Phản Bội Chi Luyến

Chương 9

Thẩm Quần từ phòng tiểu Mông đi ra, thấy Lôi Nhất Minh ngồi ở trên sofa đến ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì. Thấy y đi ra, hắn ngẩng đầu vẫy vẫy tay, “Lại đây!”

Thẩm Quần đi qua, ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn, “Cậu làm sao vậy?”

Lôi Nhất Minh thở dài, nguyên bản muốn hỏi, lúc trước vì sao anh lại rời khỏi tôi, nhưng khi thốt ra miệng lại thành, “Cuối tuần mang tiểu Mông đến khu vui chơi chơi đi.”

Thẩm Quần mở to mắt, nuốt nước miếng, có chút không tin được mà nhìn hắn.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Lôi Nhất Minh đưa tay, học cách y làm với tiểu Mông mà vò loạn tóc y, thuận tiện kéo y vào lòng mình, hôn lên cổ y một cái, vừa lòng thấy y run run, nở nụ cười, “Trước kia anh có mang tiểu Mông đến khu vui chơi không?”

Thẩm Quần gật gật đầu, “Có hai lần, nó thích lắm.”

Lôi Nhất Minhđưa tay, nhẹ nhàng giúp y sửa lại tóc rũ trên trán, “Vậy là tốt rồi.”

“Kỳ thật, cậu cũng không cần…” Thẩm Quần ngẩng đầu, vừa muốn nói gì, lại bị Lôi Nhất Minh ấn lại vào lòng.

“Không cần phải nói cái gì, ôm!” Lôi Nhất Minh đưa tay vỗ vỗ lưng y, “Cứ quyết định vậy đi.”

*********************

Có rất nhiều vấn đề một khi nói ra sẽ làm tan nát thứ gì đó, mà nếu tận lực lờ nó đi thì có thể có được sự ấm áp, dù là giả tạo.

Lôi Nhất Minh tuy rõ ràng biết chính mình có ý nghĩ lừa mình dối người, nhưng hắn vẫn không cách nào rời bỏ cảnh bình yên giả tạo này. Trong khoảng thời gian này, Thẩm gia coi như yên ả. Tiểu Mông tuy vẫn chưa thân thiết với hắn nhưng cũng sợ hãi như lúc đầu nữa; mà hắn cũng thường ân ái với Thẩm Quần. Đối với những hành động thân mật giữa người yêu với nhau, so với ngày xưa thì Lôi Nhất Minh hắn đều hừng hực lửa. Chỉ khi cả hai mồ hôi đầm đìa ôm lấy nhau, hắn mới có cảm giác an tâm, rằng Thẩm Quần y là người thuộc về hắn.

Lôi Vạn Niên cũng có mấy lần gọi điện tới tìm hắn, hỏi han tình hình gần đây; biết hắn vẫn khỏe, ông cũng không nói thêm điều gì. Nhìn bộ dáng cha mình cẩn thận như thế, Lôi Nhất Minh cũng không cách nào duy trì hận ý bao năm qua với ông nữa. Huống chi giờ đã tìm được Thẩm Quần, mà Lôi Vạn Niên không nói gì cũng là cách ngầm đồng ý với quan hệ của bọn họ.

Nhìn hai cha con Thẩm Quần thân thiết như vậy, Lôi Nhất Minh nhịn không được cũng muốn, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, huyết thống gì đó đúng là điều kì diệu, dù có quan hệ có tốt xấu thế nào đi nữa thì vẫn chặt chẽ sít sao.

Cảm giác tích tụ khá lâu, cuối cùng Lôi Nhất Minh cũng sắp xếp một ngày rảnh rỗi để lái xe về nhà cha mẹ.

Vừa vào cửa liền thấy Lôi Vạn Niên nhàn rỗi không có việc gì đang cắt tỉa mấy bồn cảnh mà ông dày công chăm bón. Đứng ở cửa nhìn chốc lát, hắn nhớ tới đã bao năm nay mình cũng không về nhà.

Lôi Vạn Niên già đi rất nhiều, tóc trên đầu ông đã bạc hơn không ít so với hồi hắn mới rời nhà. Từng ở trên thương trường hô phong hoán vũ, người đàn ông ngông cuồng không ai bì nổi này khi về già cũng bình thản trong cõi riêng của chính mình, dưỡng hoa chủng thảo, di tình dưỡng tính.

(dưỡng hoa chủng thảo, di tình dưỡng tính: hiểu nôm na là làm bạn với cây cỏ, tâm tư vui vẻ, bồi dưỡng tính tình.)

Nhìn đến đây, Lôi Nhất Minh nhịn không được mở miệng kêu một tiếng, “Ba ba, con đã về.”

Lôi Vạn Niên ngẩng đầu.

Dưới ánh nắng, đứa con trai đẹp đẽ nhìn ông. Vui mừng gật gật đầu, vội vàng mở cửa, “Trở về khi nào? Ở nhà ăn cơm không?”

Khi hắn nói với Thẩm Quần rằng hắn phải về nhà một chuyến cũng không nói sẽ ở lại ăn cơm, nhưng thấy vẻ mặt chờ đợi của cha, Lôi Nhất Minh vẫn gật gật đầu “Ân” một tiếng.

Lôi Vạn Niên cởi cái bao tay, dùng sức vỗ vỗ lưng con, thở dài, “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi a!”

Cha con hai người ngang vai đi vào nhà, mẹ Vương Tú Nhã vừa thấy , cũng vui mừng đến phát khóc.

Lôi Vạn Niên mở miệng trách, “Trước mặt con mà khóc cái gì? Cha con tôi nào có hận thù gì đâu!”

Vương Tú Nhã vội vàng đi phân phó đầu bếp thêm đồ ăn, Lôi Vạn Niên cùng Lôi Nhất Minh an vị ở phòng khách, tán ngẫu việc nhà.

“Ở đó có quen không?” Không chút tránh né, Lôi Vạn Niên đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

“Ân, y đã kết hôn, có một đứa con.” Lôi Nhất Minh cũng không giấu diếm, “Nhưng chúng con ở đó cũng không tệ lắm.”

“Khi nào dẫn y về nhà chơi đi! Ta và mẹ con đều già cả rồi.” Lôi Vạn Niên thở dài một hơi, “Con đã thích thì chúng ta sẽ đối xử tốt với y. Chuyện trước kia sẽ không phát sinh nữa. Chỉ cần con thích, chúng ta cũng xem con Thẩm Quần như cháu ruột của mình.”



“Cái đó nói sau.” Vấn đề không chỉ ở đó! Lôi Nhất Minh cười cười không nói thêm gì nữa.

“Con còn giận ta?” Lôi Vạn Niên đưa tay vỗ vỗ vai con, “Ta già rồi, chuyện bọn trẻ các con có muốn quản cũng không được, ai bảo người ta làm con thích chứ!”

Lôi Nhất Minh cười gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi một câu, “Ba ba, con muốn hỏi một chút, sáu năm trước ba nói với Thẩm Quần thế nào?”

“Con nói là làm sao để y chia tay với con?”

“Ân!”

Lôi Vạn Niên đưa tay day day mi tâm, thở dài, “Lúc ấy ta bảo y đến một quán café để gặp, sắc mặt y vô cùng không tốt. Lúc ấy khẩu khí của ta cũng không tốt, bởi ta thấy y không kiên trì như con, cho nên ta mới hỏi ‘Cậu có muốn cả đời này sống cùng với Nhất Minh không?’ Nói thực, nếu lúc ấy y gật đầu thì ta cũng sẽ không nói gì đâu. Nhưng khi ấy, y đã lắc đầu.

Ta rất tức giận, nên lại hỏi y, “Cậu không phải vì tiền mới ở cùng Nhất Minh đó chứ?” Y ngẩng đầu nhìn ta, sắc mặt trắng bệch. Nói thực ra, lúc ấy nhìn mặt y như vậy thực đáng thương, ta cũng có chút không đành lòng.” Nói tới đây, Lôi Vạn Niên lại thở dài, “Nói đến nói đi đều là ba ba không tốt, kỳ thật các ngươi là thật sự có cảm tình. Nhưng khi ấy ta lại không nghĩ thông suốt như bây giờ.”

“Y quả nhiên không muốn ở bên con cả đời.” Lôi Nhất Minh tự giễu cười, lắc lắc đầu, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ta cứng rắn hỏi lại lần nữa. Lúc lâu sau, y khẽ gật đầu. Thấy y gật đầu, ta lại hỏi, ‘Vậy cậu muốn bao nhiêu? Một trăm vạn đủ không?’ Lúc ấy y trầm mặc rất lâu. Đến khi ta đã nghĩ y sẽ không trả lời, kết quả y lại nhẹ nhàng mở miệng, ‘Hai trăm vạn.’

Lúc đầu ta nghĩ ta đã nghe lầm, lại hỏi lại lần nữa. Sau đó y ngẩng đầu, thực kiên định lặp lại lần nữa, ‘Tôi muốn hai trăm vạn.’ Ta không đợi thêm chút nào nữa, rút chi phiếu đưa cho y, sau đó nói với y, “Nhận tiền thì rời khỏi Nhất Minh; làm sao cũng được, tóm lại không được xuất hiện trước mặt nó nữa. Ta thay Nhất Minh nói, không đáng giá, tình yêu của nó không ngờ chỉ đáng giá hai trăm vạn.’ Ta tức giận rời đi, một mình y vẫn ngồi trong quán café đó. Sau đó ta cũng không gặp lại y nữa.”

“Lại nói, cũng thật buồn cười.” Lôi Nhất Minh nhìn suối phun không ngừng biến đổi màu sắc trong sân, nhẹ nhàng nói, “Ba ba, ba ba có tin không? Kỳ thật, có lúc con thà hận ba ba cũng không hy vọng nghe chuyện đó. Nhưng con biết, ba ba không nói dối. Sáu năm qua, con luôn nghĩ có lẽ chúng con có hiểu lầm gì đó, y mới bất đắc dĩ rời khỏi con. Sau khi gặp lại y, con đã từ từ suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được. Đối với Thẩm Quần mà nói, có lẽ trước kia y thực sự cũng yêu con; nhưng tình yêu của y với con không bằng khát vọng một gia đình thực sự.”

“Con đã từng nói với ba ba chưa? Ba ba? Từ nhỏ, Thẩm Quần đã sống trong cô nhi viện. Y nói, mỗi năm ở cô nhi viện, y đều chỉ có duy nhất một nguyện vọng. Y muốn một mái nhà, một gia đình ấm áp. Nguyện vọng mỗi năm đều như thế, chưa bao giờ thay đổi. Con nói con sẽ cho y một gia đình ấm áp. Nhưng bây giờ con đã hiểu, y muốn một gia đình thực sự, mà con không thể cho y điều đó.”

“Ngay từ đầu, y đã muốn rời khỏi con, chỉ là con không phát hiện ra mà thôi. Lúc chúng con ở cùng nhau, y luôn ngoan ngoãn phục tùng. Khi đó con đã từng nghĩ, tính tình y là như vậy. Nhưng bây giờ con mới biết, bởi vì y đã quyết định sẽ rời đi nên mới cho con một tình yêu hoàn mỹ đến thế, cho nên y mới ôn nhu với con. Lúc ấy, con thực sự, thực sự rất hạnh phúc, hoàn toàn không phát hiện ra mà thôi.”

“Nhất Minh!”

“Kỳ thật bây giờ con đã hiểu.” Nói tới đây, Lôi Nhất Minh cười cười, “Cô bé lọ lem và vương tử, khoảng thời gian trước mười hai giờ kia, sở dĩ hạnh phúc, là bởi đó là khoảng thời gian hữu hạn. Một bên tưởng rằng đó là vĩnh viễn, một bên lại tính toán thời gian mà ra đi. Con và Thẩm Quần cũng như vậy. Cho dù không có cha tham gia, con nghĩ cũng sẽ có lúc y rời khỏi con mà thôi. Hai trăm vạn cũng tốt, một trăm vạn cũng được. Y muốn con hận y, như vậy mới có thể sớm quên y đi.”

“Con đã hiểu được thế thì tại sao còn không hết hi vọng?” Lôi Vạn Niên thở dài, hiền từ nhìn con trai độc nhất, “Con là đứa con xuất sắc của ta a…”

“Có một số việc, không có biện pháp.”

đau lòng a, dưng mờ anh đừng lo, tiểu Quần của anh rời anh là có lý do a T_T
Bình Luận (0)
Comment