Sự tình quả thực như Tiết Thần đoán trước, Lâu Hải Chính dẫn đầu Tam phòng thật đúng đã làm tốt khâu chuẩn bị để phân gia. Ngay cả các trưởng lão trong tộc cũng được Lâu Hải Chính mời tới trong phủ.
Lão thái quân làm sao còn không rõ hết thảy đều là Lâu Hải Chính tính kế, ngay cả nhóm tộc lão cũng bị hắn điều khiển, tùy thời chuẩn bị lại đây thay hắn "chủ trì công đạo". Hắn muốn làm gì chẳng lẽ Lão thái quân còn không biết hay sao? Chỉ là, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được kia hai chữ kia từ miệng Lâu Hải Chính nói ra, Lão thái quân vẫn giận không thể át: "Có câu ngạn ngữ "Phụ mẫu còn, không phân gia" chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ta chưa chết ngươi đã nghĩ phân gia, ngươi muốn mang danh "đại nghịch bất đạo" à?"
Lão thái quân vỗ bàn, muốn dùng sự tức giận của mình làm Lâu Hải Chính thu hồi những lời này. Khổ nỗi lửa giận của bà không làm Lâu Hải Chính sợ hãi hay thụt lui, ngược lại tiến thêm một bước tranh luận: "Đúng là "Phụ mẫu còn ở, không phân gia", chẳng qua lúc nãy nhi tử cũng nói, là do Nhị tẩu vô lễ trước. Nàng thân là tẩu tử mà không biết hữu ái đệ muội, không phân trần gì cả liền xông lên ẩu đả, nữ nhân như vậy chẳng lẽ mẫu thân còn muốn thiên vị nàng sao? Nếu thật là như thế thì cũng khiến nhi tử quá thất vọng buồn lòng. Xưa nay đích thứ có khác, nhi tử tự biết mình cũng không phải do mẫu thân sinh hạ, ngày thường cũng không dám xa cầu mẫu thân có thể đối xử bình đẳng. Chỉ là lần này chuyện của Nhị ca vốn không liên quan đến chúng ta, cho dù chuyện của Nhị ca có liên quan đến nhạc phụ, vậy cũng là vấn đề giữa hai người họ, đâu có quan hệ gì với chúng ta chứ? Nhị tẩu ngang ngược như vậy, còn không phải vì ỷ vào mình là đích phòng có mẫu thân che chở hay sao? Đích phòng là người, thứ phòng chúng ta cũng là người; đích phòng được Khánh ca nhi có tiền đồ, nhưng thứ phòng chúng ta cũng có Ngọc ca nhi mà. Ngọc ca nhi thật biết tranh đua, chính mình khảo trúng Thám Hoa lang; năm đó Khánh ca nhi cho dù đậu Giải Nguyên thì thế nào, hắn vẫn chưa tham gia thi Đình. Cho nên tại phương diện này, Ngọc ca nhi chính là mạnh hơn Khánh ca nhi. Ngọc ca nhi học vấn cao, nhân phẩm tốt, nhưng bởi vì quan hệ máu mủ với nhi tử mà vẫn luôn bị người lấy phương cách thứ xuất ra tương đãi. Nếu mẫu thân muốn thiên vị dòng chính, nhi tử cũng không còn cách nào, cứ phân gia như vậy là xong hết mọi chuyện, cũng coi như là ngài cho chúng ta trân trọng đi."
Lão thái quân tức giận đến ngực phát đau, bà tự hỏi luôn xử lý sự việc công bằng, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề đích thứ phân biệt, nhưng hôm nay lại bị hắn giáp mặt chỉ trích như vậy thật sự quá oan uổng, lại cảm thấy ngày thường mình khoan dung quá thật không đáng, cho nên mới dưỡng ra đứa bạch nhãn lang kiêu ngạo bức người như vậy, thật là bực bội!
Thuận khí xong, Lão thái quân vẫn có ý muốn giảng đạo lý với hắn: "Tam phòng có tiền đồ, đây là ai cũng không phủ định, có lúc nào ta phủ nhận công tích của Tam phòng? Ngọc ca nhi có tiền đồ, lão thái bà ta cũng không thiếu hắn cái gì? Ngươi dựa vào đâu mà tới tức giận? Càng đừng nói, Ngọc ca nhi là Thám Hoa, ngươi cho rằng chỉ hoàn toàn nhờ vào tài học của Ngọc ca nhi hả? Còn không phải Hoàng Thượng nể tình năm đó Khánh ca nhi không tham gia thi Đình nên muốn mượn cơ hội nâng đỡ Lâu gia chúng ta hay sao? Ngươi tốt xấu gì cũng đã vào triều làm quan, đạo lý này chẳng lẽ ngươi còn không hiểu à? Hoặc là nói, ngươi căn bản đã hiểu rõ, chỉ là không muốn thừa nhận phần ân tình này của Khánh ca nhi? Vậy thì ngươi không biết nhớ ơn cũng là sự thật. Phụ tử các ngươi muốn vong ân phụ nghĩa thì cần gì phải tìm cớ khác chứ?"
Lâu Hải Chính nghe Lão thái quân nói mấy câu cuối cùng không hề khách khí bèn đưa mắt cho nhóm tộc lão một bên. Nhóm tộc lão tất cả đều nhận bạc của hắn, hơn nữa còn được Lâu Hải Chính đáp ứng hứa hẹn, một đám đương nhiên bênh vực Lâu Hải Chính.
Thái lão gia là tộc huynh của Lão Quốc Công đứng ra nói thay cho Lâu Hải Chính: "Ta thấy chuyện này lão Tam nói cũng không phải không có lý. Hắn chung quy là thứ xuất, nếu Ngọc ca nhi đi theo thứ phụ như hắn, tương lai khó có tiền đồ tốt. Còn không bằng nhân cơ hội này, Lão thái quân ngài xin "giơ cao đánh khẽ" thả bọn họ, cho phép bọn họ ra ngoài tự lập môn hộ. Tương lai Ngọc ca nhi thăng chức rất nhanh, đương nhiên sẽ không quên Lão thái quân ngài."
Lão thái quân liếc mắt nhìn vị lão thái gia này một cái, lại nhìn Dư thị đứng bên cạnh Lâu Ngọc Tô nãy giờ vẫn khóc thút thít, rốt cuộc thở dài: "Ta nói các ngươi vì sao phải làm như vậy, hóa ra là nguyên nhân này."
Mục đích cuối cùng của Tam phòng đã bại lộ, bọn họ chính là muốn đáp xuống sân của Tam Công chúa cho bằng được. Lần trước bà và Trưởng Công chúa được Hoàng Hậu tuyên vào cung vì chuyện của Tam Công chúa và Ngọc ca nhi, lúc ấy La Chiêu nghi đã buông ra một câu: Đáng tiếc là đích tử thứ phòng.
Có lẽ những lời này đã truyền tới tai bọn họ nên mới có tâm làm phản. Con người một khi nổi lên tâm làm phản thì rất khó vãn hồi. Chỉ là, Lão thái quân dù gì cũng đã cao tuổi, không muốn phải chứng kiến chuyện phân gia. Lâu gia từ trước đến nay đều dùng lễ gia truyền, lấy đức phục người, Lão thái quân đã hưởng an khang cả đời, không ngờ đến tuổi già khó giữ được khí tiết, tự nhiên bị đứa thứ tử này chơi xỏ một phen -- hắn thì thoải mái quá rồi, phân gia ra ngoài ở riêng lập môn hộ khác, tha hồ mà bừa bãi tiêu sái; thế nhưng người ta sẽ lên án đích mẫu bà đây chèn ép thứ tử khiến thứ tử phải rời nhà, gia đình bình thường nào cũng như vậy, thứ tử vốn phải dựa vào dòng chính chịu dòng chính chăm sóc, nhưng hôm nay bọn họ ngay cả phần chăm sóc này cũng không cần, do đó dưới mắt người ngoài thì rất có thể đích phòng thật sự khắt khe không thể chịu đựng nổi...
"Ngươi đi rồi thật ra thống khoái, có từng nghĩ tới người khác sẽ nói Lâu gia chúng ta như thế nào? Sau này ngươi còn tính làm hậu nhân Lâu gia tới bái tổ tiên hay không? Nếu còn nghĩ đến, vậy nhân lúc còn sớm hãy dẹp chuyện này qua một bên. Chỉ cần ta sống một ngày thì chuyện phân gia không được nhắc lại." Lão thái quân đập bàn một cái, dư uy phẫn nộ.
Lâu Hải Chính còn muốn tiến lên nói chuyện, lại nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gầm to: "Hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi là được! Lâu gia chúng ta không có kẻ vong ân phụ nghĩa bực này!"
*Edited by Bà Còm*
Lâu Chiến từ bên ngoài bước vào, khí chất binh nghiệp tỏa ra khắp nơi, dù sao cũng là ở trên chiến trường chém giết quá nhiều, quanh thân sát khí rất đậm. Ngày thường thần thái bình thản thì nhìn không dọa người, nhưng hôm nay Lâu Chiến lạnh mặt trông thực sự có vài phần hung thần ác sát.
Lâu Hải Chính đối diện với Đại ca này vừa sợ vừa hận, cũng giống như Lâu Ngọc Tô đối với Lâu Khánh Vân, trong tự ti mang theo vẻ không cam lòng. Lâu Hải Chính luôn nghĩ bởi vì mình là thứ phòng, cho nên tất cả tài nguyên tốt nhất trong nhà sở hữu đều nhường cho Đại ca đích phòng này, nếu hắn có thể đi ra ngoài lập môn hộ khác, hơn nữa đi theo Hữu tướng và Nhị Hoàng tử, sau này nói không chừng có thể thành tựu một phen công huân rung trời. Đến lúc đó hắn ngược lại muốn xem, Lâu Chiến lấy gì để có thể coi thường hắn.
Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phân gia nhất định phải làm cho bằng được. Nếu không phân ra thì Lâu gia đối với hắn mà nói mãi mãi chính là "mây đen trên đầu, tháp cao che trời", làm thế nào hắn cũng không thể bay cao nhảy xa, cả đời đều phải ăn nhờ ở đậu kéo dài hơi tàn. So với việc phải sống một đời nghẹn khuất như vậy, còn không bằng nghe theo kiến nghị của nhạc phụ, tìm một mảnh trời cao biển rộng khác.
Lâu Chiến đã đến làm Lão thái quân có cảm giác rốt cuộc tìm được người tâm phúc, chỉ là câu nói của Lâu Chiến làm bà khó có thể tiếp thu, đang muốn mở miệng lại bị Lâu Chiến chặn ngang: "Nếu muốn phân, vậy phân chia cho triệt để một chút. Ngươi cũng biết ngươi là thứ phòng, sản nghiệp của Lâu gia sẽ không đến tay ngươi. Ngươi có thể lấy đi chỉ có những thứ gì năm đó di nương để lại cho ngươi, ngoài ra còn có một phần tiền bạc do Lão Quốc Công để lại cho các thứ xuất, tất cả những thứ khác ngươi đều không lấy được."
Lâu Hải Chính nghe Lâu Chiến nói xong liền ngây ngẩn ngay tại chỗ. Sau một lúc lâu mới liế.m môi, khó khăn lắm mới mở miệng nổi trước mặt Lâu Chiến: "Cho dù đệ là thứ xuất, cũng không nên chỉ được phân chia một chút như vậy. Đệ là Tam phòng, cũng chính là huyết mạch của Lâu gia, sản nghiệp trong nhà nếu không được chia một phần tư, nhưng ít nhất cũng không nên chỉ có một chút theo như Đại ca vừa nói, sản nghiệp của Lâu gia cũng phải chia cho đệ một phần mới đúng chứ."
Lâu Chiến "khí định thần nhàn" ngồi xuống bên cạnh Lão thái quân lạnh lùng giải thích: "Dựa vào cái gì mà sản nghiệp Lâu gia phải chia cho ngươi? Huống chi, ngươi cho rằng Công phủ của chúng ta còn bao nhiêu sản nghiệp? Năm đó khi Lão Quốc Công tại thế cũng đã thay ta phân chia rõ ràng -- Kí Minh là trưởng tử đích tôn, theo lý nên kế thừa sản nghiệp Lâu gia, huống chi hắn lại là huyết mạch Hoàng tộc, là đích trưởng tử của Trưởng Công chúa. Năm đó ta có thể cưới Công chúa vào phủ, điều kiện thứ nhất chính là phải giao hết tất cả sản nghiệp Lâu gia cho đích trưởng tử Kí Minh kế thừa, đây chính là Lão Quốc Công tự tay viết di thư làm chứng. Ngươi là thứ tử, vốn dĩ sẽ không được chia cái đếch gì, đừng nói đến chuyện đem nhi tử ngươi ra so với nhi tử của ta, nhi tử của ta xuất thân thế nào? Nhi tử ngươi xuất thân ra sao? Mơ tưởng cùng chúng ta chia đều gia sản, ngươi là cái thá gì?"
Lời nói của Lâu Chiến cực kỳ không khách khí, nhưng lại đủ khí phách làm người không thể nào phản bác. Bởi vì ai cũng không thể phủ nhận Lâu Chiến nói chính là sự thật -- Lâu Khánh Vân xuất thân là Kim chi ngọc diệp, trưởng tử đích tôn, Lâu Ngọc Tô tính là gì? Đương nhiên không có cách nào so sánh với Lâu Khánh Vân. Lúc xưa tiên Hoàng muốn để cho Trưởng Công chúa khai phủ nên Lâu Chiến phải vào phủ Công chúa làm Phò mã; chẳng qua Lâu Chiến là trưởng tử Lâu gia nên Lão Quốc Công không chịu; sau một phen thương lượng, tiên Hoàng mới quyết định cho phép Trưởng Công chúa gả vào Quốc Công phủ với điều kiện: Trưởng tử Công chúa sinh ra phải được kế thừa hết thảy sản nghiệp của Lâu gia, không ai có quyền thay đổi. Rốt cuộc, trưởng tử này còn chưa sinh hạ mà Nội phủ cũng đã ban xuống phân vị Thế tử, thậm chí phân vị Quốc Công trong tương lai có lẽ tiên Hoàng đều đã chuẩn bị luôn cho hắn cũng nói không chừng.
Một vị Kim tôn ngọc quý như thế đã ra đời tại Lâu gia, chẳng lẽ còn phải bị hài tử của thứ xuất cướp đoạt sản nghiệp trong nhà hay sao? Đừng nói giỡn, Thiếu gia hắn không có thời gian đi tranh.
Lâu Hải Chính tức đến lỗ mũi bốc khói, đưa mắt ra hiệu cho tộc lão. Tộc lão tuy rằng sợ hãi uy danh của Lâu Chiến, nhưng cho rằng Lâu Chiến không dám làm gì với tộc lão, bèn căng da đầu đứng ra: "Chuyện này, hãy nghe ta nói vài câu..."
Lâu Chiến không nói một lời, cầm bội đao đeo bên hông vỗ thật mạnh trên mặt bàn. Tộc lão sợ tới mức giật bắn mình, lời sắp tuôn ra hoàn toàn nuốt xuống, không dám mở miệng phát ra câu nào.
Lâu Hải Chính biết rõ, lúc mà Đại ca này tỏ thái độ cường ngạnh thì chín con trâu cũng không kéo nổi, hắn nói thêm gì nữa cũng vô dụng mà thôi. Hiện giờ hắn đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tên đã trên dây không thể không b.ắn ra, cho dù hiện tại hắn lột xuống một lớp da mặt muốn giải hòa với Lâu Chiến, phỏng chừng Lâu Chiến cũng không muốn.
Một khi đã như vậy, Lâu Hải Chính không còn cách nào khác đành phải làm đến cùng, cắn răng đáp ứng điều kiện Lâu Chiến đưa ra, lấy một phần được phân ít ỏi nhất, đạt thành hiệp nghị phân gia dưới sự chứng kiến của các tộc lão.
Lâu Ngọc Tô thật ra vẫn muốn phụ thân tiếp tục kiên trì một đoạn thời gian, ít nhất phải đòi hỏi thêm một chút tiền bạc. Tuy rằng bọn họ có đường lui, nhưng nếu không đủ tiền tài bàng thân thì thật đúng không bằng cứ ở lại Lâu gia, hết thảy đều được nhà nước phụng dưỡng. Nhưng lại nhớ tới lúc trước khi hắn hẹn hò với Tam Công chúa, Tam Công chúa nói cho hắn biết La Chiêu nghi thật sự có chút ghét bỏ thân phận đích tử thứ phòng của hắn. Nếu Lâu Hải Chính không cùng Lâu Chiến phân gia, như vậy đời này của hắn đều chỉ là nhi tử của thứ xuất, hắn cũng không có cách gì kiêu căng ngạo mạn nói mình là đích tử. Chẳng qua, ở trong dự định của hắn thì gia vẫn phải phân, nhưng sản nghiệp cũng phải được chia đều. Hắn đã tính toán trước, thể theo vào khí thế của Lâu Chiến, trong phủ có bốn phòng, mỗi phòng được chia một phần tư là không có khả năng; nhưng mặc dù không được một phần tư thì cũng phải được chia kha khá một chút từ lợi nhuận của sản nghiệp Lâu gia cho bọn hắn mới được, bằng không, chờ sau khi bọn họ dọn ra ngoài, nếu không có đủ tiền thì làm sao mà sống?
Lâu Ngọc Tô nghĩ như vậy thì Lâu Chiến đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó. Chẳng qua, ý tưởng của Lâu Chiến chính là: Nếu muốn phân gia thì các ngươi cứ cuốn gói cút xéo, muốn tự lập môn hộ để tiến thân lại còn muốn sản nghiệp Lâu gia? Không có cửa đâu! Phải cho bọn chúng một bài học thích đáng để bọn chúng căng mắt ra mà xem quyết định phân gia là đúng hay sai. Chỉ tiếc chính là, cho dù sau này bọn họ phát hiện quyết định này là quá sai, nhưng khổ nỗi không có cửa để quay về.
Lâu gia cũng không phải là chỗ các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!