Lâu Triệu Vân đi đến trước mặt Tiết Thần, phía sau quả nhiên dẫn theo một cô nương trông rất tội nghiệp, Lâu Triệu Vân sà tới bên cạnh Tiết Thần nói: “Đường tẩu, cô nương này quá đáng thương, tẩu giúp nàng ta đi.”
Tiết Thần nhìn lướt qua cô nương phía sau hắn, không tỏ ý kiến xoay người nghiêm nghị buông một câu: “Trong thiên hạ người đáng thương rất nhiều, ta phải ôm hết về đây sao?”
Thanh âm của nàng có chút lạnh lùng, khác biệt rất lớn với vẻ thân thiện ôn hòa của ngày thường. Lâu Triệu Vân cảm thấy có chút kỳ quái, quay lại trấn an cô nương phía sau một câu: “Đường tẩu của ta không phải ý này, nàng là người rất tốt. Ngươi cứ từ từ đợi ở chỗ này, ta sẽ theo nàng nói chuyện.”
Thường Hinh uốn gối nũng nịu nói với Lâu Triệu Vân: “Đa tạ Lâu công tử.”
Lâu Triệu Vân nhìn bộ dáng như hoa như ngọc của nàng ta, lại nghe nói nàng ta một mình vượt quãng đường xa như vậy chỉ vì muốn đem di vật của phụ thân giao cho Đại Lý Tự, thật là một mảnh hiếu tâm đáng quý nên không khỏi phát sinh tấm lòng hiệp nghĩa muốn giúp nàng ta một tay. Vì thế lại đi đến bên người Tiết Thần cong lưng thấp giọng nói: “Đường tẩu, tẩu làm gì thế? Nàng ta bất quá chỉ muốn giao vật chứng cho Đại đường huynh, đâu đến nỗi gì mà tẩu phải cự tuyệt với người ngàn dặm tới đây? Còn mặc kệ nàng ta đứng ngoài cửa khóc lóc, chẳng phải để cho mọi người qua lại đều thấy hay sao? Thể diện của Lâu gia chúng ta để đâu?”
Tiết Thần uống ngụm trà, nhìn hắn một cái rồi nói: “Thể diện của Lâu gia chỉ cần một nữ tử đứng ở trước cửa khóc một chút liền biến mất? Tam đệ biết nàng ta là ai hay sao mà muốn giúp đỡ?”
Lâu Triệu Vân còn định phân trần thì lại bị Tiết Thần ngắt lời: “Được rồi được rồi, nếu Tam đệ đã dẫn người vào cửa thì ta đây cũng không nói được gì. Người cứ lưu lại, Tam đệ trở về đi.”
Lâu Triệu Vân mừng rỡ: “Ta biết ngay đường tẩu có tâm địa Bồ Tát.”
Tiết Thần không nói gì, Lâu Triệu Vân tâm tình không tồi nói vài câu đừng lo lắng với Thường Ninh rồi huýt sáo vui vẻ rời khỏi Thương Lan uyển. Tiết Thần nhìn nữ tử có chút co rúm đứng ở tại chỗ, thuận miệng nói: “Ngồi.”
Thường Hinh uốn gối cảm tạ, sau đó Tiết Thần ung dung hỏi nàng ta: “Sau khi phụ thân ngươi chết, ngươi còn có thân nhân nào khác hay không?”
“Không còn ai nữa ạ! Nếu còn thân nhân nào khác thì ta cũng không phải một mình ngàn dặm xa xôi tìm tới kinh thành. Lúc nãy là ta không nói rõ ràng với phu nhân, ta không phải không tin được phu nhân, chỉ vì đây là di vật cuối cùng mà phụ thân lưu lại, với ta mà nói thì thật sự rất quan trọng. Ta muốn đích thân giao vào tận tay Thế tử mới có thể an tâm.” Thường Hinh sợ Tiết Thần còn ở ghi hận vừa rồi nàng ta không chịu giao đồ ra nên quyết định giải thích một phen.
Tiết Thần căn bản cũng không nói tiếp đề tài này mà chỉ hỏi: “Ngươi là một nữ tử yếu đuối, một đường đi tới đây thật sự đâu có dễ dàng phải không?”
Thường Hinh ngẩn người, sau đó mới hạ mắt trả lời: “Vâng, nói ra không sợ phu nhân chê cười, một đường ta đã dùng hết tất cả lộ phí sở hữu trên người, tất cả trang sức cũng đều bán lấy tiền, vất vả lắm mới đến được kinh thành, hiện giờ đã không còn một đồng dính túi.”
Nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, Tiết Thần không tỏ ý kiến gật đầu, sau đó bèn rũ mắt uống trà. Thường Hinh có chút không được tự nhiên, khó chịu như "đứng đống lửa ngồi đống than", cố nhịn một lát sau mới hỏi Tiết Thần: “Xin hỏi Thế tử phu nhân, khi nào Thế tử đại nhân trở về?”
Tiết Thần lại uống thêm mấy ngụm trà, sau đó mới buông cái chén đứng dậy nói với Thường Hinh: “Ủa, vừa rồi Lâu Tam công tử không nói cho ngươi biết sao? Vài ngày nay Thế tử tùy giá Thánh Thượng đi biệt cung ở Nam giao, mấy ngày nữa sẽ không trở về. Nếu ngươi nhất quyết yêu cầu vào phủ, vậy thì cứ an tâm mà đợi, chờ Thế tử trở về ta sẽ báo lại chuyện của ngươi. Còn về việc Thế tử có muốn gặp ngươi hay không hoặc khi nào muốn gặp thì ta cũng không biết.”
Thường Hinh lập tức liền từ trên ghế đứng bật dậy, biểu tình khiếp sợ: “Cái gì? Mấy ngày cũng không trở lại? Vậy...”
Tiết Thần cười cười an ủi nàng ta: “Bằng không ngươi cho rằng ta vì sao không cho ngươi tiến vào? Bất quá nếu Tam công tử đã dẫn ngươi vào thì ngươi cứ an tâm đi, ta sai người mang ngươi đến thiên viện. Quốc công phủ đề phòng nghiêm ngặt không thể giống như những chỗ khác, ngươi không có chuyện gì thì ngàn vạn lần đừng bước ra ngoài, nếu không thị vệ cho rằng ngươi là thích khách sẽ giết liền ngay tức khắc. Ta sẽ phái hai bà tử canh chừng thiên viện, miễn cho những người khác đi vào quấy rầy ngươi. Chờ đến khi nào Thế tử muốn gặp ngươi thì ta lại phái người kêu ngươi lại đây.”
Thường Hinh quả thực muốn đâm đầu vào tường.
Lâu Thế tử không có ở nhà, đây là chuyện nàng ta không thể nào nghĩ tới. Mà càng làm cho nàng ta không thể tưởng tượng được chính là thái độ của vị Thế tử phu nhân này, trên danh nghĩa là để nàng ta chờ ở thiên viện, thực tế là không khác gì giam lỏng, còn sai bà tử canh chừng không cho nàng ta ra cửa, đợi cho đến khi Thế tử muốn gặp... Ha, vụ này Thế tử phu nhân có báo lại cho Thế tử biết hay không vẫn là vấn đề, nếu Thế tử cả đời này không muốn gặp mặt, chẳng lẽ nàng ta phải bị nhốt cả đời hay sao? Huống chi, còn không biết ở thiên viện có người cung ứng một ngày ba bữa cơm hay không? Nếu không thì chẳng lẽ muốn cho nàng ở thiên viện đang sống sờ sờ sẽ thành đói chết?
Chính là chuyện đã đi đến mức này, "mũi tên đã bắ.n ra khỏi cung không thể quay đầu lại", nàng ta đã cầu được Lâu Triệu Vân mang vào phủ thì đâu có lý do gì lại muốn ra ngoài. Thường Hinh nghĩ thầm, Thế tử phu nhân nhất định là hù dọa mình, sao có thể để người trong phủ xem mạng người như cỏ rác chứ? Chỉ là, ý tưởng tự trấn an này hoàn toàn bị sụp đổ sau khi Thường Hinh đi theo bà tử mất nửa canh giờ mới tới thiên viện -- Quốc công phủ lớn như vậy, cho dù Thế tử phu nhân có coi mạng người như cỏ rác cũng căn bản không có khả năng bị người phát hiện, bởi vì phủ này thật sự rộng mênh mông.
Sau khi Thường Hinh bị dẫn đi, Tiết Thần liền kêu Nghiêm Lạc Đông nhờ ông đi tra một chút xem sau khi Thường Hinh vào kinh tiếp xúc với ai, nàng ta có thật là Thường Hinh hay không? Nàng ta chỉ là một nữ tử yếu ớt, trên người mang theo tiền bạc, còn có bộ dáng xinh đẹp như vậy, Tiết Thần thật sự rất khó tưởng tượng nàng ta có thể bình an không gặp chuyện gì một đường đi đến kinh thành. Trong chuyện này nhất định là có ẩn tình gì, mà ẩn tình này hiện giờ đã thành công làm Tiết Thần nổi lên hứng thú.
Nghiêm Lạc Đông lĩnh mệnh đi rồi, Tiết Thần liền đến Kình Thương viện. Mấy ngày nay Công chúa đã mời tú nương vào trong phủ an trí ở tiền viện của Kình Thương viện, thuận tiện cho bà thường xuyên kiểm tra tiến trình. Tiết Thần đến nơi vừa vặn gặp được Công chúa đang ngắm nghía một bộ xiêm y mới làm xong, màu sắc và kiểu dáng đều là mẫu mới nhất hiện thời. Hàn tỷ nhi rất thích liền kéo Tiết Thần cùng đi vào mặc thử, nếu thấy thích hợp thì sẽ kêu các tú nương dùng mẫu này để chế tác hàng loạt.
Tiết Thần cũng theo vào xem, ngoài ra còn có hai tú nương đầu đàn cùng đi vào. Sau khi đo đạc kích cỡ thật cẩn thận cho Hàn tỷ nhi mới từ phòng trong bước ra, Công chúa nhìn bộ xiêm y mặc trên người Hàn tỷ nhi cũng thực vừa lòng.
Sau một phen bận rộn, Tiết Thần trở lại Thương Lan uyển khi đèn đã lên rực rỡ -- Công chúa lưu nàng ở Kình Thương viện dùng bữa tối, bởi vì nam nhân của bà và nam nhân của Tiết Thần tối nay đều không về nhà...
Nghiêm Lạc Đông đã ở hậu viện chờ Tiết Thần thật lâu, Tiết Thần đưa ông vào phòng khách, không nhịn được trêu chọc: “Tốc độ của thúc quả thật càng ngày càng nhanh.”
Nghiêm Lạc Đông cho Tiết Thần một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Tra xong liền trở lại ngay.”
Tiết Thần kêu Nghiêm Lạc Đông ngồi xuống nói chuyện, tự tay rót cho ông một chén trà đưa qua. Nghiêm Lạc Đông dùng hai tay tiếp nhận rồi từ từ báo cáo toàn bộ sự tình: “Sở dĩ nhanh như vậy là bởi vì vị hôm nay tới phủ chính là người của Xuân Hạnh tiểu cư, không phải là Thường Hinh nữ nhi của Thường Tam Hà đại nhân. Thường tiểu thư chân chính hiện giờ cũng đang ở Xuân Hạnh tiểu cư...”
Nói tới đây, Tiết Thần nhịn không được cắt lời Nghiêm Lạc Đông: “Thúc khoan nói tiếp, Xuân Hạnh tiểu cư là chỗ nào?”
Nghiêm Lạc Đông ho khan hai tiếng trả lời: “Là chỗ giống như thanh lâu nhưng cao cấp hơn một ít, bản chất cũng như nhau. Hôm nay cô nương vào phủ tên Lục Đào, là cô nương đầu bảng của Xuân Hạnh tiểu cư.”
Tiết Thần hiểu rõ gật đầu để Nghiêm Lạc Đông tiếp tục trình bày.
“Thường tiểu thư bị người bắt cóc bán tới kinh thành. Sau khi Thường đại nhân qua đời, nàng liền ngồi thuyền một đường từ Thiểm Cam đi tới Bảo Định, ở trên thuyền cũng đã bị gã lái đò theo dõi, vừa ra khỏi thuyền ở Bảo Định đã bị bắt đi bán cho bọn buôn người ở địa phương, trải qua vài lần trao tay thì trước đó không lâu mới bị bán đến Xuân Hạnh tiểu cư.”
Nghe Nghiêm Lạc Đông nói làm Tiết Thần không nhịn được thở dài, nàng biết ngay một nữ tử hành tẩu độc thân thì không có khả năng một đường thái bình, nghĩ đến Thường tiểu thư cũng quá đáng thương. Tiết Thần hỏi tiếp: “Vậy Lục Đào kia là chịu ai sai sử tới cửa?”
“Sau khi Thường tiểu thư tới kinh thành liền nhớ tới bằng hữu của phụ thân, Hồng Lư Tự khanh Thiết đại nhân. Thường tiểu thư liền muốn nhờ người tiện thể chuyển lời cho Thiết đại nhân, muốn Thiết đại nhân cứu nàng ra khỏi hố lửa. Nhưng tin tức này không truyền tới tai Thiết đại nhân mà lại vào tai Tôn Lương là Tiến sĩ hai bảng tới mua vui. Tôn Lương chính là bằng hữu thân thiết của Lâu Nhị công tử...”
Tiết Thần nghe đến bốn chữ "Lâu Nhị công tử" đôi mắt liền híp lại, hóa ra là hắn! Nghiêm Lạc Đông tiếp tục nói: “Khách nhân mà Lục Đào thích nhất chính là Lâu Nhị công tử, có thể nói là một lòng say mê, mỗi ngày đều ảo tưởng Nhị công tử có thể chuộc nàng ta ra ngoài. Lần này cũng chính là Nhị công tử đưa ra điều kiện cho nàng ta, nếu có thể mê hoặc Thế tử thì Nhị công tử sẽ chuộc thân cho nàng ta.”
Tiết Thần nghe đến đó quả thực "đầu rạp xuống đất" bội phục bản lĩnh điều tra của Nghiêm Lạc Đông, không khỏi tự tay cầm ấm trà đi tới trước mặt Nghiêm Lạc Đông châm thêm trà cho ông, sau đó thuận tiện khen một câu: “Thúc chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ đến thế, ngay cả tâm lý suy nghĩ của nữ nhân kia như thế nào đều biết?”
Còn chỉ ra rõ ràng vụ "một lòng say mê" nữa chứ. Tại sao lại cảm giác như có chút hư ảo?
Nghiêm Lạc Đông thực nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng, đều biết rõ ràng! Bởi vì do ta trực tiếp tới hỏi thẳng nàng ta, tất cả đều là nàng ta chính miệng nói ra.”
“...”
Tiết Thần ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Lạc Đông, sau một lúc lâu cũng chưa thốt ra được lời nào -- cho nên nói, vị đại thúc này sở dĩ điều tra nhanh như vậy là vì ông ta chỉ cần chạy tới thiên viện hỏi thẳng Thường Hinh giả mạo hay sao? Tiết Thần cảm giác chỉ số thông minh của mình đã bị coi rẻ.
Nghiêm Lạc Đông uống xong chén trà liền quy củ đặt sang một bên, thấy Tiết Thần nhìn chằm chằm mình bèn đứng lên hỏi nàng: “Phu nhân, ngài còn gì phân phó hay sao? Kế tiếp nên làm thế nào?”
Tiết Thần lúc này mới thu hồi ánh mắt, đem ấm trà đặt lại trên tiểu lò, suy nghĩ một lúc rồi mới xoay người trả lời: “Chuyện này liên lụy đến Nhị công tử, tạm thời để đó đừng nhúc nhích, chờ Thế tử trở về ta hỏi qua rồi tính sau. Ngày mai thúc hãy phái người đi đến nơi đó chuộc ra Thường tiểu thư thật sự, tìm một chỗ dàn xếp cho nàng, thay nàng liên hệ với Thiết đại nhân, nhìn xem Thiết đại nhân có thái độ gì."