Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Nhữ Nam Vương Thái phi Ô thị ngồi ở ghế giữa, bên tay trái là một vị lão phụ mặc hoa phục, ngồi phía dưới lão phụ là một mỹ phụ trung niên, chắc hẳn là Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi. Trên gương măt đen đúa của Ô thị hiếm khi thấy nụ cười, chờ Lâu Ánh Yên cùng Tiết Thần và Hàn thị đi vào hành lễ xong mới đưa ánh mắt lướt qua Lâu Ánh Yên, dừng trên người Tiết Thần với khóe miệng nhếch lên cho ra nụ cười lạnh nhạt. Ô thị nâng tay hỏi Tiết Thần: “Ngươi chính là Vệ Quốc Công phủ Thế tử phu nhân sao? Tên gọi là gì?”
Tiết Thần tiến lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Hồi Thái phi, vãn bối họ Tiết, tên một chữ Thần. Vị này chính là Nhị thẩm, họ Hàn. Xin được mạo muội đi theo Vương phi hồi phủ quấy rầy.”
Lúc này ánh mắt Ô thị mới dừng lại trên người Lâu Ánh Yên, cong lên khóe miệng dùng loại giọng điệu "âm dương quái khí" lẩm bẩm nhưng lại đủ để cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy: “Hôm nay có khách ở đây, nếu không biết còn tưởng rằng ngày thường ta khắt khe Vương phi khiến cho Vương phi phải hô cứu binh từ mẫu gia đưa tới. Nếu đã tới thì cứ tự nhiên an tọa, đừng tự làm khó chính mình để làm người nào đó quay đầu lại về mẫu gia cáo trạng ta. Hôm nay đưa tới tẩu tử, ngày mai dẫn vào thẩm nương, vậy thì Nhữ Nam Vương phủ này cứ việc đình chỉ hết mọi sinh hoạt chuyên tâm tiếp đón người mẫu gia mà thôi.”
Lâu Ánh Yên tuy tính tình rất tốt cũng khó có thể chịu đựng Ô thị làm mất thể diện của nàng trước mặt mẫu gia, đang muốn tiến lên lý luận lại bị Tiết Thần bên cạnh kéo lại. Nụ cười nơi khóe miệng của Tiết Thần cũng không ngưng, chỉ kéo Lâu Ánh Yên ra phía sau, chính mình ung dung tiến lên, thản nhiên an tọa ở ghế đầu tiên phía bên phải đối diện với Hoài Nam Vương phi, sau đó gật đầu chào hỏi Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi. Hoài Nam Vương Thái phi gật đầu đáp lễ, Hoài Nam Vương phi từ đồ trang sức và xiêm y của Tiết Thần liền có thể nhìn ra thân phận nhất phẩm cáo mệnh, vội vàng đứng lên đáp lễ.
Hoài Nam Vương phi ở bên tai Thái phi nói mấy câu, sau đó ánh mắt của Hoài Nam Vương Thái phi bèn quét qua người Tiết Thần hai vòng rồi mới đứng dậy nói với Ô thị: “Nếu muội muội có khách, vậy ta liền cáo từ trước, không quấy rầy lâu hơn.”
Ô thị thấy Hoài Nam Vương Thái phi phải đi, rốt cuộc cũng đứng lên trả lễ, vốn dĩ định đích thân đưa ra cổng. Hoài Nam Vương Thái phi khách khí, nói bà ta cứ lo đãi khách không cần đưa tiễn. Ô thị và đoàn người của Tiết Thần bèn đứng lên, chờ Hoài Nam Vương Thái phi và Vương phi ra khỏi cổng vòm mới lại an tọa.
*Đăng tại truyenwiki1.com*
Sau khi mọi người ngồi xuống, Ô thị lại không mở miệng nói gì mà chỉ bưng lên chén trà chậm rì rì uống một ngụm, sau đó mới nâng mí mắt hỏi Lâu Ánh Yên: “Mạc ca nhi đâu? Tại sao không thấy hắn cùng về?”
Lâu Ánh Yên nhẹ nhàng trả lời: “Mẫu thân luyến tiếc muốn lưu hắn trụ thêm một thời gian, vì thế tức nhi đã để hắn lại bồi bên người mẫu thân.”
Nếu là người khác nói như vậy thì Ô thị nhất định sẽ mỉa mai một phen, nhưng vì là mẫu thân của Lâu Ánh Yên nên bà ta không thể nói gì, bởi đó chính là Trưởng Công chúa điện hạ, cho dù sau này muốn giữ Mạc ca nhi nuôi luôn thì người làm tổ mẫu như bà ta cũng không đủ thân phận để bảo là không tốt, huống chi chỉ lưu lại mấy ngày.
“À, ta còn tưởng ngươi cũng muốn trụ thêm mấy ngày. Sao nào, Trưởng Công chúa không giữ ngươi lại?”
Lâu Ánh Yên vốn không phải là người nhanh miệng, lúc này càng không biết phải trả lời ra sao, đành phải cúi đầu chịu đựng không nói gì. Ô thị thấy nàng bị khinh bỉ, trên mặt liền lộ ra nụ cười hài lòng, xem ra bà mẫu này trở mặt với tức phụ không phải là một ngày hai ngày. Ô thị lại nhìn về phía Tiết Thần bắt đầu giở giọng "âm dương quái khí": “Thiếu phu nhân còn trẻ như vậy đã là nhất phẩm cáo mệnh, có thể thấy được là người có khả năng, so với những người khác mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.”
Tiết Thần hơi mỉm cười trả lời: “Thái phi tán thưởng, ta còn trẻ mà được cáo mệnh này, vốn dĩ không có quan hệ đến tài cán mà nhờ bà bà hậu ái và phu quân yêu thương. Ta tin tưởng, cho dù không phải là ta, nữ tử nào khác gả vào phu gia của ta tất nhiên cũng được như vậy. Rốt cuộc cũng nhờ bà mẫu và phu quân đều tốt cực kỳ.”
Sắc mặt Ô thị biến đổi, làm sao nghe không hiểu Tiết Thần đang mỉa mai bà ta đối xử với Lâu Ánh Yên không tốt. Ô thị bĩu môi cúi đầu sửa sang lại vạt áo căn bản không loạn chút nào, rõ ràng sinh ra với diện mạo như thần mặt đen, vậy mà lại cố tình thích mặc màu sắc rực rỡ, không những không thể phụ trợ sắc mặt, ngược lại còn khiến diện mạo bà ta càng thêm đen nhánh.
“Nếu bà mẫu và phu quân của ngươi tốt như vậy, sao còn bắt ngươi lặn lội đường xa đến đây làm chi? Nói đi, đừng úp úp mở mở, tới tìm ta có chuyện gì à?” Tiết Thần thấy bộ điệu tự tin của Ô thị, liền biết ngay bà ta đã đoán được vì sao người Lâu gia tới đây vì thế trong lòng bà ta nhất định đã có chuẩn bị.
Nhìn ra được điều này, vậy thì Tiết Thần không khó khăn gì đã hiểu được tình huống của thứ phòng kia -- rõ ràng chuyện này chính là kỹ xảo Ô thị dùng để hãm hại thứ phòng mà thôi. Nhất định là mụ ta giả ý làm mai mối cho thứ phòng, lừa Lâu Ánh Yên về mẫu gia hỏi ý kiến, sau đó làm giả thư đính hôn và thiếp canh lén bỏ vào phần quà tặng của thứ phòng, còn không phải muốn lợi dụng Lâu gia để đối phó thứ phòng hay sao?
Tiết Thần nhếch môi cười, Lâu gia cũng không phải là loại ngươi muốn lợi dụng là có thể lợi dụng, bèn quyết đoán trả lời: “Hồi bẩm Thái phi, ta và Nhị thẩm tiến đến quấy rầy đương nhiên là có việc cần làm. Hôm nay chúng ta tới là muốn hỏi thăm Thái phi một chút về Giang Ngũ Lang. Chúng ta ở kinh thành mà cũng có thể nghe nói Ngũ Lang là phụ tá đắc lực cho Vương gia, nhân phẩm xuất chúng, đức hạnh tốt đẹp. Lần này Thái phi cho Yên tỷ nhi trở về có nhắc đến Ngũ Lang, cả ta và phu quân đều cảm thấy Ngũ Lang không tệ, vì thế phu quân mới nhờ ta và Nhị thẩm đến đây nhìn Ngũ Lang một chút.”
Lời nói của Tiết Thần không có nửa chữ đề cập đến Lâu Ánh Nhu, cho nên cũng không làm hỏng thanh danh của Nhu tỷ nhi, gạt bỏ kế hoạch muốn làm dấy lên liên hệ của Nhu tỷ nhi với ngoại nam, cố ý không đề cập đến thư đính hôn của thứ phòng, thật giống như Lâu gia căn bản không có phát hiện ra.
Quả nhiên nghe Tiết Thần nói như vậy, Ô thị lộ ra vẻ nghi vấn ngẩng đầu lên nhìn nhìn Tiết Thần. Hàn thị ngầm cầm chặt tay Lâu Ánh Yên để ra hiệu cho nàng tạm thời đừng nóng nảy. Lâu Ánh Yên đương nhiên sẽ không ở ngay lúc này hủy đi sàn diễn của Tiết Thần trước mặt mọi người, bèn cúi mặt xuống làm bộ như không chút nào cảm kích. Những năm gần đây Lâu Ánh Yên không học được thứ gì khác, chỉ có kỹ năng giả ngu là luyện thành cao thủ, ở trong một cái nhà như vậy, nếu nàng học không được kỹ năng này thì thật sự không thể tồn tại thêm một khắc nào.
Hồ nghi rũ mắt ngẫm nghĩ, Ô thị xoay chuyển tròng mắt thử thăm dò: “Muốn lại đây nhìn một cái? Nhìn cái gì? Chẳng lẽ hôm nay nhị vị tiến đến là muốn thay Tam cô nương trong phủ xem mắt Ngũ Lang nhà ta hay sao?”
Nếu Tiết Thần cố ý lảng tránh lôi tên của Lâu Ánh Nhu vào câu chuyện, Ô thị không ngại chủ động nói ra. Mưu kế của mụ ta chính là muốn lợi dụng Lâu gia vì chuyện Lâu Ánh Nhu mà đem lửa giận phát tiết trên người thứ phòng không biết tốt xấu, không biết tiến thối kia.
Tiết Thần cười lạnh, không khách khí cho Ô thị một trận: “Thái phi ăn nói cẩn thận, khi nào ta nói qua là vì Tam cô nương nhà ta? Thái phi chẳng lẽ tuổi lớn lỗ tai đã bị nghễnh ngãng? Thái phi gây bại hoại thanh danh Tam cô nương nhà ta như vậy, không biết đang tồn tại tâm tư ác độc gì?”
Ô thị lúc này mới phát giác mình đã bị rớt xuống bẫy rập, lúc nãy Tiết Thần xác thật không hề đề cập tới Lâu Ánh Nhu. Tuy nói mụ ta không muốn cùng Tiết Thần chơi đánh Thái Cực giả ngu giả ngơ, nhưng cũng không muốn bị Tiết Thần chụp cho cái mũ tổn hại thanh danh cô nương lên đỉnh đầu, khiến cho mụ ta dù có lý đến đâu cũng biến thành vô lý, mụ ta mới không để mình bị Tiết Thần xoay vòng.
Trên mặt Ô thị nổi lên nụ cười điềm đạm: “À, coi như ta nói lỡ miệng, chuyện này đúng là không nên nói huỵch toẹt ra. Chẳng qua . . . trưởng bối trong phủ cảm thấy Ngũ Lang nhà ta như thế nào?”
Tiết Thần ung dung trả lời: “Thái phi nói chuyện sao cứ nôn nóng như vậy? Chúng ta nhà có cô nương sợ nhất chính là làm hỏng thanh danh cô nương, cô nương xuất giá chính là đại sự cả đời, nửa điểm cũng không thể có sai lầm. Vì thế nhân phẩm của Ngũ Lang của quý phủ chúng ta cũng chỉ nghe Yên tỷ nhi nói lại, coi bộ là một nhi lang rất tốt. Thái phi, ngài nhận xét thế nào?”
Trên mặt Ô thị có chút sốt ruột không nhịn được, bởi vì mụ ta nghe giọng điệu của Tiết Thần có vẻ như Lâu gia cũng không bài xích cửa kết thân này. Đúng là không biết Lâu Ánh Yên có phải trở về thổi phồng điều gì hay chăng? Giang Ngũ Lang này chính là thứ tử của thứ phòng mà, chẳng lẽ Lâu gia bọn họ thật sự nguyện ý gả một đích tiểu thư cho một thứ tử thứ phòng nhìn không thấy tiền đồ gì sao? Ô thị cảm thấy không có khả năng, nhưng qua lời nói của Tiết Thần thì lại như muốn đồng ý.
Ô thị tiếp tục thử nói: “Chuyện này . . . nếu Yên tỷ nhi đã nói là tốt thì chính là tốt. Bất quá, ta thật ra không rõ lắm, Ngũ Lang tuy là hài tử của Giang gia nhưng lại không phải do ta sở sinh, ngày thường cũng chỉ theo mẫu thân của hắn sống tại thành Nam, ngày lễ ngày tết mới trở về thỉnh an, nhân phẩm như thế nào ta không rõ ràng lắm, thật làm khó Yên tỷ nhi phải đi tìm hiểu tiểu thúc rõ ràng như vậy.”
Lâu Ánh Yên nhịn không nổi nữa rồi, đứng lên nói với Ô thị: “Mẫu thân, không phải chính ngài kêu tức nhi trở về hỏi thăm chuyện này hay sao? Những lời bình về Ngũ Lang không phải đều do chính miệng ngài nói với tức nhi? Nếu ngài không nói thì làm sao tức nhi có thể biết được Ngũ Lang như thế nào?”
Ô thị cúi đầu hừ lạnh một tiếng: “Ủa? Phải không? Ta lại không nhớ rõ đã nói với ngươi những chuyện này. Ta chỉ nói Cung di nương tới tìm ta, muốn cho Ngũ Lang một mối hôn nhân tốt, vì thế ta mới đề cử Lâu gia, không phải chính ngươi muốn đi về để thay Cung di nương hỏi một chút hay sao? Như thế nào lại đổ tất cả lên người ta?”
Lâu Ánh Yên quả thực muốn khóc, liều mạng nhịn xuống mới không rơi lệ. Hàn thị kéo nàng ra phía sau ngồi xuống, Tiết Thần lại đứng lên thản nhiên bảo Ô thị: “Mặc kệ là ai nói, nếu chúng ta đã tới đây, vậy nhìn Ngũ Lang một chút cũng không sao. Nếu thật là một lang nhi tốt thì cũng chưa chắc không thể được.”
Tiết Thần nói rất ba phải hiểu sao cũng được, khiến Ô thị hoàn toàn không biết phải giải quyết thế nào? Muốn cự tuyệt thì lại không tìm được lý do, rốt cuộc người ta cũng chưa nói là tới làm gì, chỉ nói muốn nhìn một cái mà thôi. Nhưng Ô thị thật sự không biết tính sao, nếu Lâu gia thật coi trọng Ngũ Lang, vậy phải làm thế nào cho phải?
Để làm cho phải đạo thì xin ai đó mang truyện mình làm đi nơi khác có thể làm ơn đổi luôn cái bìa truyện và sửa lại tên người edit được không? Xin để đúng tên người edit là Bà Còm. Chuyện là vậy, mình tình cờ đảo qua một vòng thì thấy bộ truyện mình đang edit này đã bị mang đi một số nơi (mặc dù mình chỉ đăng trên truyenwiki1.com) và buồn nhất là tên người edit không phải là Bà Còm và cái bìa truyện cũng không để đúng tên Bà Còm đã edit. Vốn dĩ mình cũng không để ý truyện edit của mình bị mang đi nơi khác vì biết có để ý cũng không ngăn được chuyện này -- khi mình đăng truyện mình edit thì mình đã sẵn sàng chấp nhận thương đau bởi vì truyện mình edit sẽ bị thản nhiên lấy sang những website khác -- nhưng mình phải viết vài dòng này để nhắn gởi tới ai mang truyện edit của mình đi. Nếu đã có công ngồi copy hơn hai trăm chương rồi lại còn cắt xén những dòng credit mình nhét vô, vậy thì người đó chắc có đủ thì giờ để sửa lại cái bìa truyện và sửa tên người edit cho đúng. Mình biết truyện này có nhà làm được mấy chục chương thì bỏ, mình làm bộ này từ đầu theo giọng văn của chính mình chứ không làm tiếp theo của bất kỳ ai, vì thế mình mong được ai đó dư lại chút lương tâm cho mình đúng credit. Còn nếu ai cố tình lấy truyện mình edit làm thành công sức của họ thì mình cạn lời, chỉ mong lương tâm họ có thể thanh thản khi làm ra hành động ăn cắp. Mình xin lỗi đã làm mất hứng các bạn ủng hộ mình vì cái đoạn xen ngang này, nhưng mình chỉ hy vọng đoạn này được người nào đó lấy truyện edit của mình có thể đọc được và làm theo yêu cầu nhỏ xíu của mình.
Trầm ngâm một lát, Ô thị mới hỏi dò Tiết Thần: “Muốn gặp hắn thật ra cũng không khó, chỉ là . . . lúc trước Cung di nương tự mình chuẩn bị chút lễ mọn gởi tới, Lâu gia có nhận được chưa?”
Tiết Thần làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn nhìn Ô thị, nhướng mày nói: “Dĩ nhiên là nhận được. Ngày mai nếu có thể gặp Cung di nương và Ngũ Lang, chúng ta khẳng định sẽ phải cảm ơn, chuyện này xin Thái phi không cần lo lắng.”
Tâm tư Ô thị trầm xuống, xem ra Lâu gia căn bản chưa mở ra mấy món kia, không phát hiện hộp càn khôn. Vốn dĩ mụ ta tưởng rằng Lâu Ánh Yên dẫn theo tẩu tử thẩm nương tới cửa chất vấn sự kiện kia, nhưng không ngờ Lâu gia dường như thật sự tới cho Ngũ Lang làm mai mối. Nhận thức này khiến Ô thị hận đến ngứa răng, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để nhi tử của tiện nhân kia leo lên kết thân với Lâu gia. Ngay cả sống dưới tình huống này bao nhiêu năm qua bọn họ cũng chưa từng để Thái phi bà đây vào mắt, nếu thật làm cho bọn họ leo lên cửa Lâu gia, vậy còn quá quắt đến mức nào? Chẳng phải sẽ dùng bộ điệu lỗ mũi hướng lên trời mà nhìn mình sao? Ô thị đã bị nữ nhân kia đè ép cả đời, thật vất vả mới chờ được tới khi nhi tử của mình thừa kế tước vị, sao lại có thể vô duyên cớ vô cớ cho bọn họ cơ hội dẫm lên vai để bò lên trên? Bộ Thái phi bà đây là loại người ăn no căng rồi rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao?
Ô thị cố gắng nặn ra nụ cười với Tiết Thần, sau đó mới quay đầu phân phó Lâu Ánh Yên: “Trước tiên ngươi đưa Thế tử phu nhân và Nhị phu nhân đến phòng cho khách nghỉ tạm. Chuyện của Ngũ Lang chờ ta hỏi qua Cung di nương rồi mới nói sau."