Phản Bội Chi Luyến

Chương 3

bé con xuất hiện nhá, siêu cute lun

Đường Tân Nguyên, số mười bảy, lầu ba, dãy B.

Nhìn địa chỉ trên tay, lại nhìn biển số nhà trước mắt, chính xác không lầm.

Lôi Nhất Minh cực kỳ không kiên nhẫn ấn chuông cửa, nghe được tiếng hô “Ra liền” rất nhỏ từ trong phòng truyền ra.

Hít sâu một hơi, Lôi Nhất Minh tính toán làm sao phủ đầu Thẩm Quần cho tốt.

“Là cậu?” Thẩm Quần thấy bóng người ngoài cửa, sửng sốt một chút.

“Không phải tôi thì là ai? Mở cửa!” Lôi Nhất Minh không được mời mà tự động đẩy cửa ra, như cường đạo xông vào nhà, đi vào phòng, từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Vừa nhìn vừa cười lạnh nói, “Anh chỉ ở chỗ rách nát này?”

(Như cường đạo xông vào nhà: nguyên văn: 闯空门的强盗: sấm không môn đích cường đạo. Lúc đầu mang ý nghĩa: kẻ trộm không lấy được thứ gì, tay không trở về; sau được dùng với nghĩa lấy trộm thứ gì đó. Nghĩa trong câu này là muốn ám chỉ Lôi Nhất Minh như cường đạo, xông thẳng vào nhà người ta như chốn không người.)

Phòng mà Thẩm Quần ở không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, là loại hai phòng ngủ một phòng làm việc một bếp, sàn nhà trải thảm, tường xung quanh quét sơn vàng nhạt, trên trần là ngọn đèn tỏa ánh sáng nhu hòa,có vẻ rất ấm áp.

Phòng bếp rất nhỏ, chỉ đủ để một cái bàn và hai ba cái ghế nữa. Trong phòng khách kê một bộ sofa dài vàng nhạt và một cái bàn để TV. Sofa và TV đều có thú nhồi bông của trẻ nhỏ. Nhìn kỹ lại thì thấy các góc của bàn và bàn trà đều được bao nhựa, đề phòng trẻ nhỏ bị đụng vào. Cánh cửa ở cả hai phòng đều được đóng lại; trong đó có một cánh cửa được sơn thành trời xanh mây trắng như phim hoạt hình, trên còn treo một con thỏ nhỏ.

Lôi Nhất Minh nhìn tất cả, trong lòng cũng căng lên. Thẩm Quần theo sau hắn, vẻ mặt cẩn cẩn thận thận, dường như chính y mới là khách không mời mà đến.

“Anh không có gì muốn nói sao?” Lôi Nhất Minh quay đầu nhìn vẻ mặt đầy kinh sợ của Thẩm Quần, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Thẩm Quần ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt dưới ngọn đèn càng tái nhợt, con mắt tối đen mà ướt át. Y nhẹ nhàng liếm liếm môi dưới, do dự mà hỏi, “Cậu, cậu muốn đổi giày không?”

Đổi giày? Đổi giày cá con khỉ! Chẳng lẽ chính mình chạy đến đây chỉ để nghe một câu ‘cậu muốn đổi giày không’ chắc?

Lôi Nhất Minh xoay người nắm lấy bả vai Thẩm Quần, bộ mặt dữ tợn nhìn y, “Ngay cả một câu cũng không nói, anh đã rời khỏi tôi. Giờ chúng ta gặp lại, anh lại hỏi tôi ‘muốn đổi giày không’. Con mẹ nó, tôi đến đây không phải để nghe một câu vô nghĩa như vậy! Chẳng lẽ anh không thể cho tôi một lời giải thích sao?”

Lúc hai người đang dùng dằng dây dưa, căn bản không hề để ý khi nào thì cánh cửa có hình con thỏ đã mở ra, một bóng người nho nhỏ vọt tới.

“Không được bắt nạt ba ba tôi!” Trong cơn thịnh nộ, Lôi Nhất Minh chỉ cảm thấy trên đùi bị cái gì đó cắn một cái, cúi đầu liên thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng, y hệt như Thẩm Quần, đăng chăm chăm trừng hắn.

Quá giống, thực sự quá giống! Chỉ cần là người có mắt đều có thể dễ dàng ra kết luận, đứa bé này chính là con của Thẩm Quần, tuyệt không thể sai!

Huyết thống thực sự là kỳ diệu…

Nhìn tiểu quỷ đang cản trở trước mắt này, Lôi Nhất Minh cười lạnh buông Thẩm Quần ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, đối diện với nó. “Nhóc tên gì? Dám cắn chú?” Mấy chữ cuối cùng Lôi Nhất Minh như phun ra từng chữ.

Không nói tới một tiểu quỷ chỉ mới năm sáu tuổi, đổi thành một người trưởng thành bị uy hiếp như vậy cũng nhất định có cám giác bị áp bức.

“Ba ba!” Tiểu quỷ bị sợ hãi, không chút nghĩ ngợi xoay người nhào vào trong lòng Thẩm Quần, ôm chặt lấy y.

“Cậu đừng dọa nó sợ!” Thẩm Quần đưa tay ôm con, vội vàng nói, “Nó chỉ là một đứa con nít thôi, không hiểu gì cả. Chuyện trước kia là vấn đề của người lớn chúng ta, đừng liên lụy đến trẻ con.”

“Ha, anh có tư cách gì bàn điều kiện với tôi?” Lôi Nhất Minh cười lạnh nhìn Thẩm Quần, chỉ vào Thẩm Mông nói, “Đứa nhỏ này không nên xuất hiện trên đời này. Nêu anh luôn ở chung với tôi thì sao lại có một đứa nhóc thế này? Muốn giải quyết vấn đề của chúng ta thì cũng thuận tiện giải quyết đứa nhỏ này luôn.”

“Cậu nói bậy! Không được làm tổn thương nó!” Lời vừa ra khỏi miệng, thấy sắc mặt Lôi Nhất Minh càng thêm khó coi, thanh âm của Thẩm Quần lại lập tức nhỏ xuống. Y nóng lòng như lửa đốt nhìn Lôi Nhất Minh, gần như dùng một giọng cầu xin, “Cậu có tức giận thì cũng đừng giận chó đáng mèo sang đứa nhỏ, thật sự không liên quan gì đến nó.”

“Sáu năm trước anh không nói câu nào đã rời khỏi, còn dám vụng trộm sau lưng tôi kết hôn; anh không nghĩ đến lúc gặp được tôi sẽ thế này sao?” Lôi Nhất Minh nhìn Thẩm Quần đang thất kinh, trong lòng có một loại cảm giác vui vẻ đến đau đớn.

Nghe xong những lời này, Thẩm Quần cắn môi, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, trong ánh mắt có thương cảm, có lo âu, cũng có ý bất ngờ, “Tôi, tôi không ngờ cậu lại khổ sở lâu đến thế.”

“Ha, thế anh cho là gì?” Lại còn có lý do thế này nữa? Lý trí Lôi Nhất Minh thật sự đã trống rỗng. Nhưng nhìn khuôn mặt với biểu tình phức tạp kia của Thẩm Quần, lòng tự trọng làm hắn phủ nhận câu hỏi của y. Chịu đựng nội thương, Lôi Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Tôi đã sớm không còn khổ sở nữa rồi! Tôi tìm anh chẳng qua là vì không chịu được sự phản bội của anh, càng không thể dễ dàng tha thứ cho việc, trong mắt anh, tình yêu của tôi chỉ đáng giá hai trăm vạn!”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Thẩm Quần cúi đầu sờ sờ tóc của con trai, trên mặt lộ ra nụ cười chua sót, “Cậu muốn tôi thế nào cũng được, nhưng đừng giận chó đánh mèo lên tiểu Mông.” Miệng nói xong không sao cả, nhưng cánh tay đang ôm Thẩm Mông ngày càng chặt.

Lôi Nhất Minh còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Mông liền giãy khỏi tay Thẩm Quần, che cho phụ thân phía sau mình, mở to hai mắt trừng Lôi Nhất Minh, lớn tiếng nói, “Không được khi dễ ba ba tôi!” Nói xong lại xoay người ôm Thẩm Quần, nhẹ giọng an ủi, “Ba ba không phải sợ, chờ Đạt Đạt trở về sẽ bảo vệ chúng ta!”

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Quần thoáng cái đã không còn chút máu; tay y che lên miệng đứa con không nhịn được mà phát run. Đáng tiếc lời nói như nước hắt đi, sao còn thu về được nữa! Lôi Nhất Minh lại không phải kẻ điếc, làm sao mà không nghe thấy được?!

“Đạt Đạt là ai?” Gần đây hắn không biết phạm hướng thế nào mà luôn phải hỏi ‘ai là ai’! Biết chắc đáp án sẽ làm hắn tức đến hộc máu nhưng hắn lại không có cách nào làm bộ như không nghe thấy.

(Phạm hướng (犯冲 = phạm trùng): là thuật ngữ trong phong thuỷ học thuật ngữ, ý nói có chuyện xung khắc, xuất phát từ 10 thứ kị. Trong đó, phạm hướng chỉ điều thứ chín: phạm hướng sẽ không được thịnh vượng. Ở đây có thể hiểu là anh phạm hướng nên luôn gặp điều xui xẻo, khiến mình tức chết.)

Nhìn Thẩm Quần như bị dọa sợ, ôm Thẩm Mông thối lui về sau, Lôi Nhất Minh chỉ cảm thấy lực nhẫn nại của chính mình đã đến giới hạn. Hắn không nhịn nổi nữa, đưa tay kéo Thẩm Quần, dùng lực lớn đến mức như muốn bóp nát vai y, nghiến răng nói từng chữ, “Tôi muốn biết đáp án!”

“Không có, không có người này!” Thẩm Quần quay đầu tránh né ánh mắt hắn, cách trả lòi giấu đầu hở đuôi này đúng là càng tô càng đen.

“Chết tiệt, anh rốt cuộc muốn đùa giỡn tôi đến khi nào?” Lôi Nhất Minh có thể thề với trời, hắn tuy tức đến phát điên nhưng hắn cũng không dùng sức lớn để đẩy Thẩm Quần ra a! Hắn không ngờ quán tính lại lớn nư vậy, mà Thẩm Quần lại nhẹ đến thế. Trong thoáng chốc, chỉ dùng chút lực, Thẩm Quần liền bịch! một cái bay ra ngoài, đụng vào bàn rồi ngã xuống đất.

Cái bàn lệch khỏi vị trí ban đầu, bình hoa thủy tinh trên bàn bị đụng đổ, chỉ nghe thấy choang! một tiếng, y lại kéo ngã thêm một cái ghế.

“Ba ba!” Thẩm Mông oa! một tiếng, ôm Thẩm Quần ngã trên mặt đất, khóc lớn. Nó vừa khóc vừa lớn tiếng lên án Lôi Nhất Minh là người hung ác, “Ông là người xấu, là người rất rất xấu, dám bắt nạt ba ba!”

Sự thật khỏi cần hoài nghi, nhìn quang cảnh hiện trường ‘phạm tội’ này, lại nhìn Thẩm Mông khóc không nổi nữa, lại còn cái trán Thẩm Quần bị đụng mạnh, Lôi Nhất Minh còn có cái gì có gì có thể thanh minh nữa?

Oán khí đầy bụng không chỗ phát tiết vừa rồi, dưới tình thế này thì hắn chỉ còn có thể nuốt cơn tức vào trong. Hắn đen mặt, cúi người xuống ôm lấy Thẩm Quần. Sức nặng trên tay lại làm hắn phải giật mình, quả thật là quá nhẹ.

Hắn tuy không nhận tội nhưng đã cúi đầu, nhưng người bị ôm cũng không có bộ dáng cảm kích gì. Thẩm Quần giật mình nhìn hắn chăm chăm, mắt nháy một hồi rồi cúi đầu nhẹ nhàng từ chối, “Không, không cần! Tôi có thể tự mình…”

Lời khách sáo xa cách này làm lòng Lôi Nhất Minh mơ hồ đau, nhịn không được trừng y một cái, ác thanh ác khí mắng, “Đừng nhúc nhích, động nữa là tôi đánh con anh đó!”

Câu uy hiếp này vô cùng hữu dụng! Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Quần quả nhiên ngoan ngoãn không dám động đậy gì nữa. Nhưng trong lòng Lôi Nhất Minh cũng khó chịu vô cùng. Lần này hắn không thèm để ý gì nữa, thật sự là bộ dáng của đám xã hội đen truy con nợ đến tận nhà!

Vừa định ôm Thẩm Quần đi vào phòng y, người trên tay lại nhẹ nhàng giật mình, “Tiểu Mông!”

Lôi Nhất Minh cúi đầu, thiếu chút nữa đã quên quỷ khóc nhè này luôn. Chỉ thấy nó nức nở nắm lấy tay áo Thẩm Quần, miệng còn lải nhải, “Không được đem ba ba tôi đi, không được mang ba ba tôi đi!”

Trong lòng hắn thấy vừa phiền vừa giận, nhưng hắn cũng không muốn lại làm một tên đại gian đại ác lần nữa, chỉ có thể ngăn chặn lửa giận mà miễn cưỡng nói một câu, “Chú ôm ba ba nhóc vào phòng, không muốn ba ba chết thì bỏ tay ra, qua đây với chú!”
Bình Luận (0)
Comment