[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 370.4 - Chương 370.374

Chương 370. Ra tay thật hào phóng

Edit + beta: Iris

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trò chuyện với mấy người Đế Quân về những việc xảy ra gần đây, sau đó ngồi xe yêu thú rời hoàng cung, đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường.

Trên đường, bọn họ nghe thấy các bá tánh đều đang thảo luận chuyện Tử Linh Quốc có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, mặc dù hiện nay bọn họ có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời, nhưng sau một canh giờ, cho dù có bị ánh mặt trời chiếu vào cũng sẽ không hóa thành tro bụi ngay lập tức, mà da sẽ dần dần bị bỏng, đối với những người nhiều năm không được nhìn thấy ánh nắng mà nói, vết thương nhỏ này không tính là gì cả.

Ô Nhược thấy các bá tánh vẻ mặt vui vẻ hoan hỉ hòa thuận, trên mặt cũng tràn ngập ý cười, cậu buông màn xe xuống, xoay người ôm lấy nam nhân bên cạnh, cười nói: "Nếu hôm nay chúng ta có thể thành thân liền thì tốt rồi."


Hắc Tuyển Dực cúi đầu hôn lên tai cậu.

"Đừng khiêu khích ta." Ô Nhược ngẩng đầu trừng y một cái: "Cẩn thận ta ăn sạch ngươi ngay trên xe."

Hắc Tuyển Dực cười nhẹ, siết chặt chặt cánh tay, ôm sát người vào trong lòng, thầm nghĩ, lựa chọn cùng người này sống đến cuối đời quả nhiên là lựa chọn chính xác.

Ô Nhược vừa nghịch ngón tay y vừa nói: "Ngươi nói những lời vừa rồi của Đại Linh Sư là có ý gì? Có phải hắn biết linh hồn ngươi tồn tại trong cơ thể Đản Đản không?"

"Có lẽ vậy." Hắc Tuyển Dực thân mật cọ cọ trên đỉnh đầu cậu: "Còn nhớ lần đầu tiên dẫn ngươi đi gặp Đại Linh Sư không?"

"Nhớ, lúc ấy hắn còn nói, hắn có thể từ trong mộng của Đản Đản nhìn thấy rất nhiều chuyện, hơn nữa, ta cảm thấy chắc là hắn biết ta trọng sinh."

"Ừm, ta cũng có cảm giác như vậy. Trước khi chúng ta đi Bí Ẩn tộc, hắn bảo chúng ta mang theo Đản Đản, có thể là tính ra được sẽ có ngày này."


Ô Nhược cười nói: "Có phải chúng ta nên cảm tạ hắn không?"

"Ngươi chỉ cần bán tất cả linh phù giúp hắn là đã cảm tạ hắn rồi."

Hai người đi vào vương phủ của Hắc Tuyển Đường, đến đại sảnh trong đại viện của mấy người Ô Tiền Thanh ở, thì thấy Quản Châm đang ôm Quỷ Bà quỳ gối trước mặt Do Chiêu Bình và Tần Trân, kính trà cho hai vị trưởng bối.

Do Dĩ Nhuận mắt đỏ bừng, quay người lại, lén lau nước mắt trên khóe mắt.

"Tốt, tốt, ta chờ chén trà này nhiều năm lắm rồi." Tần Trân nghẹn ngào nhận nước trà của bọn họ.

Do Chiêu Bình nhấp xong một ngụm trà, vội kêu hai người đứng lên: "Tiểu Châm, thật ra chúng ta chưa từng phản đối các con, ngược lại, ta cực kỳ hài lòng người con rể là con, nếu không phải..."

Hắn nói được một nửa, mắt liền bắt đầu ngấn nước.


"Nhạc phụ không cần nói nữa, con biết hết mọi chuyện rồi."

Tô Bạch Song nói: "Cha, mẹ, muội muội và muội tế đã nhiều năm không gặp nhau, để phu thê bọn họ ở riêng với nhau đi."

Do Chiêu Bình và Tần Trân gật đầu.

Quản Châm quả thật cũng muốn kéo Quỷ Bà đến nơi không có ai để nói lời thân mật, nhưng ông vẫn nhớ đôi mắt của Quỷ Bà bị hỏng, liền hỏi Ô Nhược mới vừa vào cửa: "Tiểu Nhược, hai mắt của bà ngoại con không có cách nào trị khỏi sao?"

Quỷ Bà nghe vậy, tự ti rũ mí mắt xuống.

Quản Châm đoán ra suy nghĩ trong lòng bà, vội nắm chặt tay bà, nói: "Oánh Nhiên, bất kể ngươi biến thành bộ dạng thế nào, ta đều thích, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, ta sẽ đau lòng, đau lòng ngươi mấy năm nay sống khổ sở, sợ một ngày nào đó sẽ đột nhiên không nhìn thấy ngươi nữa."
Quỷ Bà cũng sợ có một ngày không thể nhìn thấy người mình thích nữa, vội ngẩng đầu nhìn về phía Ô Nhược.

Ô Nhược nói: "Phía ngoài đôi mắt của bà ngoại bị bỏng nghiêm trọng, dựa vào năng lực của con, không, dựa vào năng lực của tất cả y sư trên thiên hạ, sợ rằng đều không thể trị khỏi đôi mắt của bà."

Hắc Tuyển Dực nói: "Hậu đại tiên nhân Thiên Thánh Quốc hẳn là có thể trị khỏi cho bà ngoại."

Quản Châm nghĩ một lát: "Bọn họ quả thật có năng lực này, vậy ta đến chỗ bọn họ tìm người về trị liệu cho Oánh Nhiên."

"Ông ngoại, ông chờ chút." Hắc Tuyển Dực ngăn Quản Châm đang chuẩn bị rời đi lại: "Ông tìm bọn họ cũng vô dụng, nếu bọn họ không phải thật tâm trị liệu cho bà ngoại, ngược lại còn để bọn họ có cơ hội động tay động chân, lấy tính mạng của bà ngoại tới áp chế chúng ta."
Ô Nhược hỏi: "Không thể khống chế bọn họ sao?"

"Bọn họ có thể khiến người Bí Ẩn tộc không nhìn thấu được cách bọn họ sử dụng bí thuật cứu người, nhất định có biện pháp khiến các ngươi không khống chế được hắn. Dù sao thì đều là hậu đại tiên nhân, nếu bọn họ một chút năng lực phòng vệ cũng không có, đã sớm bị người gϊếŧ chết từ lâu."

Quản Châm trở lại bên cạnh Quỷ Bà: "Là ta quá nóng vội, chờ sau khi  hoàn toàn giải lời nguyền, ta sẽ mang Oánh Nhiên về trị liệu mắt cho nàng, y thuật ở nơi đó hẳn là có thể trị khỏi cho nàng."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đều biết, nơi ông nói chính là Tu Chân giới.

Quản Đồng nói: "Cha và mẹ đã nhiều năm không gặp, hẳn là có rất nhiều lời muốn nói với mẹ đi?"

Quản Châm mỉm cười, kéo Quỷ Bà rời đại sảnh.
Tần Trân thấy vẻ mặt thẹn thùng của con gái, vui đến phát khóc, nói: "Hai người bọn nó cuối cùng cũng có thể ở bên nhau."

Những người khác cũng đều vui mừng thay cho Quản Châm và Quỷ Bà.

"Cô phụ ra tay thật hào phóng." Do Yến Võ hưng phấn lật qua lật lại đan dược trong tay: "Vừa ra tay là mỗi người một viên cực phẩm thần linh đan."

Ngoại trừ Quản Đồng, những người khác đều được tặng đan dược.

Những người được tặng cực phẩm thần linh đan đều hận không thể lập tức về phòng ăn đan dược, nhưng sắp đến giờ ăn cơm tối, mọi người đành phải nhịn lại.

Đám Ô Nhược nhịn cười, nếu bọn họ biết cực phẩm thần linh đan ở Bí Ẩn tộc chỉ bán với giá năm mươi lượng bạc, không biết còn khen Quản Châm hào phóng hay không.

Quản Đồng mím môi cười cười, hỏi Ô Nhược: "Tiểu Nhược, các con giải lời nguyền như thế nào? Có nguy hiểm không?"
Ô Nhược kể ngắn gọn về chuyện giải lời nguyền: "Nếu con không thể nhận ra tất cả chỉ là ảo cảnh, vậy con sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại."

Ô Tiền Thanh nhíu mày: "Tuy nói quá trình giải lời nguyền không gặp phải hung hiểm nào, cũng không cần dùng mạng để tế trời, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đáng sợ."

Một người không thể tỉnh lại, có khác gì người chết đâu?

Vẻ mặt Quản Đồng vui mừng: "Chứng tỏ tình cảm của các con thực sự rất tốt, hy vọng sau này cũng sẽ vẫn luôn như vậy."

Ô Nhược nắm chặt tay Hắc Tuyển Dực, gắt gao nắm lấy, cả đời này, cậu tuyệt đối sẽ không tách khỏi nam nhân này nữa.

Hắc Tuyển Dực cười lại với cậu.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh.

Mọi người kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài đại sảnh.

"Chuyện gì vậy?" Hắc Tuyển Dực hỏi thị vệ.
Thị vệ nói: "Tiếng nổ phát ra từ viện của Cức Hi công tử."

Sắc mặt Ô Nhược, Hắc Tuyển Dực, Ô Trúc và U Diệp khẽ biến, nhanh chóng đi đến tiểu viện của Cức Hi và Dạ Ký, thấy hai người đang ở trên không trung đánh bất phân thắng bại.

Dạ Ký sợ đả thương Cức Hi, chỉ phòng không công.

U Diệp nhìn ra bọn họ không phải chỉ đang đánh chơi chơi, vội vàng hỏi: "Hai người các ngươi làm sao vậy? Tại sao đang êm đẹp lại đánh nhau?"

Dạ Ký trầm giọng nói: "Cức Hi lại bị khống chế."

Mọi người khẽ giật mình.

Ô Tiền Thanh hỏi: "Tiểu Hi làm sao vậy? Bị ai khống chế?"

Ô Nhược thấy trong tay Cức Hi ôm tiểu Dạ Cức, vội vàng nói: "Cức Hi, ngươi đừng đánh nữa, ngươi có chuyện gì liền nhằm về phía ta đây."

Cức Hi nghe thấy thanh âm của Ô Nhược, lập tức dừng đánh nhau, trừng mắt nhìn Ô Nhược: "Ô Nhược ——"
U Diệp nhỏ giọng nói với Ô Nhược: "Đây là lần đầu tiên sau khi Cức Hi bị khống chế mà còn có thể nói chuyện, xem ra Khống Hồn Chú của Thiên Trầm đã lợi hại hơn."

Ô Nhược thử hỏi Cức Hi: "Thiên Trầm?"

Cức Hi thấp giọng cười: "Không sai, là ta."

Đáp án này làm bọn Ô Nhược biến sắc.

Ô Nhược đen mặt: "Nếu ngươi thật sự muốn gϊếŧ ta, liền hẹn nhau ra đánh một trận thống khoái, không luận sinh tử, ngươi lấy cơ thể của bằng hữu ta và đứa nhỏ để uy hϊếp chúng ta, sẽ chỉ làm chúng ta khinh thường ngươi."

"Ha ha, ngươi nghĩ ta là tên ngốc sao?" Cức Hi cười lạnh: "Cách có thể nhẹ nhàng gϊếŧ ngươi thì không làm, một hai chạy tới đánh với ngươi một trận?"

Hắc Tuyển Dực nhíu chặt mày: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta..." Cức Hi còn chưa kịp nói, thân thể mềm nhũn, đột nhiên rơi thẳng xuống mặt đất.
Dạ Ký vội vàng vọt qua, đỡ được người của hắn.

Đám Ô Nhược mau chóng đi lên hỏi: "Cức Hi và Dạ Cức không sao chứ?"

Dạ Cức bay lên, lắc đầu.

Ô Nhược xoa đầu nhỏ của bé: "Xin lỗi, vì chuyện của ta mà liên lụy đến cha con."

Dạ Cức hỏi: "Cha có khỏi không?"

Ô Nhược không biết trả lời bé thế nào.

Ô Trúc nói: "Trước tiên chúng ta cứ làm Cức Hi hôn mê một thời gian đi, chờ giải quyết xong Thiên Trầm thì để hắn tỉnh lại, được không?”

"Vô dụng thôi." Quản Châm đi đằng sau nói: "Nếu Cức Hi hôn mê thì Thiên Trầm càng dễ khống chế hắn, nếu Cức Hi tỉnh, may ra còn có cơ hội đoạt lại thân thể của mình."

U Diệp nói: "Nhìn tình hình vừa rồi, Thiên Trầm hẳn là còn chưa hoàn toàn khống chế Cức Hi, nếu không, sẽ không nói được một nửa liền biến mất, nên chúng ta phải nhân lúc trước khi hoàn toàn có thể khống chế tìm được hắn.”
Ô Nhược híp mắt: "Ta đoán hắn hẳn là đang ở Tử Linh quốc."

Thiên Trầm đúng là đang ở Tử Linh Quốc, lại còn đang ở trong phủ Hắc Tuyển Hành, nhưng mà U Diệp đã đoán sai. Thật ra hắn đã hoàn toàn khống chế được Cức Hi, chỉ là đang tiến hành được một nửa thì bị người cắt ngang.

Người cắt ngang chính là Hắc Tuyển Hành, hắn tới phòng Thiên Trầm tìm Thiên Trầm, nhưng gọi mãi không thấy đáp lại nên trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy Thiên Trầm đang ngồi khoanh chân trên giường, nhìn như đang tu luyện nhưng lại không cảm giác linh lực lưu động trên người, đoán là rất có thể Thiên Trầm sẽ vì chuyện hôm nay, lại khống chế cơ thể Cức Hi để đối phó Ô Nhược, vội dùng linh lực cắt ngang hắn.

Thần hồn của Thiên Trầm trở lại cơ thể, mở mắt ra thì thấy Hắc Tuyển Hành đang đứng trước mặt, mắt sáng lên: "Tuyển Hành đại nhân."
Hắc Tuyển Hành hỏi: "Vừa rồi ngươi làm gì? Tại sao gọi mãi mà ngươi không tỉnh?"

Thiên Trầm thẳng thắn nói: "Ta đang khống chế cơ thể Cức Hi đối phó Ô Nhược."

Hắc Tuyển Hành cau mày.

Thiên Trầm thấy hắn không nói lời nào, lạnh lùng châm chọc nói: "Có phải ngươi đang đau lòng không?"

Hắc Tuyển Hành nhìn chằm chằm đố kỵ và hận ý trong mắt hắn, không đáp mà hỏi lại: "Ta muốn biết những giấc mộng ta mơ thấy khi ở Bí Ẩn tộc, có phải là những chuyện trong dự mộng mà ngươi mơ thấy không?"

"Đúng vậy." Thiên Trầm nói: "Là tỷ tỷ đem dự mộng của ta đưa vào trong mộng hồn sáo, thông qua tiếng sáo truyền vào trong mộng của các ngươi, sau khi ngươi thấy được giấc mộng của ta, hẳn là đã biết chúng ta mới là một đôi, ngươi và Ô Nhược căn bản không thể nào ở bên nhau."
"Vậy ngươi có biết, ngươi hiện tại và ngươi trong mộng khác nhau rất lớn không? Trong mắt ngươi hiện tại chỉ có thù hận và đố kỵ, mà lời ta nói, ngươi hoàn toàn không tin." Hắc Tuyển Hành xoay người, thấp giọng nói: "Nếu ngươi có thể giống như người trong mộng, có lẽ ta sẽ thích ngươi."



Chương 371. Đại hôn (1)

Edit + beta: Iris

Thiên Trầm ngẩn người.

Hắc Tuyển Hành đi ra khỏi phòng.

Thiên Trầm vui mừng đi theo sau: "Ngươi nói những lời này là có ý gì?"

Hắc Tuyển Hành không trả lời, để mặc hắn đi theo mình đến phòng của mình, sau đó mở ra bí đạo ở dưới giường.

Thiên Trầm nhìn bí đạo u ám: "Ngươi muốn đi đâu?"

Hắc Tuyển Hành lấy ra mồi lửa, đi vào bí đạo, nói với Thiên Trầm: "Xuống dưới."

Thiên Trầm do dự một lát rồi cũng đi xuống bí đạo, ngay sau đó, cửa vào bí đạo đóng lại.
Bí đạo rất dài, cũng không biết thông đến đâu.

Một đường đi xuống dưới, hai người đều không nói chuyện.

Khi đến dưới cuối bí đạo, Hắc Tuyển Hành mới dừng lại, đẩy cửa đá phía trước ra, tức khắc, đèn đuốc sáng trưng, phía sau cánh cửa truyền đến tiếng cười vô cùng náo nhiệt.

Thiên Trầm đi theo Hắc Tuyển Hành vào trong, thấy một đám người đang vừa cười nói vừa uống rượu, trong đó có một vài người là hộ pháp và trưởng lão Cựu tộc, còn có một vài người là thủ hạ mà thủ lĩnh Hắc Đồ tín nhiệm.

Có người nhìn thấy Hắc Tuyển Hành, vội buông chén rượu trên tay xuống, đứng lên nói: "Thiếu chủ tới."

Những người khác cũng lập tức buông chén, đứng lên cung kính kêu: "Gặp qua thiếu chủ."

Hắc Tuyển Hành gật đầu, quay đầu nói với Thiên Trầm: "Bọn họ đều là người ta tín nhiệm nhất."
Hắn nói chuyện quan trọng như vậy cho Thiên Trầm, chứng tỏ hắn tin tưởng Thiên Trầm, tin tưởng Thiên Trầm sẽ không nói cho Hắc Đồ.

Thiên Trầm thấy trong mắt hắn hiện lên tia tín với mình, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Sáng sớm ngày thứ hai trở lại Tử Linh quốc, Hắc Tuyển Dực khôi phục lại những ngày tháng như trước kia, chưa đến giờ Mẹo đã phải thức dậy, chuẩn bị lâm triều.

Trước khi đi, y đánh thức Ô Nhược còn đang ngủ say: "Tiểu Nhược, ta phải lâm triều."

"Ừm." Ô Nhược vừa thức, vẻ mặt mơ mơ màng màng dụi mắt, bộ dáng đặc biệt khiến người trìu mến, Hắc Tuyển Dực không cầm lòng được hôn lên môi cậu, nói tiếp: "Sau khi hạ triều, ta phải xử lý rất nhiều chuyện, trưa nay không trở lại dùng cơm trưa, bữa tối thì còn phải xem xét tình hình, nhưng tối nay nhất định sẽ trở về nghỉ ngơi."
Ô Nhược rất là khó hiểu, khẽ "ừ" một tiếng, trước đây Hắc Tuyển Dực đâu có cố ý đánh thức cậu rồi nói những lời này với cậu, chẳng lẽ sau khi linh hồn kiếp trước nhập vào, người cũng thay đổi?

"Ta đi đây."

Ô Nhược nhìn bóng lưng Hắc Tuyển Dực rời phòng, dần tỉnh táo lại, nhanh chóng hiểu ra, Hắc Tuyển Dực đánh thức cậu, nói những lời này với cậu là muốn cậu yên tâm.

Lập tức, trong lòng ấm áp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Ô Nhược lập tức bật dậy: "Tuyển Dực."

Giày cậu cũng không thèm mang đã chạy ra khỏi phòng, vọt tới trước mặt Hắc Tuyển Dực, ôm lấy người: "Chờ ngươi trở về."

"Ừm." Hắc Tuyển Dực thấy cậu không mang giày, khom người bế cậu lên, ôm vào trong phòng, đắp chăn cho cậu rồi mới xoay người rời đi.

Ô Nhược vui đến không ngủ tiếp được nữa, lăn qua lộn lại ở trên giường.
Hắc Tuyển Dực còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cười hì hì ngây ngô, khóe miệng cong lên, mang theo tâm trạng hạnh phúc lâm triều.

Những ngày sau đó, Hắc Tuyển Dực trở nên cực kỳ bận rộn, nhưng dù có bận đến đâu đi nữa, mỗi đêm đều sẽ trở lại Hành Tinh Cung, ở bên Ô Nhược và bọn nhỏ, nhưng càng ngày tình hình càng trở nên bất ổn. Cựu tộc như một con ngựa hoang thoát cương, càng lúc càng làm càn, làm lơ sự tồn tại của triều đình, phá nhà cướp của khắp nơi, chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi đã cướp sạch ba tiền trang, còn dùng tiền tài đoạt được để chiêu binh mãi mã, có thể thấy, bọn họ không thèm để hoàng thất vào mắt.

Ngoài ra, các quốc gia xung quanh dường như cũng bị người khác châm ngòi, bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Bọn họ biết Tử Linh quốc đã giải được lời nguyền, bắt đầu nổi lên du͙ƈ vọиɠ liên thủ đoạt lấy khối đất đai phì nhiêu của Tử Linh quốc, sau đó chia nhau cục thịt mỡ này. Đế Quân của các quốc gia xung quanh sợ xuống tay quá muộn sẽ không được phân đất đai, đều đua nhau phái binh đóng quân ở ngay biên giới trong lãnh thổ của bọn họ, một khi có động tĩnh, bọn họ liền lập tức tấn công Tử Linh Quốc.
Hiện giờ mỗi ngày lâm triều, Đế Quân và các đại thần đều phải nghĩ đủ mọi cách ứng phó với việc này, nhưng bởi vì bọn họ còn chưa hoàn toàn giải lời nguyền nên không thể ở trên mặt đất quá lâu, bởi vậy, dù kế sách có tốt đến đâu cũng không thể triển khai được, bọn họ đành phải giải quyết vấn đề bên trong trước.

Có đại thần cho rằng chỉ cần phong ấn Truyền Tống Trận dưới tầng mười ba, người Cựu tộc sẽ không thể đến các tầng bên trên quấy rối, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến cho những bá tánh tâm hướng về triều đình ở tầng mười ba trở xuống thất vọng, nếu các bá tánh từ tầng mười ba trở xuống không được triều đình trợ giúp, nản lòng thoái chí, ngược lại sẽ trợ giúp Cựu tộc tạo phản, hơn nữa, Cựu tộc đã tồn tại một thời gian dài, nhất định đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình. Không có Truyền Tống Trận triều đình bố trí, bọn họ có thể dùng Truyền Tống Trận của bản thân để đến các tầng khác.
Cuối cùng Đế Quân hạ lệnh, chỉ cần có người Cựu tộc phạm tội, không cần bắt về nữa, trực tiếp đánh chết, nhưng thiệt hại nhiều nhất vẫn là các bá tánh hai bên đường, khi mọi người đánh nhau, phòng ốc sập, cửa hàng và hàng hóa bị phá hủy, tổn thất đặc biệt nghiêm trọng, triều đình tuy không có ngân lượng bồi thường cho các bá tánh, nhưng lại hứa sẽ bồi thường nhà cửa trên mặt đất cho bọn họ, lúc này mới trấn an được lòng các bá tánh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùng 1 tháng 5, sau những ngày tháng tình thế bất ổn đẫm máu, cuối cùng cũng có thể nghênh đón ngày đại hôn của Thái Tử, cả nước đều chúc mừng, phố lớn ngõ nhỏ được trang trí hỉ khí tràn đầy.

Ô Nhược lại lần nữa ở trong vương phủ của Hắc Tuyển Đường, bị các ma ma trong cung đánh thức trước giờ Dần, đôi mắt vẫn còn đang liêm diêm đi tắm rửa, sau đó để các cung nữ hầu hạ mặc hỉ phục vừa dày vừa nặng vào.
Ô Trúc và U Diệp đi vào phòng cậu, cười nói: "Tiểu Nhược, đây là lần thứ ba ta thấy đệ mặc hỉ bào rồi đó, nhưng hỉ bào mỗi lần đều không giống nhau."

Vẻ mặt Ô Nhược bất đắc dĩ: "Hỉ bào lần trước đã bị Tuyển Đường ném xuống sông rồi, hỉ bào này là nhờ tú nương Thượng Y Cục gấp rút làm lại, hy vọng đại hôn lần này có thể tiến hành thuận lợi."

Nếu lại bị phá như lần trước nữa, sau này nhắc tới chuyện thành thân, cậu sẽ không vui nổi mất.

U Diệp kéo Ô U ngồi sang một bên: "Lần này tuyệt đối có thể thuận lợi tiến hành đến bước cuối cùng, cho dù là người Cựu tộc cũng sẽ không dám quấy rối, trừ khi bọn họ muốn vĩnh viễn ở dưới mặt đất."

Ô Trúc nhíu mày: "Nói đến Cựu tộc, khiến ta nhớ tới Tuyển Hành, dựa vào phẩm hạnh làm người của hắn, tuyệt đối sẽ không để mặc cho Cựu tộc làm ra những việc thương thiên hại lí, sao ta nghe nói tiền trang bị đoạt là hắn dẫn người đi làm?"
Ô Nhược cũng từ miệng Hắc Tuyển Dực biết được chuyện này, bọn họ cũng không đoán ra Hắc Tuyển Hành muốn làm gì, cũng vì Hắc Tuyển Hành không quản như trước kia nữa nên Cựu tộc mới làm càn như vậy.

U Diệp nói: "Ngày đại hỉ, đừng nhắc đến những thứ đen đủi đó."

Ô Nhược hỏi bọn hắn: "Đám Cức Hi đâu?"

"Cức Hi sợ sau khi nhìn thấy đệ, sẽ lại bị người khống chế cơ thể nên không cùng đến đây, tránh phá hỏng ngày đại hỉ của đệ." Ô Trúc thở dài: "Chỉ cần một ngày chưa tìm thấy Thiên Trầm, thì ngày đó chúng ta đều phải sống trong lo lắng đề phòng."

Gần đây bọn họ cũng không dám để bọn nhỏ tới gần Cức Hi, để phòng ngừa sau khi Cức Hi bị Thiên Trầm khống chế, lấy bọn nhỏ ra uy hϊếp bọn họ.

"Thiên Trầm biết bí thuật Tàng Ảnh, nếu hắn đã muốn trốn, thì không ai có thể tìm được hắn."
U Diệp tức giận trợn trắng mắt: "Bộ các ngươi không thể nhắc đến những chuyện vui vẻ một chút sao?"

Ô Nhược cười nói: "Tiểu Hi đã về chưa?"

Ngày thứ năm bọn họ trở lại Tử Linh quốc liền thông báo với bên ngoài tin tức Thái Tử Tử Linh quốc sắp đại hôn, cho dù Ô Hi đang ở quốc gia khác chắc là cũng có thể nhận được tin cậu sắp thành thân.

"Đã về rồi, muội về rồi." Ngoài cửa truyền đến tiếng cười vui vẻ của Ô Hi: "Nhị ca, muội cuối cùng cũng về kịp ngày đại hôn của ca."

Ô Trúc vui mừng đứng lên: "Tiểu Hi, cuối cùng muội cũng về rồi, ta còn tưởng hôm nay muội về không kịp chứ."

U Diệp cũng đứng lên: "Muội đi đến tận đâu rèn luyện mà sợ không về kịp vậy?"

"Muội và sư phụ mới từ Thiên Thánh quốc vội vã về đây, người ở đó đều đồn Thái Tử Tử Linh quốc chỉ cần bái đường xong là có thể giải lời nguyền, muội và sư phụ nghe xong liền tức tốc chạy nhanh về Tử Linh Quốc." Ô Hi tự rót cho mình một chén nước: "Nhị ca, có phải Tử Linh quốc đã xảy ra chuyện lớn gì rồi không? Nếu không vì sao khi chúng ta vào thành lại bị kiểm tra nghiêm ngặt như thế? Nếu không có lệnh bài của Đường ca, muội căn bản không vào được."
Ô Nhược giải thích: "Các quốc gia xung quanh đang như hổ rình mồi Tử Linh quốc, muốn chờ sau khi chúng ta hoàn toàn giải lời nguyền liền đánh chiếm Tử Linh quốc."

"Bảo sao Thiên Thánh Quốc cũng đang tập hợp quân đội, hóa ra là muốn đánh chiếm Tử Linh quốc."

Ô Nhược cau mày: "Muội nói Thiên Thánh quốc đang tập hợp quân đội?"

Khi cậu nghe Hắc Tuyển Dực nói các quốc gia xung quanh muốn tấn công Tử Linh quốc thì không thấy nhắc tới Thiên Thánh quốc.

"Đúng vậy, bọn họ lén lút tiến hành, lúc ấy, muội và sư phụ đi ra từ trong núi, đúng lúc thấy đội ngũ của bọn họ, nhìn như chuẩn bị xuất binh."

Ô Nhược trầm mặt.

Ô Trúc an ủi nói: "Tiểu Nhược, đệ đừng lo lắng, Tuyển Dực chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng."

Ô Nhược gật đầu, sau khi Pi Pi kể lại chuyện gặp phải đám Cơ Dục ở Do phủ, Hắc Tuyển Dực liền bắt đầu gấp rút luyện binh, đề phòng Thiên Thánh quốc.
Giờ mẹo vừa đến, bà mai mỉm cười đi vào nói: "Đội ngũ kiệu hoa của Thái Tử đã tới, Thái Tử đang ở đại sảnh chờ Thái Tử Phi đi ra kính trà."

Ma ma và các cung nữ nghe vậy, vội tăng nhanh tốc độ đeo kim quan, sửa sang y phục cho Ô Nhược, sau đó đưa người tới đại sảnh.

Do Chiêu Bình và Tần Trân ngồi trên ghế chủ vị ở giữa, Quản Châm, Quỷ Bà, Quản Đồng và Ô Tiền Thanh ngồi bên tay trái Do Chiêu Bình, Do Dĩ Nhuận và Tô Bạch Song, Do Yến Văn và Do Yến Võ ngồi bên tay phải Tần Trân.

Ô Trúc kéo U Diệp dẫn đầu đi vào đại sảnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quản Đồng, mặc dù U Diệp chưa thành thân với Ô Trúc, nhưng mọi người đều xem hắn là người một nhà.

Ô Hi thấy mọi người đã vào chỗ ngồi, cũng kéo Ô Thần Lưu ngồi xuống.

Ô Thần Lưu hơi ngại: "Lão phu chắc là không cần ngồi đi?"
Ô Tiền Thanh lên tiếng: "Ngài chính là trưởng bối Ô gia ta, Tiểu Nhược hẳn là phải kính trà ngài, đúng rồi, theo bối phận, ngài hẳn là ngồi cùng vị trí với bà ngoại."

"Không cần phiền toái, lão phu ngồi đây là được rồi."

Ô Hi biết sư phụ nhà mình ngượng ngùng: "Cha, cha để sư phụ ngồi cạnh con đi."

Ô Tiền Thanh do dự một chút, gật đầu ngồi xuống.

"Thái Tử Phi đến." Thái giám đứng ngoài cửa, thấy Ô Nhược đến, lập tức kêu lên.

Hắc Tuyển Dực đứng ở giữa đại sảnh lập tức xoay người, nhìn thấy Ô Nhược một thân đỏ tươi diễm lệ bước tới, khiến y không khỏi nhìn đến ngây ngốc.

Ô Nhược đi vào đại sảnh cũng si mê nhìn Hắc Tuyển Dực một thân đỏ rực.



Chương 372. Đại hôn (2)

Edit + beta: Iris

Ô Hi nhìn Hắc Tuyển Dực, lại nhìn Ô Nhược, bật cười: "Hai vị tân lang đều nhìn nhau ngây ngốc hết rồi."
Những người khác che miệng cười.

Tiểu Tiểu được Đản Đản nắm tay, đứng ở một bên khen: "Hôm nay cha và phụ thân thật là đẹp."

Ô Nhược lấy lại tinh thần, ngượng ngùng đi đến trước mặt Hắc Tuyển Dực, liếc nhìn mọi người đang cười trộm, nhanh nhẹn hôn một cái lên môi Hắc Tuyển Dực, nhỏ giọng nói: "Ngươi mặc đồ tân lang rất đẹp."

"Ngươi cũng vậy." Khóe môi Hắc Tuyển Dực cong lên, lộ ra một nụ cười mê người.

Những người khác nhìn thấy hai người bọn họ ân ái thì càng cười to hơn.

Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược đi đến trước mặt Do Chiêu Bình và Tần Trân, quỳ xuống kính trà.

Quản Đồng nhìn một màn này, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực thành thân. Lúc ấy, Ô Nhược vẫn là một đại mập mạp, đi đường cũng phải cố hết sức, càng đừng nói là quỳ xuống cầm chén trà nhỏ kính trà cho bọn họ.
Ô Nhược vẫn cố chấp muốn kính trà cho bọn họ, sau đó liên tục làm vỡ mấy cái chén, nàng và Ô Tiền Thanh nhìn nhau, tâm không biết có bao nhiêu chua xót, hận không thể lập tức hủy bỏ hôn sự.

Ô Tiền Thanh nghe tiếng nàng thở dài, quay đầu lại thì thấy hốc mắt phu nhân nhà mình đỏ bừng, vội nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Bây giờ Tiểu Nhược cực kỳ hạnh phúc, ngươi hẳn nên vui vẻ mới phải."

Nếu đổi lại là ba năm trước, hắn nhất định không thể tưởng tượng được, mình lại có một ngày sẽ thật tâm chúc phúc con trai bạch đầu giai lão cùng một nam nhân khác.

Quản Đồng hít một hơi, gật đầu nói: "Ta biết."

May mắn.

May mắn lúc ấy không hủy bỏ hôn sự, nếu không Ô Nhược nhất định sẽ không được vui vẻ như hiện tại, nói không chừng còn đang sầu não vì giảm béo.
Lúc này, Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược đi tới trước mặt, kính trà cho Quản Châm và Quỷ Bà.

Quản Châm uống trà xong, lấy ra hai bao lì xì màu đỏ đưa cho Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực: "Đây là bao lì xì của ta và bà ngoại các con."

"Đa tạ ông ngoại, đa tạ bà ngoại." Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược nhận lấy bao lì xì.

U Diệp nhìn, nhỏ giọng nói với Ô Trúc: "Ông ngoại không hổ là người Bí Ẩn tộc, bao lì xì cũng đặc biệt như thế."

Quản Châm nghe được hắn nói, cười nói: "Chờ các con thành thân, ta cũng sẽ tặng các con bao lì xì giống như vậy."

U Diệp lập tức nói: "Vậy con cảm ơn ông ngoại trước."

Ô Trúc cạn lời trừng hắn một cái: "Đúng là không biết xấu hổ."

U Diệp bày ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt với hắn: "Nếu ta biết xấu hổ thì đã không theo đuổi được phu quân."

Quản Châm bị hắn chọc cười: "Tiểu tử nhà con..."
Tần Trân cười nói: "Tiểu Châm, chờ  đám Tiểu Nhược thành thân xong, con cũng nên xét đến hôn sự của con và Nhiên Nhi đi, ta và cha con đã chờ chén trà này mấy chục năm rồi."

Quản Châm nắm tay Quỷ Bà: "Chờ một thời gian nữa, tình hình ổn định hơn, chúng con sẽ tổ chức hôn sự."

U Diệp cười nói: "Ông ngoại và bà ngoại thành thân xong, liền đến con và Tiểu Trúc."

Do Chiêu Bình cười vui vẻ: "Đúng là chuyện tốt tới liên tiếp mà."

U Diệp trêu ghẹo, nhìn Ô Hi: "Chờ chúng ta tổ chức hôn sự xong, sẽ đến phiên Tiểu Hi rồi."

Ô Hi tức khắc đỏ bừng mặt: "Muội không muốn thành thân sớm như vậy đâu."

Do Yến Văn và Do Yến Võ cảm thán: "Chúng ta là biểu cữu, không thể thua kém tiểu bối mới đúng, cũng đến lúc nên tìm một người bạn đời rồi."

Tô Bạch Song nhân cơ hội nói: "Các con cũng nên tranh thủ đi, để ta và cha con được bế cháu, để cho tổ phụ tổ mẫu con được bế chắt."
Cháu ngoại của đệ tức cũng đã thành thân sinh con hết cả rồi, nàng nhìn mà hâm mộ muốn chết.

"Tụi con sẽ tranh thủ."

Ô Hi nhỏ hơn Ô Nhược, nên Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực kính trà cho Ô Thần Lưu xong, cũng không kính trà cho Ô Hi, nhưng Ô Hi vẫn tặng bao lì xì cho hai người.

Đôi tân lang kính trà cho trưởng bối xong, được đưa ra đại sảnh.

Hắc Tuyển Dực đi đến cửa đại sảnh, kéo Ô Nhược ngừng lại.

Ô Nhược nghi hoặc nhìn y: "Sao vậy?"

Hắc Tuyển Dực đi đến trước mặt cậu, sau đó, đưa lưng về phía cậu, ngồi xổm xuống: "Lên đi."

Ô Nhược ngẩn ra.

Bà mai cười nói: "Thái Tử muốn cõng Thái Tử Phi ra cửa."

Bởi vì thân phận Hắc Tuyển Dực cao quý, không tiện khom lưng cõng người, nên nàng mới không dám nhắc tới, bây giờ Thái Tử lại chủ động khom lưng, có thể thấy được, y thật lòng thích Thái Tử Phi.
Mấy người Quản Đồng thúc giục: "Mau leo lên đi."

Ô Nhược do dự một chút mới leo lên lưng Hắc Tuyển Dực, nhỏ giọng nói: "Làm vậy liệu có tổn hại đến thân phận Thái Tử của ngươi không?"

Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong lên, đứng lên nói: "Ta cõng Thái Tử Phi của ta, sao lại tổn hại đến thân phận được chứ."

Ô Nhược cười hì hì, nhanh chóng ôm lấy cổ y, nhân lúc người khác không chú ý, lén hôn lên cổ nam nhân nhà mình.

Bọn nhỏ và những người khác cũng lục tục đi theo sau bọn họ.

Hắc Tuyển Dực nhìn hành lang dài thật dài phía trước, cảm thán: "Cuối cùng cũng có thể chân chính cưới ngươi về nhà."

Ô Nhược hiểu ý của y, ôm sát cổ y: "Đúng vậy, hai người chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, thời gian trôi thật nhanh, thoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, ngươi còn nhớ lúc chúng ta thành thân ở Cao Lăng thành Thiên Hành quốc không?"
Hắc Tuyển Dực cười khẽ: "Đương nhiên nhớ. Năm đó ngươi đặc biệt mập, đi đường cũng cần có người đỡ."

"Hừ, ngươi đang ghét bỏ ta sao?"

"Nào dám ghét bỏ ngươi, lúc ấy ta còn nghĩ cõng ngươi vào cửa, nhưng dáng người và trọng lượng của ngươi như vậy, ta thật sự là lực bất tòng tâm."

Ô Nhược nghĩ đến cảnh y sẽ bị mình đè bẹp, cười ha ha: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói câu đó, lúc ấy ngươi còn không thèm dắt ta vào cửa."

Hắc Tuyển Dực bất đắc dĩ nói: "Ngươi xác định là ta không thèm dắt ngươi vào cửa sao?"

Ô Nhược: "..."

Lúc đó cậu đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn Hắc Tuyển Dực lấy một cái, cũng không muốn để Hắc Tuyển Dực chạm vào cậu, nên đã để Ô Đại và Ô Tiểu dìu cậu vào cửa.

Hắc Tuyển Dực tiếp tục nói: "Khi ngươi bước vào cửa, ta muốn đỡ ngươi một phen, mà ngươi vì trốn ta, không cẩn thận dẫm phải chậu than, làm cho giày với y phục đều bị cháy."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xấu hổ chết mất." Ô Nhược ngượng ngùng chôn mặt vào cổ Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực cố nén cười nói: "May mà dập lửa kịp thời, nếu không ngươi phải khỏa thân vào cửa."

Phụt một tiếng, bà mai và cung nữ thị vệ bên cạnh không nhịn được bật cười, các trưởng bối đi phía sau thấy bọn họ vui vẻ như vậy, cũng cười theo.

"Hắc Tuyển Dực." Ô Nhược xấu hổ đến không còn chỗ nào để chui vào.

"Được rồi, ta không nói nữa." Hắc Tuyển Dực cõng cậu đi trên hành lang, tình cảm mười ba năm trời ở kiếp trước, từng giọt từng giọt đều khắc sâu vào trong đầu bọn họ, trước đây bọn họ vẫn luôn hiểu lầm nhau, vì giận dỗi mà bỏ lỡ nhiều năm như vậy, cuối cùng lại kết thúc bằng sinh ly tử biệt.

"Tuyển Dực..." Ô Nhược nhỏ giọng kêu.
"Hửm?"

Ô Nhược ghé sát vào tai y: "Ta thật sự rất thích, rất thích ngươi, có ngươi ở bên cạnh thật tốt."

"Ta cũng vậy." Tâm Hắc Tuyển Dực rung động, mỉm cười cọ cọ đầu vào má cậu, bước nhanh ra cổng lớn.

Các bá tánh vây xem ngoài cửa, thấy bọn họ đi ra đều hưng phấn kêu lên: "Thái Tử và Thái Tử Phi ra rồi."

"Thái Tử Phi lớn lên thật đẹp, rất xứng đôi với Thái Tử."

"Lần này chắc sẽ không giống như lần trước, vừa bắt đầu đại hôn đã bị hủy bỏ nhỉ?"

"Lần trước hủy bỏ hôn lễ là vì bất đắc dĩ, Thái Tử và Thái Tử Phi phải đi tìm cách giải lời nguyền, nếu không đã không hủy đại hôn."

"Thái Tử, Thái Tử Phi, chúc mừng các ngươi."

"Thái Tử, Thái Tử Phi, chúc các ngươi bạch đầu giai lão."

Các bá tánh vui vẻ chúc phúc bọn họ.

"Đa tạ mọi người đã chúc mừng, lát nữa chúng ta sẽ tế tổ ở từ đường tổ hoàng thất, hoan nghênh mọi người đến xem." Hắc Tuyển Dực nói với mọi người xong, liền thả Ô Nhược xuống dưới, đỡ Ô Nhược leo lên lưng ngựa.
Ô Nhược nghi hoặc: "Ta không cần ngồi kiệu sao?"

"Không cần." Hắc Tuyển Dực nhảy lên lưng ngựa: "Ta muốn để tất cả mọi người trên đất nước nhìn thấy Thái Tử Phi của ta trông như thế nào."

Đản Đản nắm tay Tiểu Tiểu đi tới: "Cha, phụ thân, chúng con cũng muốn cưỡi ngựa."

"Được." Hắc Tuyển Dực nhìn U Diệp.

U Diệp đi lên bế Đản Đản và Tiểu Tiểu đặt ở đằng trước Ô Nhược.

Các bá tánh nhìn thấy hai đứa nhỏ, không khỏi kinh ngạc cảm thán.

"Hai đứa nhỏ trong lòng Thái Tử Phi là hai tiểu điện hạ sao? Lớn lên thật giống Thái Tử và Thái Tử Phi."

"Ta nghe nói hai tiểu điện hạ là dùng máu thịt của Thái Tử và Thái Tử Phi dung hợp với Tam Thất Thạch, sau đó dùng linh lực luyện ra hai đứa nhỏ."

"Thì ra là thế, thảo nào giống Thái Tử bọn họ như thế, nói như vậy, bọn nhỏ là con ruột của Thái Tử Phi rồi."
"Đương nhiên."

"Vậy địa vị của Thái Tử Phi càng thêm vững chắc, vị trí Đế Hậu cũng nắm trong tay chắc rồi."

"Chúng ta đi thôi." Hắc Tuyển Dực hô lên.

Đội ngũ đằng trước lập tức thổi kèn đánh trống, Hắc Tuyển Dực chậm rãi đi theo, ở phía sau bọn họ là kiệu hoa rất hoa lệ, phía sau nữa chính là của hồi môn của Ô Nhược, các bá tánh thấy hết rương này đến rương khác của hồi môn, không khỏi chép miệng.

"Của hồi môn của Thái Tử Phi thật nhiều, xếp hàng dài từ đầu thành đến cuối thành luôn rồi." Lời của người này cũng không khoa trương chút nào.

Năm ngoái, Ô Nhược vì không để những người khác khinh thường cậu cùng cha mẹ cậu, cậu đã sớm chuẩn bị một đống lớn của hồi môn cho mình. Sau khi Quản Châm tới, lại cho cậu thêm một đống của hồi môn lớn hơn nữa, nhiều gấp mấy lần đống Ô Nhược tự chuẩn bị, hơn nữa còn toàn những pháp khí, nguyên liệu, đan dược quý hiếm đến mức người ta không thể kể tên, ngoài ra còn có đồ của Ô Tiền Thanh và Do gia, U Diệp, Dạ Ký bọn họ tặng, có thể nói là cho Ô Nhược thể diện quá lớn, các đại thần không chỉ không dám khinh thường Ô Nhược, còn hâm mộ đố kỵ người nhà Ô Nhược nhiều tiền lắm của, nhiều năm như vậy, chưa từng có Thái Tử Phi nào giàu có như Ô Nhược.
Nếu không phải đây là đội ngũ đón dâu của Thái Tử, chỉ sợ mọi người vây xem lễ đều muốn làm cướp một lần, cướp đi tất cả của hồi môn.

Ô Tiền Thanh chờ đội ngũ đi khỏi tầm mắt mới nói với những người khác: "Bọn họ còn phải đi quanh thành một vòng rồi mới đến từ đường, vậy chúng ta đến từ đường trước chờ bọn họ đi."

"Được."

Đám Ô Tiền Thanh đến điện hiến tế trong cung, vô tình gặp Hắc Tử Hà vội vã trở về từ Bí Ẩn tộc, bên cạnh nàng còn có vài người đi theo, đám Ô Tiền Thanh nhìn kỹ lại, một trong số đó còn có cả Quản Sách.

Hắc Tử Hà đi đầu chào hỏi bọn họ: "Ông thông gia, bà thông gia, lão thái gia lão thái thái thông gia, thật là trùng hợp."

Quản Đồng kinh ngạc nói: "Sách, Sách ca."

"Tộc trưởng, sao ngươi lại tới đây?" Quản Châm cũng không ngờ Quản Sách sẽ rời Bí Ẩn tộc, xem ra mị lực của Hắc Tử Hà không nhỏ nha, vậy mà lại có thể lay động một người ngoài rèn luyện ra thì chưa từng ra khỏi tộc như Quản Sách nguyện ý ra đây.


Chương 373. Đại hôn (3)

Edit + beta: Iris

Hắc Tử Hà trả lời thay Quản Sách: "Con nghe nói đại ca muốn thành thân nên xin Quản Sách đưa con về."

Nàng đã phải làm nũng rất lâu Quản Sách mới chịu về cùng nàng.

Quản Sách không nói gì, lẳng lặng nhìn Quản Đồng — người đã từng là một bé gái nhỏ, bây giờ đã chải búi tóc phụ nhân, khuôn mặt cũng thành thục hơn trước kia rất nhiều, đứng chung với Quỷ Bà thì trông như một đôi tỷ muội. Tuy là vậy, nhưng sẽ có người cảm thấy Quỷ Bà có vẻ trẻ tuổi hơn, còn Quản Đồng ngược lại già hơn.

Điều này khiến hắn nhận ra, mất đi linh lực, Quản Đồng cũng sẽ như người thường, sẽ già đi rất nhanh, cũng sẽ chết đi rất nhanh, đây không phải là chuyện hắn muốn thấy.

Ô Tiền Thanh thấy Quản Sách nhìn chằm chằm phu nhân nhà mình, lòng ê ẩm, muốn ngăn ánh mắt đối phương, nhưng lại bị Quản Châm đè vai lại.
Quản Châm nói nhỏ vào tai hắn: "Thấy không? Tộc trưởng đang áy náy, chờ sau khi Tiểu Nhược đại hôn, chắc hắn sẽ cởi bỏ phong ấn cho Đồng Nhi."

Ô Tiền Thanh nhìn về phía Quản Sách, thấy ánh mắt hắn nhìn phu nhân nhà mình cực kỳ thuần túy, tựa như Ô Nhược Ô Trúc nhìn muội muội vậy, không có một tia tình cảm nam nữ nào, cũng như Quản Châm đã nói, trong mắt Quản Sách còn có thêm tia áy náy.

Quản Đồng nén nội tâm kích động: "Sách ca, đã lâu không gặp."

Quản Sách nhàn nhạt nói: "Đồng Nhi trưởng thành rồi, cũng làm tổ mẫu rồi."

Quản Đồng nghe hắn chịu nói chuyện, liền biết hắn đã tha thứ cho mình, tức khắc hốc mắt đỏ lên.

Ô Tiền Thanh đau lòng nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của con trai, đừng động một chút là khóc."

Quản Đồng nhanh chóng lau nước mắt.

Hắc Tử Hà giữ chặt ống tay áo Quản Sách: "A Sách, chúng ta đến từ đường tổ xem lễ đi."
Quản Sách khẽ ừ một tiếng.

Hắn đi theo nàng vào trận pháp, truyền tống đến ngoài quảng trường từ đường tổ.

Hắc Tử Hà nói: "A Sách, ta muốn dẫn ngươi đi gặp cha mẹ ta, ngươi nguyện ý không?"

Quản Châm bước ra khỏi Truyền Tống Trận, đứng đằng sau nói: "Quản Sách là tộc trưởng Bí Ẩn tộc chúng ta, nếu đã đến Tử Linh quốc, tất nhiên phải đi gặp Đế Quân và Đế Hậu một lần, nếu không chính là chúng ta thất lễ, đúng không, tộc trưởng?"

Quản Sách chần chờ gật đầu.

Hắc Tử Hà mỉm cười xán lạn: "Thật tốt quá."

Nàng lôi kéo ống tay áo Quản Sách, nói: "Cha mẹ ta ở trên đài hiến tế, chúng ta nhanh qua đó đi."

Quản Đồng đi ra từ Truyền Tống Trận, thấy Quản Sách bị Hắc Tử Hà kéo chạy mất, mà Quản Sách  lại không trách cứ đối phương, không khỏi thấy kỳ lạ: "Trước giờ Sách ca không thích người không có quy củ, bây giờ bị Tử Hà kéo chạy như vậy mà lại không trách cứ, thật khiến người khác kinh ngạc."
Quản Châm cười nói: "Chỉ sợ sau này sẽ càng ngạc nhiên hơn đấy."

U Diệp đi đến bên cạnh bọn họ: "Đúng vậy, chờ hắn thành thân với Tử Hà, sẽ phải kêu Tiểu Nhược là đại tẩu theo Tử Hà rồi."

Quản Đồng chậc lưỡi: "Ta gọi hắn là Sách ca, hắn kêu Tiểu Nhược là đại tẩu, Tiểu Nhược lại kêu ta là mẹ, cái sơ đồ quan hệ này thật là..."

Tần Trân đi tới nói: "Các ngươi đừng đứng đây nói chuyện nữa, Đế Quân và Đế Hậu đang đợi chúng ta qua đó đấy."

Ô Tiền Thanh nói: "Đi thôi, đừng để Đế Quân và Đế Hậu đợi lâu."

Bọn họ đi theo Hắc Tử Hà vào dưới đài hiến tế.

Hắc Tử Hà thấy Đế Quân và Đế Hậu, buông ống tay áo Quản Sách ra, hưng phấn chạy qua: "Cha, mẹ, con về rồi."

Quản Sách đứng tại chỗ nhìn nàng và người nhà gặp nhau, nụ cười tươi tắn cộng thêm một thân y phục kim quang lấp lánh, bắt mắt như ánh mặt trời vậy, khiến hắn nhìn mà không dời mắt được, người xung quanh cũng bị Hắc Tử Hà thu hút sự chú ý.
"A Sách, ngươi tới đây." Hắc Tử Hà vẫy tay với Quản Sách.

Không đợi Quản Sách hồi thần, đã bị Quản Châm đi đằng sau kéo đến trước mặt Đế Quân và Đế Hậu: "Đế Quân, Đế Hậu, vị này chính là tộc trưởng của chúng ta, Quản Sách."

Đế Quân và Đế Hậu kinh ngạc nhìn Quản Sách: "Ngài chính là tộc trưởng Bí Ẩn tộc, thất kính thất kính."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng đồng thời đánh giá Quản Sách, trong lòng cực kỳ hài lòng, cảm thấy người này thật sự rất hợp với con gái nhà họ.

Quản Sách không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Gặp qua Đế Quân Đế Hậu."

Đế Quân rất thưởng thức sự bình tĩnh thong dong của hắn, nhanh chóng mời hắn ngồi.

Hắc Tử Nhã kéo Hắc Tử Hà sang một bên: "Nhị tỷ, người kia chính là người mà tỷ thích hả?"

Hắc Tử Hà hào phóng gật đầu: "Thế nào? Ánh mắt của nhị tỷ tốt chứ?"
Hắc Tử Nhã khen: "Không tồi, vậy là muội có tỷ phu rồi, tỷ phải nỗ lực hơn nữa, hy vọng sau khi đại ca thành thân, ngày lành tiếp theo sẽ là tỷ."

"Ta cũng muốn vậy a, nhưng hiện tại hắn còn chẳng chịu kêu tên ta, ngày nào cũng Hắc cô nương, rồi Tử Hà cô nương, kêu đến mức ta không muốn làm cô nương luôn rồi."

Hắc Tử Nhã bị nàng nói làm cho bật cười một tiếng.

Hắc Tử Hà nhìn xung quanh: "Sao không nhìn thấy Diệu Nghi? Mẹ không mời biểu muội đến sao?"

Hắc Tử Nhã thở dài: "Sao mà không mời nàng được, chỉ là nàng không muốn tới thôi."

Hắc Tử Hà cũng yên lặng thở dài.

Trong khi các nàng trò chuyện, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực cũng dạo một vòng quanh thành xong, trên đường hồi cung thì gặp Diệu Nghi và Lâu Khuynh Lạc, hai người đứng giữa các bá tánh nhìn Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trên lưng ngựa.
Ô Nhược dựa vào ngực Hắc Tuyển Dực, nhỏ giọng nói: "Tuyển Dực, ngươi thấy không?"

Cậu không chỉ nhìn thấy Diệu Nghi và Lâu Khuynh Lạc, còn phát hiện ánh mắt Lâu Khuynh Lạc nhìn Hắc Tuyển Dực cực kỳ phức tạp, thậm chí còn mang theo tia si mê, có thể thấy hắn vẫn chưa hoàn toàn buông được Hắc Tuyển Dực.

Hắc Tuyển Dực mắt nhìn thẳng, khẽ ừ một tiếng.

"Mẹ không mời biểu muội tham gia đại điển hôn lễ của ngươi sao?"

"Có mời, có lẽ nàng ngượng ngùng nên không tới tham gia."

"..." Lúc Ô Nhược im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng ngó qua chỗ Diệu Nghi, bỗng thấy miệng nàng mấp máy, dường như đang nói hai chữ chúc mừng, cậu muốn nhìn kỹ lại thì Diệu Nghi đã kéo Lâu Khuynh Lạc xoay người rời đi.

Hắc Tuyển Dực khẽ thở dài khó phát hiện.

Ô Nhược an ủi y: "Rồi sẽ có ngày nàng sẽ buông bỏ được chuyện cha của mình làm mà."
"Ừm."

Sau khi đội ngũ đón dâu tiến cung, trực tiếp đi đến đại điện hiến tế, dọc đường đi, thái giám cung nữ và thị vệ vẫn không ngừng chúc mừng bọn họ.

Sau khi vào đại điện hiến tế, Ô Nhược tò mò nói: "Khi lần đầu gặp Đại Linh Sư, không phải nói chúng ta sẽ ở đây cử hành tế thiên sao? Sao ở đây không có ai hết vậy?"

Hắc Tuyển Dực giải thích: "Lúc hắn nói lời đó, chúng ta còn chưa giải lời nguyền, không thể gặp ánh nắng, bây giờ người Tử Linh quốc đã có thể ở trên mặt đất một canh giờ, tất nhiên sẽ chọn tế bái tổ tông ở từ đường tổ rồi."

Y xuống ngựa, rồi ẵm Ô Trúc và bọn nhỏ xuống: "Đản Đản, lát nữa con phải dắt tay Tiểu Tiểu đi theo cha, biết chưa?"

Đản Đản ngoan ngoãn gật đầu.

"Chúng ta đi thôi." Hắc Tuyển Dực một tay ôm con, một tay nắm tay Ô Nhược đi vào Truyền Tống Trận.
Thị vệ phụ trách đón dâu cũng đi theo bọn họ vào Truyền Tống Trận.

Đi vào phòng thiên viện ở từ đường tổ, Hắc Tuyển Dực ở ngoài phòng, thả bọn nhỏ xuống thảm đỏ dưới đất.

Thị vệ đằng sau lập tức xếp hàng.

Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược, nhìn thái giám bên cạnh.

Thái giám nhanh chóng nhuận yết hầu, hô to: "Thái Tử giá lâm, Thái Tử Phi giá lâm — —"

Ngay sau đó, nhóm nhạc sư thổi kèn, tiếng nhạc vui mừng vang vọng khắp từ đường tổ, trên quảng trường cũng truyền đến tiếng hoan hô, nghe tiếng thôi là biết trên quảng trường có rất nhiều người.

Đột nhiên Ô Nhược cảm thấy khẩn trương, tại giờ khắc này cậu mới nhận ra, hôn lễ của cậu và Hắc Tuyển Dực long trọng đến cỡ nào.

"Đừng lo, có ta ở đây rồi." Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu, bước từng bước một đến cửa đại viện.
Đản Đản dắt tay Tiểu Tiểu đi đằng sau.

Ngay khi bọn họ đến thiên viện, lập tức bị biển người tấp nập làm cho hết hồn, ngoại trừ hoàng thất và các đại thần, thì có rất nhiều bá tánh đều chạy đến xem lễ, toàn bộ quảng trường đều bị nghẹt cứng không còn chỗ đứng, người đứng ở giữa sắp bị kẹp thành bánh nhân thịt, nhưng vẫn không giảm được nhiệt tình muốn xem lễ.

Tới gần thiên viện, các bá tánh thấy mấy người Ô Nhược, hưng phấn hô với người ở phía sau: "Thái Tử và Thái Tử Phi đến rồi, hai vị tiểu điện hạ cũng tới."

"Thái Tử và Thái Tử Phi thật tuấn tú." Đám nữ tử vẻ mặt hoa si nhìn Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược, nhưng rất nhanh các nàng đã dời mắt, nhìn thấy Đản Đản và Tiểu Tiểu cũng mặc y phục đỏ tươi, trang điểm đáng yêu, búi tóc nhỏ xíu, lập tức hưng phấn kêu to: "Hai vị tiểu điện hạ thật đáng yêu, thật xinh đẹp."
Các nàng đều muốn sinh một đứa con giống tiểu điện hạ.

Đản Đản và Tiểu Tiểu cũng không bủn xỉn, nở một nụ cười thiên chân khiến người nhìn muốn tan thành nước.

"Hai tiểu điện hạ thật đáng yêu, chỉ là sao lại có một tiểu điện hạ nhỏ như vậy?"

"Ta nghe nói là khi Thái Tử Phi tạo ra tiểu điện hạ, chỉ dùng Tam Thất Thạch lớn bằng ngón cái, nên khi hóa hình người chỉ cao có ba tấc, bây giờ đã cao được một thước, không lâu sau chắc là có thể giống đứa nhỏ bình thường rồi."

"Hai vị tiểu điện hạ giống Thái Tử với Thái Tử Phi quá đi."

Ô Nhược nghe mọi người thảo luận về con của mình, khẽ cười: "Đản Đản và Tiểu Tiểu còn đoạt ánh mắt nhiều hơn chúng ta, sắp quên luôn chúng ta mới là vai chính hôm nay rồi."

"Cũng có người nhìn chúng ta mà." Hắc Tuyển Dực liếc mắt nhìn về phía kia một cái: "Ngươi nhìn sang ngọn đại thụ đối diện hơi nghiêng về phía tay phải đi."
Ánh mắt Ô Nhược nhìn sang nơi y nói, thấy có ba người đứng trên đỉnh đại thụ, nhìn kỹ lại thì thấy, chính là Hắc Tuyển Hành, Thâm Tụng và Thiên Trầm đã hơn một tháng không gặp.

Cậu cả kinh: "Thiên Trầm? Ta không nhìn lầm chứ? Hắn và Tuyển Hành ở bên nhau!?"

"Ngươi không nhìn lầm."

"Sao lại thế này? Tuyển Hành sao lại ở bên Thiên Trầm?"

Hắc Tuyển Dực hơi nhíu mày: "Ta không biết bọn họ ở bên nhau như thế nào, nhưng hắn dẫn Thiên Trầm tới xem đại điển hôn lễ của chúng ta, chắc là muốn cho chúng ta biết Thiên Trầm và hắn đang ở bên nhau, muốn chúng ta an tâm."

Ô Nhược khẽ ừm: "Có Tuyển Hành trông Thiên Trầm, quả thật khiến người ta an tâm."

Hắc Tuyển Dực kéo cậu xoay sang hướng khác, đi về phía đài hiến tế, vì để phối hợp với bước chân nhỏ nhắn của bọn nhỏ, hai người đi rất chậm.
Bên tai bọn họ đều là tiếng chúc mừng, đương nhiên cũng có âm thanh khinh bỉ, nhưng đều bị Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược lơ đi.

Người hoàng thất đều ở trên dàn tế, vẻ mặt vui mừng nhìn hai tân nhân trên thảm đỏ.

Khi Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực sắp đến dàn tế, mấy người Quản Sách và Ô gia đều đi xuống đài hiến tế, đứng một bên xem bọn họ tế bái tổ tông.



Chương 374. Đại hôn (4)

Edit + beta: Iris

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược đi lên đài hiến tế, ngay khi bọn họ vừa xoay người, đúng lúc mặt trời ở phía đông vừa ló dạng qua năm tầng lầu cao ở nóc từ đường, rọi vào người bọn họ, tức khắc, chỉ vàng trên hỉ bào bị chiếu vào tỏa sáng lấp lánh.

Các bá tánh trên quảng trường không khỏi nheo mắt nhìn hai tân nhân trên đài hiến tế như thiên nhân hạ phàm, khiến người ta nhịn không được muốn quỳ lạy.
Đại Linh Sư thấy mặt trời ban mai đã lên cao, ý bảo quan viên chủ trì đại hôn bắt đầu hiến tế.

Quan viên lập tức hô to: "Tế thiên bắt đầu — —"

Ngay sau đó, giai điệu âm nhạc chuyển sang trầm thấp nghiêm túc. Các quan viên và bá tánh xem lễ dưới đài ngừng cười nói, nghiêm trang nhìn lên đài hiến tế.

Đại Linh Sư tĩnh lược một chuỗi văn hiến tế dài thườn thượt, chỉ nói trọng điểm vài câu trong văn hiến tế, sau đó mang theo các hoàng thất khom người lạy một lạy về phía đông.

Dưới đài hiến tế, các văn võ bá quan và bá tánh cũng khom lưng theo.

Ô Trúc đứng ở một góc, nhìn quảng trường toàn đầu người đen nghịt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không bái theo có sao không?"

Toàn bộ quảng trường, ngoại trừ nhạc sư, cũng chỉ có bọn họ là đứng.

Quản Châm liếc hắn một cái: "Chúng ta là người Bí Ẩn tộc, không cần phải bái tổ tiên của Tử Linh quốc, các con cũng có tổ tiên của mình, chỉ cần không đắc tội bọn họ, cho dù không bái cũng không sao."
Ô Trúc thả lỏng tâm tình.

Sau khi tế thiên đã bái thần minh bốn phương, bắt đầu tế tổ.

Nghi thức tế tổ không khác gì hiến tế đón năm mới, sau khi tế bái tổ tiên thì đôi tân nhân tiến vào nghi thức bái đường, không khí lại lần nữa náo nhiệt.

"Cuối cùng cũng bái đường rồi." Ô Hi hưng phấn nói.

U Diệp nhướng mày: "Lúc nãy Hắc Tuyển Dực đến đón dâu, ta còn muốn nháo bọn họ, đáng tiếc bọn họ đang gấp gáp giải lời nguyền cho Tử Linh quốc, nhưng không sao, đợi khi bọn họ động phòng thì nháo vẫn không muộn."

Ô Hi cười hì hì: "Ý hay."

Trên đài, cha mẹ Hắc Tuyển Dực và mấy người cao tổ đều ngồi vào ghế, còn những người không thuộc hàng cao đường của Hắc Tuyển Dực đều vội đứng sang một bên.

Hoàng thất bái đường cũng giống như bá tánh bình thường, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.
Thiên Trầm đứng trên đại thụ, nhìn đôi tân nhân đang bái thiên địa, nói với Hắc Tuyển Hành: "Bọn họ bái đường."

Hắc Tuyển Hành cong khóe miệng: "Chỉ cần sau khi bọn họ bái đường, chúng ta có thể hoàn toàn giải lời nguyền."

Thiên Trầm không có nhìn thấy biểu tình mất mát của hắn, nghĩ thầm, có lẽ người này thật sự đã từ bỏ Ô Nhược.

"Thật tốt quá." Thâm Tụng vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng giải lời nguyền."

Hắc Tuyển Hành liếc mắt nhìn hắn một cái: "Đừng vui mừng quá sớm."

Thâm Tụng nghĩ đến chuyện phía sau, ngừng cười.

Lúc này, hai tân nhân trên đài đã xong nhị bái cao đường.

Quan viên chủ trì đại hôn phấn khích hô to hơn: "Phu thê giao bái — —"

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực xoay người đối diện nhau, trong mắt phiếm tia sáng vui mừng, giờ phút này, trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, từng cảnh tượng kiếp trước như được tái hiện trước bọn họ, hai người bọn họ, một người thì luôn hiểu lầm đối phương, người kia thì lại không biết làm thế nào để đối phương vui vẻ, mãi đến khi sinh ly tử biệt mới nhận rõ tình cảm của đối phương, bởi vậy đã bỏ lỡ nhau mười ba năm.
Vốn tưởng rằng hai người không còn gặp lại nhau nữa, nhưng không ngờ sau khi trọng sinh vẫn còn có thể bái đường giải lời nguyền.

Đột nhiên có người reo lên: "Chúng ta sắp hết một canh giờ rồi, Thái Tử, Thái Tử Phi nhanh phu thê giao bái đi, nếu không chúng ta sẽ bị mặt trời nướng mất."

Những người khác cũng ồn ào nói, cực kỳ sốt ruột thay bọn họ.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực hồi thần, phát hiện hốc mắt đối phương cũng đỏ hết lên.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, rất ăn ý cùng cong người bái.

Cùng lúc đó, bầu trời hiện lên kim quang.

"Mọi người mau nhìn bầu trời." Mọi người nhìn lên không trung, ánh sáng mắt trời từ phía đông tây nam bắc cùng tụ lại, như thể đã thu lại lớp khiên phòng ngự nào đó, bầu trời trong xanh hơn rất nhiều.

Sau đó, có người kinh hỉ kêu lên: "Không đâu, bị ánh nắng chiếu xuống không còn đau nữa."
Những người khác nghe thế, nhanh chóng sờ sờ cơ thể của mình, hưng phấn kêu lên: "Thật sự không đau nữa."

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng giải lời nguyền thành công, chúng ta không còn sợ ánh nắng nữa."

Cả quảng trường vang vọng tiếng hoan hô, ngay cả đại thần và người hoàng thất cũng không màng thân phận mà la to, sau này bọn họ sẽ không bao giờ sống ở dưới lòng đất không có ánh nắng nữa.

Hắc Tuyển Hành nhìn đến đây, dẫn theo Thâm Tụng và Thiên Trầm xoay người rời đi.

Ô Nhược nắm chặt tay Hắc Tuyển Dực, nhìn người phía dưới đài nói: "Ta từng có một nguyện vọng..."

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay cậu: "Có phải là lúc ngươi vừa đến Tử Linh quốc, ghi nguyện vọng trên thiên đăng không?"

Ô Nhược sửng sốt: "Ơ, sao ngươi biết?"

"Ta thấy được." Hắc Tuyển Dực cười với cậu.
"Thiên đăng không phải bị cháy rồi sao, sao ngươi còn thấy được?"

"Ba chữ 'nguyện kiếp trước' không có bị cháy." Hắc Tuyển Dực kéo người vào lòng: "Lúc ấy có phải ngươi muốn nguyện ta của kiếp trước có thể gặp lại ngươi không?"

Ô Nhược khẽ ừ một tiếng, nở nụ cười: "Nguyện vọng của ta thành sự thật rồi này."

Hắc Tuyển Dực cúi đầu, hôn lên môi cậu.

Đản Đản nhìn cha và phụ thân ân ái như vậy, cười khúc khích, quay đầu hôn lên mặt Tiểu Tiểu một cái.

Mấy người Ô Tiền Thanh lên lại đài hiến tế, U Diệp nói với quan viên chủ trì hôn lễ: "Còn một câu ngươi chưa nói."

Quan viên chủ trì hôn lễ hỏi: "Nói cái gì?"

"Đưa vào động phòng a, chúng ta còn đang chờ nháo động phòng đây này."

Quan viên chủ trì hôn lễ cười ha ha: "Đúng vậy, đúng, đúng."

Hắn nhuận yết hầu, hô lên: "Đưa hai vị tân nhân vào động phòng."
Cùng lúc đó, có người kêu lên: "Những người rời khỏi Tử Linh quốc cũng được giải lời nguyền."

"Thật chứ?" Có người hưng phấn hỏi.

"Thật."

Mọi người lại lần nữa hoan hô, lấp đi câu đưa hai vị tân nhân vào động phòng.

Quan viên chủ trì hôn lễ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn U Diệp: "Mọi người còn đang vui mừng chuyện giải lời nguyền."

U Diệp: "..."

Ô Trúc cười nói: "Đến tối nhất định có thể nháo động phòng."

Quản Châm ôm vai Quỷ Bà, cười nói: "Rốt cuộc cũng giải lời nguyền, cuối cùng ta cũng có thể dẫn ngươi rời Tử Linh quốc, đi du sơn ngoạn thủy, đến thăm Bí Ẩn tộc chúng ta, đó là một nơi khá mỹ lệ."

Ô Trúc gật đầu: "Nơi đó thật sự rất đẹp, bà ngoại đừng bỏ lỡ phong cảnh mỹ lệ nơi đó."

Quỷ Bà hồng hốc mắt, gật đầu: "Được."

Quản Châm nói với mấy người Do Chiêu Bình: "Cha, mẹ, đại ca, đại tẩu, nếu mọi người muốn thì cũng có thể đi cùng chúng ta đến thăm Bí Ẩn tộc."
Do Chiêu Bình sảng khoái đáp ứng: "Được, chúng ta đã nghẹn ở Tử Linh quốc lâu như vậy, cũng nên đi đây đi đó, mở mang tầm mắt."

Quản Châm quay đầu hỏi Quản Sách: "Tộc trưởng, ta dẫn bọn họ đến Bí Ẩn tộc không có vấn đề gì chứ?"

Quản Sách nhướng mày: "Nếu ta nói có vấn đề, ngươi sẽ nghe sao?"

Tuy Quản Châm gọi hắn là tộc trưởng, nhưng luận bối phận, ông chính là trưởng bối của hắn.

"Không nghe." Quản Châm cười to, nhân cơ hội hỏi: "Tộc trưởng, có phải ngươi nên cởi bỏ phong ấn trên người Đồng Nhi rồi không? Ngươi nhìn nó đi, sau khi không có linh lực, trông còn già hơn cả ta, qua thêm mấy năm nữa, người khác cũng tưởng nó mới là mẹ ta."

Ô Hi không nhịn được, phì cười.

U Diệp và Ô Trúc cũng cười ra tiếng.

"Cha — —" Quản Đồng tức giận: "Có ai nói con gái mình như vậy sao?"
"Chẳng lẽ ta nói sai sao?"

Quản Đồng: "..."

Ô Tiền Thanh an ủi Quản Đồng: "Trong mắt ta, ngươi vĩnh viễn trẻ trung mỹ lệ."

Quản Đồng ngượng ngùng đỏ mặt.

Quản Sách nhìn Ô Tiền Thanh, lại nhìn Quản Đồng, đạm thanh hỏi: "Đồng Nhi, mấy năm nay sống tốt không?"

Quản Đồng sửng sốt, gật đầu: "Lúc đầu mất đi linh lực, quả thật có chút không quen, bị người khác khinh thường cũng có chút khó chịu, may mắn Tiền Thanh vẫn luôn che chở muội, không để muội bị ủy khuất nửa phần, tuy bà bà chán ghét muội không có linh lực, nhưng Tiền Thanh vẫn chống đối bà bà vì chuyện này, sau này lại có con, tâm tư muội đều đặt lên người bọn nhỏ..."

Quản Sách nhìn ra mấy năm nay nàng sống rất vui vẻ, cho dù trượng phu không phải là người cường đại gì, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.

"Muội tới đây."
Quản Đồng ngẩn người.

Quản Châm vội đẩy nàng đến trước mặt Quản Sách.

Quản Sách nói: "Xoay người lại."

Quản Đồng ngoan ngoãn xoay người.

Quản Sách tay phải ngưng tụ linh lực cường đại.

Người trên đài hiến tế cảm nhận được có linh lực dao động, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Quản Sách nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên lưng Quản Đồng, lại điểm một cái lên eo nàng rồi thu hồi linh lực.

Lập tức, Quản Đồng cảm nhận được linh lực bộc phát ra từ linh điền của nàng, điên cuồng du tẩu khắp mỗi bộ vị trên cơ thể nàng.

Đã nhiều năm không có linh lực, nhất thời cơ thể nàng khó thừa nhận lượng linh lực lớn như vậy, thống khổ kêu lên.

Ô Tiền Thanh lo lắng đi lên một bước.

Quản Châm vội ngăn lại: "Một lát là tốt rồi, đừng quấy rầy nó."

Sau khi cơ thể Quản Đồng dần thích ứng linh lực, cả người trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng vui sướng ngưng tụ linh lực: "Cởi bỏ phong ấn rồi, đa tạ Sách ca."
Quản Châm và Quỷ Bà đều vui mừng thay cho Quản Đồng, có được linh lực, Quản Đồng thoạt nhìn trẻ trung hơn nhiều.

Ô Trúc nhìn Quản Đồng từ trên xuống dưới: "Linh giai của mẹ hình như rất cao."

Quản Châm cười nói: "Cửu giai, con nói xem có cao không?"

Ô Trúc và Ô Hi kinh ngạc nói: "Trước khi mẹ thành thân với cha đã là thuật sư cửu giai?"

Quản Đồng gật đầu: "Đúng vậy."

Quản Châm nói: "Người Bí Ẩn tộc chúng ta chỉ có cửu giai mới có thể xuất cốc rèn luyện, chính lúc ấy mẹ của các con mới gặp được cha các con."

Do Yến Văn trừng lớn mắt: "Cửu giai mới có thể ra ngoài rèn luyện? Vậy chẳng phải Bí Ẩn tộc có rất nhiều người không được ra khỏi cốc sao."

Quản Châm cười ha ha: "Bí Ẩn tộc chúng ta, ngoại trừ đám con cháu đang học ở học viện, những người khác ai cũng là thuật sư cửu giai."
Mọi người: "..."

Người Bí Ẩn tộc thật là lợi hại.

"Ai nha, không cẩn thận làm lộ chuyện của Bí Ẩn tộc rồi." Quản Châm nhìn về phía Quản Sách: "Tộc trưởng, ta nói những việc này không sao chứ?"

Quản Sách mặc kệ hắn, trực tiếp quay đầu nhìn về chỗ khác.

Ô Thần Lưu nói: "Linh khí ở Bí Ẩn tộc chắc là rất dư dả, Tiểu Trúc và nhị công chúa đi một chuyến đến Bí Ẩn tộc, đều lên tới cửu giai rồi."

"A..." Ô Hi trừng lớn mắt nhìn Ô Trúc: "Đại ca thăng cửu giai? Sao lại nhanh như vậy?"

Ô Trúc vẻ mặt ngượng ngùng: "Cái này... Cái này..."

Quản Châm trực tiếp vứt cho Ô Hi một viên cực phẩm thần linh đan: "Nó ăn viên đan dược này mới thăng cửu giai, Tiểu Hi, con còn chưa tới lục giai, chờ khi nào lục giai hoặc thất giai hẵng ăn."

Ô Hi từng thấy cực phẩm thần linh đan rồi, vui vẻ cảm tạ Quản Châm.
°°°°°°°°°°

Lời editor: Chờ 3 ngày mà có 4 chương thì hơi ít nhỉ m.n, mà dạo này genshin vừa ra map mới nên mình bị lười á mê chơi quá trời, hư hết sức.

Chỉ còn 14 chương nữa thoiiii

Đăng: 27/8/2022

Bình Luận (0)
Comment