Kim Hi nghiêng đầu liếc xéo y: “Nói như vậy, Ô Giang Đại Tế ti tính để ngươi làm Tát nhĩ của ta?” Hắn dừng một tiếng, cố ý kéo dài, “Hay là, chính ngươi muốn làm Tát nhĩ của ta?”
Hoa Lê le lưỡi giương mắt nhìn hướng khác, mặt quỷ đáng yêu lại vô sỉ: “Ngươi đoán xem?”
“Không cần thiết.” Kim Hi lạnh nhạt mỉm cười, “Nói với Ô Giang Đại Tế ti, ta không hài lòng về ngươi, đổi người khác đến, ta xem Thú nhân thanh tú đứng phía sau hắn cũng không tệ lắm, để y tới đi.”
Hoa Lê bật dậy, hai tay chống hai bên Kim Hi, cúi đầu nhìn hắn: “Nói chậm, Vũ Lâm hiện tại đã tới chỗ Thiếu tộc trưởng Bỉ Mông các ngươi rồi đi?”
“Nga thật không, ở đâu, Bạch Linh chắc chưa dẫn hắn về nhà đi?” Kim Hi chậm rãi tản Ngả Lộ Ni lực ra, tựa hồ trải qua một lần chiến đấu tới cực hạn, hắn lại có điểm tiến bộ, thủy ngân tán ra khắp bốn phương tám hướng, quả nhiên tới khách phòng ở ba tầng Thần miếu đã phát hiện ra bóng dáng Bạch Linh cùng Thú nhân kia.
Kim Hi như có như không nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Ngươi tính đi đâu? Thương thế của ngươi còn chưa khỏe.” Hoa Lê có chút nóng nảy.
“Nhìn xem Bạch Linh và Vũ Lâm mà ngươi nói, nếu Bạch Linh không để ý, chúng ta có thể đổi mà.” Kim Hi chậm rì rì đi về phía trước, Hoa Lê ba bước chỉ dùng hai bước đuổi tới phía trước, cản trước mặt hắn, “Ngươi không phải là nghiêm túc chứ?”
“Bớt khí lực nhìn Na nhĩ tương lai của ngươi đi, hắn sẽ không thích ngươi thân cận với ta như vậy đâu.” Kim Hi mặc dù khuyên bảo, nhưng giọng điệu lại như không liên quan tới mình, nói năng trôi chảy, làm Hoa Lê càng thêm sốt ruột, lại không muốn thỏa hiệp trước Kim Hi, dọc theo đường đi nhiễu lai nhiễu khứ như con khỉ, Kim Hi hoàn toàn không đếm xỉa, Hoa Lê căm tức ở phía sau Kim Hi hung hăng đá tường, kết quả đụng đau ngón chân, xoa xuýt mãi mới đỡ.
Đi tới trước cửa phòng của Bạch Linh, cửa phòng khép hờ, có thể thấy rõ bên trong căn phòng vốn không lớn. Kim Hi quay đầu nhìn về hướng khác, chốc lát sau một cái ghế từ hướng đó lảo đảo bay tới, quả nhiên năng lực trở nên mạnh mẻ, vật nặng lại ở xa như vậy vẫn nâng được tới, tuy rằng không bình ổn, nhưng chẳng qua là do di chứng sau khi Giống đực Sóc Mông công kích, sau khi khỏi hẳn lực khống chế hẳn sẽ càng tinh chuẩn đi.
Bạch Linh nằm trên giường, lật xem từ điển Bỉ Mông do Kim Hi ghi lại, một Thú nhân thân hình cao lớn đứng bên cạnh, tóc đen ngắn ngủn, dáng người khoẻ đẹp, diện mạo anh tuấn, khác hẳn bộ dạng du côn lỗ mãng như Hoa Lê, diện mạo Vũ Lâm thiên về tuấn mỹ.
Nhắc tới tuấn mỹ, trong mắt Kim Hi thoáng hiện một khuôn mặt, chỉ sợ cả Bộ lạc chỉ có mình hắn thấy rõ mặt y, đó là chân chính tuấn mỹ, lại như dã thú hung tàn khát máu, như là liệt vương hoa kịch độc, khiến người ta vừa hận vừa yêu. Hắn hồi thần, bây giờ không phải lúc nghĩ tới người khác.
“Ngươi đứng đó một thời gian rồi, là muốn làm gì?” Bạch Linh rất lạnh nhạt hỏi. Vũ Lâm hiển nhiên không có mặt dạn mày dày như Hoa Lê, y cúi đầu thanh âm nhè nhẹ nói: “Ô Giang tôn nói Bỉ Mông cùng Sóc Mông cần làm đám hỏi, ta sẽ trở thành Tát nhĩ của ngươi.”
“Nga thật không, ngươi muốn trở thành Tát nhĩ của ta?” Bạch Linh động thân thể đổi tư thế thoải mái hơn, “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, con người ta, ở nhà có điểm cổ quái, nếu ngươi chịu không nổi thì thôi đi.”
Vô luận là Vũ Lâm gánh vác trách nhiệm liên hợp hai Bộ lạ, hay “quan niệm đạo đức” của thế giới này, Thú nhân sẽ luôn tôn sùng, trung trinh, nghe theo Na nhĩ của mình. Cho dù giữa hai người không có cảm tình làm trụ cột, Vũ Lâm vẫn sẽ chấp nhận vận mệnh của mình, dẫu rằng trong lòng có lẽ sẽ không như ý. Cho nên Vũ Lâm trầm mặc gật đầu.
“Trong lòng ngươi đã thầm mến Giống đực ở Lạc mông đi? Nếu có, ta có thể nói chuyện với Ô Giang tôn, dù sao hai Bộ lạc liên hợp chứ không phải chinh phục, ngươi tình ta nguyện mới là trụ cột để hai Bộ lạc trở thành liên minh.” Lời Bạch Linh nghe như đại nghĩa lăng nhiên, nhưng Kim Hi tuyệt đối sẽ không bỏ qua quang mang tà ác trong mắt hắn.
Vũ Lâm tựa hồ cảm thấy Bạch Linh khá thân thiện, vì thế nói: “Ta chưa thầm mến Giống đực nào, ta nguyện ý làm Tát nhĩ của ngươi.”
“Vậy cởi y phục ra.” Bạch Linh liếc mắt nhìn y, giọng điệu tự nhiên như nói “Vậy ngươi ngồi đi”. Vũ Lâm ngốc lăng một hồi, tựa hồ không biết nên làm thế nào cho phải, bởi yêu cầu coi như hợp lý, cho nên liền trút bỏ áo của mình, sau đó lại bỏ quần da, triển lộ hoàn toàn dáng người khoẻ đẹp của mình.
Hoa Lê đá đá chân Kim Hi, vươn ngón tay chỉ chính mình, sau đó cởi bỏ quần da trên người mình. Không thể không nói, Hoa Lê quả thật có dáng người đẹp nhất mà Kim Hi từng gặp, Nạp Lan thon gầy, Hi Tư Lạc cần cao một chút, Tạp Tắc Nhĩ cần tráng một ít, có điều điểm khiêu gợi nhất của Tạp Tắc Nhĩ là vết sẹo của y, mà cơ thể Hoa Lê còn săn chắc hơn Tạp Tắc Nhĩ. Bả vai mượt mà hở ra như gò núi, cánh tay nổi kinh mạch, nhìn qua đặc biệt có lực, ngực y chắc nịch, dọc theo xương quai xanh đường cong săn chắc, cơ ngực dày, ngực điểm xuyết nụ hoa tử sắc, khe giữa cơ bụng rất sâu, tám khối cơ bụng xinh đẹp giống được tỉ mỉ điêu khắc ra, theo rốn kéo dài một đường, không lộ vẻ lộn xộn, ngược lại có loại hoạt bát gợi cảm, y so với Hi Tư Lạc cao hơn nửa cái đầu, là Thú nhân cao nhất Kim Hi từng gặp, hai chân rất dài, hơn nữa dáng chân phi thường tốt, bắp thịt căng đầy, đường cong tự nhiên, nhất là mông y, vừa chặt vừa vểnh, xứng danh mông đào. Nâng cánh tay lên, gập lại, khiến bắp tay càng thêm rõ ràng, có điều Kim Hi không thể không thừa nhận, khi y gập cánh tay không phải cơ bắp dọa người như vận động viên thể hình, mà là cơ nổi lên thực tự nhiên, tràn ngập sức mạnh từ những trận chiến luyện ra.
Kim Hi giơ chân đá đá y cong gối, Hoa Lê cười mờ ám thấp người ngồi quỳ trước mặt hắn, bên trong Bạch Linh đã bắt đầu hiển lộ dụng tâm hiểm ác của hắn. “Triệt thẳng cho ta xem.” Bạch Linh trong tay vẫn cầm sách, mắt liếc Vũ Lâm. Vũ Lâm chau mày, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ. “Ngươi không phải tới bây giờ còn chưa từng tự lộng mình chứ? Mẫu mụ của ngươi chẳng lẽ không dạy ngươi sao?” Những lời này của Bạch Linh thực nặng, Vũ Lâm chần chờ lấy tay nắm hạ thể của mình, nhục côn mềm mại bị nắm trong tay, chậm rãi triệt động. Hoa Lê hơi thở có chút ồ ồ, y bám lấy đầu gối Kim Hi, tay khó nhịn lần về phía hạ thể của mình, Kim Hi giơ chân dẫm lên tay y, dán vào tai y nói: “Ta cho ngươi chạm sao?”
Hoa Lê thở gấp ồ ồ, y ngồi quỳ khiến nhục côn cương lên không thể che nấp, Kim Hi đạp lên đầu gối y, y ngẩng đầu đối diện Kim Hi, Kim Hi hơi hơi ngẩng cằm, ý cười vi diệu, Hoa Lê nắm mắt cá chân Kim Hi, trên chân Kim Hi hơi dùng lực, Hoa Lê quỳ gối trên mặt đất, cái quỳ này, giống như ai đó thừa nhận, ai đó khuất phục. Chân Kim Hi dẫm trên đùi y, cơ thể căng đầy nhiệt nhiệt dán dưới lòng bàn chân.
“Ngươi đứng xa như vậy làm gì, lên trên giường.” Bạch Linh ôn nhu vẫy tay, Vũ Lâm có chút ngượng ngùng lên giường, Bạch Linh đột nhiên biến sắc, “Cho ngươi ngồi sao, trên giường của ta phải quỳ lên.” Kim Hi nhịn không được muốn cười, Bạch Linh cũng quá xấu xa, hắn thật không nghĩ tới bản thân cũng vừa đạp người nào đó quỳ gối trên mặt đất. “Tách mông ra, cho ta xem xem mặt sau.” Bạch Linh ra mệnh lệnh, Vũ Lâm biểu tình cứng ngắc. Tuy rằng dựa theo tập tục, nếu Thú nhân nguyện ý nhận Giống đực kiểm tra, phải thuận theo mệnh lệnh của Giống đực, nhưng thường thường đều là lưỡng tình tương duyệt, Giống đực cũng sẽ dùng động tác thực ôn nhu âu yếm Thú nhân, như Bạch Linh ra lệnh như chủ nhân, khiến Vũ Lâm vốn không có tình cảm với hắn càng cảm thấy khó chịu nổi.
Hoa Lê nhìn thấy cũng có chút tức giận, dù sao cũng là Thú nhân Bộ lạc mình, bị Bỉ Mông làm nhục như vậy, khiến y nhìn cũng không chịu nổi. “Nằm lên giường, chân tách ra, tách lớn một chút, đầu gối không chạm được đến ngực sao? Tính dẻo dai kém, ngươi thật khiến người ta quá thất vọng đi.” Bạch Linh không buông tha nói. Tuy rằng Thú nhân sắm vai người sinh đẻ, nhưng thân thể của bọn họ vẫn là nam nhân không phải nữ nhân, cơ thể rắn chắc của bọn hắn khó làm được những tư thế uốn dẻo. Thú hình của Bỉ Mông đều là báo, tính dẻo dai mạnh hơn một ít, Lạc Mông lại đều là hổ, yêu cầu này thật sự quá khó khăn.
Vũ Lâm nằm trên giường, hết sức làm cho đầu gối mình dán lên đồi ngực, cả cái mông vì phần eo gấp khúc mà nhếch lên cao cao, đem bộ vị tối nhục nhã tất cả đều triển lộ trước Bạch Linh. “Tách mông ra một chút, cho ta xem xem mặt sau, kẹp chặt như vậy làm gì, sớm muộn gì cũng bị thông thôi?” Bạch Linh càng nói càng thô tục. Vũ Lâm thống khổ quay đầu nhìn hướng khác, hai tay hết sức đem cái mông của mình tách ra hai bên.
Kim Hi giơ chân lên, dùng chân nâng cằm Hoa Lê, sau đó dùng ngón chân đè lên yết hầu Hoa Lê. Hoa Lê gian nan nuốt, hầu kết lăn lộn dưới ngón chân Kim Hi, ngón chân Kim Hi xẹt qua xương quai xanh của y, đầu ngón chân một đường dọc theo bộ ngực đạp đến nụ hoa y, dùng chân nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa y. Hoa Lê càng thở dốc, y nhịn không được đưa tay muốn sờ hạ thể của mình, chân Kim Hi dùng lực, đạp Hoa Lê qua bên tường, Hoa Lê ngồi trên chân mình. Trong mắt Hoa Lê hiện lên tia tức giận, y cúi đầu nhìn thoáng qua nửa thân dưới của Kim Hi, khinh thường nở nụ cười, mở ra hai tay, tùy ý để chân Kim Hi ở trên người mình nơi nơi đốt lửa.
Bạch Linh đã bắt đầu đùa bỡn nửa thân dưới của Vũ Lâm, thân thể hắn che ở nơi tư mật của Vũ Lâm, chắn nghiêm nghiêm thực thực, nhưng ngón chân Vũ Lâm đã gắt gao cuộn lên, bàn chân căng như cây cung, cơ đùi và cẳng chân đang không ngừng run rẩy. Kim Hi từ tốn thưởng thức cảnh sắc sau cánh cửa, cúi đầu nhìn Hoa Lê, hạ thể sắc phôi này đã sưng không chịu nổi, lại vẫn làm bộ như không thèm để ý. Kim Hi hất cằm nói với y: “Bắt tay ra sau lưng, ngồi thẳng lên.” Ngồi so với quỳ lại càng mệt hơn, Hoa Lê hai tay chắp sau lưng, duy trì cân bằng càng thêm gian nan, ngón chân Kim Hi hoạt động, rung rung đôi nhục cầu nặng trịch của Hoa Lê, đau đớn cùng khoái cảm nhè nhẹ khiến nhục côn của Hoa Lê càng thêm dâng trào. “Tự mình chơi cho ta xem.” Kim Hi hiên ngang ra lệnh.
Hoa Lê nhướng mi, không thèm để ý cầm thịt côn của mình, chậm rãi từ đầu bộ triệt đến gốc, quy đầu lớn như trứng vịt theo nắm tay dần lộ ra, tiếp theo là bao bì đỏ tươi cùng kinh mạch thanh sắc nổi lên, nhục căn của y hơi thâm, nhưng màu da đều đều, xem ra bình thường hắn cũng không phóng đãng như bề ngoài. Kim Hi khoát chân lên vai y, bả vai dày đỡ lấy gót chân Kim Hi, Hoa Lê vô lại áp mặt lên chân Kim Hi, chớp mi nhìn về phía Kim Hi, thị giác đánh sâu càng lộ vẻ gợi cảm. Kim Hi tuy rằng phía dưới đã sớm cứng ngắc, nhưng mặt ngoài cũng không lộ thanh sắc, chỉ thấp giọng nói: “Làm nhanh lên.” Hoa Lê nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh đáng yêu, tay triệt động nhanh hơn. Nhục căn của Thú nhân, không có Giống đực trực tiếp kích thích, thì không cách nào khiến tai và đuôi lộ ra, cũng chính là vô pháp đạt đến triều cường. Nhưng khi tự an ủi vẫn có thể cảm nhận được khoái cảm nhất định, có điều giống như gãi không đúng chỗ ngứa, thông thường chỉ khi Mẫu mụ dạy Thú nhân một vài kỹ xảo, vì biểu thị mới để cho bọn họ triệt nhất triệt, sau có Giống đực cũng chỉ là chút tình thú mà thôi. Hoa Lê cũng cho rằng như vậy, cho nên y dù càng triệt càng khó chịu, vẫn là dùng tươi cười thực vô sỉ nhìn Kim Hi, vừa triệt còn vừa vuốt ve cơ ngực của mình, ý tứ câu nhân mười phần. Kim Hi cười lạnh một tiếng, nhìn cái trán Hoa Lê đã hơi hơi thấy mồ hôi, hiển nhiên là gãi không đúng chỗ ngứa nên càng ngày càng ngứa rồi, mới thản nhiên đứng dậy đi về phía gian phòng mình.
Hoa Lê vội vàng đứng dậy đuổi kịp, đến lúc này, nếu Kim Hi không giúp y dập lửa, nhục côn hiên ngang của y phỏng chừng phải dội nước lạnh nửa giờ mới có thể dập. Kết quả vừa mới vào phòng, liền bắt gặp Hi Tư Lạc mặc một bộ áo choàng da thú ngồi trong phòng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kim Hi cùng Hoa Lê. Hoa Lê nháy mắt đại quẫn, tuy rằng nếu y thành Tát nhĩ của Kim Hi, nhất định sẽ có cơ hội cùng Hi Tư Lạc cùng hầu hạ Kim Hi, nhưng hai người vốn là dũng sĩ đứng đầu của hai Bộ lạc, trong chiến tranh còn từng đối chiến qua, hiện giờ Hi Tư Lạc ăn mặc chỉnh tề, bản thân lại nhục côn cao cao cứng rắn, một bộ dâm đãng chưa thỏa mãn dục vọng, khiến gia hỏa mặt dày như y cũng ngượng muốn chết.
“Tiếp tục.” Kim Hi ngồi lên giường, Hi Tư Lạc cởi áo choàng, bên trong vẫn mặc quần áo vải, y bò lên giường quỳ gối phía sau Kim Hi nhẹ nhàng vuốt ve huyệt thái dương của Kim Hi, đồng thời cũng cùng Kim Hi thưởng thức Hoa Lê biểu diễn. Ngón tay Hoa Lê giật giật hai cái, dù y mặt dạn mày dày, cũng ngượng ngùng khi ở trước mặt Thú nhân khác quyến rũ Kim Hi.
“Tư thế.” Kim Hi không mặn không nhạt phun ra hai chữ, khiến Hoa Lê càng thêm nhục nhã, cái tư thế kia ở chỗ riêng tư thì còn có thể, cho dù cùng Hi Tư Lạc đồng thời hầu hạ Kim Hi, cùng lỏa trình còn đỡ, hiện tại hai người bọn họ đều y quan chỉnh tề, bắt mình bày ra tư thế khuất nhục như vậy, đây không phải cố ý làm khó người ta sao?
Hoa Lê đứng tại chỗ, tiến thối lưỡng nan. “Thật không nghe lời.” Kim Hi ngẩng đầu nhìn lên Hi Tư Lạc, “Lạc Mông không có Thú nhân nào nghe lời hơn sao? Ta thấy như Vũ Lâm cũng không tồi.”
“Vũ Lâm là Vương trướng của Ô Giang Đại Tế ti, Ô Giang Đại Tế ti gia giáo cực nghiêm, Vương trướng nhà hắn đều là Thú nhân tính cách dịu ngoan.” Hi Tư Lạc biết ý trả lời hắn, lời còn chưa dứt, Hoa Lê cũng đã chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay chắp sau lưng.
“Không cần cứng ngắc như vậy.” Kim Hi thực khéo hiểu lòng người nói, “Ngươi có thể tự sờ sờ sao, tỷ như sờ sờ nụ hoa ngươi?” Hoa Lê cắn răng, xòe bàn tay phủ lên cơ ngực của mình, ngón trỏ nắn nụ hoa mình. “Sờ như vậy ta nhìn không thấy a.” Kim Hi cười đến vui vẻ. Mặt Hoa Lê trướng đến đỏ bừng, ngón trỏ cùng ngón cái nắm hai nụ hoa của mình, lúc này y cả người trần trụi, nhục côn dâng trào, hai chân mở rộng, còn dâm đãng tự vuốt ve nụ hoa mình, khiến y thật muốn chui xuống đất.
“Rất khó chịu đi, tiếp tục triệt a.” Kim Hi thích hợp cho lời cổ vũ, “Ta thực thích nhìn ngươi tự đùa bỡn chính mình a.”
“Đừng xỉ nhục ta!” Hoa Lê bật dậy, y tức giận trừng mắt Kim Hi, biểu tình hung ác, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Kim Hi khoanh tay nhìn y, không nói được lời nào, nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Lê, thẳng đến khi biểu tình phẫn nộ của Hoa Lê dần thư hoãn, xuất hiện chút ít kinh hoảng.
“Biết Bạch Linh vì sao lại đối đãi với Vũ Lâm như vậy không?” Kim Hi nhẹ giọng hỏi.
“Hắn biến thái.” Hoa Lê không chút do dự trả lời.
Kim Hi hừ một tiếng: “Ngươi và Vũ Lâm, tính cách của ai dịu ngoan hơn?” Hoa Lê không đáp, nhưng y cực nhanh trộm liếc Kim Hi một cái, hiển nhiên y biết đáp án.
“Hai Bộ lạc liên minh, lấy quan hệ thông gia mà bắt đầu nền hòa bình. Vũ Lâm là Vương trướng của Ô Giang Đại Tế ti Lạc Mông, địa vị trong nhóm Tát nhĩ của Bạch Linh không giống người thường, Bạch Linh sẽ thực tôn trọng hắn. Nhưng Tát nhĩ cuối cùng vẫn là Tát nhĩ, hắn là người của Bạch Linh, không thể để hắn làm ảnh hưởng thái độ của Bạch Linh đối với Lạc Mông. Cho nên Bạch Linh mới khi dễ hắn như vậy, làm Vũ Lâm hiểu được ai là Na nhĩ của hắn, một Tát nhĩ đến tột cùng cần có tâm tính thế nào.” Kim Hi nhìn Hoa Lê lòng tràn đầy không phục, “Ngươi thì sao, bướng bỉnh, nóng nảy, ngỗ ngược khó thuần. Nếu không phải ngươi tiếp xúc với ta sớm nhất, ngươi cho rằng Tiếu phụ thân ngươi sẽ để gán ghép ngươi với ta sao? Nếu ta nói với Tiếu ta không hài lòng về ngươi, hắn nhất định sẽ cho huynh đệ ngươi tới thử thử.”
“Vậy ngươi đi a!” Hoa Lê nổi giận rống to.
“Hi Tư Lạc, đem bỏ y phục y ra ngoài, tiễn khách, thuận tiện mời Tiếu Tộc trưởng.” Kim Hi không chút do dự mở miệng, Hi Tư Lạc cũng thức thời, lập tức đứng dậy lấy quần vải của Hoa Lê ném qua một bên. Hoa Lê ngơ ra một giây, lập tức giận dữ, y ba bước thành hai bước vọt về phía Kim Hi. Hi Tư Lạc hành động như gió, ngăn trước mặt Hoa Lê. Hoa Lê nhấc chân liền đá Hi Tư Lạc. Hi Tư Lạc tuy luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi Kim Hi bị thương, lúc ấy Hoa Lê cách Kim Hi gần nhất lại không có phản ứng, y đã sớm nghẹn một cỗ hỏa, cũng đã sớm bất mãn khi Hoa Lê lần nữa dùng vũ lực trước mặt Kim Hi.
Cách thức chiến đấu của Hi Tư Lạc tương tự Hoa Lê, loại thích khách tàn nhẫn nhưng cũng có khác biệt, y một tay giữ cánh tay Hoa Lê, hai tay linh hoạt thành khóa chữ thập, chân trái kẹp chân Hoa Lê. Chiêu thức hung ác cường hãn của Hoa Lê đều bị y xảo diệu chặn lại, khi đối chiến với Bác Nhã, một chiêu tuyệt sát của Hoa Lê khiến Bác Nhã khó có thể phòng ngự, nhưng Hi Tư Lạc căn bản sẽ không để Hoa Lê thi triển ra chiêu thức cường đại của y, mỗi một kích đều vừa vặn đánh vào điểm yếu của Hoa Lê, trong không gian nhỏ hẹp, bên cạnh còn có Kim Hi, so với Hi Tư Lạc Hoa Lê càng không thể phát huy sở trường, bị Hi Tư Lạc xảo diệu đẩy về vị trí cũ. Hoa Lê tức giận đến hai mắt đỏ bừng, tức giận quát: “Có bản lĩnh thì đi ra ngoài đánh.”
Hi Tư Lạc lại thu tay đứng thẳng, khí định thần nhàn, y giỏi kỹ xảo, cũng giỏi về điều tức, đánh nhau một hồi, thế nhưng đại khí cũng không suyễn: “Ta sao phải cùng ngươi đi ra ngoài? Bỉ Mông và Lạc Mông đang trong giai đoạn liên hợp trọng yếu, ta sao có thể khơi mào chiến tranh chứ? Nếu không phải ngươi muốn thương tổn Na nhĩ của ta, ta mới lười động thủ với ngươi.”
“Ta sao có thể thương tổn hắn!” Những lời này làm Hoa Lê càng thêm phẫn nộ. Kim Hi luôn luôn bình tĩnh ngồi ở đàng kia, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng thực lực của Hi Tư Lạc, ngay cả trốn cũng chưa trốn: “Ngươi đương nhiên sẽ không đả thương ta, chúng ta không oán không cừu, hiện tại lại là thời khắc trọng yếu hai Bộ lạc liên hợp, có điều Hoa Lê Vương trướng dù sao cũng là người Lạc Mông, hiện tại không nên tiến vào phòng ngủ của ta, ngươi trước đi ra ngoài đi. Hi Tư Lạc, tiễn hắn ra ngoài, thuận tiện mời Tiếu Tộc trưởng lại đây, ta muốn cùng nhạc phụ tương lai thương lượng một chút sẽ lấy Vương trướng nào của hắn.”
Hoa Lê vốn đang tức giận chuẩn bị đi ra ngoài, lại đột nhiên quay lại, y đã không biết nên nói như thế nào, giận cực điểm chỉ vào Kim Hi: “Cả Lạc Mông, ta là Thú nhân ưu tú nhất, sao ngươi có thể không chọn ta!”
“Vĩ đại? Ngươi vĩ đại chỗ nào?” Kim Hi lạnh lùng tiếp chuyện, “Sức chiến đấu cường đại? Ta có Hi Tư Lạc. Biết làm nghề mộc? Ta có Tạp Tắc Nhĩ, ta vì sao nhất thiết phải chọn ngươi?” Kim Hi nghiêng chân, dùng ánh mắt thực xa lạ nhìn Hoa Lê, “Ta cần đầu tiên là bầu bạn, tiếp theo mới là Tát nhĩ có thể phụ trợ ta. Ta không thích Thú nhân ngay cả Tát nhĩ là gì cũng không hiểu.”
“Ta sao lại không hiểu? Ngươi bảo ta cởi ta sẽ cởi, ngươi muốn ta triệt ta sẽ triệt, ngươi muốn cùng ta làm ta cũng nguyện ý a!” Hoa Lê tức giận chất vấn.
“Vậy vừa rồi thì sao?” Kim Hi không chút khách khí vạch trần, “Ta vì sao lại bảo Hi Tư Lạc đến, ở trước mặt hắn làm nhục ngươi? Chính là muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc đặt mình ở vị trí nào, nếu ngươi hiện tại đã không thể nghe lời ta, vậy sau này ngươi cũng không thể phù hợp yêu cầu của ta.”
“Ngươi lại thích con rối tất cả đều nghe theo ngươi sao?” Hoa Lê nhíu mày, thất vọng thật sâu.
“Ta không thích.” Đáp án của Kim Hi lại làm cho y ngoài ý muốn, “Ta thích Thú nhân có tư tưởng, có ý chí độc lập. Có thể ngươi cảm thấy chỉ có ngươi là độc nhất vô nhị? Hi Tư Lạc, Nạp Lan và Tạp Tắc Nhĩ chính là con rối sao? Bọn hắn thuận theo ta là bởi vì yêu, là bởi vì bọn hắn yêu ta từ đáy lòng, bọn hắn cũng có tư tưởng và ý chí của riêng mình, bọn hắn và ngươi không có gì khác nhau, chỉ là bọn hắn lấy ta làm Na nhĩ, bọn hắn thuận theo yêu cầu của ta cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Ngươi còn nhớ rõ lần trước ngươi rời Bỉ Mông đã nói gì sao? Muốn bắt ta về làm Giống đực của một mình. Hoa Lê, đây là không có khả năng. Chỉ cần ta còn là Kim Hi miện hạ của Bỉ Mông, ta tuyệt đối sẽ không vì ngươi mà thay đổi thái độ của ta đối với Lạc Mông. Nếu ngươi thật sự thành Tát nhĩ của ta, ngươi thích đùa giỡn thích lưu manh thích cáu kỉnh ta đều có thể cưng chiều ngươi, nhưng việc đại sự tuyệt đối không được. Ta hiện tại đang mài tính tình của ngươi, mài ngươi đến càng ngày càng không giống ngươi, trở nên nghe lời, thuận theo, trở thành một Tát nhĩ đủ tư cách, nếu ngươi không muốn, làm không được, ngươi có thể đi đi.”
Hoa Lê trầm mặc âm trầm chăm chú nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ: “Ta không đi.”