Edited by Bà Còm in truyenlol.com
Sau khi Lâu Hân Nhiên bị cường chế ‘áp giải’ hồi kinh, vượt qua một đoạn thời gian cấm túc không thể ra khỏi cửa, mắt thấy đã tới ngày bỏ lệnh cấm thì sáng sớm đã truyền tin vào cung. Cửu Công chúa Phỉ Thúy liền mang theo tỳ nữ và hai hộp đồ ăn Ngự Thiện Phòng vừa làm, ngựa xe đơn giản chạy tới cửa thăm bằng hữu thân nhất của mình.
Xe ngựa vừa dừng lại trước đình môn uy nghiêm của Vệ Quốc Công phủ, lập tức liền có người gác cổng ra dẫn ngựa. Phỉ Thúy Công chúa là tiểu nữ nhi của Hoàng Hậu nương nương, diện mạo xinh đẹp yêu kiều, hiếm có nhất chính là tính tình hiền lành ôn nhu, nhỏ hơn Lâu Hân Nhiên một tuổi nhưng lại xem như bạn thân cùng nhau lớn lên, cảm tình rất tốt.
Sau khi vào phủ, Phỉ Thúy Công chúa liền đi thẳng đến Ngọc Trúc viên, gặp được Lâu Hân Nhiên vẫn một thân nam trang như cũ. Phỉ Thúy Công chúa bất đắc dĩ thở dài: “Tại sao ở nhà mà tỷ cũng ăn mặc như vậy? Lần trước Vương Quý nhân ở Ngự Hoa Viên thấy tỷ với Trường Ninh ca, còn hỏi muội đó có phải là đôi song sinh nhi tử của Lâu gia hay không đấy.”
Lâu Hân Nhiên nhướng mày mở ra hộp đồ ăn, thấy bên trong là chân giò trân châu lập tức mặt mày hớn hở, dùng ngón tay chấm một chút nước thịt bỏ vào miệng vừa nhấm nháp vừa lúng búng: “Vậy muội trả lời như thế nào?”
Phỉ Thúy Công chúa không thể nhìn nổi bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy của Lâu Hân Nhiên, biểu tình "nhọc lòng muốn mệnh" ngồi xuống liền lấy khăn ra lau tay lau mặt lau miệng cho nàng, lau xong mới trả lời: “Muội có thể trả lời như thế nào, đương nhiên là đúng sự thật bẩm báo, thẩm thẩm thật ra sinh long phượng thai, sau đó tỷ đoán xem Vương Quý nhân nói cái gì? Bà ấy chỉ vào Trường Ninh nói huynh ấy là cô nương, nói tỷ là công tử. Có thể thấy được hành vi của tỷ có bao nhiêu thô tục, lại còn không biết thu liễm, để xem sau này tỷ làm thế nào gả được ra ngoài.”
Lâu Hân Nhiên trước nay đều không biết "thu liễm" là có nghĩa gì. Tính tình của nàng và Lâu Trường Ninh vốn dĩ giống như tương phản, ngay cả nương cũng không nhịn được than vãn hai người đã bị Thiên mụ nắn sai giới tính.
Lâu Hân Nhiên không để bụng: “Chê ta thô tục à? Ta nói muội mới là đồ giả bộ, muội xem ta này: to mồm ăn thịt, to mồm uống rượu, không cần để ý vấn đề hình tượng, ngay cả mặc y phục cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn muội nhiều. Theo ta thấy, các cô nương chính là tự mình chuốc lấy cực khổ, mỗi ngày phải trang điểm gọn gàng xinh đẹp cho người ta xem, tội gì chứ?”
Lời bình kiểu như vậy cũng không phải lần đầu tiên Phỉ Thúy Công chúa nghe được, không khỏi lườm nàng một cái phản kích: “Nữ tử trang điểm vì người mình thích, tỷ đây là còn chưa gặp người tỷ thích mà thôi, nếu tỷ gặp được người trong lòng, để xem tỷ còn dám lôi thôi lếch thếch như vậy hay không. Muội sẽ chống mắt xem đến lúc đó tỷ sẽ bị xấu mặt đến độ nào.”
Lâu Hân Nhiên không bị ảnh hưởng cười cười, nhấc lên một bình nước trái cây ủ trong hộp đồ ăn, dùng chén trà trên bàn rót cho Phỉ Thúy Công chúa một chén, sau đó cầm lấy chén của mình chạm vào nhau nói: “Đúng rồi, làm sao ta có thể so được với Công chúa muội đây, cả ngày trang điểm để người ta để ý tới mình. Ta khuyên muội cũng đừng lo lắng, hôm nay ca ca ta không có ở nhà, ngày mai cũng không có mặt.”
Phỉ Thúy Công chúa nghe Lâu Hân Nhiên nhắc đến ca ca nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên ngay, muốn phản bác vài câu nhưng hoàn toàn bại trận dưới ánh mắt ‘ta hiểu’ của đối phương, muốn rụt rè một chút nhưng trong miệng lại nhịn không được bật thốt hỏi ra: “Huynh ấy đi đâu vậy? Thái Tử ca ca dạo này cũng vắng mặt, hai người họ chắc lại cùng nhau ra ngoài rồi.”
"Huynh ấy" trong miệng Phỉ Thúy Công chúa chính là huynh trưởng của Lâu Hân Nhiên, Vệ Quốc Công phủ Thế tử Lâu Thiên Bảo, người vừa sinh ra đã được Hoàng Thượng ban tên, thiếu niên được Hoàng Thượng nhiều lần tán dương. Mỗi lần nhắc tới hắn, nhìn thấy hắn, trong lòng Phỉ Thúy Công chúa đều rất kích động.
Lâu Hân Nhiên cười hắc hắc: “Xem đi, ta biết ngay vì sao muội trang điểm xinh đẹp như vậy, thật sự là vì ca ca.”
Phỉ Thúy Công chúa thế mới biết mình đã trúng quỷ kế của nha đầu này, giơ tay muốn đánh nàng, thế nhưng Lâu Hân Nhiên giống như con khỉ, sao có thể đứng yên để bị đánh, quay người bật dậy, trong tay còn cầm một miếng thịt chân giò, giống như khiêu khích ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Phỉ Thúy Công chúa. Tính tình Phỉ Thúy Công chúa cũng rất hoạt bát, đâu thể nào chịu cứ như vậy mà buông tha nàng, liền đứng lên đuổi theo.
Hai người ở trong phòng đuổi nhau trong chốc lát rồi mới song song ngã trên giường đệm. Phỉ Thúy Công chúa thở hổn hển đẩy ra cánh tay Lâu Hân Nhiên, nhụt chí bò dậy: “Không giỡn với tỷ nữa, tóc xổ ra hết rồi. Vân nhi, Vân nhi tiến vào!”
Vân nhi là thị tỳ bên người Phỉ Thúy Công chúa, nghe được chủ tử gọi vội vàng vào ngay. Phỉ Thúy Công chúa lập tức ngồi xuống trước bàn trang điểm của Lâu Hân Nhiên, trái phải chọn mấy đồ trang sức, để Vân nhi làm tóc cho nàng một lần nữa, thuận tiện lấy mấy trang sức đẹp mắt quý giá mang về.
“Thẩm thẩm đối với tỷ thật đúng là dụng tâm lương khổ, nhìn mấy thứ này nè, trong cung cũng không đẹp hơn như vậy! Chỉ tiếc tâm trí của tỷ không bỏ vào mấy thứ này, từ nhỏ chỉ là muội được hưởng.”
Lâu Hân Nhiên ngồi ở một bên mặt mày thản nhiên, Phỉ Thúy Công chúa nói đích xác không sai, từ nhỏ nàng đối với mấy trang sức nữ nhi này không có hứng thú. Nương nàng không biết làm thế nào, cứ tiếp tục cho người đưa tới bao nhiêu trang sức quý giá, nhưng mỗi khi đồ đưa đến ra sao thì sau một thời gian vẫn để y nguyên như vậy, cùng lắm là thỉnh thoảng Phỉ Thúy lại đây lấy đi mấy món, bằng không Lâu Hân Nhiên sẽ không đụng tới. Dưới cái nhìn của nàng, nữ hài tử và nam hài tử cũng đâu có gì không giống nhau, vậy thì vì sao mỗi ngày nữ hài tử phải trang điểm chải chuốt, chỉ để cho những tên nam nhân xem thôi à?
Vì vấn đề này, Vệ Quốc Công phu nhân Tiết Thần lo lắng không ít, chẳng qua có lo lắng như thế nào vẫn không thể khiến nữ nhi thích trang điểm như một cô nương.
“Hiện tại muội mất công chải đầu làm gì? Chờ lát nữa vẫn bù xù lại mà thôi, ở nơi này của ta muội có muốn chỉnh tề cũng không được.”
Phỉ Thúy Công chúa phớt lờ, cầm một cây trâm trân châu ướm thử lên trên đầu, trong miệng nói: “Chút xíu nữa muội phải đi rồi. Hôm nay Bắc Cảnh Thác Bạt gia trở về kinh thành, Thác Bạt lão thái quân đệ thiệp vào cung, bà ấy có một tôn nữ tuổi xấp xỉ với muội nên mẫu hậu muốn muội tiếp đãi. Muội cũng không thể ở nơi này chơi quá lâu.”
Lâu Hân Nhiên nhướng mày hỏi: “Thác Bạt gia? Bọn họ không phải vẫn luôn ở Bắc Cảnh à? Vì sao đột nhiên lại trở về?”
Phỉ Thúy Công chúa quyết định chọn cây trâm trân châu, đáp lời: “Ai nha, còn không phải tiểu thư kia đã tới tuổi định hôn, trở lại kinh thành cầu phụ hoàng mẫu hậu tứ hôn cho nàng ta. Nghe nói Thác Bạt gia Thiếu soái cũng vào kinh, hắn còn tuổi nhỏ mà quân công rất hiển hách, ra trận gϊếŧ địch cũng là một chủ quân ghê gớm. Lần này có thể cùng nhau gặp một lần.”
Lâu Hân Nhiên lúc này mới hiểu rõ, gật đầu: “Ừ, ta thấy coi bộ mục đích cuối cùng của Hoàng Hậu nương nương là vì muốn muội và Thiếu soái gặp mặt chứ gì?”
Phỉ Thúy Công chúa lập tức đỏ mặt: “Nói bậy gì thế? Thiếu soái kia có tốt đến độ nào muội cũng thấy hắn chướng mắt. Ồ, đúng rồi, tỷ có muốn cùng muội tiến cung một chuyến? Muội và Thác Bạt tiểu thư kia lại không quen biết, có tỷ ở đó muội cũng được tự tại hơn chút.”
Vừa nói ra xong Phỉ Thúy Công chúa liền cảm thấy chủ ý này thật tốt quá, lập tức đứng lên ôm cánh tay Lâu Hân Nhiên, hai mắt tỏa sáng năn nỉ: “Đúng vậy, sao muội không nghĩ ra sớm hơn nhỉ! Mau cùng muội tiến cung nhé, một mình muội rất nhàm chán nè.”
Lâu Hân Nhiên quyết đoán lắc đầu: “Ta không đi, có gì vui đâu chứ? Ta vẫn đang bị cấm túc, nương không cho phép ta bước ra khỏi cửa phòng chứ đừng nói ra đại môn.” Phỏng chừng chưa qua khỏi cửa viện là đã bị Nghiêm lão bá xách trở về rồi, Lâu Hân Nhiên không nghĩ muốn thử.
“Sẽ không đâu, muội liền đi xin phép thẩm thẩm, tỷ không được ra khỏi cửa nhưng nhất định có thể được phép tiến cung.” Phỉ Thúy Công chúa tin chắc có thể thuyết phục Quốc Công phu nhân.
Lâu Hân Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, Phỉ Thúy Công chúa lôi kéo nàng ngồi vào trước bàn trang điểm nói: “Tỷ hãy để Vân nhi trang điểm cho tỷ một chút, muội đi tìm thẩm thẩm xin phép ngay.”
Lâu Hân Nhiên nhìn hình ảnh của mình và Phỉ Thúy trong gương, biết Phỉ Thúy muốn mình thay đổi nữ trang theo nàng Cho dù Lâu Hân Nhiên không muốn thay nữ trang, nhưng nàng đã bị nhốt ở trong phòng mười mấy ngày, đã sớm chán đến mức không chịu được; nếu thay đổi nữ trang là có thể ra ngoài, vậy thì ráng nhẫn nại vậy.
*Đăng tại truyenlol.com by Bà Còm*
Hai người ngồi trên xa giá của Phỉ Thúy vào cung. Trong cung Hoàng Hậu sớm đã náo nhiệt, hai người đi vào thì vừa lúc các nữ nhân cũng đã hàn huyên xong.
Hoàng Hậu nhìn thấy Lâu Hân Nhiên mỉm cười nói: “Hân tỷ nhi cũng tới, vừa lúc hôm qua bệ hạ còn nhắc đến các ngươi.”
Lâu Hân Nhiên ở trong cung thật ra rất tuân thủ lễ nghĩa, quy quy củ củ hành lễ cho Hoàng Hậu, hơi ngượng ngùng cười cười chào: “Nương nương mạnh khỏe.”
“Tốt tốt tốt, chỉ chớp mắt đều là đại cô nương hết rồi.” Hoàng Hậu gật đầu, nói với Thác Bạt lão phu nhân.
Thác Bạt lão phu nhân cũng rất khôn khéo, biết được vị này chính là tiểu thư Vệ Quốc Công phủ nên liền nương theo đề tài nói chuyện. Hai người bắt đầu tán dóc về gia đình, Phỉ Thúy Công chúa cũng trò chuyện với Thác Bạt tiểu thư ngồi bên cạnh. Lâu Hân Nhiên ngồi quỳ trên đất, chỉ cảm thấy bàn chân bị tê dại, đang muốn động đậy một chút lại cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng giương mắt nhìn lại liền thấy được một gương mặt tuấn tú lại công chính.
Thác Bạt Tĩnh quả thực không thể tin được hai mắt của mình, đó . . . đó không phải là tiểu tử hắn đánh ở trà lầu Đại Hưng hay sao? Dung mạo cực kỳ tương tự, nhưng nàng lại là nữ tử, nhớ tới ngày đó ở trà lâu, nàng hẳn là vị tiểu cô nương bị ca ca nàng đẩy té xuống đất hai lần, cho dù dung mạo không hề khác biệt nhưng tính cách thật là một trời một vực.
Hóa ra nàng là cô nương Lâu gia.
Nhớ tới bộ dáng đáng thương của nàng khi bị huynh trưởng của nàng khi dễ, Thác Bạt Tĩnh bất giác nở nụ cười.
Mà Lâu Hân Nhiên thì nhìn hắn như là gặp quỷ, mặt cứ phừng phừng giống bị lửa đốt, đột nhiên thất thố cứng còng thân thể. Phỉ Thúy Công chúa và Hoàng Hậu nương nương đều nhìn về phía nàng hỏi: “Làm sao thế?”
Lâu Hân Nhiên chỉ cảm thấy gương mặt của mình càng ngày càng đỏ, đã tới tình trạng không thể vãn hồi, chịu đựng đôi chân tê dại đứng lên, nhỏ giọng nói với Hoàng Hậu: “Nương nương, thần nữ quá mót . . .”
Hoàng Hậu bất giác liền bật cười: “Nha đầu này thật là.” Liền sai cung nhân đưa nàng ra ngoài. Lâu Hân Nhiên đi ngang qua người Thác Bạt Tĩnh đang ngồi gần cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái, chỉ thấy Thác Bạt Tĩnh thế nhưng lại gật đầu chào nàng, hơn nữa còn thực hiền hoà nở nụ cười.
Lâu Hân Nhiên liền cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng thu hồi ánh mắt theo cung nhân ra ngoài.
Hoàng Hậu và Thác Bạt lão phu nhân đều nhìn thấy giữa hai đứa nhỏ kia có gì không đúng, Hoàng Hậu nhớ tới trước đó không lâu Tiết Thần cứ than thở mãi về nữ nhi của nàng, trong lòng vừa động -- nếu là Thác Bạt gia thì cũng xứng đôi với Lâu gia -- dứt khoát kêu Thác Bạt Tĩnh đến trước người hỏi: “Sao nào, ngươi quen biết Hân tỷ nhi à?”
Thác Bạt Tĩnh cũng lỗi lạc bèn nói thẳng: “Gặp qua một lần rồi ạ, thần từng có xung đột với ca ca nàng, không ngờ tới chỗ nương nương lại gặp được, thần cũng thực ngoài ý muốn.”
Hoàng Hậu nương nương rất có hứng thú hỏi: “Vậy sao? Ngươi cùng ca ca nàng có xung đột? Ha ha, ca ca nàng chính bá vương có tiếng của Tiêu Quốc, ngươi không bị hại chứ?”
Thác Bạt Tĩnh nhớ tới ngày ấy ở trà lâu, bộ dáng ca ca nàng bịt mũi kêu gào xác thật chẳng có một tí xíu gì là bộ dáng của bá vương, tuy nhiên, cũng đâu thể làm mất mặt Hoàng Hậu khoe ra mình đấm bá vương của kinh thành đổ máu mũi, bèn ngượng ngùng cười cười nói cho qua: “Không, không bị tổn hại gì ạ.”
Hoàng Hậu không tin chút nào -- Lâu Thiên Bảo có tính tình bá vương thế nào toàn bộ kinh thành còn có ai không biết, chọc hắn nóng nảy thì ngay cả Điện hạ hắn cũng dám động thủ; Thác Bạt Tĩnh xung đột với hắn, chỉ sợ là ngượng ngùng thú nhận chính mình ăn mệt. Hoàng Hậu cũng không vạch trần, chỉ gật đầu nói: “Thật là một hài tử ngoan ngoãn.”
Thác Bạt Tĩnh sờ đầu cười cười, bèn trở về chỗ ngồi của mình, cầm lấy chén rượu lại đắm chìm vào cảm giác mỹ diệu lúc nãy nhìn thấy nàng. Nữ tử nhất định phải như thế, nhã nhặn lịch sự như nước, ôn nhu như mộng. May mắn nàng không lỗ mãng giống ca ca song sinh của nàng . . .
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Thác Bạt Tĩnh ngây ngẩn cả người, lại cảm thấy tên của nàng . . . Hân tỷ nhi quả thật là tên rất hay. Khẳng định nàng cũng có ấn tượng với mình, nếu không thì khi thấy mình đâu có biểu tình như vậy. Thậm chí hắn còn nhìn ra hai má của nàng ửng đỏ, nói vậy tâm tình của nàng chắc cũng hướng về hắn giống như hắn đang hướng về nàng. Suy đoán này khiến Thác Bạt Tĩnh liền cảm thấy trong lòng khẩn trương lợi hại, chưa từng bao giờ có qua cảm giác như vậy, cũng chưa từng có nữ hài nhi nào có thể làm hắn sinh ra cảm giác này.
Hắn, hình như đã thích nàng rồi!