[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 10

Thiên Cẩu vừa ra tay, mọi người phải cười ngay.

Một trận đánh nhau lúc này đã biến thành hiện trường chọc cười cỡ lớn.

Trì Nguyệt không có thiện cảm với Kiều Đông Dương, vừa liếc nhìn đã thấy vật nhỏ này,

Trước kia cô từng nghe Kiều Đông Dương và người bạn máy trí tuệ nhân tạo của anh ta, cũng từng gặp người máy phục vụ có thể trao đổi với người khác ở trong ngân hàng, nhưng chưa từng nghĩ rằng nó lại thông minh đến vậy... Dù biết rõ là công lao của chương trình và mã code, nhưng cứ như người máy kia có được năng lữ suy nghĩ hoàn toàn tự chủ.

"Kiều đại nhân! Có phải tôi yêu cô ấy rồi không? Hỏng bét rồi! Trái tim tôi đập rất nhanh!"

Thiên Cẩu còn đang lải nhải, Kiều Đông Dương đã mất kiên nhẫn với nó.

"Mày không có trái tim!"

"Kiều đại nhân! Tôi sắp thoát kiếp FA!"


"Mày không thoát được!"

"Kiều đại nhân..."

Soạt! Một âm thanh điều khiển nhỏ bé bị mưa bụi bao trùm.

Lúc nãy Thiên Cẩu còn nhảy nhót tưng bừng, cơ thể đột nhiên nghiêng đi...rồi ngất.

Kiều Đông Dương: "Hừ, đấu với tao à?"

Trì Nguyệt: "..."

Ngay cả người máy cũng không chịu buông tha.

Thiên Cẩu đã 'chết', tất cả yên tĩnh lại.

Trời mưa to hơn. Mái tóc của Trì Nguyệt ướt đẫm thành từng sợi, dán lên gò má cô. Đoạn Thành Trình đã buông nắm đấm xuống từ lâu nhưng cô vẫn đang siết chặt nắm đấm.

Thấy Kiều Đông Dương không định đi, Trì Nguyệt bĩu môi: "Anh còn có việc gì?"

Sao còn không mau cút đi?

Đối với lời ám chỉ lạnh lùng của cô, Kiều Đông Dương nhướn mày không hề quan tâm, thậm chí còn lười biếng điều chỉnh để mình ngồi thoải mái hơn, nở nụ cười nhởn nhơ vênh váo: "Đánh đi! Sao không đánh?"


Trì Nguyệt: "Anh ở đây rất chướng mắt, ảnh hưởng sự phát huy của tôi."

Cách màn mưa, hai người nhìn vào mắt nhau.

Rất lâu sau, Kiều Đông Dương nhếch khoé môi, nghiêng đầu về phía Đoạn Thành Trình đã trở nên ngốc nghếch, rảnh rỗi gõ ngón tay lên cửa sổ xe, thờ ơ hỏi anh ta: "Sao không xông lên nữa? Mẹ nó, cậu kêu gào lợi hại như vậy, mau xông lên đi!"

Đoạn Thành Trình: "..."

Kiều Đông Dương liếc mắt, mỉm cười: "Đúng là làm mất mặt đàn ông!"

Rốt cuộc ông lớn này muốn làm gì?

Nghe anh ta dạy dỗ Đoạn Thành Trình, Trì Nguyệt thu lại tư thế đánh nhau, đứng thẳng nhìn anh ta.

Kiều Đông Dương đã quay lại: "Thiên Cẩu!"

Thiên Cẩu nhận được mệnh lệnh triệu hồi, chân ngắn đáng yêu đạp mấy cái, chậm rãi 'sống lại': "Kiều đại nhân, có việc gì xin cứ giao cho tôi."


Kiều Đông Dương liếc nhìn Trì Nguyệt một cái: "Tình hình cá nhân của Đoạn Thành Trình."

"Vâng, Kiều đại nhân!" Thiên Cẩu nhận được mệnh lệnh của lão đại, bắt đầu báo cáo tình hình cá nhân của Đoạn Thành Trình.

Tuổi tác, quê quán, lý lịch cá nhân, tình hình học tập, tình hình cuộc sống.

Sau đó Thiên Cẩu lại chuyển chủ đề, lắc lư cái đầu to: "Đoạn Thành Trình là tên khốn nạn! Tên háo sắc! Anh ta còn chơi một streamer nữ!"

Á đù

Vẻ hồng hào còn lại trên khuôn mặt Đoạn Thành Trình lập tức biến mất.

"Mày đừng nói bậy bạ!"

Anh ta quát Thiên Cẩu!

Quát một người máy!

Thiên Cẩu ngây thơ chân thành lại hiểu lời của anh ta: "Loài người các anh mới nói bậy! Người máy chúng tôi không nói dối!"

Giọng nói của Thiên Cẩu ngây thơ lại đáng yêu. Nhưng những lời nói của nó lại không hề đáng yêu với Đoạn Thành Trình.
"Lần gần đây Đoạn Thành Trình giao dịch với nữ streamer là đêm qua, anh ta gửi bao lì xì cho nữ streamer, nữ streamer lợi dụng phần mềm video để thực hiện một màn trình diễn tìиɦ ɖu͙ƈ không lộ mặt cho Đoạn Thành Trình..."

Trì Nguyệt tê cả da đầu.

Con chó này...Không, người máy này... Quá chính trực!

Bí mật riêng tư của họ Đoàn! Cứ vậy không còn nữa.

Thiên Cẩu không biết tình cảm của loài người, càng không hiểu được tổn thương một người như thế nào. Kiều Đông Dương không bảo nó dừng, nó vẫn sẽ tiếp tục nói.

"Nữ streamer này tên là Chu Thanh, biệt danh Vưu Vật Bối Bối, 22 tuổi, sinh viên năm tư Học viện Hàng không..."

Chu Thanh? Sinh viên Học viện Hàng không?

Không chỉ Trì Nguyệt thấy ngạc nhiên, Đoạn Thành Trình cũng ngạc nhiên.

Loại biểu diễn bí mật này chỉ lộ người không lộ mặt. Tuy anh ta từng có "giao lưu" với streamer nữ này nhưng không biết thân phận thật sự của cô ta.
"Kiều đại nhân! Đã hoàn tất báo cáo tin tức liên quan. Xin chỉ thị!"

Kiều Đông Dương cười như không cười liếc Trì Nguyệt một cái: "Việc như thế này...đương nhiên phải để cả trường biết mới vui. Đăng bài lên diễn đàn Học viện Hàng không đi."

Lúc xế chiều, cơn mưa càng ngày càng lớn, ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt của Kiều Đông Dương, một khuôn mặt đẹp trai u ám, cho dù đang mỉm cười nhưng cũng không thể hoà tan hơi thở lạnh lẽo này, như một Satan giáng xuống nhân gian...

Đoạn Thành Trình sắp điên rồi. Gân xanh trên trán nhảy tùm lum. Anh ta nhìn Trì Nguyệt, lại nhìn Kiều Đông Dương. Anh ta không thể tin nổi, ánh mắt như đang nhìn một cặp đôi ma quỷ.

"Đừng! Đừng mà! Cầu xin anh...Đừng!"

Gặp phải việc thế này, anh ta cũng muốn chết rồi.

Đoạn Thành Trình nhìn chằm chằm khuôn mặt không thay đổi của Kiều Đông Dương, đột nhiên quỳ rạp xuống đất trong cơn mưa, không quan tâm đến sự kiêu ngạo hay lòng tự trọng gì nữa, lập tức dập đầu một cái: "Anh Kiều, đừng công khai, đừng để người ta biết...Tôi cầu xin anh!"
Dường như nhận ra điều gì đó, anh ta lại ngẩng đầu nhìn Trì Nguyệt: "Tôi đảm bảo sau này không bao giờ quấn lấy Trì Nguyệt nữa. Tôi, thật ra tôi cũng không yêu cô ấy nhiều. Không! Tôi không hề yêu cô ấy! Trước kia không yêu, sau này cũng không yêu... Cầu xin anh, anh Kiều, tha cho tôi lần này..."

Mẹ nó. Đã nói muốn sống muốn chết vì cô mà?

Trì Nguyệt nhếch môi, thấy hơi buồn cười. Cũng rất chờ mong Kiều Đông Dương sẽ xử lý như thế nào.

"Chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi chỉ là người xem trò vui mà thôi." Kiều Đông Dương thoải mái cười: "Có phải cậu quỳ nhầm người rồi không?"

Đoạn Thành Trình ngạc nhiên. Trong chốc lát, anh ta lưu loát xoay người quỳ lạy Trì Nguyệt: "Trì Nguyệt, cậu tha thứ cho tôi đi! Cậu là người rộng lượng không chấp kẻ nhỏ nhen, cậu tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa..."
"Đừng quỳ, tôi không có đứa cháu trai hèn nhát như cậu!" Trì Nguyệt chậm rãi buông làn váy của mình xuống, chuẩn bị rời đi: "Tôi không biết gì hết."

"Bà cô tổ, cậu tha thứ cho tôi đi! Cậu phải tha thứ cho tôi thì anh Kiều mới bỏ qua cho tôi!"

Đoạn Thành Trình thật sự không cần mặt mũi.

Trì Nguyệt nhíu mày một cái, liếc nhìn Kiều Đông Dương.

Nếu làm ồn ào việc này cho cả trường biết được thì sẽ thế nào?

Nếu thế, hình tượng của cô sẽ bị ảnh hưởng một tv.

"Ừm." Trì Nguyệt miễn cưỡng: "Tôi tha thứ cho cậu."

Đoạn Thành Trình vô cùng vui mừng, nhanh chóng chuyển sang Kiều Đông Dương: "Anh Kiều...Cô ấy tha thứ cho tôi rồi! Cô ấy tha thứ cho tôi rồi!"

"Ồ!" Kiều Đông Dương lơ đễnh hỏi Thiên Cẩu: "Thiên Cẩu, còn kịp không?"

"Kiều đại nhân, không kịp nữa." Thiên Cẩu đáng yêu ngốc nghếch nói, giọng nói trẻ con giòn giã vui vẻ cứ như một con dao gϊếŧ người không thấy máu: "Thiên Cẩu là một đứa bé ngoan không trì hoãn không công việc. Tôi đã sắp xếp xong xuôi, đã đăng tư liệu lên diễn đàn Học viện Hàng không."
Trì Nguyệt: "..."

Đoạn Thành Trình há to miệng, muốn nói gì đó...Cuối cùng ngã xuống trong cơn mưa to, không có can đảm đi tìm Kiều Đông Dương để cãi cọ nữa.

Bình Luận (0)
Comment