[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 97

Sau khi quay về từ nhà hàng lẩu, Kiều Đông Dương lại nhìn chằm chằm vào bài viết của Trì Nguyệt. Chỉ có hai hàng chữ ngắn ngủi nhưng anh đã nhìn đi nhìn lại vô số lần, lại còn không nói câu nào khiến trợ lý Hầu cảm thấy rất buồn bực. Boss đang muốn chia sẻ bài viết nhưng không biết phải viết thêm như thế nào sao?

"Anh Kiều, anh định trả lời việc này thế nào?"

Trợ lý Hầu không dám tùy tiện suy đoán suy nghĩ của ông chủ, đành phải cẩn thận dò hỏi.

Kiều Đông Dương quay sang: "Không cần trả lời."

Hả? Nếu không trả lời thì anh nhìn lâu như vậy làm gì chứ?

Trợ lý Hầu nhíu mày: "Việc này đang rất ồn ào, mọi người đều đang đợi phản ứng của anh..." Ngay cả anh ta cũng lén mở tài khoản phụ tag Kiều Đông Dương, hỏi anh có ý kiến gì với bài viết của cô Trì, chứ đừng nói đến người khác.


Thế nhưng, suy nghĩ của ông chủ lại không giống với người bình thường.

Kiều Đông Dương hừ lạnh, lại nói lập lờ nước đôi: "Không trả lời là cách đáp trả tốt nhất."

"... Hả?"

Anh có ý gì? Trợ lý Hầu muốn hỏi, nhưng vừa mở miệng ra đã thấy khuôn mặt tối tăm của Kiều Đông Dương, lại từ bỏ.

"Dù sao với chỉ số IQ của tôi thì rất khó để hiểu được."

Kiều Đông Dương thản nhiên liếc nhìn anh ta: "Liên lạc với Trịnh Tây Nguyên, để cậu ta điều tra xem người đứng sau tài khoản tiếp thị dẫn dắt chuyện lần này là ai."

Trịnh Tây Nguyên làm truyền thông, đã hiểu rõ việc này như lòng bàn tay.

Trợ lý Hầu gật đầu: "Vâng, tôi sẽ đi ngay."

Còn chưa đi được bước nào, Kiều Đông Dương lại gọi anh ta.

"Khoan đã!"

Trên mặt Trợ lý Hầu hiện ra dấu chấm hỏi.

"Đến tổ chương trình."


"?"

"Không! Là tổ đạo diễn của Chiến binh đến từ bầu trời."

Vòng loại của Chiến binh đến từ bầu trời đang được tiến hành.

Trước khi tham gia thi đấu, Trì Nguyệt đã đưa Vương Tuyết Nha quay về. Sức khỏe của Tiểu Ô Nha đã khôi phục hoàn toàn nhưng không chịu về tổ chương trình. Chưa nói đến việc sẽ bị người ta bàn tán, chỉ riêng việc đã lâu không huấn luyện là sẽ ảnh hưởng đến việc cô không thể theo kịp thi đấu.

Khi Vương Tuyết Nha còn nhỏ đã có giấc mơ về một vị thần vũ trụ. Ba cô là giáo sư nghiên cứu lý luận hàng không, từ lúc cô mới vài tuổi đã được nghe vô số câu chuyện liên quan đến vũ trụ bao la từ ba mình. Sự khao khát với vũ trụ, khao khát với tương lai không chỉ là khát vọng mà còn là tín ngưỡng của cô, niềm hy vọng mạnh mẽ này không nên bị vùi dập bởi những lời đồn đại của người khác.


"Nếu chưa nhìn thấy bóng tối của đêm dài đằng đẵng, cậu sẽ không cảm nhận được vẻ đẹp của bình minh. Bất kỳ lúc nào cũng đừng tuyệt vọng với hoàn cảnh, dù đang đứng trong bóng tối cũng phải ngước nhìn những ngôi sao. Tiểu Ô Nha, chỉ cần rũ bỏ sự ngây thơ, cậu sẽ là Phượng Hoàng niết bàn. Thẳng tiến không lùi bước, đánh đâu thắng đó."

Trì Nguyệt nhét một tấm thiệp nhỏ đã được viết trước vào tay Vương Tuyết Nha.

"Cậu không có việc gì thì học thuộc cái này với mình."

"?" Vương Tuyết Nha ngơ ngác: "Cái gì đây?"

"Không quan tâm chuyện bên ngoài, một lòng học thuộc sách của Trì Nguyệt."

Vương Tuyết Nha: "..."

Trong tay cô là một tấm thẻ trắng như tuyết, trước mặt là nụ cười tự tin trong sáng của Trì Nguyệt.

Vương Tuyết Nha yên lặng nhìn Trì Nguyệt rồi gật đầu thật mạnh: "Chúng ta phải cố gắng lên! Hẹn gặp cậu ở tổ chương trình."
"Hẹn gặp cậu ở tổ chương trình." Ngay lúc này, dường như sự tự tin của Trì Nguyệt đã khắc sâu vào trong xương cốt, cô siết chặt tay: "Mình chắc chắn sẽ là Chiến binh đến từ bầu trời!"

Sau khi Vương Tuyết Nha ngồi lên xe rời đi, Trì Nguyệt cũng xách hành lý đến địa điểm tập trung. Nhân viên công tác đã đợi sẵn ở đây, bọn họ phát quần áo, bảng tên, micro không dây được kẹp ở cổ áo và đủ loại trang bị.

Trì Nguyệt thay quần áo xong đi xuống lầu, ba chiếc xe buýt đã chờ sẵn ở bên dưới, trên thân xe là logo "Người Đi Dưới Trời Sao" quen thuộc dễ thấy.

"Mọi người mau lại đi! Sau khi cất hành lý xong, hãy xếp hàng lên xe theo thứ tự."

Trì Nguyệt đi từng bước đến gần, nhìn những hình ảnh quảng cáo trên xe buýt, cô không biết bước đi này sẽ có ảnh hưởng gì đến tương lai của mình hay không, vẻ mặt cô bình tĩnh hơn bất kỳ thí sinh nào khác.
Lần này tổ chương trình đã thay đổi chiến lược, áp dụng hình thức phát sóng trực tiếp cho vòng tuyển chọn "Chiến binh đến từ bầu trời".

Việc ghi hình "Người Đi Dưới Trời Sao" đã hot rất lâu nhưng nội dung chương trình vẫn được giữ bí mật đã khiến khán giả mất kiên nhẫn. Thế là "Chiến binh đến từ bầu trời" như một chương trình phụ đặc biệt của "Người Đi Dưới Trời Sao", hình thức phát sóng trực tiếp vừa thỏa mãn khán giả lại có thể duy trì độ hot của chương trình, còn thể hiện được sự công bằng.

Camera được dựng sẵn bên cạnh cửa xe, mỗi thí sinh đi tới đều được ghi hình. Bọn họ thoải mái vẫy tay chào hỏi khán giả và tự giới thiệu bản thân.

"Xin chào mọi người, tôi là Mạnh Mỹ Nghi, xin mọi người hãy quan tâm đến tôi nhiều hơn."

"Tôi là Tào Nhạc Quân, thí sinh tố một..."
"Tôi là..."

"Người Đi Dưới Trời Sao" là một chương trình có lưu lượng cực lớn, nhưng lúc này vẫn còn quá sớm, những thí sinh vừa đăng ký không nổi tiếng lắm, không có nhiều người xem phát sóng trực tiếp, thỉnh thoảng mới có bình luận lướt qua, phần lớn là mắng chửi Trì Nguyệt hoặc hỏi Trì Nguyệt là ai.

Trì Nguyệt đi tới đó, chỉ coi như không nhìn thấy, cô vừa lên xe đã đeo miếng bịt mắt lên mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"... Tiến vào vòng loại Chiến binh đến từ bầu trời không có nghĩa các bạn đã là thí sinh của Người Đi Dưới Trời Sao, các bạn phải hiểu rõ ràng điều này. Do chúng tôi tạm thời tăng thêm vòng thi đấu này nên công việc chuẩn bị sơ bộ không được đầy đủ, vì vậy quyền lợi của các bạn sẽ hơi khác với thí sinh Trời Sao..."

Nhân viên công tác cầm micro thông báo tình hình với những người ngồi trên xe buýt.
"Thời gian của lần thi đấu này là một tuần, chỉ có một người chiến thắng duy nhất. Hy vọng mọi người sẽ biết nắm bắt thời gian, lao đến cánh cửa mà Trời Sao đã mở ra cho các bạn, trở thành Chiến binh đến từ bầu trời được mọi người chú ý..."

Ba mươi thí sinh cho một vị trí, Trì Nguyệt cảm thấy bầu không khí trên xe buýt đã trở nên rất nghiêm túc.

" Nếu bạn dũng cảm thì sẽ xuất hiện kỳ tích. Cố lên!"

"Cố lên!"

"Cố lên!"

Không cần biết có được chọn hay không thì cũng phải ghi hình chương trình này thật tốt. Có tổ đạo diễn "chỉ thị" cho thí sinh qua tai nghe, dù trong lòng thấy hoảng sợ nhưng họ vẫn phải tự tin động viên nhau cố lên trong ống kính của máy quay.

Trì Nguyệt yên lặng ngồi gần cửa sổ, cho đến khi xe từ từ chạy ra ngoài...

Trong số thí sinh lần này có một vài người là thí sinh Trời Sao đã bị loại, bọn họ có ưu thể hơn về mặt tâm lý.
Trên đường đi, bọn họ thảo luận về tình hình tranh tài trước đó, chia sẻ kinh nghiệm cho những thí sinh tham gia lần đầu tiên. Mỗi người đều tưởng rằng xe buýt sẽ đưa bọn họ đến nơi cắm trại giống lần trước, sau đó bắt đầu huấn luyện tranh tài.

Nhưng ngay khi xe dừng lại, cuối cùng bọn họ đã hiểu rõ câu "Quyền lợi không bằng thí sinh Trời Sao" mà nhân viên công tác đã nói là có ý gì.

Xe buýt xóc nảy chạy suốt mấy tiếng đồng hồ rồi dừng lại ở một nơi xung quanh toàn là cát vàng trước không thôn sau không quán, chưa cho bọn họ chuẩn bị tâm lý thì đã tuyên bố: "Mười phút nữa, tranh tài chính thức bắt đầu."

Ba mươi người được chia thành sáu tổ, mỗi tổ năm người.

"Sau khi vòng tranh tài đầu tiên kết thúc sẽ có sáu người được tiến vào vòng tiếp theo."
Vậy là năm chọn một, mỗi tổ chọn một người?

Trong lòng các thí sinh đều có suy tính riêng, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn cái nơi quỷ quái không có một bóng người này.

"Tôi có thể hỏi nội dung thi đấu của chúng tôi là gì không?"

"Sinh tồn!"

Bình Luận (0)
Comment