Chương 342. Chết đến nơi rồi còn cãi bướng
Edit + beta: Iris
Lịch Quận Vương đi vào đại đường liền thấy Thái Tử Hắc Tuyển Dực ngồi bên trên cao đường, Đế Quân và Đế Hậu ngồi phía dưới bên trái cao đường, Ô Nhược thì ngồi phía dưới bên phải cao đường, đằng sau bọn họ còn có đội ngũ thị vệ mặt vô cảm, bầu không khí trang nghiêm như tam đường hội thẩm.
Cơ thể hắn không khắc chế được khẽ run lên.
Hắc Tuyển Dực nâng tay chỉ vào vị trí bên cạnh Ô Nhược: "Lịch Quận Vương, mời ngồi."
Lịch Quận Vương sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh Ô Nhược, tuy nhiên, lòng bàn tay hắn giờ phút này đã toát ra mồ hôi lạnh.
"Khai đường, dẫn phạm nhân Yến Hách đến cho bổn cung."
Hai tên thị vệ áp giải Yến Hách đeo xích áp chế linh lực đến cao đường: "Thái Tử, đã đưa phạm nhân đến."
Bọn họ đá vào phía sau đầu gối của Yến Hách, lập tức hắn liền quỳ rạp trên cao đường.
Hắc Tuyển Dực không nói nhiều, đi thẳng vào thẩm vấn vụ án: "Yến Hách, mười ba năm trước, thảm án Tể Sinh Đường diệt tộc là do ngươi dẫn người đi làm đúng không?"
Tể Sinh Đường vốn là gia tộc thần y, hành y tế thế, ngoài việc giúp người chẩn đoán và trị bệnh thì còn mở hiệu thuốc, trước khi bị diệt tộc, gần như mỗi tòa đại thành ở mỗi tầng đều có hiệu thuốc của bọn họ, vậy mà vào mười ba năm trước, không những bị diệt tộc chỉ trong một đêm, mà tất cả dược liệu trong hiệu thuốc còn bị cướp hết không sót lại gì, đồ vật có giá trị trong nhà cũng bị đem đi sạch sành sanh, mà trên dưới Tể Sinh Đường không một ai may mắn thoát được, nam không phải bị phanh thây thì cũng là bị lăng trì xử tử, nữ thì tiền dâʍ hậu sát, thủ đoạn cực kỳ thảm nhẫn*, ngay cả trẻ sơ sinh cũng không tha.
*Thảm nhẫn: bi thảm, thảm độc, tàn nhẫn.
Năm đó tra xét mãi vẫn không có kết quả nên chuyện đó bị gác qua một bên.
Yến Hách phủ nhận: "Không phải."
Hắc Tuyển Dực tức giận đập mộc đường cái rầm: "Chết đến nơi rồi còn cứng miệng."
Yến Hách nói: "Bắt trộm thì phải lấy ra được đồ bị trộm, Thái Tử điện hạ có bằng chứng gì mà nói là ta dẫn người đi diệt Tể Sinh Đường?"
Hắc Tuyển Dực cho người mang lên một đống dược liệu quý báu: "Toàn bộ dược liệu quý báu mà năm đó Tể Sinh Đường bị mất đều tìm được trong phủ của ngươi, ngươi còn lời gì muốn nói?"
Yến Hách còn muốn phủ nhận, bỗng nhiên không khống chế được não và miệng của bản thân, kể rõ một năm một mười những lần diệt tộc của hắn trong mười mấy năm qua, còn khai ra chuyện Hoài đại nhân và Hứa đại nhân giải quyết hậu quả cho hắn, cuối cùng còn không khống chế được đôi tay run lẩy bẩy.
Lịch Quận Vương cả kinh, Yến Hách từng thề dù có chết cũng sẽ không kể chuyện này ra, sao nhanh như vậy đã thừa nhận những chuyện này.
Ô Nhược ngồi bên cạnh hắn cong môi, có lẽ tất cả những người trong Võ Huyền Các đều bị tẩy não, không nhớ được những chuyện mình đã làm, nhưng Yến Hách thân là thủ lĩnh, không thể nào tự tẩy não bản thân, chỉ cần dùng bí thuật Thần Khống là có thể khiến hắn ngoan ngoãn khai ra toàn bộ mọi chuyện.
Hắc Tuyển Dực lại cho người dẫn năm đứa nhỏ kia lên cao đường: "Yến Hách, tối mùng 1 tháng 9, có phải ngươi phái năm đứa bé này lên lôi đài gϊếŧ người hay không?"
"Đúng vậy."
"Ngươi phái năm đứa nó đi gϊếŧ ai?"
Yến Hách trả lời: "Gϊếŧ con của ngài."
Đế Quân nghe xong liền tức giận đập lên tay vịn ghế.
Sắc mặt Đế Hậu cũng cực kỳ khó coi.
Lịch Quận Vương nắm chặt tay vịn ghế, không nói lời nào.
Ô Nhược liếc nhìn Lịch Quận Vương, hừ lạnh một tiếng.
Hắc Tuyển Dực không hỏi hắn vì sao muốn gϊếŧ đứa nhỏ, lại hỏi hắn vấn đề khác: "Tối ngày 6 tháng 9, lúc tỷ thí lục giai giữa mười người đứng đầu, có phải là các ngươi mê hoặc chín tên thuật sư lục giai khác sai khiến bọn họ gϊếŧ con của bổn cung không?"
Yến Hách trả lời không chút do dự: "Đúng vậy."
Lịch Quận nghe thấy lời này, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Hắc Tuyển Dực híp mắt, hỏi tiếp: "Ngày 15 tháng 10, có phải các ngươi phái người làm bị thương người nhà của Dược thái y, sau đó còn phái người gϊếŧ người nhà của Thẩm thái y hay không?"
"Đúng vậy."
"Vì sao lại làm như vậy?"
"Ta biết được ngày 15 tháng 10, Thái Tử Phi sẽ thay máu cho lục hoàng tử, nên muốn thông qua chuyện này hãm hại Thái Tử Phi, nhưng Dược thái y lại trung thành tận tâm với hoàng thất, cho dù có bắt người nhà của hắn đi, hắn cũng sẽ không khuất phục, không bị chúng ta uy hϊếp, chúng ta đành phải đả thương người nhà của hắn, để hắn quay về chăm sóc cho người nhà, lại bắt người nhà của Thẩm thái y để uy hϊếp Thẩm thái y."
Đế Hậu bị tức giận không nhẹ: "Ngươi cái tên súc sinh này."
Nếu không phải bọn họ tin tưởng con người của Ô Nhược, nếu không phải tiểu nhi tử phúc lớn mạng lớn, nếu không thì không phải chỉ có mỗi tiểu nhi tử chết, mà còn sẽ hại Ô Nhược bị oan khuất.
Đế Quân vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng tạm thời bình tĩnh lại.
Đế Hậu hừ lạnh một tiếng, như có như không liếc nhìn Lịch Quận Vương một cái.
Hắc Tuyển Dực lại hỏi: "Tối qua, chúng ta phát hiện một nhóm người dưới đài hiến tế, có phải là ngươi cho người núp bên trong không?"
"Đúng, sáng sớm ta đã an bài bọn họ ở đó chờ, đến thời cơ thích hợp thì gϊếŧ hai đứa con của ngài."
Hắc Tuyển Dực lãnh giận đập mộc đường, kêu thị vệ áp giải người sang một bên: "Đem thủ vệ và thái giám trong lao lên."
Nửa nén hương sau, đám thị vệ áp giải thủ vệ đại môn hoàng cung và thái giám đến đại đường.
Thái giám vừa nhìn thấy mấy người Đế Quân, hai chân lập tức nhũn ra, quỳ mọp dưới đất.
Hắc Tuyển Dực nói: "Tiểu Thụ Tử, nếu ngươi thành thật, bổn cung sẽ tạm tha chết cho ngươi."
Tiểu Thụ Tử vội dập đầu nói: "Chỉ cần là chuyện nô tài biết, nô tài nhất định nói hết, không giấu giếm nửa lời."
Lịch Quận Vương mắt hiện tia ngoan lệ, muốn âm thầm gϊếŧ chết tiểu thái giám, lại phát hiện cơ thể không động đậy được.
Ô Nhược quay đầu sang, nhỏ giọng nói: "Lịch Quận Vương bôn ba cả đêm, chắc mệt mỏi rồi đi? Vậy ngài cứ ngồi yên xem là được rồi."
Giọng cậu như chứa ma lực, cơ thể Lịch Quận Vương vừa cử động lại được, lại ngoan ngoãn ngồi yên thành thật nhìn Tiểu Thụ Tử trả lời Hắc Tuyển Dực như cậu nói.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Tiểu Thụ Tử, sau khi ngươi rời tiểu viện cách vách Hành Tinh Cung thì đi tìm thủ vệ đại môn hoàng cung, là vì chuyện gì?"
Tiểu Thụ Tử ngẩn ra, ánh mắt lén lút liếc nhìn Lịch Quận Vương một cái.
Hắc Tuyển Dực đập mộc đường: "Bổn cung đang hỏi ngươi đấy, vì sao lại nhìn Lịch Quận Vương?"
Lịch Quận Vương thầm mắng to tên thái giám ngu xuẩn.
Tiểu Thụ Tử sợ tới mức nhanh chóng dập đầu: "Tiểu nhân, tiểu nhân..."
"Bổn cung hỏi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là có thể tha chết cho ngươi."
Tiểu Thụ Tử thấy Hắc Tuyển Dực sắp tức giận, vội kể ra mọi chuyện từ đầu đến cuối: "Nô tài nhận bạc của Lịch Quận Vương, chỉ phụ trách truyền lời mà thôi."
Hắc Tuyển Dực liếc nhìn Lịch Quận Vương: "Truyền lời gì? Truyền cho ai?"
Trán Lịch Quận Vương toát mồ hôi.
Tiểu Thụ Tử nói: "Chính là truyền lời cho Niệm Hạ cô nương ở cách vách Hành Tinh Cung."
"Truyền lời gì?"
"Nô tài, nô tài chỉ truyền lời có hai lần, lần đầu tiên là giao lá cây cho thủ vệ đại môn hoàng cung, rồi để hắn chuyển cáo lại cho Lịch Quận Vương, lần thứ hai là nói lại chuyện Lương Đông điện hạ lưu lại Hành Tinh Cung cho thủ vệ, để hắn chuyển cáo cho Lịch Quận Vương."
Hắc Tuyển Dực nặng nề hỏi: "Chỉ có như vậy?"
Thân mình Tiểu Thụ Tử run lên, vội nói: "Lịch Quận Vương còn kêu nô tài giao vài thứ cho Niệm Hạ cô nương."
"Thứ gì?"
"Lần đầu tiên là đan dược, lần thứ hai là kẹo."
"Có biết tác dụng là gì không?"
Tiểu Thụ Tử mắt nhìn Lịch Quận Vương, sợ hãi nói: "Biết, hình như là dùng chúng để độc hại hai vị tiểu điện hạ."
Hắc Tuyển Dực tức giận đập kinh mộc đường, lạnh lùng quét mắt nhìn Lịch Quận Vương.
Đế Hậu* tức giận đứng lên, trừng mắt với Lịch Quận Vương ở đối diện: "Lâu Ngộ Bạch, chúng ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại độc hại tôn tử của bổn cung?"
*Khúc này là Đế Hậu mới đúng, tác giả ghi nhầm thành Đế Quân nên mình sửa lại.
Lịch Quận Vương vẫn đang bị khống chế không đáp lại được, Ô Nhược nói: "Mẹ, chờ thẩm vấn bọn họ xong rồi hẵng hỏi Lịch Quận Vương."
Đế Hậu trừng mắt Lịch Quận Vương, hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.
Hắc Tuyển Dực nhìn về phía thủ vệ bên cạnh Tiểu Thụ Tử: "Hắn nói xong rồi, ngươi có gì muốn nói không?"
Thủ vệ bình tĩnh nói: "Hạ thần chỉ phụ trách truyền thư tín khi Lịch Quận Vương xuất cung, còn lại không biết gì cả."
Hắc Tuyển Dực nhìn ra hắn thật sự không biết gì, liền kêu thị vệ dẫn Hoài đại nhân và Hứa đại nhân đến.
Hoài đại nhân và Hứa đại nhân đi vào đại đường, thấy Yến Hách và Lịch Quận Vương cũng có mặt liền biết chuyện đã bại lộ, không đợi Hắc Tuyển Dực hỏi đã quỳ rạp xuống xin tha: "Đế Quân tha mạng, Thái Tử điện hạ tha mạng."
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt hỏi: "Vì sao các ngươi lại xin chúng ta tha mạng?"
"Chúng ta không nên tham tài, không nên vì chút lợi ích trước mắt mà vi phạm vương pháp, che giấu hành vi phạm tội, dung túng bọn họ ngoài vòng pháp luật, hết lần này đến lần khác không kiêng nể gì tàn sát bá tánh vô tội, chúng ta tội không thể thứ, nhưng xin Thái Tử xét phân thượng chúng ta làm nhiều việc có ích cho triều đình mà tha chúng ta một mạng."
"Nếu đã biết tội của mình không thể thứ, bổn cung làm sao tha cho các ngươi đây, nếu không phải vì các ngươi luôn giải quyết hậu quả cho Võ Huyền Các, sẽ đến nông nổi chết nhiều người như vậy sao?"
"Cầu Thái Tử tha mạng, cầu Thái Tử tha mạng!" Hoài đại nhân và Hứa đại nhân ra sức dập đầu.
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Ngươi thu bạc của ai?"
Hoài đại nhân không chút nghĩ ngợi đã đáp: "Là Lịch Quận Vương, hắn cho chúng ta rất rất nhiều bạc, để chúng ta không tra xét chuyện mấy đại gia tộc bị diệt tộc, chúng ta sau khi nhìn thấy bạc thì bị quỷ mê tâm, cho rằng người cũng đã chết rồi, có truy cứu cũng không làm gì được, nên, nên..."
Lịch Quận Vương tâm như tro tàn, nhắm hai mắt lại.
"Lại là Lịch Quận Vương..." Hắc Tuyển Dực nhìn Lịch Quận Vương, lại nhìn Yến Hách rồi hỏi: "Ngươi thì sao? Những chuyện ngươi làm là do ai sai sử?"
Yến Hách nói ra: "Lịch Quận Vương."
"Đại án diệt tộc những năm vừa qua cũng là hắn sai sử?"
"Đúng, mà cũng không phải, Võ Huyền Các là do một tay Lịch Quận Vương sáng lập, bởi vì thời kỳ khai sáng không có nhiều bạc để nuôi dưỡng nhiều người nên quyết định xuống tay với các đại gia tộc, đặc biệt là những đại gia tộc không có năng lực lợi hại, sau khi chúng ta thực hiện vài phiếu bầu thì bạc càng lúc càng nhiều, chúng ta bắt đầu các cuộc làm ăn, để môn đồ nhận nhiệm vụ ra ngoài kiếm bạc."
"Nói vậy, người sai các ngươi đi gϊếŧ con của bổn cung cũng là Lịch Quận Vương?"
"Đúng vậy."
"Người tới." Hắc Tuyển Dực lãnh lẽo nhìn Lịch Quận Vương: "Trói Lịch Quận Vương lại cho bổn cung."
"Tuân lệnh." Hai tên thị vệ lấy xích sắt áp chế linh lực trói hai chân Lịch Quận Vương lại.
Ô Nhược chờ sau khi bọn họ trói xong, mới cởi bỏ bí thuật Thần Khống cho Lịch Quận Vương.
Hắc Tuyển Dực nghiêm ngặt hỏi: "Lịch Quận Vương, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"
Lịch Quận Vương khẽ cười, dần dần, tiếng cười càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng điên cuồng.
Chương 343. Chính là nó
Edit + beta: Iris
Mọi người lạnh lùng nhìn Lịch Quận Vương, không ngăn hắn cười.
Cười đủ rồi, Lịch Quận Vương mới đập mạnh lên tay vịn ghế, tức giận quét nhìn đám người Đế Quân, lạnh giọng nói: "Chỉ bằng những lời phiến diện của bọn họ, các ngươi đã nhận định bổn vương có tội, có phải quá qua loa rồi không? Xin hỏi Thái Tử, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì sao chứng minh được lời bọn họ nói có liên quan đến bổn vương? Vì sao bổn vương lại phải gϊếŧ tiểu điện hạ?"
Hắc Tuyển Dực lạnh mặt ném trướng mỏng trên bàn lên người Lịch Quận Vương: "Đây là trướng mỏng lục soát được trong phủ của ngươi."
Thân hình Lịch Quận Vương run lên, mở một quyển trướng mỏng trong số đó ra, mỗi một nét bút trong đó đều ghi lại số bạc mà hắn đã đưa cho Hoài đại nhân và Hứa đại nhân, đây là vì muốn bắt được nhược điểm của hai vị đó nên mới ghi vào trướng mỏng, còn lại những quyển khác là tình trạng vốn thu vào của Võ Huyền Các.
"Bổn cung đúng là quá coi thường ngươi rồi, Lịch Quận Vương." Hắc Tuyển Dực lạnh giọng nói: "Vì để đạt được quyền lợi lớn hơn, ngươi vậy mà dám thu mua thị vệ cung nữ trong cung của bổn cung từ 5 năm trước để tính kế bổn cung, tính kế thất bại thì lại thừa dịp đường tẩu của ta sinh vào giờ tý rồi thu mua bà đỡ đút dược chết giả cho đứa nhỏ, lén đổi đứa nhỏ đi, vài năm sau lại để đứa nhỏ giả mạo làm con của bổn cung, chờ đứa nhỏ lớn lên thì kế thừa Thái Tử vị, sau đó là đến Đế vị, mà ngươi đứng sau màn nắm giữ hết thảy quyền lợi, nhưng ngươi lại không đoán được bổn cung lại có đứa con cho riêng mình nhanh như vậy, nên ngươi mới trăm phương nghìn kế muốn gϊếŧ con của bổn cung, để Lương Đông ổn định địa vị, bổn cung đoán không sai chứ?"
"Bẹp" một tiếng, trướng mỏng trong tay Lịch Quận Vương rơi xuống đất, ngã ngồi xuống ghế như mất đi tất cả sức lực, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn phía trước: "Bổn vương tự nhận làm việc cẩn thận, các ngươi làm thế nào phát hiện những chuyện bổn vương đã làm."
"Bắt đầu từ đêm thay máu cho Tiểu Chiếu, Diệu Nghi đến đưa điểm tâm cho mẫu hậu và đứng ra xác nhận Tiểu Nhược quen biết người Cựu tộc thì bổn vương đã nghi ngờ ngươi, lúc ấy Diệu Nghi nói với bổn cung, chuyện Tiểu Nhược quen với người Cựu tộc, nàng chỉ nói lại với ngươi và Lâu Khuynh Lạc, bổn cung liền phái người đi điều tra các ngươi. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, bổn cung chưa từng tin Lương Đông là con của bổn cung, nên phái người âm thầm giám sát nhất cử nhất động của bọn họ."
"Vậy ngươi làm thế nào tra ra Võ Huyền Các có quan hệ với bổn vương?"
"Nhiều đại án diệt tộc mãi không phá án được, bổn cung vẫn luôn nghi ngờ có liên quan đến Võ Huyền Các, nên từ nhiều năm trước, sớm đã phái người giám thị hành động của bọn họ. Sau đó trận đầu tỷ thí huyền thuật của tụi nhỏ, bằng hữu của ta phát hiện trên đài có năm đứa nhỏ khả nghi, cảm thấy bọn họ như đang muốn gϊếŧ ai đó, nhưng lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi xảy ra chuyện thuật sư lục giai công kích con của ta, ta mới liên tưởng hai chuyện này với nhau, sau đó bằng hữu của ta lại phát hiện năm đứa nhỏ khả nghi kia ở trên đường, truy tra một hồi thì tra ra Võ Huyền Các, nhưng đó giờ chưa từng thấy Võ Huyền Các có qua lại với bất kỳ ai, bổn cung liền đoán bọn họ có ám đạo ra vào Võ Huyền Các, cố ý tìm người đánh nhau ở Võ Huyền Các để lộ ra ám đạo. Quả nhiên như trong dự liệu, bên dưới các phủ đệ của Võ Huyền Các có huyền cơ. Tuy ngươi đã lấp kín mật đạo trước một bước, nhưng vẫn bị người của bổn cung tìm ra dấu vết. Bổn cung xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, vì vậy đoán ra được mọi chuyện."
Lịch Quận Vương cười trầm thấp, trong tiếng cười lộ ra tia bi ai của kẻ thất bại.
Hắn sợ Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực sẽ cởi bỏ lời nguyền bất cứ lúc nào nên mới nóng lòng muốn gϊếŧ Ô Nhược, nếu không hắn sẽ không lợi dụng cả con gái của mình.
Nhớ đến con gái, hắn vội ngẩng đầu nhìn Hắc Tuyển Dực: "Những chuyện bổn vương làm không có liên quan gì đến Diệu Nghi, nàng không hề biết những chuyện này, ngươi nể tình nàng là biểu muội của ngươi, đừng trách tội nàng."
Đế Hậu cả giận nói: "Nếu ngươi không muốn liên lụy Diệu Nghi, vì sao còn làm những chuyện này? Bổn cung tự hỏi ta đối với ngươi không tệ, đã phong ngươi làm quận vương, cho ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý, ngươi còn chưa thỏa mãn sao?"
"Con người a, cho dù đã đứng ở vị trí cao nhưng vẫn còn muốn bò lên cao hơn nữa." Lịch Quận Vương đỏ mắt nói: "Bổn vương chính là người như vậy, huống hồ bổn vương còn có huyết mạch tiên nhân, tất nhiên cũng muốn làm Đế Quân, đây là dã tâm, các ngươi luôn ngồi ở vị trí trên cao, làm sao hiểu được tâm của những người luôn quỳ gối bên dưới như chúng ta?"
Ô Nhược cười lạnh: "Đổi vị trí lại mà tự hỏi, ngươi có biết làm Đế Quân bất đắc dĩ đến thế nào không? Ngươi cho rằng Đế Quân chỉ đơn giản là ngồi trên vị trí tối thượng, dùng miệng chỉ huy các đại thần làm việc, mỗi ngày nhìn người khác quỳ lạy mình thôi sao? Ngươi có nhìn thấy bọn họ ngày đêm làm việc vất vả hay không, rồi có nhìn thấy mỗi ngày vì chuyện quốc gia đại sự mà sầu đến mức tóc bạc trắng hay không? Thật ra ngươi chỉ cần bình tâm lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút là sẽ biết, người ngồi ở vị trí càng cao thì càng mất đi nhiều thứ, ví như tự do và thời gian, đương nhiên, nếu ngươi muốn làm hôn quân thì là một chuyện khác."
Lịch Quận Vương cả giận nói: "Ngươi thân là Thái Tử Phi, sau này sẽ là Đế Hậu dưới một người trên vạn người, đương nhiên đứng nói chuyện sẽ không đau eo."
Ô Nhược trào phúng cong môi, không đôi co với loại người chấp mê bất ngộ.
Hắc Tuyển Dực cũng không muốn nhiều lời, trước là ký tên nhận tội, sau đó sai thị vệ dẫn người đi, chờ sau năm mới lại xử lý.
"Vì sao lại thành ra như vậy?" Đế Hậu khổ sở nói: "Tối nay là giao thừa, khoan hẵng nói chuyện này với Diệu Nghi."
Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Con biết rồi."
Đế Hậu đặt tay lên cánh tay Đế Quân: "Ta hơi đau đầu, đỡ ta hồi cung nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Đế Quân thở dài một tiếng, dìu Đế Hậu rời Hình Bộ.
Lâu Khuynh Lạc đang đứng chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ ra thì vội đi lên phía trước: "Đế Quân, Đế Hậu, cữu cữu Lịch Quận Vương của vi thần chắc chắn là bị oan."
Đế Hậu mất hết sức lực, xua xua tay, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Trong lòng Lâu Khuynh Lạc lộp bộp một tiếng, lập tức cảm thấy không ổn, chẳng lẽ cữu cữu hắn...
Hắn lắc đầu thật mạnh, không dám nghĩ nhiều, sau đó, hắn nhìn thấy Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược bước ra, do dự một chút rồi đi tới: "Thái Tử..."
Hắc Tuyển Dực ngắt lời hắn: "Ngươi thay bổn cung truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, các văn võ bá quan được nghỉ bảy ngày, và trước tối nay, trấn an tất cả người nhà của những người đã mất."
Lâu Khuynh Lạc đi theo y nhiều năm, nghe y nói vậy liền biết y không muốn nói nhiều về chuyện của Lịch Quận Vương, đành phải đáp: "Tuân chỉ."
Hắc Tuyển Dực dẫn Ô Nhược rời đi.
Chờ trở lại hậu cung, Ô Nhược hỏi: "Lâu Khuynh Lạc không biết chuyện của Lịch Quận Vương sao?"
"Có thể là do Lịch Quận Vương không tín nhiệm hắn hoặc là những người khác, cũng không có kéo ai gia nhập vào chuyện này, hơn nữa mẫu thân của Lâu Khuynh Lạc cũng không phải huynh muội ruột thịt với Lịch Quận Vương, nên Lâu Khuynh Lạc và Lịch Quận Vương không tính là rất thân, thực ra bọn họ có thể tiếp xúc với nhau là vì từ nhỏ Lâu Khuynh Lạc đã thông tuệ, lại lớn lên cùng Diệu Nghi nên mới được Lịch Quận Vương nhìn bằng con mắt khác."
Ô Nhược hơi kinh ngạc: "Bọn họ không phải cữu chất ruột?"
"Không phải, mẫu thân của Lâu Khuynh Lạc được ôm về từ chi thứ."
"Ồ." Ô Nhược suy nghĩ rồi hỏi tiếp: "Tối nay là giao thừa, nếu Lịch Quận Vương không về phủ, Thiên Diêu quận chúa chắc chắn sẽ hoài nghi, ngươi muốn giải thích với nàng thế nào?"
"Trước chỉ có thể ngăn nàng tiến cung, nếu không chúng ta đừng mong có một ngày đầu năm mới bình yên."
"Chắc phải vậy rồi."
Khi hai người trở về Hành Tinh Cung thì đi ngang qua tiểu cung điện, không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua bên trong, ăn ý không đề cập tới chuyện của Niệm Hạ, dù sao thì tối nay cũng là giao thừa, không nên nhắc đến chuyện đen đủi.
Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược trở về cung, còn chưa ngồi nóng ghế thì Ngự Hiền thân vương dẫn theo Ngự Hiền vương phi, đại nhi tử và dâu cả đến Hành Tinh Cung.
Ngự Hiền thân vương vừa thấy Hắc Tuyển Dực, liền vội hỏi: "Ta nghe nói con phái người đi bắt Lịch Quận Vương?"
Hắc Tuyển Dực gật đầu.
"Hắn có thừa nhận không?"
"Rồi."
Ngự Hiền thân vương hưng phấn nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá."
Ngự Hiền vương phi, đại thế tử và thế tử phi không biết chuyện gì xảy ra, nghi hoặc nhìn Ngự Hiền thân vương: "Lịch Quận Vương làm sao vậy?"
Ngự Hiền thân vương tức giận nói: "Năm đó, cái tên súc sinh này thu mua bà đỡ của Tuyết Nhàn, đến khi Tuyết Nhàn sinh con thì bà đỡ đút dược giả chết cho đứa nhỏ, hại chúng ta lầm tưởng đứa nhỏ mất rồi nên chôn cất, sau đó bọn họ lén tráo đứa nhỏ ra ngoài, rồi lại đem con của Tuyết Nhàn tới giả làm con của Tuyển Dực để kế thừa Thái Tử vị và Đế vị, lấy được quyền lực vô thượng."
Tuyết Nhàn là khuê danh của thế tử phi, Ngự Hiền vương phi nghe xong, khó tin mở to mắt: "Cái, cái gì? Ngươi, ngươi nói là con của Địch Huy và Tuyết Nhàn không có chết?"
"Đúng vậy." Ngự Hiền thân vương tức giận đập bàn: "Nó không chỉ không chết, mà còn sống rất tốt, bây giờ đang ở Hành Tinh Cung."
Trước tin tức kinh hỉ này, thế tử phi đột nhiên choáng váng, bước chân hơi lảo đảo.
"Nhàn Nhi, ngươi không sao chứ?" Thế tử vội đỡ lấy nàng.
"Ta, ta không sao." Thế tử phi cố bình tĩnh lại, vội vàng hỏi: "Đứa con đâu? Con của ta đang ở đâu?"
Mọi người sốt ruột nhìn hai người Ô Nhược.
Lúc này, bọn nhỏ chạy vào: "Cha, cha."
Lương Đông và Đản Đản bổ nhào vào đùi Ô Nhược.
Ngự Hiền thân vương vui mừng chỉ vào Lương Đông, nói: "Chính là nó, chính là nó."
Ngự Hiền vương phi và mấy người thế tử phi vẻ mặt kinh hỉ nhìn Lương Đông: "Vương gia, nó rất giống ngươi."
Ngự Hiền thân vương đắc ý nói: "Tôn tử của ta, tất nhiên phải giống ta rồi."
Lương Đông bị dọa sợ, vội trốn ra phía sau Ô Nhược: "Cha, bọn họ là ai?"
Mấy người Ngự Hiền vương phi sửng sốt, nghi hoặc nhìn Ô Nhược: "Sao nó lại gọi ngươi là cha?"
Ô Nhược giải thích: "Ta dùng huyền thuật thay đổi ký ức của nó, để nó quên đi nữ nhân đã nuôi nấng nó."
Ngự Hiền thân vương vỗ tay khen ngợi: "Làm tốt lắm, ta không muốn tôn tử ta nhớ đến nữ nhân đó."
Ngự Hiền vương phi hơi chau mày: "Vậy có phải đứa nhỏ sẽ xem ngươi là cha của nó luôn không?"
Vậy con trai của nàng phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ là con của con trai nàng a.
Ô Nhược hiểu nàng lo lắng chuyện gì: "Ta sẽ sửa lại ký ức cho nó, để nó biết ai mới là thân nhân của nó."
Mấy người Ngự Hiền vương phi vui mừng.
Thế tử phi lo lắng hỏi: "Như vậy có được không? Có ảnh hưởng đến đứa nhỏ không?"
"Sẽ không đâu."
Thế tử nói: "Ta đồng ý với cách của Thái Tử Phi, ít nhất đứa nhỏ sẽ không bài xích chúng ta, không muốn quay về với chúng ta, sau khi thay đổi ký ức, chúng ta chỉ cần đối xử tốt với nó là tốt rồi."
Ngự Hiền thân vương và Ngự Hiền vương phi cũng đồng ý cách làm này, đứa nhỏ không nhớ chuyện trước kia thì càng tốt, chỉ cần sau này bọn họ chăm sóc đối xử tốt với đứa nhỏ là được.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Đăng được 1 chương là mừng 1 chương, cứ sợ nó bị chập mạch như phần 1
Đăng: 1/8/2022