Phản Chuyển Thú Nhân

Chương 17

Thô bạo, hung tàn, ngoại trừ bản năng săn thực, loại sinh vật này tự thân đã có dục vọng giết chóc mãnh liệt, cái đó và các loại khuyển có thể thuần phục khác nhau rất lớn, Kim Hi không để loại này cảm xúc này ảnh hưởng, tuy rằng tinh thần lực của khủng long so với hắn giống như là ánh nến mỏng manh trong bóng tối, nhưng vào thời điểm này mà đi so sánh chuyện đó thì thực ngu xuẩn. Tinh thần lực của Kim Hi tựa như ánh trăng, mà tinh thần lực hắn phóng ra ngoài giống như ánh trăng, tuy rằng mỏng manh, nhưng vô cùng mạnh mẽ.

Tựa hồ nhận thấy đại não bị năng lực xâm nhập, khủng long nóng nảy điên cuồng lao đến, tốc độ cực nhanh cơ hồ lập tức liền xuất hiện trước mặt Kim Hi, Kim Hi không kịp tự hỏi, khiến tinh thần lực mãnh liệt chấn động.

“Ba” một tiếng, tựa như một quả dưa hấu rơi xuống đất vỡ toét, đầu khủng long nổ mạnh, thịt nát bắn tung toé trên đất, máu tươi từ động mạch phun trào như suối. Kim Hi nháy mắt yên lặng nghiêng đầu đi: “Đó là IMAX, đó là IMAX.” Bỗng nghe phía sau một tiếng ‘bùm’ ngã xuống đất hắn nhanh chóng xoay người vượt qua thi thể khủng long.

Lúc này Nạp Lan dẫn bốn con khủng long tới gần Cọp răng kiếm, Cọp răng kiếm tuy rằng năng lực cường đại, nhưng trong phạm vi nhỏ hẹp thì kém linh hoạt hơn Hắc báo, cho dù Nạp Lan chạy vòng bên ngoài kềm chế công kích, áp lực với Cọp răng kiếm vẫn rất lớn. Kim Hi nhắm mắt lại, làm theo cách cũ, kỳ thật nhắm mắt lại cảm giác so với nãy còn rõ ràng hơn, hai con khủng long lần lượt bị bẻ gãy cổ. Cảm thấy nguy cơ hai con còn lại điên cuồng hét lên một tiếng, đột nhiên đánh về trước, hung hăng cho Cọp răng kiếm một vết thương vào chân sau, rồi xoay người nhanh chóng chạy thoát.

Kéo dài cự ly? Kim Hi nhắm mắt minh thần, cảm thấy mình tựa hồ biến thành một con EVA, ném ra một khối đất cực kỳ lớn, mở hai tay, lúc này so với ba con trước tốt hơn nhiều, không có bức bách gần kề, một nhát chém sắc lẻm, hơi chút dịch chuyển, con khủng long chạy vài bước mới phát hiện nửa người dưới đã không còn nối liền thân trên. Hắn xoay người vừa nhìn, Nạp Lan đã đỡ Hoa Lê dậy, đùi Hoa Lê xuất hiện một miệng vết thương, máu tươi chảy ra ào ạt, nhìn qua thực khiến người ta sợ hãi.

“Sao ngươi lại trở lại!” Kim Hi ngoài miệng tức giận quát hỏi, trong lòng vẫn thực cảm kích sự trợ giúp đúng lúc này, để hắn có thời gian thích ứng với năng lực của chính mình, hắn lấy dây thừng từ trong túi da ra, buộc chặt gốc đùi Hoa Lê, máu nhất thời chảy chậm lại không ít. Nạp Lan thấp giọng nói: “Ta đi tìm thảo dược.” Nói xong liền hóa thành Hắc báo nhảy đi.

“Hắc hắc, ta muốn trở lại nhìn ngươi nhiều một chút không được sao?” Hoa Lê sắc mặt tái nhợt, lại vẫn cười lộ cả đổi tiểu nanh hổ, Kim Hi đen mặt: “Nghỉ cho khỏe đi, vô nghĩa vậy làm gì.”

Hoa Lê vẻ mặt ưu thương: “Ta sợ ta không kiên trì nổi.”

Kim Hi trên đầu sắp nổi lên ngã tư đường: “Cút mẹ ngươi đi, chút vết thương nhỏ như vậy ngươi dám không biết xấu hổ mà nói vậy?”

Hoa Lê lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy đúng vậy, vết thương nhỏ mà, ta cũng không sợ.”

Kim Hi hừ lạnh một tiếng, biết Hoa Lê là muốn an ủi mình, hắn xem xét đùi Hoa Lê một chút: “Xem tình hình tạm ổn, máu ngừng thật mau, hẳn là không nghiêm trọng. Không cần lo lắng có dính bệnh dại hay không, phỏng chừng sẽ lưu sẹo, trước theo ta quay về Bộ lạc Bỉ Mông đi, bộ dạng này của ngươi e không thể vận động.”

Hoa Lê cười hì hì: “Hảo.”

Kim Hi cổ quái dương mi, cảm giác Hoa Lê này cười đến là vô sỉ.

“Ngươi rất mạnh.” Hoa Lê giọng điệu nghiêm túc nói, “Ta nghe nói ngươi trước kia tính cách rất kém cỏi, còn chẳng làm được gì ra hồn, không nghĩ tới ngươi lợi hại như vậy.”

Kim Hi vỗ vào đầu y: “Câm miệng, hảo hảo ngốc đi, làm gì nhiều lời như vậy.”

Hoa Lê có chút ủy khuất, liền ‘Ahhh, a, ai u’ nhẹ giọng rên rỉ đòi đồng tình, nhưng biểu tình của Kim Hi lại càng ngày càng cổ quái.

Hoa Lê thuộc loại mày rậm mắt to, khuôn hình đậm, lông mày cùng râu đều là màu xanh đen, thể mao cũng nhiều hơn so với những Thú nhân khác Kim Hi từng thấy. Hình thể y giống như dáng người thanh niên Âu Mĩ khoẻ đẹp, mà không phải cái loại cơ thể Schwarzenegger (vận động viên thể hình), diện mạo lại có khuynh hướng của người Á Châu, hiện tại nằm ở đó, phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn nho nhỏ, toàn thân đều lỏa trình trước mặt Kim Hi, Kim Hi xuất hiện phản ứng. Hoa Lê vốn nằm ngang trước mặt hắn, lúc này bỗng nhiên thăm dò đến hạ thân hắn, hơi thở nóng rực cùng hút khí mang gió lạnh khiến Kim Hi phản ứng càng rõ ràng, Hoa Lê nhanh chóng nằm lại, lấy tay che cái mũi, diễn cảm đáng khinh: “Hương vị thực nặng, ngươi nên tắm rửa.”

Kim Hi cũng không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y, nói thật đi tới thế giới này lâu như vậy Kim Hi còn chưa từng xem qua bộ dạng bản thân hiện tại trông như thế nào, nhưng hiển nhiên diễn cảm của hắn vẫn rất có hiệu quả, Hoa Lê luôn luôn cười hì hì theo dõi hắn, nhộn nhạo thật sự, nhưng Kim Hi không chút do dự bảo trì mặt không chút thay đổi, vẫn nhìn y, cuối cùng Hoa Lê ngượng ngùng xoay đầu đi, vuốt cái mũi không nói.

Năm đó bởi vì lúc huấn luyện quân sự cười đến rất vui vẻ, Kim Hi bị giáo quan bắt nghe cả lớp kể chuyện cười nhưng không cho cười, từ đó về sau mặt không chút thay đổi liền thành tuyệt kỹ độc môn chỉ mình hắn có!

“Tiếp tục lộn xộn thì ném ngươi ở đây, cho ngươi tự sinh tự diệt.” Kim Hi lãnh diện, “Cho ngươi đi đưa tin, làm người đưa tin Bộ lạc phái tới, không lấy nhiệm vụ Bộ lạc làm trọng, ngược lại một mình hành động, ngươi cho đây là biểu hiện của một Thú nhân đủ tư cách sao?”

“Kháo, ngươi nhỏ như vậy lại giống lão nhân như cha ta vậy.” Hoa Lê trừng lớn mắt, có vẻ thực kinh ngạc thực không nói được gì.

“Giống nhau không phải là người, mà là quy củ.” Kim Hi khinh bỉ nhìn Hoa Lê, bề ngoài nhìn như lão nhân từng trải, người này kỳ thật vẫn rất đơn thuần, hừ hừ.

Hoa Lê đưa tay sờ sờ râu tra dưới cằm, động tác này của y ngỗ ngược mười phần: “Ta làm sao có thể tới một mình, sớm đã giao cho đồng đội, ta là thấy ngươi chưa đi nên mới trở lại.”

“Làm sao ngươi biết ta chưa đi.” Kim Hi híp mắt, tươi cười ôn nhu, Hoa Lê đánh cái rùng mình, ấp úng không dám nói lời nào. May mắn trì hoãn này trong chốc lát, Nạp Lan cũng chạy trở về. Y không chỉ tìm được thảo dược, còn mang về vài phiến lá đầy đặn hình thoi, y vắt phiến lá như vắt khăn mặt, nó liền chảy ra nước, Hoa Lê hung hăng cắn răng, trong cổ họng phát ra âm thanh tê tê. Kim Hi cầm lấy một phiến lá, không khỏi sợ hãi than tạo hoá thần kỳ, trong cái thứ này lại có nồng độ cồn khá thấp! Hơn nữa vắt khô rồi lá cây liền thành bọt biển thiên nhiên. Nạp Lan vừa muốn cắn thảo dược vào miệng, Hoa Lê không chịu hô to: “Ta không cần ngươi làm giúp!” Y quay đầu về phía Kim Hi như tên trộm cười: “Nể tình ta đã giúp ngươi.”

Kim Hi ôn nhu nói: “Được.” Sau đó tay hung hăng bóp chặt, chất cồn bất chợt đổ xuống làm Hoa Lê nhịn không được kêu ra tiếng âm. Nạp Lan tiếp nhận thảo dược, đặt nó lên lá bọt biển đã vắt khô, bao lại, đè xuống dùng sức nghiền nát, sau đó đem bã vụn trùm vào miệng vết thương, tiếp tục nhẹ nhàng đè ép lá bọt biển, chất lỏng sềnh sệch bao lên bã vụn, như là thuốc đỏ màu xanh tròng lên miệng vết thương, cố định dược thảo ở trên vết thương.

Thì ra còn có loại thủ pháp tinh tế tỉ mỉ như vậy, vậy ngươi vừa rồi chuẩn bị dùng miệng nhai định làm gì? Ngươi quả nhiên là muốn nhàn hạ nha bánh baoTiểu Lan Lan? Khó trách Hoa Lê không muốn cho ngươi làm, ngươi nghĩ rằng ta là Tế Ti Bộ lạc liền nhất định biết làm thảo dược phải không, ngươi thật sự nghĩ lầm rồi nha, ta vốn muốn trực tiếp cắn phun lên vết thương, ngươi có thể cảm động hay không đây? Kim Hi không nói gì nhìn nhìn Nạp Lan, Nạp Lan mặt tê liệt yên lặng quay đầu, nhưng là ngươi cố ý cắn khớp hàm đã muốn bán đứng ngươi bánh bao Tiểu Lan Lan.

Kim Hi tự nhiên không thể thật sự ném Hoa Lê ở đây, đành phải để Nạp Lan cõng cùng lúc hai người. Có điều Hoa Lê đúng là tên đáng khinh không trung tiết, không phải dùng phương thức ôm nhau, chỉ là Kim Hi đang ngồi trên lưng Nạp Lan, để Hoa Lê ngồi trên lưng Nạp Lan, mặt đối mặt ôm lấy Kim Hi, như con gấu túi bám trên người hắn. Kính nhờ ngươi không ý thức được thân thể cao lớn của ngươi đang cản toàn bộ tầm mắt của ta sao! Kim Hi trực tiếp gạt ra, Hoa Lê lập tức làm ra diễn cảm tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, quyết định ngồi ở phía sau Kim Hi ôm Kim Hi.

Ngươi đang cậy thân cao hơn hai mét liền định làm cha ta sao? Ổng đã sớm không còn nhớ ký ức tốt đẹp lúc nhỏ rồi! “Tiếp tục nhiều chuyện nữa ta sẽ cho ngươi nằm ngang trên lưng Nạp Lan!” Kim Hi hung tợn uy hiếp, vừa nghĩ tới Hoa Lê thân cao hai thước hai nằm trên lưng Nạp Lan, theo đường chạy người sóc lên sóc xuống, kỳ thật rất thú vị nha. Hoa Lê lập tức ngậm miệng, tiếp nhận phương án giải quyết cuối cùng, y nằm thấp trên lưng Nạp Lan, ôm chặt cổ Nạp Lan, Kim Hi thì ôm hông của y. Nạp Lan bất mãn hống hống hống, bình thường không nói lời nào biến thành Tiểu Báo ngươi cũng rất lớn tiếng phải không? Kim Hi hung hăng xoa xoa lỗ tai Nạp Lan giữa da lông, Nạp Lan không tình nguyện phủ đầu đi.

Nạp Lan thú hình là Hắc báo, năng lực phụ trọng vẫn là rất mạnh, có điều trên lưng thêm một tên thân cao hai thước hai Hoa Lê, tốc độ cũng liền giảm xuống. Kim Hi ngồi hồi lâu mới nhớ tới, kỳ thật còn có một phương pháp chính là hắn dùng tinh thần lực nâng Hoa Lê lên, sau đó Nạp Lan chở hắn về, dùng tinh thần lực thì tải trọng không tính lên đầu Nạp Lan, như vậy Nạp Lan sẽ thoải mái hơn nhiều. Có điều loại phương pháp này tất không thể để ý được đến độ thoải mái của Hoa Lê, vẫn là thà chậm mà chắc còn hơn. Chỉ là, kỳ thật, Kim Hi cũng có chút luyến tiếc Hoa Lê, Nạp Lan tốc độ chạy quá nhanh, tinh thần lực bổ ra không khí cũng không thể hoàn toàn cản gió, bị thổi trúng sẽ không quá thoải mái, hiện tại Hoa Lê ghé vào trước mặt Kim Hi, cái mông dâng cao dán vào chân Kim Hi, phần eo ấm áp như lò sưởi. Hoa Lê so với Tạp Tắc Nhĩ càng cường tráng, khi xoay người nằm úp sấp phần eo mềm mại uốn thành hình cung, Kim Hi nhịn không được trộm nhéo vài cái. Hoa Lê quay đầu hắc hắc hướng hắn cười, Kim Hi vỗ vào cái mông y, vì tên này chỉ mặc sao bộ, cho nên trên mông chỉ có một sợi dây nối với phần eo, cặp mông vừa tròn vừa lớn quyệt quyệt trước mặt Kim Hi. Hoa Lê hé miệng làm ra bộ dạng đau đớn rên rỉ hưởng thụ, Kim Hi hết chỗ nói rồi, quả nhiên vẫn là Tạp Tắc Nhĩ ngượng ngùng thục nam khí chất là tốt nhất, cái loại đáng khinh này chỉ khiến người khác rất muốn hung ác chơi đùa làm y a!

Kim Hi hoàn toàn không chú ý tới Nạp Lan tốc độ càng lúc càng nhanh, hơn nữa trên cái trán đen bóng nổi lên một chữ thập phẫn nộ 
Bình Luận (0)
Comment