[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 13

"Anh Kiều, anh Kiều! Ha ha, tin tức tốt!"

Trợ lý Hầu vội vàng chạy vào phòng, cúi người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Đông Dương.

"...." Weibo trúng thưởng kia đã xoá bài đăng."

Kiều Đông Dương khẽ nhíu mày: "Chắc chắn lại đăng cái gì đó phải không?"

Trợ lý Hầu hơi ngạc nhiên, lại dựng thẳng ngón tay lên: "Anh Kiều thật anh minh!"

Kiều Đông Dương liếc anh ta một cái, không nói gì.

Trợ lý Hầu có cảm giác vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi, hắng giọng một cái: "Weibo trúng thưởng xoá bài đăng, huỷ bỏ đấu giá lúc 10 giờ tối. Còn đăng một bài mới, nói mình chỉ đùa một chút, lăng xe một đợt mà thôi. Chuyện tốt như đi ăn cơm với anh Kiều, sao có thể chắp tay nhường cho người khác chứ? Thật sự...đã đạt được kết quả tốt."

Kiều Đông Dương lại không có phản ứng gì. Trợ lý Hầu chờ chỉ thị của anh, chờ mãi mà vẫn không có...


"Anh Kiều?"

"Giả vờ!" Kiều Đông Dương quay đi, hừ lạnh một tiếng: "Không biết lại chơi trò xiếc gì?"

Trợ lý Hầu khẽ giật mình, quan sát phản ứng của anh, mỉm cười xấu hổ: "Dù sao cô ấy đã xoá bài đăng, cũng coi như bảo vệ mặt mũi cho chúng ta, đúng không?"

"Hửm?"

Kiều Đông Dương lên giọng, đột nhiên nhướn mày nhìn anh ta: "Tôi cần cô ta giữ mặt mũi cho tôi sao?"

Trợ lý Hầu giật mình, biết mình đã nói sai, lại vỗ nhẹ vào khoé môi mịn: "Ha ha ha, tôi nói là, coi như cô ấy biết điều, không dám chắc chúng ta, nếu không chúng ta sẽ khiến cô ấy trứng bay gà vỡ, mất cả người lẫn của..."

"Hửm?" Kiều Đông Dương nhíu mày lại.

Mất cả người lẫn của?

Coi anh là cái gì hả?

Một phần thưởng? Kiều Đông Dương là một phần thưởng???

Không, là phần thưởng mà một người không muốn.


Kiều Đông Dương nghĩ đến điều này thì cơn giận lại bùng lên, nhìn sang trợ lý Hầu, nhìn thế nào cũng thấy đáng ghét.

"Hầu Tử, gần đây năng lực làm việc của cậu hơi giảm sút?"

"Ấy..." Trợ lý Hầu muốn khóc: "Tôi lại nói sai sao? Anh Kiều, thật ra tôi muốn nói, cô ấy nên thấy may mắn không vì sự chủ quan nhất thời đánh mất cơ hội ăn cơm tối với anh Kiều vĩ đại đẹp trai của chúng ta. Nếu tôi mà may mắn như vậy, chắc chắn sẽ thắp ba nén hương, thờ cúng ảnh anh Kiều ở trong nhà..."

Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, hận không thể bóp chết anh ta: "Ông đây còn sống! Cậu ngu xuẩn như thế, sao lại trở thành trợ lý của tôi nhỉ?"

"Quan hệ bám váy. Cháu gái của cậu em vợ của ông ngoại tôi gả cho một người anh họ của anh."

Kiều Đông Dương hừ một tiếng, lướt đầu lưỡi qua lợi: "Xem ra vẫn có thể động đến vị trí của cậu."


"Không không không, anh Kiều, sự tồn tại của tôi có thể làm nổi bật hình tượng vĩ đại của anh một cách hoàn mỹ, anh rất xứng đáng với điều đó!"

"Nếu cậu dùng tinh thần nịnh hót đó cho công việc thì đã không còn là một trợ lý rồi." Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh ta nữa: "Đi ra ngoài!"

Trợ lý Hầu cười gượng hai tiếng: "Làm trợ lý của anh Kiều là vinh hạnh cực lớn của tôi, tôi rất yêu thích công việc này, nếu cần phải có một kỳ hạn, tôi hy vọng là một vạn năm."

Kiều Đông Dương: "..."

"Cút!!"

Trước khi trợ lý Hầu đi còn yếu ớt nhìn thoáng qua thiết bị nịnh hót giỏi nhất khoa học kỹ thuật Đông Dương - Thiên Cẩu, không nhịn được thở dài.

Mấy ngày nay anh Kiều thật khó hầu hạ. Vui buồn thất thường, không hiểu được suy nghĩ, cứ như tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm, ngay cả Thiên Cẩu thông minh lanh lợi được anh yêu thích cũng bị 'đánh chết', huống chi là anh ta.
Cụp đuôi mà làm người thôi!

Làm việc một vạn năm quá lâu, chỉ tranh giành trong phút chốc.

***

Đến tối hôm đó, Vương Tuyết Nha đã chuyển cho Trì Nguyệt 116 vạn. Cầm được một khoản tiền lớn, cuộc sống của Trì Nguyệt trở nên rất nhẹ nhàng.

Số tiền kia còn chưa nằm nóng túi của cô thì cô đã chuyển hơn một nửa vào tài khoản của mẹ.

Trường học, cửa hàng trực tiếp, Trì Nguyệt vẫn như một con quay, quay tròn tại chỗ.

Điều kinh khủng hơn là còn phải hứng chịu một làn sóng tin đồn lớn hơn.

"Vì sao Trì Nguyệt không thích tìm việc làm? Người ta làm streamer kiếm được rất nhiều tiền ở trên mạng."

"Nghe nói nhà cô ta rất nghèo, nhưng cậu nhìn quần áo, túi xách của cô ta đu, có cái nào là hàng rẻ tiền không?"

"Bọn mình đã so sánh với cô gái trong bài viết kia, dáng người này, vừa nhìn đã biết là Trì Nguyệt..."
"Chủ yếu là đạo cụ, không có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Anh Kiều là người biết chuyện mà."

Không có cách nào phủi sạch được tiếng oan này. Cái tên Chu Thanh này nhanh chóng biến mất trong lời bàn tán của mọi người. Thay vào đó, người bán cơ thể kiếm tiền lại biến thành Trì Nguyệt.

Vương Tuyết Nha tức giận đến mức đăng bài viết lên bằng tên thật trên mạng ba ngày, cãi nhau với người ta ba ngày, kết quả không có tác dụng gì. Miệng nhiều người xói chảy vàng, mọi người không cần biết sự thật, chỉ cần trò cười. Nếu không phải trong nhà Vương Tuyết Nha có tiền thì cũng sắp bị người ta nói thành người cùng nghề với Trì Nguyệt.

"Tức chết mình! Tức chết mình! Sao nói mãi mà đám người này không hiểu chứ?"

"Nếu nói rõ được, bọn họ còn được gọi là anh hùng bàn phím sao?"
Trì Nguyệt véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Vương Tuyết Nha: "Đừng tức giận, điều chỉnh tâm trạng đi, chuẩn bị đi ăn tối với nam thần của cậu."

"Không phải là nam thần của mình!"

Vương Tuyết Nha tức giận hừ lạnh một tiếng: "Anh Kiều biết rõ sự thật mà lại không đứng ra giải thích cho cậu, mình khinh thường anh ta!"

Trì Nguyệt hơi bất ngờ.

Cô đến gần Vương Tuyết Nha, phát hiện trong mắt cô ấy đang đong đầy nước mắt.

"Nguyệt Quang Quang, mình đi gặp anh ta rồi sẽ nói cho anh ta biết rằng mình ghét anh ta! Ghét anh ta đối xử với cậu như vậy!"

Trì Nguyệt: "..."

Cô giật mình ngạc nhiên một lúc, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Tuyết Nha: "Trang điểm xinh đẹp vào, lúc mắng chửi sẽ có khí thế hơn!"

"..."

Bình Luận (0)
Comment