉ phỏng đoán nó chính là thứ đại diện cho Sinh Lão Bệnh Tử của mỗi người. Dù là Nhân, Ma, Yêu, Tiên hay Thần Tộc. Mỗi một cá thể đều có dây Vận Mệnh của riêng mình. Chúng thực sự có tồn tại. Dây đứt, người chết. Lần đó ta đang tu luyện thì rơi vào một trạng thái kỳ lạ, có thể nhìn nhìn thấy dây Vận Mệnh của chính ta. Ta chỉ kịp quan sát một ít quỹ tích của nó, từ đó sáng tạo ra Bán Tử Ấn Kỹ, có thể từ dây Vận Mệnh của chính người trúng chiêu mà mô phỏng ra tương lai mơ hồ của người đó. Tuy nhiên do thời gian ta quan sát dây Vận Mệnh không nhiều, vì vậy thứ ngươi thấy trong mộng không hẳn là chính xác, ngươi đừng quá tin tưởng vào nó. Dù sao đó cũng chỉ là mộng mà thôi. Cái có giá trị nhất chính là kinh nghiệm ngươi tích lũy được. Có thể ngang bằng hoặc hơn cả những lão già như ta.
Lạc Phi nhẽ nhõm thờ ra một hơi. Nếu giấc mơ của nó thật là tương lai sau này, vậy thì không khỏi quá đáng sợ.
- Nam tiền bối, liệu ta có thể học tập chiêu thức này không?
- Tuyệt đối không được. - Trạch Dương Giáo sư ngắt lời nó - Thứ nhất, chiêu thức này mặc dù mới mẻ đối với các ngươi, nhưng đối với tầng lớp các tiền bối thì tên tuổi nó vô cùng vang dội, là xú danh. Thứ hai, tên tuổi của chiêu thức này gắn liền với Ma Đao Nam Sơn Nam tiền bối, người đã gây ra đại họa nhiều năm trước. Nếu lộ ra ngươi học được, vậy sẽ dẫn tai họa không thể lường trước được cho chính ngươi và Phá Diệt Viện. Thứ ba, không phải ai cũng có thể học được. Trong các Giáo sư của của Viện, kể cả Viện Trưởng, chỉ có mình ta có thể nắm bắt một chút nên mới bị giao trọng trách này. Nói tóm lại, ngươi không nên học.
Ngược lại với Trạch Dương Giáo sư, Ma Đao trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có thể.
- Ngài xem, chuyện này không thể.
- Ta nói có thể. - Ma Đao ngồi thẳng lưng, ánh mắt lóe sáng. Chỉ trong phút chốc cả người toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, khiến cả Lạc Phi và Trạch Dương Giáo sư dựng tóc gáy. - Ta tin tưởng tiểu tử này. Với một người đã có thể đánh bại tâm ma, lại trải qua hoàn chỉnh một kiếp người trong mộng, ta thấy không có gì đáng phải lo lắng.
Vừa nói xong, ông cười hề hề để lộ mấy cái răng vàng khè, phong độ bay biến hết. Lục lọi trên người một chút, Ma Đao lấy ra một quyển sách cũ nát đưa cho Lạc Phi:
- Tiểu tử cầm lấy. Như Tiểu Dương đã nói, không có thiên phú thì ngươi cũng không học được. Giữ nó lại, trao cho người có duyên.
Lạc Phi nhận lấy quyển sách, đứng dậy cúi đầu:
- Tạ ơn hai vị, ta tin tưởng ta đã có con đường của chính ta.
Trạch Dương Giáo sư thở dài:
- Vậy được, ngươi cần thời gian để tiêu hóa những chuyện vừa rồi. Về nghỉ ngơi đi. Người tiếp theo, Lý Hạo.
Lạc Phi chậm rãi đi ra Quảng Trường Thiên Phong. Trong giấc mộng hắn đã từng yếu đuối, từng mạnh mẽ, từng mất mát. Nhưng cái làm hắn nhớ nhất, chính là cái chết của Tiểu Cơ Nhi. Thật không ngờ nàng lại chọn con đường đó, con đường mãi mãi không có lối về.
- Ngươi không định hỏi họ về sự tồn tại của ta sao? - Giọng nói của Tiểu Long Quân vang lên trong đầu Lạc Phi. Kể từ khi tỉnh lại, dường như có gì đó đã thay đổi. Lạc Phi và Tiểu Long Quân giờ đã có thể thoải mái nói chuyện, đồng thời hỗ trợ lẫn nhau.
- Không cần thiết. - Lạc Phi trả lời - Cứ coi như ngươi là Ám Nguyên Tố đi. Ta chỉ cần biết ngươi vẫn luôn là huynh đệ ruột thịt của ta, vậy là đủ.
- Ngươi vẫn còn lo lắng về Tiểu Cơ Nhi?
- Đúng vậy, dù Nam tiền bối đã nói giấc mộng không hoàn toàn chính xác, nhưng một phần nào đó nó vẫn phản ánh được một số thứ ta gặp phải trong tương lai. Vì vậy cần phải chuẩn bị trước, đề phòng có biến.
- Tùy ngươi, ta thì vẫn thấy không nên tin chút nào vào cái mộng cảnh đó cả. Cuộc đời mỗi người do tự bản thân quyết định. Dây Vận Mệnh, ha hả, ta không tin. Cái ta tin là nhân định thắng thiên!
Lạc Phi thở dài:
- Ta cũng muốn tin như ngươi vậy, nhưng những ký ức đó không thể phai nhạt trong tâm trí ta được.
- Ngươi định làm thế nào?
- Tìm người mà ta biết am hiểu nhất về vận mệnh. Người sở hữu Tiên Tri Nhãn, Y Lị Na!