[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 180

Trịnh Tây Nguyên mỉm cười: "Em cũng đến đây à?"

Anh ta đang hỏi Lâm Phán, bọn họ là người quen nên nói chuyện rất tùy ý. Lâm Phán nghe anh ta nói vậy, chậm rãi rụt lại cánh tay đang đưa ra rồi đút vào trong túi áo.

 "Tôi đến tìm anh, đúng lúc gặp anh Kiều. Chúng tôi vừa nói mấy câu." Lâm Phán liếc nhìn Kiều Đông Dương rồi chậm rãi đi về phía bọn họ, cô ta chào Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha rồi quay sang hỏi Trịnh Tây Nguyên.

"Anh có rảnh không? Cho tôi mượn nửa tiếng."

Trịnh Tây Nguyên nháy mắt, nở nụ cười quyến rũ: "Chỉ cần em muốn, lúc nào tôi cũng rảnh."

Lâm Phán bật cười: "Được, vậy bây giờ đến văn phòng của anh nhé?"

Nói đến đây, dường như cô ta vừa nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha: "Các cô tìm anh ấy có chuyện gì không? Tôi gặp anh ấy nửa tiếng sẽ không ảnh hưởng gì chứ?"


Vương Tuyết Nha mím môi không nói gì, Trì Nguyệt cong môi: "Cô cứ dùng thoải mái. Tôi đến tìm anh Kiều."

Ánh mắt Lâm Phán hơi thay đổi: "Ồ, được."

Cô ta đưa bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng kéo Trịnh Tây Nguyên.

"Đi thôi."

Trịnh Tây Nguyên quay sang nhìn Kiều Đông Dương rồi nhún vai đi theo Lâm Phán.

Năm người chỉ còn lại ba người, Vương Tuyết Nha thấy hơi lúng túng.

"Nguyệt Quang Quang, mình về phòng ký túc trước đây, lát nữa nhớ đến tìm mình đấy."

Trì Nguyệt: "Được."

Khuôn mặt cô lạnh tanh, không nhận ra đang có cảm xúc gì.

Kiều Đông Dương im lặng đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi Vương Tuyết Nha rời đi, trên hành lang chỉ còn lại cô và anh.

"Đi thôi, lên tầng hai."

Trì Nguyệt yên lặng đi theo anh.

Trên tầng vắng vẻ không có một ai, nơi đây trang trí như một không gian ảo, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.


Trì Nguyệt vẫn im lặng, Kiều Đông Dương dẫn cô đến phòng làm việc, mở cửa ra.

"Vào đi."

Trì Nguyệt liếc nhìn anh, im lặng đi vào.

Cánh cửa đóng lại, cô và anh đều đứng cạnh cửa, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, có một vài chuyện không cần nói cũng hiểu được.

Mời và được mời, chủ động và bị động đều không quan trọng nữa. Một nam một nữ đồng ý ở riêng với nhau trong một căn phòng đã rất mờ ám.

Trì Nguyệt không phủ nhận mình không ghét cảm giác này, cũng hơi lưu luyến cảm giác ấm áp mà Kiều Đông Dương mang đến cho cô.

Khi một người chịu áp lực quá lớn, tâm lý sẽ rất yếu ớt.

Ngày hôm nay, cô rất khó từ chối Kiều Đông Dương.

Trước khi cô đến đây còn nghĩ, nếu anh lại tỏ tình thêm lần nữa – hay là đồng ý luôn nhỉ?

Thế nhưng cô lại gặp Lâm Phán, và cả hành động khiến người ta suy nghĩ lung tung kia...


"Da cô ấy rất trắng."

Trì Nguyệt đột nhiên nói, đôi mắt bình tĩnh sáng ngời.

Kiều Đông Dương khẽ giật mình: "Cái gì?"

"Lâm Phán." Trì Nguyệt cúi đầu nhìn xuống chân: "Còn trắng hơn tôi."

Cô có làn da rất trắng, từ nhỏ đến lớn luôn được người khác khen có làn da rất đẹp, không giống đứa bé lớn lên trong sa mạc. Nhưng Lâm Phán còn trắng hơn cô, gen di truyền là một vấn đề bí ẩn không thể vượt qua.

"Em đang suy nghĩ gì thế?" Kiều Đông Dương mỉm cười chống tay lên cửa, trợn mắt nhìn cô: "Em thi với người ta sáu trận, chỉ chú ý mỗi vấn đề này thôi sao?"

Đầu óc Trì Nguyệt hơi hỗn loạn, cô không biết chính xác mình muốn nói gì, nên nói gì.

Kiều Đông Dương cúi đầu, nâng cằm cô lên: "Đang hỏi em đấy."

Trì Nguyệt mím môi im lặng mấy giây: "Anh và cô ta có quan hệ gì?"
Kiều Đông Dương nhìn lên trần nhà, không che giấu được nụ cười trên môi: "Em hy vọng có quan hệ gì?"

"Sao tôi biết được?"

"Tôi nói không có quan hệ gì, em có tin không?"

Trì Nguyệt nhớ lại ánh mắt Lâm Phán nhìn Kiều Đông Dương trước khi rời đi, cảm thấy bây giờ mình hỏi vấn đề này sẽ rất đáng ghét. Cô biết rõ không nên hỏi, không thể hỏi, không có tư cách hỏi, nhưng vẫn không khống chế nổi.

"Tất cả mọi người đều nói cô ta là cô con dâu được khâm định."

"Thưa cô Trì, Đại Thanh đã diệt vong rồi, còn khâm định cái gì?" Kiều Đông Dương cầm tay cô, kéo cô lại gần: "Hôm nay trạng thái của em không bình thường lắm."

"Thật sao?" Trì Nguyệt khẽ hỏi, giọng nói rất bình tĩnh.

"Đây không phải chuyện em nên quan tâm." Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Em chỉ cần ra lệnh muốn tôi giải thích rõ ràng là được. Dáng vẻ quanh co lòng vòng này khiến tôi nghi ngờ - Trì Nguyệt, có phải em yêu tôi rồi không?"
Trì Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang, mơ hồ.

Kiều Đông Dương chưa từng thấy cô như vậy.

"Sao thế, tôi nói không đúng sao?"

Trì Nguyệt im lặng đứng yên, cô không dám nhìn vào mắt anh nữa, tầm mắt chuyển sang phòng làm việc của anh, nói: "Tôi hơi mệt, có thể ngồi xuống nói chuyện không?"

Kiều Đông Dương kéo cô ngồi xuống ghế dựa của mình.

"Nói đi, tôi nghe."

Trì Nguyệt suy nghĩ: "Anh nghĩ có thể khống chế chuyện tình cảm không?"

Kiều Đông Dương mấp máy môi: "Tôi nghĩ là không thể." Anh mỉm cười chống tay lên ghế dựa, nghiêng người về phía cô, trong mắt đong đầy ý cười: "Nếu có thể không chế, có lẽ lúc này tôi nên ở New York ngắm người đẹp tóc vàng mắt xanh."

"Anh có thể ngắm ngay trong Thành phố hàng không vũ trụ mà."

Kiều Đông Dương nhìn chằm chằm cô mấy giây.
"Em nói cho tôi biết, có phải em đang ghen không?"

"Không." Trì Nguyệt yên lặng một lúc lâu, lâu đến mức bầu không khí trong phòng làm việc sắp bị thái độ của cô đóng thành | băng, cô mới chậm rãi lên tiếng: "Anh cần một cô gái xứng đôi cùng lên vũ trụ với anh, đúng không?"

Kiều Đông Dương nhìn cô, anh đột nhiên đứng thẳng dậy, khoanh tay nhìn cô: "Em không phải loại người quanh co như thế. Trì Nguyệt, em sao thế?"

Trì Nguyệt ngẩng đầu: "Có thể tôi sẽ thua."

Một câu nói thẳng thắn không hề quanh co.

Kiều Đông Dương im lặng.

"Kiều Đông Dương, có thể tôi sẽ thua."

Trì Nguyệt lặp lại một lần nữa, cô quay sang nhìn chiếc máy bay điều khiển từ xa trên bàn làm việc, thản nhiên nói: "Tôi không may mắn, toàn rút được hạng mục không phải thế mạnh. Đương nhiên, chủ yếu là tôi không đủ mạnh mẽ, Lâm Phán mạnh hơn nhiều."
Cô dần nói vào trọng điểm: "Nếu tôi thua, không có tư cách vào Người Đi Dưới Trời Sao, anh còn giữ lời không?"

"Trì Nguyệt."

"Ừm." Trì Nguyệt không nhìn anh, cảm xúc hơi sa sút.

"Việc em quan tâm nhất vẫn là Nguyệt Lượng Ổ đúng không?"

Dù Trì Nguyệt không trả lời thì đáp án vẫn rất rõ ràng, nguyên nhân cô sợ thua không phải vì không thể trở thành thí sinh Người Đi Dưới Trời Sao cùng anh lên vũ trụ, mà sợ anh hủy bỏ kế hoạch đầu tư vào Nguyệt Lượng.

Khuôn mặt Kiều Đông Dương nghiêm nghị, nụ cười đã biến mất, chỉ còn lại vẻ nghiêm khắc và lạnh lùng.

Hai người im lặng một lúc lâu.

Kiều Đông Dương nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyệt: "Em nghĩ tôi là loại người gì?"

Trì Nguyệt hít sâu: "Tôi không biết."

Kiều Đông Dương: "Đã không biết, vậy vì sao em sợ tôi?"

Trì Nguyệt ngơ ngác: "Tôi không sợ anh."
Kiều Đông Dương: "Em sợ. Em sợ trao tình cảm cho tôi. Em hèn nhát đến mức không có can đảm thử một lần."

"..." Trì Nguyệt không cãi lại được.

"Em thừa nhận đi. Em không tin tưởng tôi, em sợ tôi có người phụ nữ khác, sợ tôi sẽ đổi ý vì em thua, sợ Nguyệt Lượng Ô mất đi sự giúp đỡ của tôi..."

Trái tim Trì Nguyệt như bị một tảng đá đè nặng, khó chịu, tức giận nhưng lại không thể phản bác.

Bởi vì từng điều Kiều Đông Dương nói ra đều là suy nghĩ trong lòng cô.

Trì Nguyệt thấy ánh mắt anh hiện rõ vẻ bực bội: "Vậy anh có không?"

"Có gì?" Kiều Đông Dương không kịp phản ứng lại.

"Phụ nữ." Cô hỏi.

"Có."

Kiều Đông Dương nói xong, đột nhiên nắm lấy cằm cô: "Không phải là em sao?"

Đàn ông luôn rất khỏe, nhất là lúc anh đang nổi giận, Trì Nguyệt mệt mỏi không thể phản kháng được, cô thật sự cảm nhận được sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, cô chịu thua trước ánh mắt nóng bỏng kia.
"Anh có chắc đó là tôi không? Không phải thí sinh Trời Sao, không phải Chiến binh đến từ bầu trời. Chỉ là một Trì Nguyệt bình thường, một sinh viên năm ba Học viện Hàng Không chuyên buôn bán đồ dùng người lớn."

"Ha ha!"

Kiều Đông Dương bị cô chọc cười, anh buông cằm cô ra, không thể nào giận dữ được nữa, bàn tay vỗ nhẹ đầu cô.

"Em không phải Trì Nguyệt, chẳng lẽ em còn có thể biến thành Thiên Cẩu?"

Trì Nguyệt nuốt nước bọt, hiếm khi nào cô lại tỏ ra căng thẳng ở trước mặt Kiều Đông Dương thế này.

"Nếu tôi thua, vậy tôi còn điểm nào đáng được anh thích?"

"Đương nhiên là có. Ít nhất sau này nhà chúng ta muốn dùng đồ người lớn sẽ thuận tiện hơn nhiều, đúng không?"

Trì Nguyệt lườm anh: "Tôi đang nghiêm túc!"

"Tôi không nghiêm túc sao?" Kiều Đông Dương vui vẻ, đột nhiên khom lưng nhìn vào mắt Trì Nguyệt: "Có muốn tôi chứng minh cho em thấy không?"
Trì Nguyệt khẽ giật mình: "Chứng minh cái gì?"

"Chứng minh tôi đang nghiêm túc."

"Anh định chứng minh thế nào?"

Kiều Đông Dương nở nụ cười xấu xa, đột nhiên nghiêng người đè cô ở trên ghế, ngay cả hơi thở cũng có vẻ ngang ngược bá đạo bao phủ cả người cô.

"Chúng ta có thể làm một vài việc chứng

minh với nhau ở ngay tại đây."

Đầu óc Trì Nguyệt choáng váng, lỗ tai đỏ bừng: "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy? Tránh ra!"

"Em không hiểu tôi đang nói gì sao? Bà chủ." Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng, đột nhiên đưa tay kéo khóa áo khoác trên người cô: "Cả người toàn mồ hôi, em có muốn đi tắm không?"

Tắm?

Cơ thể Trì Nguyệt cứng đờ.

"Trong văn phòng có phòng nghỉ, rất thuận tiện." Kiều Đông Dương đứng thẳng người cởi cúc áo trên cổ, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: "Tôi vào với em."
"..." Anh điên rồi sao?

Trì Nguyệt trợn to mắt.

Kiều Đông Dương véo mũi cô, mỉm cười xấu xa: "Có muốn không?"

Trì Nguyệt suýt không thở nổi: "Kiều Đông Dương, có phải anh bị ma nhập rồi không?"

Kiều Đông Dương nhướn mày, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt lộ ra ý cười thản nhiên: "Tôi đang liều mình tiếp quân tử. Không, xả thân hầu sói."

Trì Nguyệt: "?"

Ai là sói cơ?

Trong hai người bọn họ, ai giống sói hơn?

Kiều Đông Dương đến gần: "Không phải em muốn ngủ với tôi à? Sau đó chứng minh tôi là của em. Hả?"

"Trì Nguyệt, em cũng có hứng thú với tôi đúng không?"

"Đúng!" Trì Nguyệt đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Vậy thì sao?"

Kiều Đông Dương không ngờ cô lại trả lời dứt khoát đến thế, anh đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Em đã thấy hứng thú, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn em, như thế không tốt hơn sao?"
"Không." Trì Nguyệt điều chỉnh lại tâm trạng, cô dần bình tĩnh lại, thậm chí còn mỉm cười: "Anh nói đúng. Tôi e ngại, tôi sợ hãi, tôi không dám đến gần thứ không thể không chế."

"Sao lại không thể khống chế?" Kiều Đông Dương mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay cô: "Em có thể thử xem? Chắc chắn có thể khống chế chứ?"

Trì Nguyệt cau mày, yên lặng nhìn anh.

"Đàn ông đúng là lũ xấu xa."

Kiều Đông Dương thu lại nụ cười: "Tôi thường xuyên nghe em nói đến câu này. Đây không phải là lời ông bà em truyền lại chứ?"

Trì Nguyệt cảm nhận được độ ẩm trên tay anh, trong lòng hơi hoảng loạn: "Sao anh biết?"

Kiều Đông Dương mỉm cười: "Không muốn đi tắm thật sao? Chỗ tôi thoải mái hơn phòng ký túc của các em nhiều..."

Câu nói này có sự cám dỗ nhất định, bây giờ trên người Trì Nguyệt đang dính dấp khó chịu.
Thế nhưng cô biết anh chàng này là con rắn trong vườn địa đàng, một khi cô bước vào phòng tắm thì mọi việc sẽ thay đổi.

"Tôi về phòng tắm, chiều nay còn phải thi đấu nữa. Tôi đi trước."

Cô nhanh chóng nói hết một tràng dài, cơ thể cũng phản ứng rất nhanh, nhưng Kiều Đông Dương còn nhanh hơn cô, thoáng cái đã kéo cô vào trong lòng, mỉm cười vui vẻ nghe cô giật mình kêu lên, bàn tay đặt sau lưng cô, ôm chặt cô vào lòng.

"Trì Nguyệt."

"Sao..."

"Sao em đáng yêu thế chứ?"

"Hả?"

Anh vuốt ve sống lưng Trì Nguyệt khiến cả người cô cứng đờ.

"Tôi chỉ trêu em, vậy mà em lại tin là thật."

Trì Nguyệt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe: "Rốt cuộc trong những lời anh nói, câu nào là thật, câu nào là giả?"

Kiều Đông Dương trắng trợn vuốt má cô, dường như anh đã muốn làm thế này rất lâu rồi, động tác quen thuộc thoải mái, cảm xúc trong mắt như muốn tràn ra ngoài: "Thích em là thật, trêu em là giả - tôi muốn ngủ với em cũng là thật." 
Trì Nguyệt suýt sặc nước bọt. 

Bình Luận (0)
Comment