[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 92

Tiết Thần quyết định đi một chuyến đến Trác châu, ngày hôm sau liền đến Đông phủ chào từ biệt Lão phu nhân, đương nhiên không thể nói là đi Trác châu tìm Lâu Khánh Vân, chỉ có thể nói là hai hầm rượu ở Trác châu xảy ra chuyện, yêu cầu nàng tự mình đi một chuyến mới được. Lão phu nhân cảm thấy có chút không ổn, nói Tiết Thần là một đại cô nương chưa xuất giá, sao có thể một mình hành tẩu ngàn dặm ở ngoài. Tiết Thần kiên định giữ nguyên kế hoạch, nói chuyến này liên quan đến cả một thương đạo sau này, bằng bất cứ giá nào cũng phải đi một chuyến mới được. Nếu trong nhà không chịu, vậy chờ nàng trở lại sẽ chịu xử trí bằng gia pháp.

Lão phu nhân Ninh thị đã biết Tiết Thần là cô nương có chủ ý -- cứ nhìn vụ của Từ Tố Nga là thấy, nha đầu này tuổi tuy nhỏ nhưng thủ đoạn không yếu ớt một chút nào -- sự tình có thể làm nàng ra sức như vậy nhất định rất là quan trọng. Ninh thị biết Lư thị để lại cho Tiết Thần không ít sản nghiệp, chỉ là không ngờ còn có thể trải rộng đến tận Trác châu xa xôi. Tuy rằng Tiết Thần kiên quyết nhưng Lão phu nhân vẫn cảm thấy đại cô nương không nên đi xa một mình. Tiết Thần bèn trấn an nàng không phải đi một mình, sẽ có nha hoàn bà tử còn có đội hộ vệ đi theo.

Ninh thị vừa nghe hộ vệ, liền lên tiếng hỏi Tiết Thần: “Nghiêm hộ vệ cũng đi theo con sao?”

Tiết Thần nhìn Ninh thị, từ biểu tình của bà có thể thấy được bà đối với Nghiêm Lạc Đông vừa tín nhiệm vừa tò mò, Tiết Thần vội gật đầu nói: “Dĩ nhiên phải đi rồi ạ. Nghiêm hộ vệ võ công cao cường, trung thành và tận tâm, có ông ấy ở đó thì nhất định không có việc gì đâu, Lão phu nhân cứ yên tâm đi.”

Ninh thị đương nhiên biết bản lĩnh của Nghiêm Lạc Đông, đưa mắt ngắm gương mặt càng ngày càng thêm minh diễm của Tiết Thần, qua hai năm nữa là đã phải tìm cho nàng một nhà tốt, nếu ngay lúc này mà xẩy ra chuyện gì nhiễu loạn thì phải làm sao bây giờ? Nhưng nếu không chịu để nha đầu này đi tựa hồ cũng không được, thái độ của nàng đã kiên quyết như vậy, cho dù trong nhà không cho phép, nàng có Nghiêm Lạc Đông là cao thủ như vậy ở bên cạnh thì không có cách gì giam hãm được nàng, đến lúc đó nháo lên mới là chân chính nan kham.

Ninh thị trịnh trọng gật đầu dặn dò: “Nếu tâm ý của con đã quyết, ta đây cũng không thể nói nhiều. Hãy mang theo thêm nhiều nha hoàn bà tử và hộ vệ. Nếu trong phủ không đủ, ta sẽ đưa con thêm người, cần phải bảo đảm bản thân an toàn. Bên ngoài không thể so với trong nhà, con chưa bao giờ rời nhà quá xa như vậy, mọi việc phải cẩn thận, hãy nghe theo lời của Nghiêm hộ vệ, hắn bản lĩnh rất lớn.”

Tiết Thần thấy Ninh thị cho phép liền liên tục gật đầu. Sau khi dập đầu ba cái cho Ninh thị xong thì vội vàng về lại ngõ Yến tử, chờ Tiết Vân Đào hạ triều liền đi chủ viện tìm ông, nói cho ông biết ý định của mình. Tiết Vân Đào phản ứng còn muốn kịch liệt hơn so với Ninh thị, nói cái gì cũng không chịu để Tiết Thần mạo hiểm đi ngàn dặm bên ngoài: “Chuyện gì mà phải cần đến một Đại tiểu thư con đây tự mình chạy tới? Ngày thường nuôi những người đó đều là đám "ăn không ngồi rồi" hay sao? Tùy tiện phái một chưởng quầy đến đó không phải là được rồi? Nếu ở trên đường nhỡ con xảy ra chuyện gì, nói cha làm sao trả lời với mẫu thân đã mất của con?”

Tiết Thần biết, hiện giờ mình chiếm vị trí quan trọng trong lòng Tiết Vân Đào, chẳng qua phân lượng này cũng không thể ngăn cản nàng. Tiết Thần giằng co với Tiết Vân Đào vài ngày, thấy thái độ Tiết Thần rất kiên quyết, Tiết Vân Đào cũng không còn cách nào quản nàng đành phải thỏa hiệp, đích thân chọn mười hộ vệ riêng của mình đưa cho Tiết Thần rồi mới miễn cưỡng đồng ý.

Được trong nhà cho phép, Tiết Thần không hề chần chờ liền bắt đầu chuẩn bị lên đường. Nàng mang theo bốn nha hoàn bà tử, Khâm Phượng và Chẩm Uyên không cần phải nói, một bà tử giặt giũ và một bà tử nấu nướng, nghĩ vậy cũng đã đủ dùng. Xe ngựa chuẩn bị bốn chiếc, Khâm Phượng Chẩm Uyên và nàng ngồi chung, hai bà tử một chiếc, còn hai chiếc kia thì chở dụng cụ sinh hoạt và đồ ăn. Bọn họ sẽ một đường đi thẳng lên phía Bắc, lộ trình đại khái phải mất một vài tháng, tuy lúc xuất phát thời tiết còn nóng, nhưng càng đến gần phương Bắc thì thời tiết sẽ càng lạnh, chuẩn bị đầy đủ y phục mùa đông cũng rất quan trọng.

Bởi vì phải hành tẩu bên ngoài một thời gian dài, Tiết Thần quyết định mua hơn mười bộ nam trang đem về, kêu tú nương trong phủ suốt đêm sửa lại thành kích cỡ của nàng cùng Khâm Phượng và Chẩm Uyên, chuẩn bị dọc đường sẽ mặc nam trang để hành tẩu. Nghiêm Lạc Đông cũng cảm thấy mang ba cô nương trẻ tuổi lên đường có chút chói mắt, tán thành các nàng giả trang nam nhân, như vậy cho dù là tìm nơi ngủ trọ hay đi đường đều tương đối thuận tiện hơn.

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả xong đã là tháng bảy, thời tiết đang rất nóng bức nên cũng không thể mang quá nhiều thức ăn lên đường, chỉ mang theo nồi chén muôi bồn bếp, chuẩn bị ở trên đường mua thêm đồ nấu ăn. Cũng may bọn họ có đông người để chạy việc, chỉ hộ vệ thôi cũng đã gần năm mươi người, cho dù phải mua trên đường cũng sẽ có ngay.

Tiết Thần mang theo không ít ngân phiếu tùy thân, mỗi bộ y phục đều nhét vào cổ tay áo một hai tấm ngân phiếu, lại cho Khâm Phượng Chẩm Uyên và các hộ vệ mỗi người năm mươi lượng tùy thân. Một đội ngũ sẵn sàng xuất phát, Nghiêm Lạc Đông và hai hộ vệ cưỡi ngựa dẫn đầu, xe ngựa đi ở giữa, còn các hộ vệ khác thì bao bọc hai bên xe và theo phía sau, đoàn người mênh mông cuồn cuộn thẳng tiến đến Trác châu.

Bởi vì là thời tiết tháng bảy nên trong xe ngựa oi bức lợi hại, Khâm Phượng và Chẩm Uyên thật sự chịu không nổi liền ra ngồi trước xe ngựa. Tiết Thần chỉ có thể nhốt mình trong xe, mồ hôi tuôn đầy người, mỗi ngày bữa trưa cũng ăn không vô. May mắn mang theo bà tử biết nấu canh rất ngon, mỗi sáng sớm đều nấu một nồi canh to, Tiết Thần mang một bình bên người là có thể đủ uống trong một ngày. Nàng thích nhất là canh ô mai, chỉ là quá chua, uống cả một ngày thì dạ dày có chút khó chịu, nhưng giải nhiệt vẫn là rất tốt.

Lại thêm một chuyện khó có thể khắc phục chính là thời tiết dông tố, bởi vì mưa bão mà liên lụy bọn họ tốn không ít thời gian, trên đường lầy lội cũng trở thành chướng ngại cho đội ngũ tiến lên. Cứ thế mà lôi túm đi được hơn một tháng, ra quan đạo một đường đi lên hướng Bắc, chỉ chăm chú dọc theo quan đạo thẳng tiến.

Cho dù là ở đời trước Tiết Thần cũng chưa từng ăn khổ như vậy. Khâm Phượng và Chẩm Uyên bị lăn lộn khóc vài lần, mỗi lần đều phải do Tiết Thần an ủi bọn họ. Nghiêm Lạc Đông vài lần tới hỏi muốn vào một thành nào đó nghỉ ngơi mấy ngày hay không, lần nào Tiết Thần cũng cự tuyệt, nói mặc kệ thế nào thì nhất định phải đến Trác châu trước tháng mười mới được.

Nghiêm Lạc Đông không biết vì sao Tiết Thần lại kiên định như vậy, trong lòng cũng bội phục tính cách kiên nghị của tiểu cô nương này. Cho dù là người tập võ như ông mà liên tục chạy trên đường hơn một tháng cũng cảm thấy mỏi mệt. Nhìn nàng so với khi ở kinh thành lại gầy thêm một ít, Nghiêm Lạc Đông thật sự không hiểu cô nương này vì chuyện gì mà phải hành hạ bản thân. Nghiêm Lạc Đông coi nàng như là nữ nhi của mình, có đôi khi thừa dịp trời chưa sáng liền một mình đi vào thành trấn mua thêm thịt về, đưa cho bà tử hầm cho mọi người ăn; đôi khi ăn ngủ ngoài trời nơi rừng núi hoang vắng, trước không có thôn sau không có tiệm, ông liền đi lên núi săn ít thú, tóm lại không để mọi người ăn đồ quá mức nhạt nhẽo.

Trải qua vài tháng, Tiết Thần rốt cuộc ở đầu tháng mười đã chạy tới Trác châu. Bất quá thời tiết ở đây thật là hay thay đổi vô thường, ở trên đường nóng đến nỗi cả ngày ngâm mình trong mồ hôi, nhưng càng đi lên phía Bắc trời càng lạnh, lúc này mới tháng mười mà thời tiết Trác châu cũng đã thập phần khắc nghiệt, gió lạnh thổi cắt da.

May mắn Tiết Thần đã chuẩn bị y phục mùa đông rất đầy đủ, lúc này đều phái huy công dụng. Mấy tháng nay Tiết Thần bị lăn lộn không nhẹ nên càng thêm mảnh khảnh, lúc trước ở trong phủ y phục đã sửa đúng kích cỡ, hiện tại mặc vào thế nhưng lại rộng thùng thình. Khâm Phượng và Chẩm Uyên thì quả thật là loại người "càng đánh càng hăng", hai nha đầu bởi vì thường xuyên ngồi trước xe ngựa nên phơi nắng đến nỗi da màu lúa mạch, nhưng lại trở nên rắn chắc không ít. Hai người họ mặc nam trang vào, hành động thoải mái, thoạt nhìn thật giống như hai tên bảo tiêu kiêm gã sai vặt bảo hộ thiếu gia ra cửa.

Hai chưởng quầy hầm rượu đã sớm nhận được tin tức, Diêu Đại dẫn theo bọn họ ở cửa thành đã đợi gần cả ngày, trong tiếng gió lạnh gào thét nghênh đón đoàn xe của Tiết Thần. Diêu Đại đã đóng đô tại Trác châu hơn một năm, thoạt nhìn vẫn còn rất tinh thần.

“Tiểu... công tử, dọc theo đường đi ổn cả chứ?”

Tiết Thần hiện giờ vóc dáng gầy gò giống một cây gậy trúc, gật gật đầu với Diêu Đại cũng không nói nổi câu nào. Sau đó Nghiêm Lạc Đông tiến lên phân phó: “Công tử một đường rất mệt, mau dẫn đường về nghỉ ngơi đi.”

Lúc này Diêu Đại mới liên tục gật đầu, hai chưởng quầy đứng một bên cũng tiến lên hành lễ với Tiết Thần, tất cả đều rất ăn ý xưng hô Tiết Thần là thiếu gia. Bọn họ cũng thực sự thắc mắc, một tiểu thư khuê phòng yếu ớt như vậy, thế nhưng lại đi xa ngàn dặm tới cái chỗ "chim không thèm ỉa" này. Nhưng dù sao cũng là ý tứ của chủ nhân nhà mình, bọn họ làm sao có thể hỏi đến, vội vàng đi trước dẫn đường mang theo đoàn xe của Tiết Thần, hướng hầm rượu trang viên đầu tiên ở phía Bắc chạy đến.

Trang viên quả nhiên tập hợp không ít người, tất cả đều đổ mồ hôi đầm đìa đang huấn luyện. Cố Siêu biết Tiết Thần tới, gấp không chờ nổi vội vàng chạy lại gặp nàng. Tiết Thần nói vài lời với bọn họ xong liền vào hậu viện tắm rửa sạch sẽ thay nam trang. Trong phòng chậu than đã đốt lên, cửa treo mành dầy, một đường phong sương thẳng đến lúc này mới được thoải mái một chút.

Tiết Thần không muốn trì hoãn, nghỉ tạm một chút liền kêu Diêu Đại và hai chưởng quầy đến phòng hỏi thăm tình huống của Trác châu: “Gần đây có phát sinh đại sự gì hay không? Tỷ như nhiều người lạ mặt lai vãng linh tinh gì đó?”

Diêu Đại lắc đầu: “Cũng không có phát hiện gì lạ. Ý của tiểu thư là, gần nhất nên có rất nhiều người ngoài sao?”

Tiết Thần không biết phải trình bày tình huống cho bọn họ như thế nào, cũng đâu thể nói thẳng là nàng tới tìm người. Xem ra còn phải để Nghiêm Lạc Đông ra ngoài tìm hiểu mới được.

Đột nhiên Lý chưởng quầy nói ra một manh mối: “Nếu nhắc đến người ngoài, gần đây thật ra cũng không phải hoàn toàn không có. Tiểu thư ngài chắc đã biết, thuộc hạ là người địa phương, cho nên đối với bản địa tương đối quen thuộc. Dạo này nghe nói trên Nhạn Minh sơn có hai đám người ngựa đang tranh hùng, cũng không biết là thổ phỉ hay sơn tặc. Dù sao thuộc hạ có một tỷ phu làm nghề đốn củi, nói là luôn nghe thấy nơi đó có tiếng đánh nhau...”

Tiết Thần lập tức hứng thú, giao lò sưởi tay cho Khâm Phượng hỏi tới: “Nhạn Minh sơn? Đó là địa phương nào? Tỷ phu của thúc nghe được tiếng đánh nhau dạng gì?”

Lý chưởng quầy nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Nhạn Minh sơn là vùng núi cao nhất ở Trác châu này, bởi vì núi cao đến mức chim bay cũng không tới, con người nếu như không có bản lĩnh thật đúng là không leo lên nổi. Tỷ phu của thuộc hạ cũng chỉ ở chân núi đốn củi, có một ngày trở về kể cho tỷ tỷ của thuộc hạ như vậy, nói là cũng không nghe được rõ ràng, nhưng nếu có tiếng đánh nhau vậy chứng tỏ có người ngoại lai.”

Tiết Thần nghe xong gật đầu đồng ý: “Không tệ, đích xác là như thế. Vậy, vậy chúng ta có thể phái người lên núi thăm dò hay không?”

Lý chưởng quầy vừa nghe thế vội vàng xua tay: “Ai da, tiểu thư ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ đó. Nhạn Minh sơn rất cao, xem thời tiết này thì phỏng chừng vài ngày sau sẽ có bão tuyết. Đến lúc đó tuyết lớn sẽ bao phủ kín núi, lên rồi có thể không xuống được. Hơn nữa, người trên núi có thể đều đã đi rồi cũng nói không chừng.”

Tiết Thần nghe ông ta nói vậy cũng không muốn phản bác, liền để bọn họ lui ra. Sau đó tìm Nghiêm Lạc Đông tới, nghiêm nghị nói: “Nhạn minh sơn, ta muốn lên đó quan sát. Thúc hãy dẫn ta đi, chúng ta nhìn một cái rồi xuống ngay, được không?”

Nghiêm Lạc Đông đưa mắt nhìn nhìn Tiết Thần, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: “Tiểu thư tới Trác châu là vì muốn tìm người sao? Là Lâu Khánh Vân à?”

Lúc trước còn ở kinh thành, Tiết Thần kêu Nghiêm Lạc Đông đi tìm hiểu không ít về tông tích của Lâu Khánh Vân, cho nên lúc này, Nghiêm Lạc Đông cơ hồ có thể đưa ra kết luận về mục đích tới Trác châu của Tiết Thần.

Tiết Thần không nghĩ giấu ông ta, gật đầu xác nhận: “Phải, chính là tìm huynh ấy. Ta và huynh ấy vẫn luôn có thư từ qua lại, huynh ấy nói cho ta khoảng thời gian này sẽ đến Trác châu. Chỉ là đã rất lâu đều không có tin tức gì truyền về, ta thực lo lắng cho huynh ấy.”

Nghiêm Lạc Đông nghe Tiết Thần nói trắng ra như vậy, nếu còn không hiểu quan hệ giữa hai người là gì thì thật là đầu gỗ. Ông thở dài nói với Tiết Thần: “Vậy tiểu thư cũng không cần đích thân đi, để lát nữa ta lên núi thay tiểu thư điều tra một phen là được.”

Tiết Thần tim đập như trống cổ, không biết có phải do thần giao cách cảm hay không, nàng cảm thấy động tĩnh trên Nhạn Minh sơn chính là đoàn người của Lâu Khánh Vân. Cho dù đã qua mấy ngày nhưng nàng vẫn muốn đích thân đi lên tìm kiếm mới được.

“Không, ta muốn đích thân đi.”

Nghiêm Lạc Đông không lay chuyển được nàng, đành phải thỏa hiệp: “Vậy tiểu thư hãy chuẩn bị thật tốt, ta đi lấy dây thừng cùng móc sắt, chờ lát nữa liền lên núi ngay, tận lực làm cho xong chuyện để trở về trước khi trận tuyết đổ xuống.”
Bình Luận (0)
Comment